Trong gió đêm, quản lý viên áo đen cười với Tư Hạo Lam.
Gió lùa qua, thổi lên mái tóc dài của hắn. Tư Hạo Lam nhìn sợi tóc tung bay trong gió, nheo mắt lại.
Trong nháy mắt y cảm thấy khuôn mặt mơ hồ của quản lý viên trở nên rõ ràng.
Hắn nói: “Ta thật sự không muốn bàn điều kiện, ta cũng không cần thiết phải ra điều kiện với ngươi.”
Hắn nói thật, quản lý viên không cần giao dịch.
Tư Hạo Lam lẳng lặng nhìn hắn, nghe hắn nói: “Đối với ta mà nói, đột phá giới hạn của thế giới rất dễ dàng, nhưng ta không thể làm vậy, bởi điều đó sẽ quấy nhiễu đến tiến trình của thế giới.”
“Nhưng ta nguyện ý vì ngươi phá lệ một lần.” Quản lý viên cười: “Ta thật sự rất vừa ý ngươi, ngươi tự nguyện bị nhốt ở thế giới này làm ta cảm thấy rất đáng tiếc. Ta muốn giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, coi như tặng ngươi quà chia tay. Nhưng trước khi ta đi đồng thời cũng phải xóa sạch dấu vết nhân tạo trên người ngươi.”
“Cái gì?” Tư Hạo Lam sửng sốt.
“Chính là toàn bộ mối liên hệ của chương trình thúc đẩy ngươi yêu đương với nhân vật phản diện Kha Lâm sẽ bị loại bỏ, để ngươi trở về trạng thái ban đầu.”
A, nghĩa là y sẽ không đỏ mặt lung tung, người như nhũn ra nữa? Tư Hạo Lam nghĩ nghĩ nói: “Vậy rất tốt nha, ngươi mau đưa mấy thứ rối loạn kia đi đi.”
Quản lý viên lại cười: “Ngươi chưa từng nghĩ tới sao? Sở dĩ ngươi có thể cùng Kha Lâm ở bên nhau đều bởi vì bị chương trình này ảnh hưởng. Nếu như lúc trước không có những thứ này ngươi sẽ làm thế nào đây?”
Tư Hạo Lam nhớ lại khí phách hăng hái lúc hắn vừa mới xuyên qua liền hơi đen mặt, nói: “Không cần phỏng đoán những chuyện không phát sinh. Quá khứ đã trôi qua, hiện tại ngươi muốn làm thế nào thì tùy ngươi, ta không có vấn đề.”
Quản lý viên mỉm cười nhìn y.
Tư Hạo Lam bị hắn nhìn chằm chằm có chút rợn người nói: “Nhanh lên đi.”
“Ngươi thật sự không quan tâm à? Chương trình này cắm rễ trong cơ thể ngươi, bây giờ nhổ đi sẽ giống như bị moi tim.”
Tư Hạo Lam hơi mất kiên nhẫn: “Ngươi thật dong dài.”
Chỉ cần có thể chữa lành cho Kha Lâm, y có thể mọc ra mười trái tim dùng để móc.
“Hơn nữa, nói không chừng tình cảm của ngươi sẽ khuyết thiếu đấy.”
Dung mạo của quản lý viên càng lúc càng rõ rệt. Tư Hạo Lam nhìn đôi mắt vô hồn của hắn, nghe thấy câu nói phun ra từ trong môi mỏng kia: “Ngươi sẽ lại trở nên lạnh lùng, thờ ơ với Kha Lâm, như vậy cũng không quan trọng sao?”
Tư Hạo Lam rốt cuộc cũng xác định một điểm: “Ngươi thực sự chưa từng yêu đương đi?”
Quản lý viên: “…”
Tư Hạo Lam nhàn nhạt nói: “Khi yêu mọi người sẽ tự tin mù quáng, đạo lí phổ thông trong tiểu thuyết tình yêu ngươi cũng không hiểu sao?” Y từ chống hông đổi thành khoanh tay trước ngực: “Có cần ta giới thiệu mấy cuốn tiểu thuyết cho ngươi xem một chút không?”
