Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tạ Trản chờ Phồn Tinh đi rồi, liền tức giận đến đá một chân vào cửa, còn thô bạo nói một tiếng: "Hừ!"
Vốn là cảm thấy Ngọc Phồn Tinh kia dại dột muốn chết, còn hoa si, vì thế mới trêu đùa cô một chút. Kết quả không nghĩ tới, lại tự ném mặt mình!
Hắn khí thế hùng hổ đâm qua, đến bây giờ tựa hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh mình bắn ngược lên trên cửa, đầu đập đến ra tiếng vang!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh ngồi trong toilet, đếm trên đầu ngón tay hỏi Sưu Thần Hào...
"Nếu, một người, có đôi khi, thật đáng ghét. Có đôi khi, thật đáng yêu. Có đôi khi, không thích nói chuyện. Có đôi khi, rất thích nói chuyện, nhưng sẽ làm cho người khác, không vui. Có đôi khi, rất nỗ lực, nhưng trong nháy mắt, lại không chịu nỗ lực. Đây là, người nào?"
Chính là nghe một đống dấu chấm phẩy kia, Sưu Thần Hào không có trứng cũng cảm thấy trứng đau.
【Đây là bệnh xà tinh.】 Sưu Thần Hào không chút do dự trả lời.
Thuận tiện còn ấm áp nhắc nhở: 【Gặp được người như vậy, tốt nhất cách xa một chút. Xà tinh bệnh gϊếŧ người không phạm pháp.】
"Ồ." Đại lão cái hiểu cái không: "Mi là nói, Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, bị bệnh sao?"
Sưu Thần Hào lúc ấy liền dấu chấm hỏi đen đầy mặt.
? ? ?
Sao cứ cảm giác cô bày kịch bản hố nó vậy?
【Đương nhiên không phải!】 Sưu Thần Hào lập tức phản bác, không có tiết tháo tự vả mặt mình: 【Hắn không có bệnh, hắn chỉ là tính cách tương đối dễ thay đổi.】 Nó có thể nói ba ba mình có bệnh sao? Có thể sao?
【. . .】 Ta không phải, ta không có, cô đừng nói bậy!
Năng lực get trọng điểm của Phồn Tinh, quả thật vô cùng hoàn hảo.
Sau đó bất kể Sưu Thần Hào nói thêm gì, đều không thể sửa lại phản ứng đầu tiên của cô.
Đại lão ngồi trong toilet một lúc, thì có người từ ngoài cửa tiến vào.
Hơn nữa là gấp khó nhịn nổi mà chui vào... gian phòng WC cách vách cô.
Nghe âm thanh, sao lại giống như có tiếng nam sinh?
Đây là toilet nữ, nam sinh tiến vào toilet nữ, còn có loại thao tác này sao?
Loại thao tác này chấn vỡ tam quan đại lão, thế nên Phồn Tinh vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại quyết định yên lặng tiếp tục ngồi thêm chút nữa...
Cô muốn biết, tại sao?
Lòng hiếu kỳ giúp đại lão càng ngày càng thông minh!
"Từ tỷ, Từ tỷ... Em thích nhất chính là chị, người ta còn chưa từng thích qua một người nào."
"Không phải em muốn thông đồng với Ngọc tiểu thư sao, hả?" Thanh âm nữ nhân nghe như đã trải qua thăng trầm cuộc đời, mang theo chút sương khói, đối lập với giọng nói của thiếu niên mới lớn, hoàn toàn không cùng một độ tuổi: "Em còn thả tim cho Ngọc tiểu thư, chị đều nhìn thấy..."
Thiếu niên trẻ tuổi nhanh chóng hôn lên, hồi lâu mới tách ra: "Từ tỷ, đó chỉ là hiệu ứng sân khấu, em đối với chị thế nào chẳng lẽ chị còn không rõ sao?"
"Được rồi, yên tâm, chị sẽ biên tập cho em xuất hiện trên màn ảnh nhiều một chút, sợ hãi như vậy làm gì?"
Từ tỷ đối với loại bày tỏ trung thành này đương nhiên cũng không đặt trong lòng, sự tình gặp dịp thì chơi, cô ta đã làm qua nhiều, hoa ngôn xảo ngữ tùy tiện nói ra, ai lại đi tin tưởng?
"Dù em có thật sự muốn thông đồng với Ngọc tiểu thư, chị cũng không phải loại người sẽ cắt đứt tiền đồ của em. Đó là vận khí của em, đến lúc đó đừng quên đề bạt chị là được."
Ăn dưa ăn đến dưa của chính mình.
Phồn Tinh chớp chớp mắt, ừmmmm, kế tiếp, có phải sẽ có tiểu hoa dại đáng yêu, ngẫu nhiên gặp được cô, thân cận cô, muốn khiến cô chú ý, sau đó âm mưu tàn hại đóa hoa nhà cô nuôi — Tạ Trản?
Đừng hỏi cô làm sao mà biết được.
Nhị Cẩu (tiểu thuyết của nó), dạy.
*
Phồn Tinh ôm dưa: Ta thật đúng là một đứa bé lanh lợi.