Không biết có phải là ảo giác của Tư Hạo Lam hay không, y luôn cảm thấy đêm nay cực kỳ yên tĩnh.
Hiện tại, trong nhà không chỉ có mấy người bọn họ, còn có vệ sĩ. Theo lý mà nói, đám vệ sĩ sẽ không ngủ như chết thế này, nếu có tiếng động sẽ lập tức đi kiểm tra.
Nhưng trái lại không hề có chút động tĩnh.
Nửa đường Tư Hạo Lam đi đến chỗ Martha sạc điện, thấy Martha ngoan ngoãn nằm ở đó, liền tiến lên mở cái nắp trên thân thể cô, kiểm tra cái hộp kia một chút.
Hộp giam giữ hệ thống vẫn an ổn nằm trong bụng Martha.
Lúc này Tư Hạo Lam mới hơi yên tâm, thu dọn người máy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Đêm đầu hạ vẫn rất mát mẻ, gió hiu hiu thổi. Có điều mùa hè lại là mùa yêu ma quỷ quái thường xuất hiện nhất. Tư Hạo Lam theo làn gió mát đi về phía trước, ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là thần tiên ma quỷ phương nào tới hầu y.
Y băng qua bức tường bị dây leo quấn quanh, nương theo tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây, đến bên vườn rau. Nhà xưởng đổ nát cùng ruộng rau tươi tốt đồng thời in vào tầm mắt y, có một loại không khí dân dã kì lạ.
Tuy Kha Lâm đã có thể ra vào nhà xưởng, thế nhưng không muốn tu sửa nó. Đại khái xem như là một loại kỷ niệm đi! Dù sao hắn cũng là người hay hoài niệm.
Lúc này, ngoài nhà xưởng có một người đang đứng cạnh đồng ruộng.
Người kia để tóc dài, phía sau buộc đuôi ngựa đơn giản, mặc y phục đen, đang nhìn Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam đến gần muốn nhìn rõ mặt hắn, nhưng cho dù khoảng cách thay đổi như thế nào, mặt của người kia vẫn hoàn toàn mơ hồ, không nhìn rõ ngũ quan.
Hơn nửa đêm, một gã đàn ông mặc đồ đen, không nhìn thấy mặt đứng ở đây, quả thực rất dọa người.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại dù có người ngoài hành tinh rơi xuống trước mặt y, y cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tư Hạo Lam đứng trước mặt người nọ, chống hông hỏi: “Ngươi muốn tới gây sự à?”
Vừa mới yên ổn không lâu, đột nhiên lại xuất hiện một người, hơn nữa trên người hắn có khí vị giống hệ thống, mùi vị máy móc điện tử, lạnh lẽo như băng, cho nên đừng trách Tư Hạo Lam nghi ngờ. Nghĩ tới khả năng lại thêm một hệ thống số hai, tâm trạng của y liền rất tệ.
Người nọ tuy không rõ ngũ quan nhưng kỳ lạ là y có thể nhìn ra biểu cảm của hắn. Hắn mỉm cười hướng về phía Tư Hạo Lam, thái độ ôn hòa.
Hắn nói: “Xin chào, ta tới thu hồi hệ thống.”
Tư Hạo Lam nhướn mày, hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn lễ độ trả lời: “Ngươi có thể gọi ta quản lý viên.”
A, hắn chính là quản lý viên thế giới trong miệng hệ thống. Lần đầu tiên Tư Hạo Lam đánh vỡ hệ thống, hắn là người đã sửa chữa hệ thống lại từ đầu.
Tư Hạo Lam lập tức coi hắn bên phe địch, ngữ khí càng thêm khó chịu: “Ngươi lại muốn mang hệ thống về sửa, sau đó lại thả nó đến đây tiếp tục gây phiền phức cho bọn ta sao?” Tư Hạo Lam xấu tính: “Ta từ chối.”