Y không tin chỉ xóa sạch mấy chương trình chẳng ra sao thì y sẽ không còn cảm giác với Kha Lâm nữa.
Y trời sinh tâm cao khí ngạo, nhưng cũng nhìn rất rõ nội tâm của mình.
Một khi Kha Lâm lọt vào mắt y, bất cứ ai cũng không có khả năng nhổ hắn ra khỏi tim y.
Quản lý viên bất đắc dĩ, biết mình không hù dọa được cũng không thuyết phục được Tư Hạo Lam, tiếc rẻ nói: “Vậy được rồi, chúc ngươi hạnh phúc, ta sẽ hoàn thành lời hứa của mình.”
Hắn nhìn trời, lại nhìn Tư Hạo Lam, phất tay với Tư Hạo Lam, nói: “Tạm biệt, Hạo Lam Quân, rất hân hạnh được biết ngươi.”
Tư Hạo Lam nhàn nhạt khoát tay.
Quản lý viên biến mất trong màn đêm, Tư Hạo Lam nhìn lên bầu trời, không nhúc nhích, ánh mắt từ chuyên chú biến thành trống rỗng vô định.
Y lặng lẽ đứng đó. Đêm lạnh như nước. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chậm rãi dâng lên cho đến khi tràn qua đỉnh đầu khiến y cảm thấy nghẹt thở.
Quản lý viên nói đúng một điểm. Quả thực giống như cắt da róc tim. Rất đau.
*
Người đầu tiên nhận thấy sự bất thường chính là Mai Khâm.
Buổi sáng, Mai quản gia tưởng rằng theo thường lệ mình là người dậy sớm nhất.
Anh ở trong nhà làm vài công tác chuẩn bị, sau đó phát hiện cửa chính hình như không đóng.
Anh ta đến kiểm tra. Hôm qua, trước khi đi ngủ rõ ràng khóa trái rất kĩ, hiện tại sao bị mở ra rồi?
Từ sau lần gặp trộm, thần kinh của Mai Khâm liền hơi mẫn cảm. Trên cửa có hệ thống báo động lại không nghe thấy tiếng, chứng tỏ mở từ bên trong.
Có người dậy sớm hơn anh à?
Quản gia đẩy cửa, ra ngoài sân nhìn một vòng, lại đi tới mép cổng tường vây, nhìn về nhà xưởng phía xa xa, phát hiện bên cạnh ruộng rau có bóng người.
Anh sợ hết hồn, vội vàng đến xem, đi được một nửa mới phát hiện là Tư Hạo Lam.
Tư thiếu gia hôm nay dậy thật sớm.
Mai Khâm kì lạ đi đến, phát hiện Tư Hạo Lam đứng thẳng tắp cạnh vườn rau, rũ mắt, trong nắng sớm yếu ớt lộ ra vẻ ảm đạm.
Tư Hạo Lam thấy có người đến, nhấc mí mắt, nhìn Mai Khâm một cái.
Cái nhìn chết lặng lại lãnh khốc giống như mang theo sương lạnh.
Mai Khâm bị y nhìn đến sững người. Tư Hạo Lam tựa hồ có chút thay đổi. Khóe mắt mang vẻ tàn khốc, cả người thoạt nhìn có chút tàn nhẫn.
Khác hoàn toàn vẻ cún con bướng bỉnh thường ngày khi làm nũng trước mặt tiên sinh. Thật hung ác.
Mai quản gia thử đánh tiếng thăm dò: “Tư thiếu gia? Sáng sớm đến đây làm gì vậy?”
Tư Hạo Lam không trả lời anh, chỉ vào vườn nói: “Mấy thứ mọc lên ở đây tùy tiện nhổ cho Kha Lâm ăn, ăn hết chân sẽ lành.”
Có ý gì? Mai Khâm mờ mịt nhìn theo ngón tay y, lúc này mới phát hiện một vùng đất nhỏ bên chân Tư Hạo Lam rực rỡ hẳn lên.
