Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 74: Quyết chiến 3




Kha Lâm không quen biết người vừa tới, Lý Chính Tường từng gặp qua nhưng cũng không quen, còn Tư Ích Niên lại hết sức quen thuộc.

Đó là một người phụ nữ, ăn mặc xinh đẹp như phu nhân với khuôn mặt cứng nhắc vì tiêm quá nhiều chất hóa học, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn đám người bên trong kho hàng.

Tư Ích Niên không hiểu tại sao bà ta lại xuất hiện, chỉ xung quanh, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Người đến chính là vợ hai của Tư Ích Niên, mẹ kế trong quyển sách này của Tư Hạo Lam, bà chủ Tư đương nhiệm.

Bà chủ Tư đi đến trước mặt mọi người, đặc biệt đánh giá Kha Lâm đang ngồi trên ghế, cười nói: “Quả nhiên vẫn phải tự mình ra tay, không thể trông cậy vào gã đàn ông ngu xuẩn.”

Gã đàn ông ngu xuẩn Tư Ích Niên ban đầu không kịp phản ứng, còn đang suy nghĩ xem bà ta đang ám chỉ người nào.

Kha Lâm thấy điệu bộ ngu ngốc của Tư Ích Niên, bật cười một tiếng.

Bị Kha Lâm chế nhạo, Tư Ích Niên liền hiểu ra, nói với vợ mình: “Tôi có chỗ nào không đáng tin? Không phải tôi đang đứng giữa hòa giải sao?”

Bà chủ Tư cơ hồ muốn tiến lên nhéo lỗ tai Tư Ích Niên, nói: “Trước kia bảo ông nghĩ cách lấy kỹ thuật cốt lõi của Kha gia, ông một hai phải ăn trộm. Kết quả đồ vật không tới tay, ngược lại còn bị người ta giẫm đuôi, nhà máy cũng sắp mất.” Bà ta tức giận hít một hơi, nói tiếp: “Tiếp tục cho ông nghĩ biện pháp, ông liền đi cầu xin Lý Chính Tường, đến cái rắm cũng vô dụng.”

Bà chủ Tư nói đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Bà ta bình phục một lúc, tiếp theo cười nói: “Nhưng mà tốt xấu gì ông còn có chút hữu dụng, biết bám theo Lý Chính Tường tìm được Kha Lâm.”

Bà ta giẫm trên giày cao gót tiến về phía trước, đối mặt với Kha Lâm, nói với hắn: “Kha thiếu gia, chào cậu. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?”

Không cần giới thiệu, Kha Lâm cũng biết bà ta là ai. Nhìn bà chủ Tư điệu bộ chanh chua liền biết không phải người hiền lành. Hắn không khỏi nghĩ, trước đây Tư Hạo Lam ở Tư gia có một người cha ruột như vậy còn có một bà mẹ kế như này, cuộc sống trải qua hẳn rất tồi tệ.  

Tình cảnh hiện tại của hắn không quá tốt, toàn bộ thuộc hạ không có ở đây, xe lăn bị tịch thu, một mình ngồi ở trên ghế giống như rơi vào hòn đảo cô độc, tứ cố vô thân, vậy mà hắn còn tâm trạng thương xót cho Tư Hạo Lam.

Kha Lâm lơ đãng khiến Bà chủ Tư có chút không vui. Bà ta chống hông, nói: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

Kha Lâm lúc này mới nhìn về phía bà, nhếch môi, nói: “Đừng vòng vo, bà mang tôi tới đây vì cái gì, nói thẳng mục đích đi.”

Bà chủ Tư từ trên cao nhìn xuống Kha Lâm, nói: “Đương nhiên là vì bí mật phát tài của cậu rồi, giao tài liệu kỹ thuật kia ra đây, tôi sẽ để cậu bình an rời đi.”

Kha Lâm cười cười: “Nói vậy đây là bắt cóc rồi ~. Tư phu nhân, loại hành vi này phải chịu trách nhiệm hình sự.”

Bà chủ Tư hoàn toàn không quan tâm, nói: “Cậu nói đúng, đây chính là bắt cóc, chờ đến khi lấy được tài liệu, chúng tôi lập tức xuất ngoại, bán nó cho người nước ngoài, nhà máy thế nào cũng không sao cả.”