Quản lý viên cười với Tư Hạo Lam, nói: “Tuyến thời gian của thế giới này đã đến cuối nguyên tác. Khi ngươi đánh tan hệ thống, cốt truyện đã không còn tồn tại nữa.” Hắn dừng một chút, sửa lại: “Không đúng, phải là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Kha Lâm, cốt truyện đã bắt đầu sụp đổ. Từ nay về sau, thế giới này được tự do, không còn bất kỳ trói buộc nào.”
Đường nét trên mặt hắn vô cùng mờ nhạt, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy sự dịu dàng hắn tỏa ra, so với hệ thống mùi điện tử lạnh lẽo càng thêm bao dung, tĩnh mịch.
” Ngươi thật sự có thể nghịch thiên cải mệnh, Hạo Lam Quân.” Người kia nói: “Cho nên không cần lo lắng, thế giới này sẽ không còn hệ thống.”
Đã có sự bảo đảm, Tư Hạo Lam cũng trở nên bình tĩnh, không hung hăng nữa, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi muốn đưa hệ thống về làm gì?”
Quản lý viên cười nói: “Đương nhiên là sửa chữa xong xuôi, sau đó quăng vào thế giới khác.”
Tư Hạo Lam nghe xong, vẻ mặt lập tức chán ghét: “Còn muốn đi gieo họa cho người khác sao?”
Quản lý viên trấn an y: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, mỗi lần thất bại ta đều sẽ điều chỉnh thông số, tin tưởng nó sẽ ngày một tốt lên.” Hắn nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt nhu hòa: “Tỷ như thông qua ngươi, chúng ta đã học được nhiều điều, ta sẽ cẩn thận dạy dỗ nó.”
Dù hắn nói vậy, Tư Hạo Lam vẫn rất bất mãn với hệ thống: “Nó thậm chí muốn giết Kha Lâm.”
Quản lý viên nói: “Xin lỗi.”
Tuy xin lỗi có chút nhẹ nhàng nhưng tốt xấu cũng biểu đạt sự áy náy, Tư Hạo Lam nói: “Ngươi phải đảm bảo hệ thống sẽ không bao giờ hại người, làm một hệ thống tốt, ta mới giao nó cho ngươi.” Đằng nào giữ lại cái hộp kia cũng vô dụng, trong thân thể Martha luôn phải đặt một món họa.
Quản lý viên gật đầu: “Ta bảo đảm.”
Tư Hạo Lam lại lần nữa quan sát hắn, tuy chỉ nói suông, nhưng trên người quản lý viên tỏa ra khí chất an tâm khó lý giải, làm y cảm thấy có thể tin tưởng người này.
Hơn nữa cũng không cần thiết phải nói dối.
Lúc này Tư Hạo Lam mới nói: “Thôi được, ngươi chờ một chút, ta đi lấy.”
Tư Hạo Lam định xoay người, chợt nghe thấy quản lý viên nói không cần, sau đó chiếc hộp chứa hệ thống bỗng dưng xuất hiện trên tay hắn.
Quản lý viên cầm hộp, cười nói: “Cảm ơn.”
Tư Hạo Lam: “…” Hắn căn bản không cần thông qua sự đồng ý của y liền có thể lấy được thứ mình muốn. Còn chạy tới chào hỏi chỉ để trang bức đi.
Quản lý viên dường như biết Tư Hạo Lam đang nghĩ gì, nói: “Ngươi thật thú vị.”
Tư Hạo Lam tức giận: “Cảm ơn lời khen của ngươi.”
Quản lý viên cẩn thận cất hộp đựng hệ thống, tiếp tục chăm chú nhìn Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi đã lấy được đồ, còn ở đây làm gì?”
Quản lý viên từ ái nói: “Ta lưu luyến ngươi, để ta nhìn ngươi một lần cuối.”
Tư Hạo Lam: “???” Sởn gai ốc.
“Ngươi không tò mò thân thế của mình à?” Quản lý viên hỏi: “Ngươi không tò mò vì sao mình có thể phá bỏ giới hạn của thế giới tới hai lần à?”
Lần đầu tiên chặn đứng con đường phi thăng của nhân vật chính. Lần thứ hai nghịch chuyển vận mệnh của nhân vật phản diện.