Các loại rau củ ban đầu đã biến mất. Trên mặt đất mọc ra một gốc cây hình thù quái lạ, đủ mọi màu sắc còn phát ra ánh sáng.
Cái này… đây là thứ gì?
Mai Khâm mở to hai mắt, quay đầu định hỏi kỹ Tư Hạo Lam, ai ngờ Tư Hạo Lam đã đi xa.
“Chờ đã! Tư thiếu gia, cậu đi đâu vậy?” Mai Khâm vội vã đuổi theo nhưng phát hiện bước chân Tư Hạo Lam rất nhanh, giống như một cơn gió, hoàn toàn không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn y rời đi.
Mai Khâm quay lại, quan sát gốc cây dưới đất một cách cẩn thận. Cỏ viền xoăn màu xanh lam, còn có bông hoa trong suốt thanh khiết, đẹp đến vô thực. Anh thậm chí chạm vào một chiếc lá, bụi cỏ lay động rải rác rơi xuống những mảnh vụn như bông tuyết, dọa anh rút tay về.
Thứ kì lạ như vậy… Không dám cho tiên sinh ăn đâu.
Mai Khâm rầu rĩ gọi Kha Lâm và Triệu Kỳ tới. Kha Lâm còn hơi ngái ngủ, mệt mỏi hé mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mai quản gia một năm một mười kể lại chuyện vừa rồi cho Kha Lâm nghe.
Kha Lâm nghe xong vẻ mặt kì quái, phân phó: “Dẫn tôi đi xem.”
Ba người đến bên cạnh vườn, Triệu Kỳ nhìn thấy liền hét thảm một tiếng: “Dâu tây của tôi đâu mất rồi!”
Vốn dĩ Triệu Kỳ cố tình giữ lại mảnh đất kia để trồng dâu tây, bây giờ đang đầu hè, vừa lúc là mùa quả chín. Ban đầu Triệu Kỳ định mấy hôm nay sẽ hái cho mọi người ăn, còn dư lại có thể làm mứt hoa quả, kết quả hiện tại đều bị thay thành hoa cỏ kì quái.
Trái tim của đầu bếp Tiểu Triệu đang chảy máu.
Ba người vây quanh quan sát cái cây kia, Mai Khâm hỏi Triệu Kỳ: “Cậu biết cây này không?”
Triệu Kỳ lắc đầu nói: “Chưa từng thấy qua, giống như hoa giả.” Cậu tự tay ngắt một chiếc lá, nước chảy ra có màu đỏ thẫm khiến cậu giật mình: “Ách, là thật.”
Mai Khâm nói: “Hôm qua đang bình thường, mới qua một đêm liền xuất hiện những thứ này, Tư thiếu gia chỉ nói cho tiên sinh ăn, còn nói ăn xong chân tiên sinh liền có thể lành.”
Kha Lâm nhíu mày, dùng di động gọi cho Tư Hạo Lam. Kết quả Tư Hạo Lam tiếp máy nhàn nhạt nói một câu “Cố gắng chữa chân” liền cúp điện thoại, gọi lại thế nào cũng không nhận.
Kha Lâm trầm mặc nhìn hoa cỏ kia, Mai Khâm ở bên cạnh do dự nói: “Mấy thứ này quá kì lạ, nếu không mang đi xét nghiệm một chút?”
Triệu Kỳ nói tiếp: “Đại thiếu gia sẽ không gạt người, có thể là một loại thảo dược, cứ thử xem sao.”
Mai Khâm vẫn chưa yên tâm: ” Sáng nay điệu bộ Tư thiếu gia cũng rất kì quái, có phải đã có chuyện gì hay không?”
Triệu Kỳ gãi gãi đầu, quyết định thẳng thắn: “Có thể có gì kì quái, tính cách Tư đại thiếu gia nhà chúng ta anh cũng không phải không biết, bình thường nghĩ một là một, ai biết lần này lấy được hoa thảo ở nơi nào. Cứ thử đi, ngược lại chữa ngựa chết thành ngựa sống thì sao.”