Kha Lâm nghe xong lại cười: “Tính toán thật hay.”

Bà chủ Tư gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại chỉ thiếu sự phối hợp của Kha thiếu gia. Cậu chịu hợp tác chúng ta liền một tay giao hàng một tay giao người.”

Kha Lâm giương mắt, mắt phượng sáng ngời mà u thâm, nói: “Tại sao tôi phải phối hợp với bà? Thù mới hận cũ cộng lại, bà dựa vào cái gì hi vọng tôi phối hợp?”

Bà chủ Tư cũng cười, nụ cười như rắn rết, nói: “Cậu còn chưa hiểu tình huống sao? Cậu biết cái gì là bắt cóc không? Không phối hợp sẽ phải chịu khổ.” Ánh mắt bà ta rơi xuống đùi Kha Lâm, lộ ra vẻ thương hại và giễu cợt, nói: “Thật là đáng thương, vốn đã không thể bước đi, bị thương tiếp sẽ không tốt. Khuyên cậu vẫn nên thành thật nghe lời cho tôi biết làm sao lấy được bản độc quyền các cậu sắp đề giao.”

Kha Lâm một câu cũng lười nói với bà ta, thẳng thắn nhắm mắt lại.

Bà chủ Tư hiểu hắn sẽ không trả lời, hừ nói: “Mạnh miệng là không tốt.”

Tư Ích Niên nhìn cái này nhìn cái kia, quay đầu nói với Kha Lâm: “Tiểu Kha, con cứ nói đi, chờ chúng ta lấy được nó rồi ra nước ngoài thì không sao nữa. Con coi như vì mặt mũi của Hạo Lam đừng làm khó dễ chúng ta, cũng là không làm khó dễ chính mình.”

Không nhắc tới Tư Hạo Lam còn được, nhắc đến Kha Lâm liền mở mắt, trừng Tư Ích Niên một cái, nói: “Ông không có tư cách nhắc đến tên em ấy.”

Tư Ích Niên chính là loại người gió chiều nào theo chiều ấy, vốn đang cảm thấy vợ mình quá ác, sau khi bị Kha Lâm mắng, tức đến giậm chân, nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Trong kho hàng ngoại trừ mấy vị doanh nhân, còn có tay chân bà chủ Tư mang theo. Những kẻ đó ai nấy cũng cao lớn vạm vỡ, hung thần ác sát, đoán chừng tốn rất nhiều tiền để mời tới.

Lúc này bà chủ Tư liếc mắt ra hiệu cho bọn chúng, những người kia liền xông lên, kẹp Kha Lâm ở chính giữa.

Trên tay bọn họ còn có các loại vũ khí, đinh ba, côn điện, còn có… xà beng bằng sắt.

Kha Lâm nhìn chằm chằm cây xà beng kia, quan sát kỹ một chút, hẳn là chiếc chặn cửa thang máy lúc đó.

Khi ấy hắn thấy Mai Khâm gắn chip định vị lên đầu cong của thanh xà beng, hiện tại vẫn chưa bị phát hiện.

Mai Khâm cũng không biết đang ở đâu. Kha Lâm tính thời gian từ khi bị bịt mắt, đoán được nơi này cách nội thành hẳn rất xa, không biết bao giờ viện binh mới có thể chạy tới.

Hắn cần phải liều mạng trì hoãn, tranh thủ thời gian cứu viện. Nhưng hắn thật sự không muốn nói chuyện với những kẻ đó, mỗi lần nói thêm một câu, hắn liền buồn nôn một phần.

Hắn lại lần nữa nhắm mắt.

Bà chủ Tư chỉ huy đám du côn. Gương mặt người phụ nữ luôn mỉm cười, tàn nhẫn lại vặn vẹo, mặc dù đã được chăm sóc tốt, trang điểm tỉ mỉ, nhưng vẫn xấu xí như cũ.

Bộ dạng này của vợ có phần dọa đến Tư Ích Niên. Bình thường bà chủ Tư quả thực lòng dạ hẹp hòi, nhiều chủ ý kỳ quái, nhưng hơn phân nửa là đâm sau lưng người ta, phần lớn đều nhỏ nhặt.