Gió đêm thổi qua khiến lời nói của quản lý viên có chút kỳ ảo, Tư Hạo Lam chăm chú nhìn kẻ khó đoán trước mặt, nói: “Ta cũng không quá lưu tâm.”
Y từng muốn đi tìm cha mẹ mình, nhưng dù là nho sĩ hay tiên sư đều không thể dò xét mệnh cách của y, chính y cũng không thể nhìn thấu bản thân, không cách nào suy đoán y rốt cuộc đến từ đâu.
Sau đó Tư Hạo Lam cũng lười nghĩ đến chuyện này, chỉ biết phóng túng tự ngã, tùy tâm sở dục. Bây giờ nghĩ lại một chút, về cơ bản y có thể hoàn thành mọi thứ mình muốn, cũng không có gì không tốt.
Ngoại trừ trên con đường tùy hứng làm bậy có hơi cô đơn một chút.
Ngay khi Tư Hạo Lam tưởng rằng sẽ một mình cô độc đến thiên hoang địa lão thì y đến thế giới này, gặp được Kha Lâm.
Tư Hạo Lam nhớ tới Kha Lâm, vẻ mặt trở nên dịu dàng, nói: “Biết thì có ích gì? Hiện tại đã đủ rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam cảm thấy thỏa mãn, thật sự, có thể ở bên cạnh Kha Lâm, y đã rất mãn nguyện.
Quản lý viên tỉ mỉ quan sát y, có chút kinh ngạc: “Khí chất của ngươi đã thay đổi.” Hắn cười nói: “Ta không ngờ cuối cùng giam giữ ngươi lại là ái tình.”
Giống như kết cục của tất cả các cuốn tiểu thuyết đại chúng, nhân vật chính nhất định sẽ nắm tay người yêu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
“Kỳ thực ngươi là một đoạn bug ngắn trong quá trình sáng tạo của thế giới. Để tiêu diệt ngươi, chúng ta cho ngươi làm nhân vật phản diện trong tiểu thuyết tiên hiệp, hi vọng trong quá trình phát triển bình thường của cốt truyện có thể khiến ngươi biến mất một cách tự nhiên, bởi nhân vật phản diện nhất định phải chết.”
Quản lý viên giải thích lai lịch của Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam trợn mắt nghe hắn nói bậy, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
“Thế nhưng ngươi thể hiện năng lực và ý chí quá kinh người, ngược lại gây nhiễu loạn tiến trình của thế giới. Sau đó chúng ta kéo ngươi đến thế giới của tiểu thuyết tình yêu, chúng ta hi vọng tăng thêm yếu tố khác trên người ngươi sẽ có thể hạn chế hành động của ngươi.”
“Ha, chính là mấy thứ vớ vẩn kiểu như đỏ mặt, chân mềm các thứ kia hả?” Tư Hạo Lam thở phì phò nói.
Quản lý viên có chút ngượng ngùng, nhắc lại quả thật xấu hổ, hắn nói: “Chúng ta chỉ muốn cho ngươi có khả năng yêu đương. Không phải khi yêu mọi người đều đỏ mặt, tim đập như nai con chạy loạn sao?”
Tư Hạo Lam đảo mắt, hỏi: “Ngươi chưa từng yêu đương phải không?”
Quản lý viên bị câu hỏi của y làm cho bối rối, dừng lại vài giây, sau đó nhã nhặn nói: “Việc này không quan trọng. Chỉ là không ngờ hệ thống tự ý làm chủ, trói buộc ngươi với nhân vật phản diện của thế giới này. Cuối cùng, ngươi vẫn phá vỡ cốt truyện, cùng Kha Lâm đến với nhau.”
Tư Hạo Lam nghe xong, nói: “Vậy bây giờ ngươi cho ta biết những chuyện này là có ý gì? Muốn tiếp tục bắt ta, tiêu diệt ta?”
Quản lý viên lắc đầu, chân thành nói: “Ta đã có thể xác nhận ngươi hoàn toàn vô hại, hơn nữa thế giới này đã được tự do, ngươi cũng tự do, không cần phải can thiệp vào các ngươi nữa.”