Mai Khâm ngẩng lên nghiêm khắc gõ đầu Triệu Kỳ: “Nói bậy gì đấy.”
“Nhổ làm thảo dược sắc thuốc đi.” Kha Lâm rốt cuộc cũng lên tiếng, ngắn gọn ra lệnh: “Mặc dù rất kì lạ, nhưng tôi tin tưởng Lam Lam.”
Thế là Triệu Kỳ nhổ hoa cỏ kia lên, chuẩn bị một chút, cầm một phần dựa theo phương pháp sắc thuốc Đông y cắt nhỏ nấu với nước.
Cuối cùng Triệu Kỳ bưng một chén thuốc đến trước mặt Kha Lâm.
Đen như mực, có chút đáng sợ.
Mai Khâm cùng Triệu Kỳ vây xung quanh Kha Lâm, hồi hộp nhìn quan sát hắn.
Kha Lâm uống một ngụm.
“Thế nào?” Mai Khâm sốt ruột hỏi.
Trên mặt Kha Lâm hiện ra thần sắc kinh ngạc. Hắn không dám tin, cúi đầu nhìn đôi chân của mình, lại nhìn Mai Khâm, bờ môi cũng run rẩy, trong ánh mắt toát lên vẻ kì lạ, lẩm bẩm nói: “Chân của tôi…”
Thần kì như vậy à? Mai Khâm tiến đến bên cạnh Kha Lâm, cũng có chút kích động hỏi: “Chân tốt lên thật sao?”
Kha Lâm ngẩng đầu nhìn quản qua, nghiêm túc nói: “Vẫn không có cảm giác gì.”
Mai Khâm: “…”
Anh đã quên tiên sinh nhà mình cũng là người có diễn xuất vô cùng chân thật.
Kha Lâm nhanh chóng chỉnh đốn biểu tình trên mặt, không trêu quản gia nữa, nghiêm mặt nói: “Sau khi uống xong không có gì xảy ra, vị hơi đắng, không khác dược liệu thông thường cho lắm.”
Triệu Kỳ ở một bên hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ, có phải phương pháp không đúng hay không? Đại thiếu gia nói lấy ra ăn, có phải dùng để xào rau không?” Cậu nhìn Mai Khâm một chút: “Hoặc là nhúng lẩu?”
Mai Khâm trừng cậu: “Người thích ăn lẩu nhất đi mất rồi.”
Kha Lâm đăm chiêu, cuối cùng nói: “Trước hết cứ vậy đi, chờ Lam Lam trở về hẵng nói.”
Kết quả Tư Hạo Lam vẫn không về.
Hơn nữa y còn từ chối cuộc gọi của Kha Lâm, không chịu nghe máy, wechat cũng không trả lời, may mà y không đi xa, chỉ ở lại công ty. Theo lão bản nói, bọn họ sắp phải vào đoàn phim rồi.
Dưới góc nhìn của Kha Lâm, loại hành vi này giống như bỏ nhà ra đi.
Đang yên đang lành, đừng nói vô cùng ngọt ngào, hai người đã thân mật không hề có chút khoảng cách, làm sao chỉ trải qua một đêm, Tư Hạo Lam liền chạy mất dạng.
Kha Lâm hơi hối hận, sớm biết đã ngủ chung phòng với y.
Hắn cảm thấy vẫn chưa cầu hôn cũng nên dành lại chút cảm giác nghi thức.
Hắn không đặt những thứ hoa hoa cỏ cỏ Tư Hạo Lam để lại ở trong lòng. Hắn biết Tư Hạo Lam nhiều bí mật, cũng không cần tra cứu, Tư Hạo Lam nói cái gì chính là cái đó. Dù thế nào mặc kệ là gì cứ ăn hết là được rồi.
Nhưng về chân của hắn, hắn thật sự không còn ôm một tia hi vọng.