Ngày hôm nay bà ta lại có thể cố ý thuê người, bám theo ông ta tỉ mỉ sắp xếp một màn bắt cóc như thế, cũng quá độc ác đi!

Hơn nữa bà chủ Tư không nói hai lời liền muốn cho người đánh Kha Lâm, giống như vô cùng nóng lòng, tựa hồ muốn dạy dỗ Kha Lâm một trận còn hơn việc lấy được bản quyền sáng chế.

“Nếu không cứ bỏ đói nó mấy ngày là được…” Tư Ích Niên chần chờ nói.

Bà chủ Tư làm như không nghe thấy đề nghị của chồng, cười lạnh: “Đánh nó cho tao.”

Mắt thấy những kẻ đó chuẩn bị động thủ, lúc này người vẫn luôn im lặng trong kho hàng đột nhiên xuất hiện, cản trước mặt những kẻ đó.

Lý Chính Tường chắn trước Kha Lâm, nhìn về phía bà chủ Tư, ngăn cản bọn họ nói: “Dừng tay.”

Bên kia viện binh Kha Lâm chờ đợi đang nghĩ biện pháp tìm ra hắn.

Tư Hạo Lam kiên nhẫn phân phó Martha: “Mở điều hướng, tìm vị trí của Kha Lâm.”

Màn hình trên đầu Martha đầu lập tức hiện lên bản đồ thành phố: “Chuyển sang chế độ điều hướng, tìm kiếm mục tiêu: Chủ nhân số một.”

Lý Tinh Hà ở bên cạnh kỳ quái hỏi: “Còn có chủ nhân số hai sao?”

“Số hai là ta.” Tư Hạo Lam bình tĩnh nói.

Martha chạy một lúc mới nói: “Tín hiệu mục tiêu đã được phát hiện, xác định vị trí cụ thể của mục tiêu…” Sau đó, trên bản đồ xuất hiện một điểm nhấp nháy. “Đã phong tỏa mục tiêu, bắt đầu điều hướng.”

Tư Hạo Lam vội vàng lên xe, nói với Lý Tinh Hà: “Đi!”

Cayenne lại lần nữa chạy băng băng trong màn đêm. Martha ngồi phía sau chỉ đường cho Tư Hạo Lam, bọn họ một mạch lái xe rời khỏi nội thành.

“Xa vậy à.” Lý Tinh Hà ngồi bên cạnh Martha, quan sát người máy trắng trắng. Trên lưng người máy gắn một đôi cánh nhỏ, mặc một chiếc váy nhỏ, có loại cảm giác đáng yêu bất cân đối.

Đưa người tới nơi hẻo lánh như thế không biết là muốn làm gì.

Tư Hạo Lam vừa lái xe, vừa mắng một câu thô tục: “Chờ ta tìm được người, sẽ giết hết bọn chúng.”

Lý Tinh Hà vẫn không nhịn được, nhắc nhở: “Xã hội pháp trị… Chúng ta trước tiên có thể bắt bọn họ.” Hắn xác nhận điểm nhấp nháy trên màn hình của Martha lần nữa, nói: “Có phải quá thuận lợi rồi không, tìm ra người dễ dàng như vậy.”

Tư Hạo Lam mắng hắn: “Ngươi còn hi vọng sảy ra bất trắc à?”

Lý Tinh Hà vội vã tỏ thái độ: “Không phải, ta chỉ sợ có bẫy.”

Tư Hạo Lam nhìn con đường thông suốt phía trước, bình tĩnh nói: “Sẽ không. Đây là thế giới tiểu thuyết tình yêu, chỉ số IQ của kẻ xấu thường không cao, đều rất ngu xuẩn, rất dễ dàng bị giết chết.” 

Lý Tinh Hà suy nghĩ kỹ một chút, dĩ nhiên không cách nào phản bác.

Y nói tiếp: “Hệ thống cũng vậy, nó phải tuân theo luật cơ bản của thế giới này.”

Cho dù hệ thống muốn hại Kha Lâm cũng phải mượn tay của nhân vật trong sách, đồng thời chịu sự kiềm chế của các nhân vật khác, còn bị giảm trí thông minh từ nhân vật chính.

