Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Ta, thật thông minh." Phồn Tinh lại lần nữa cường điệu nói.
Sưu Thần Hào ha hả, cô thông minh, đều để hố cha Chiến Thần đại nhân nó!
Nhưng nó không biết, có loại thông minh là bị ép học được.
Nó không trải qua cảm giác khổ sở của Phồn Tinh, đau đớn như bị người ta dùng dao xẻo từng mảng thịt ở tim, một mảng lại một mảng xẻo xuống. Nó không biết đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, cũng không biết thời điểm chịu đau kia, đến tột cùng có bao nhiêu lần muốn chết!
Cho nên một người giỏi chịu đau như đại lão, mà vẫn nhịn không được muốn tìm mọi biện pháp, để mình không thích Từ Thụy Khanh!
Không thích, liền không đau.
Tâm càng ngày càng cứng rắn, liền sẽ không đau.
Hơn nữa cô cảm thấy, bánh bao ăn ngon, vịt nướng ăn ngon, canh thịt dê cũng ăn ngon...
Nếu Từ Thụy Khanh biết chính mình so ra còn kém ăn, cũng không biết ngực có cứng lại, oa một chút khóc thành tiếng luôn không.
Ở Tụ Tuyền Trang ăn xong vịt nướng, Phồn Tinh vuốt vuốt bụng, đi dạo trên đường phố một lát.
Chờ cô tiêu cơm xuống, liền có thể xếp hàng đi mua canh thịt dê.
Phồn Tinh đếm ngón tay tính toán, sắp xếp thời gian đến cực kỳ thỏa đáng.
Sưu Thần Hào cảm thấy, chỉ số thông minh mà cô sở hữu.
Một nửa dùng để hố người, một nửa khác hoàn toàn dùng cho việc ăn.
Vừa vặn hai điểm, bình quân phân phối.
Sưu Thần Hào cũng không biết vì sao, sau khi nghe xong ý định của Phồn Tinh, trong lòng cứ có cảm giác không dễ chịu.
Rõ ràng cô tự hiểu lấy mình, đây là chuyện tốt, nhưng nó lại cảm thấy không thoải mái!
Hay là bởi vì Chiến Thần đại nhân của nó chưa từng bị ai ghét bỏ, cho nên nó cảm thấy không công bằng?
Nói tóm lại, chính là cứ có cảm giác là lạ.
Nhưng ngươi xem Phồn Tinh, rõ ràng chính là một kẻ không tim không phổi.
Đi đến nửa đường, nghe người ta nói có một nhà mới khai trương điểm tâm hương vị cực ngon, hơn nữa còn là số lượng có hạn, vì thế liền lập tức cong chận chạy đi xếp hàng mua điểm tâm!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh nhéo móng vuốt nhỏ, nhón mũi chân nhìn phía trước.
Xếp hàng thật dài nha!
Cho nên, chắc chắn ăn ngon!
Đúng vậy!
Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, đại lão còn phá lệ khẳng định gật gật đầu.
Đợi ước chừng hơn nửa canh giờ, phía trước chỉ còn lại hai ba người, nhưng điểm tâm cũng chỉ dư lại hai ba phần.
Giống như sợ đến lượt cô, vừa vặn hết điểm tâm rồi.
May mắn, đại lão vận khí thật tốt.
Đến lượt cô, chính là một phần cuối cùng.
Một phần điểm tâm nửa đồng bạc, mua phần cuối cùng, còn được tặng kèm mấy khối điểm tâm trong lúc làm lỡ bị vỡ vụn.
Phồn Tinh xách theo bao giấy tràn đầy, cười như bông hoa nhỏ.
"Cảm ơn, thẩm thẩm."
Thời điểm nói cảm ơn còn vô cùng cực kỳ chân thành, Sưu Thần Hào thật sự không muốn nhìn tiếp, chỉ vì chút thức ăn, liền có thể làm đến mức này?
Đại lão vì ăn mà liều mạng như vậy, thế nhưng còn có người cố tình muốn đoạt đồ của cô?
"Cô nương, dừng bước! Cô nương, xin dừng bước!"
Phồn Tinh đang đi ở phía trước, chợt nghe sau lưng có người đuổi tới.
Đại lão nghiêng đầu.
Hả? Ai kêu cô?
Ngay khi Tần Tư Bách nhìn thấy tiểu cô nương phía trước quay lại, đột nhiên có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng nếu hỏi đã từng gặp qua ở đâu thì lại không nhớ rõ.
"Cô nương, tổ mẫu của tại hạ cực kỳ yêu thích điểm tâm ở tiệm này. Không biết cô nương có bằng lòng nhịn đau bỏ thứ yêu thích, để tại hạ bày tỏ một mảnh hiếu tâm hay không?"
Những thế gia đại tộc khác, luôn là hậu trạch không yên, nữ nhân chia bè kết phái.
Nhưng phủ Tần Quốc Công lại hoàn toàn tương phản, bầu không khí trên dưới hòa thuận. Vãn bối tẫn hiếu, trưởng bối từ ái.
Biết tổ mẫu thích đồ ngọt, Tần Tư Bách thường xuyên đi khắp kinh thành mua điểm tâm mỹ vị, thậm chí có khi còn bỏ giá cao mua công thức nấu ăn, chỉ vì mang đến niềm vui cho trưởng bối.