Con người không thể trông mong có được tất cả mọi thứ.
Từ khi tỉnh lại sau tại nạn hắn đã hiểu đạo lí này.
Hiện tại tất cả nguyện vọng của hắn đều đã thực hiện, còn có Tư Hạo Lam ở bên cạnh, chuyện đôi chân hắn không hi vọng quá xa vời.
Hắn sợ thèm muốn quá nhiều, quá tham lam, sẽ mất đi điều trân quý mình đang có.
Tư Hạo Lam vẫn không để ý tới hắn, có lẽ đang tức giận.
Kha Lâm nghĩ vậy, đi vào phòng Tư Hạo Lam. Kha Lâm vẫn nghĩ không ra lý do y rời đi, lẳng lặng ở trong phòng một lúc.
Kha Lâm nhìn thấy dấu vết tu bổ trên khung giường, im lặng cười.
Đây là lúc bọn họ mới gặp nhau, hắn dùng còng tay hù dọa Tư Hạo Lam, bị Tư Hạo Lam bẻ gãy.
Khi đó hắn tưởng dọa một chút thiếu gia trẻ tuổi của Tư gia sẽ biết khó mà lui, ai ngờ Tư Hạo Lam lớn gan cực kì, tùy tiện đi lại trong nhà, không hề khách khí.
Kha Lâm nhớ lại lúc hắn tu sửa khung giường, Tư Hạo Lam ở một bên nhìn ngó, mở to mắt theo dõi hắn thật sự rất giống thỏ, hắn nhất thời cao hứng liền dùng gỗ thừa khắc một thỏ gỗ.
Không biết món đồ chơi nhỏ đó còn ở đây không?
Có thể nó đã bị mất.
Kha Lâm nghĩ vậy, quan sát gian phòng.
Đồ đạc của Tư Hạo Lam thật sự không nhiều, phòng quần áo bên cạnh, nơi này ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày, gần như không có đồ cá nhân khác. Kha Lâm vô thức kéo ngăn tủ đầu giường, muốn xem thử bên trong có gì, kết quả sau khi nhìn thấy liền sửng sốt.
Vẻ mặt hắn trở nên dịu dàng, hóa ra con thỏ kia còn ở đây nha.
Con thỏ tròn tròn mập mập ngồi trên một tấm hình, lỗ tai dựng đứng cái mông vểnh lên, trên mông điểm một cái đuôi tròn vo.
Kha Lâm nắm nó trong tay, cầm lấy tấm hình bên dưới.
Đó là bức ảnh từng đặt trên bàn làm việc trong nhà xưởng, là ảnh chụp chung của hắn và cha, thật sự bị Tư Hạo Lam giữ lại.
Kha Lâm nhìn thấy mình và cha trong ảnh cười đến rực rỡ, vậy mà không khó chịu như dự liệu.
Gương mặt cha vừa quen thuộc mà lại xa xôi, giống hệt như trong ký ức. Hắn rất vui khi trong trí nhớ cha đang mỉm cười, bây giờ nghĩ lại chỉ còn nhớ nhung cùng hoài niệm vô cùng, không còn nỗi bi thương thống khổ.
“Đã ổn rồi.” Hắn nói với chính mình trong ảnh: “Mày làm rất tốt.”
Kha Lâm lẳng lặng ngồi trên xe lăn, dựa vào méo giường của Tư Hạo Lam, ngây ngốc nửa ngày, sau đó mới trả tấm ảnh về vị trí cũ, tiếp tục vuốt ve con thỏ nhỏ.
Hiện tại hắn rất muốn gặp con thỏ lớn.
Thế nhưng thỏ lớn không hiểu vì sao trốn tránh hắn.
Kha Lâm trầm mặc, tay đặt trên đùi vuốt cái mông thỏ, vuốt rồi vuốt đột nhiên kinh ngạc.
Hắn thử dùng sức đè tay xuống đùi, sau đó chợt rút tay về.
… Chân của hắn, vậy mà có thể cảm nhận được áp lực.