Nghĩ vậy, trong lòng Tư Hạo Lam dễ chịu hơn rất nhiều, Kha Lâm nhất định không có chuyện gì.

Bọn họ một mạch chạy như điên, tận lực dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến vị trí của Kha Lâm.

Ở nhà kho, Lý Chính Tường đứng dậy, giúp Kha Lâm ngăn cản rắc rối đầu tiên của bà chủ Tư.

“Các người thái quá rồi đấy!” Lý Chính Tường lời lẽ chính đáng nói: ” Không thể làm loại chuyện này.”

Bà chủ Tư nghe xong cười thành tiếng, nói: “Đừng giả bộ, Lý tiên sinh. Không phải ông cũng muốn kỹ thuật của Kha gia sao? Lần này mời ông đi theo là muốn cho ông làm chứng, chờ chúng tôi xuất ngoại, không ngại cho ông nhận chút lợi ích.”

Lý Chính Tường lắc đầu, nói: “Tôi không muốn cùng một loại với các người.” Từ sau khi ông nói chuyện với Kha Lâm ở câu lạc bộ, tinh thần uể oải lại chán nản, lúc này nói chuyện chậm chạp.

Bà chủ Tư cười nhạo ông: “Đây không phải là điều ông có thể nói. Ông sớm đã đứng bên phía chúng tôi.”

Câu nói này khiến Lý Chính Tường sững sờ một lát. Bà chủ Tư ra hiệu cho đám côn đồ kéo ông ta ra. Lý Chính Tường giãy giụa vài cái, tiếp theo chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt nhìn Kha Lâm.

Kha Lâm vẫn trầm mặc. Đôi mắt xinh đẹp đóng chặt. Trong kho hàng, đèn sợi đốt chiếu xuống mặt hắn khiến hắn tĩnh lặng như một pho tượng.

Những kẻ đó vung cây côn trong tay lên…

“Rầm.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ầm.

Mọi người quay đầu lại nhìn, Kha Lâm cũng vô thức mở mắt.

Một cái, hai cái, ba cái. Tiếng va chạm liên tục vang lên. Chốt cửa sắt của kho hàng bị uốn cong, biến dạng dưới những đòn tấn công nặng nề, cuối cùng bật ra khỏi cửa, rơi xuống đất.

Tiếp theo cửa chính ken két mở ra, như anh hùng trong phim điện ảnh, anh hùng luôn khoác bóng đêm, hoa lệ xuất hiện giữa náo loạn và ánh sáng chói lóa.

Tư Hạo Lam giơ chân, đá văng cửa kho hàng, dẫn theo Lý Tinh Hà và Martha xuất hiện trước cửa.  

Người trong kho hàng đều sợ ngây người. Đây là sức mạnh quái quỷ gì?! Vậy mà lại có thể đạp hỏng khóa cửa sắt.

Tư Hạo Lam thả chân xuống, tiến lên vài bước. Thân hình mạnh mẽ, khí thế hung hăng, tựa như ác bá truy kích đến cửa. Mãi đến khi y nhìn thấy Kha Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khẩn trương, sợ Kha Lâm bị thương.

Kha Lâm nhìn y chớp chớp mắt, mỉm cười.

Nụ cười này hoàn toàn bất đồng với nụ cười chế nhạo, lạnh lẽo ban nãy, dịu dàng mà điềm tĩnh, có sức mạnh trấn an lòng người làm trái tim treo lơ lửng giữa không trung của Tư Hạo Lam bình tĩnh hạ xuống.

Ánh mắt bọn họ quấn quýt trên không. Tư Hạo Lam tham lam nhìn Kha Lâm nửa ngày xác định hắn vẫn an toàn mới chịu dời mắt.

Sau đó ánh mắt Tư Hạo Lam quét qua nhà kho, cuối cùng dừng trên người bà chủ Tư.

Y có chút kinh ngạc: “Hóa ra là ngươi?” Tiếp đó trên mặt y hiện lên vẻ chán ghét: “Oa, không ngờ ngươi lại nhập vào người phụ nữ, thật không biết xấu hổ.”