Hắn nhìn Tư Hạo Lam, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ngươi thực sự rất thú vị. Lần đầu tiên ta thấy bug như ngươi, tiếp tục ở lại quyển sách này chỉ có thể trải qua một cuộc sống bình thường, ngươi có muốn đi cùng ta không? Còn rất nhiều thế giới khác trong hỗn loạn. Nếu xuyên qua, ta tin tưởng bằng năng lực của ngươi nhất định có thể xưng vương xưng bá, sẽ rất kích thích nha.”
Tư Hạo Lam tiếp tục chống hông, như đinh đóng cột, nói: “Không đi.”
Y thích nơi này, thích mĩ thực nơi đây, thích cuộc sống ở đây, còn thích cả người ở đây. Y đã thỏa mãn, không muốn đi.
Huống hồ y vẫn đang chờ Kha Lâm trao nhẫn cho mình, hơn nữa y còn chưa đứng đầu giới giải trí, không thể đi.
Tư Hạo Lam nghe quản lý viên nói lai lịch của mình xong, điều cần nghe cũng đã nghe, trong lòng bình thản không một gợn sóng.
Y là ai, y đến từ đâu đều không quan trọng, quan trọng là… y muốn trở thành người như thế nào, nhà của y ở đâu.
Kha Lâm đã cho y toàn bộ đáp án.
Tư Hạo Lam dùng hai chữ đơn giản từ chối quản lý viên, cũng biểu lộ quyết tâm của mình. Quản lý viên hiểu không thể tiếp tục thuyết phục y, lại nói sang chuyện khác: “Nhưng trong lòng ngươi vẫn còn nguyện vọng, không phải sao?”
Tư Hạo Lam bị hắn nhắc nhở, đột nhiên nhớ ra, biểu tình trên mặt trở nên hung ác: “Ngươi có biện pháp phải không? Ngươi cố ý nói để dụ dỗ ta.”
Quản lý viên tốt tính nói: “Đừng nghĩ ta xấu xa như vậy, ta chỉ cảm nhận được nguyện vọng mãnh liệt cuối cùng trong lòng ngươi, ngươi hi vọng Kha Lâm có thể đứng lên.”
Quản lý viên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm. Phải chăng mỗi một thế giới khác nhau đều có mặt trăng và ngôi sao giống nhau? Hắn say sưa nhìn trời, nói: “Mỗi thế giới đều có đặc thù và hạn chế riêng của nó. Tỉ như ở thế giới này, chân của Kha Lâm không thể lành, thế nhưng ở thế giới cũ của ngươi, đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.”
Tư Hạo Lam cũng từng nghĩ vậy.
Chỉ là chân không thể bước đi mà thôi. Trong thế giới cũ, người đứt đoạn gân cốt đều có thể tu sửa thân thể, tật ở chân chỉ là vấn đề nhỏ.
“Ngươi tùy tiện hái một gốc thảo dược trong ruộng thuốc trên núi là có thể chữa khỏi cho Kha Lâm.” Quản lý viên nói.
Quả thực, mảnh vườn trên núi chính là nơi linh khí dồi dào đám thủ hạ chuyên khai hoang, trồng rất nhiều tiên thảo. Bọn thủ hạ thường nịnh nọt bắt Tư Hạo Lam ăn, ăn đến phát phiền. Hiện tại muốn một gốc lại quá khó khăn.
Tư Hạo Lam bình tĩnh, âm trầm nhìn quản lý viên: “Cho nên, ngươi nói với ta những chuyện này rốt cuộc có mục đích gì?”
Quản lý viên lắc đầu: “Đã bảo đừng nghĩ xấu ta rồi mà, ta có thể giúp ngươi chữa khỏi cho Kha Lâm.”
Tư Hạo Lam không phải trẻ con ba tuổi. Y hiểu rõ sẽ không nhân bánh từ trên trời rơi xuống, y hỏi: “Điều kiện là gì?” Y không tin người kia sẽ tốt bụng như vậy.