Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tổ tiết mục có nhà ăn chuyên biệt, dù sao một tiết mục có vốn đầu tư lớn như vậy, nhà ăn đương nhiên phải tốt.
Buổi sáng Phồn Tinh sẽ uống hai ly sữa đậu nành, ăn thêm ba cái bánh bao dưa chua, cùng với một bát mì gạo.
Hơn nữa đại lão ăn uống còn rất có cảm giác nghi thức, chuẩn bị một cái mâm, trước tiên đem nhân bánh bao ăn, vỏ ngoài bánh bao đem để lên mâm. Sau đó uống một ly sữa đậu nành nhuận họng, lại đem vỏ ngoài bánh bao chấm chấm nước mì chậm rãi ăn, cuối cùng mới đem toàn bộ bát mì gạo ăn hết. Cầm lấy ly sữa đậu nành còn lại, vừa đi vừa uống.
Mỗi ngày đều như thế, trình tự không thay đổi!
Kết quả buổi sáng hôm nay, trình tự bị làm loạn.
Bởi vì có người quấy rầy đại lão ăn sáng, vốn dĩ dung lượng não chỉ có bao nhiêu, còn bị người quấy nhiễu, não trong nháy mắt liền ngắn đi không ít...
Thấy đồ ăn trong mâm của đại lão, còn tự mình đa tình hỏi một câu: "Phồn Tinh, đây là... chuẩn bị luôn phần cho anh sao?"
Mấy ngày nay huấn luyện cường độ cao mệt đến muốn mạng, hắn cũng không rảnh lo cùng Ngọc Phồn Tinh mắt đi mày lại.
Không nghĩ tới, cô và hắn lại là tâm hữu linh tê, thế mà còn giúp hắn chuẩn bị luôn bữa sáng.
Chàng trai trẻ tuổi, dám hổ khẩu đoạt thực*, quả thật rất anh dũng!
*Hổ khẩu đoạt thực: giành giật thức ăn từ trong miệng hổ, chỉ hành động táo bạo, đẩy mình vào nguy hiểm.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh cảm thấy có người mơ ước thức ăn của cô, theo bản năng sau khi ăn xong nhân bánh bao, liền đem luôn vỏ bánh bao ăn hết.
Vỏ bánh bao không chấm nước canh, sau khi ăn vào, nghẹn đến phát hoảng.
"Nằm mơ." Phồn Tinh không chút do dự, bộp bộp vả mặt.
Tiểu Hoa Hoa mơ ước thức ăn của cô, cô khẽ cắn môi, còn có thể nhịn.
Tiểu hoa dại... Thật xin lỗi, đóa tiếp theo.
Mà Thẩm Anh Bác...
Còn không xứng làm tiểu hoa dại!
Thẩm Anh Bác nghẹn ngang, hai chữ "nằm mơ" phũ đến gọn gàng sạch sẽ, làm hắn không cách nào tiếp lời.
Phảng phất như, hắn đang tự mình đa tình, mà ở trong mắt Ngọc Phồn Tinh, hắn còn không quan trọng bằng bát mì gạo kia.
Ảo giác?
Đây chắc chắn là ảo giác!
Thẩm Anh Bác nửa điểm cũng không hoảng hốt, mạnh mẽ ổn định chính mình.
Cảm thấy Phồn Tinh là đang muốn lạt mềm buộc chặt với hắn, nữ nhân mà, không phải đều thế này sao?
Rõ ràng là muốn tới gần hắn, lại một hai phải giả tư thái rụt rè cao ngạo, chỉ cần hắn hơi chút buông lỏng, là đã có thể thỏa mãn tâm hư vinh của các cô.
Hắn chấp nhận giúp cô thỏa mãn hư vinh.
"Còn đang giận anh sao?" Thẩm Anh Bác thấp giọng trấn an.
Xung quanh đây cũng không có người ngồi, phần lớn đều biết Ngọc Phồn Tinh và Thẩm Anh Bác có quan hệ không bình thường, bọn họ sẽ không đi đến gần xúc loại rủi ro này vào mình.
"Thật sự là huấn luyện quá mệt mỏi, nên những ngày qua anh mới không thể ở bên em, Phồn Tinh tha thứ cho anh được không?"
Dứt lời, liền liếc mắt đưa tình vươn tay tới, áp lên mu bàn tay trái của Phồn Tinh.
Mới vừa áp lên một cái, hệ thống trong đầu Thẩm Anh Bác liền cực kỳ cuồng nhiệt kêu gào: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao linh hồn này lại làm người say mê như vậy? Nhanh, làm cô ấy yêu cậu! Sau khi cô ấy yêu cậu, cậu có thể từ trên người cô ấy đạt được càng nhiều giá trị chân ái hơn so với các nữ nhân khác!"
"Hệ Thống Dưỡng Thành Bá Tổng" cũng không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đột nhiên trở nên điên cuồng táo bạo.
Hét to đến mức Thẩm Anh Bác đau đầu.
Đại lão nhìn móng vuốt chó trùm trên mu bàn tay mình, không chút do dự đánh bay.
Trong lòng Thẩm Anh Bác không vui.
Hắn luôn cảm thấy mình là thiên chi kiêu tử, chỉ bằng thủ đoạn thay thế người khác, liền trở thành con nuôi Thẩm gia.
Hắn đã từng bước thay đổi được vận mệnh thấp hèn của mình, về sau nhất định sẽ vĩnh viễn được trời xanh chiếu cố.
Hắn đồng ý thỏa mãn tâm hư vinh của nữ nhân, thì đối phương cũng phải biết thức thời.
Nếu họ không cho hắn mặt mũi, hắn sẽ không cao hứng!
*
Thúy Hoa: Hôm nay cũng là một ngày muốn phiếu phiếu ~~~