Kha Lâm nói đơn giản, rõ ràng, sau đó trầm mặc, yên lặng nhìn Tư Ích Niên.
Mọi người sửng sốt, không ngờ hắn sẽ ra quyết định này.
Đến cả Tư Hạo Lam cũng có chút kinh ngạc. Kha Lâm muốn thâu tóm bất cứ sản nghiệp nào của Tư gia với hắn đều không đáng kể. Hắn thậm chí cảm thấy giống như không hề liên quan đến mình.
Y nhìn Kha Lâm. Kha Lâm vẫn xanh xao như trước, mặc kệ cả nhà từ trên xuống dưới cố gắng cho hắn ăn thật nhiều hắn vẫn không béo lên.
Tuy hắn tái nhợt bệnh trạng, nhưng không hề yếu ớt. Đôi môi mỏng chưa bao giờ nói chuyện vô căn cứ, ánh mắt kiên định chưa bao giờ hiện ra sự chùn bước.
Kỳ quái, u ám lại kiên cường. Tư duy kì diệu lại giỏi đoán ý người khác. Trên người Kha Lâm luôn có các loại tính cách mâu thuẫn làm hắn có phần… mê người.
Hắn một lòng muốn hoàn thành sự nghiệp dang dở của cha, rất vất vả mới lấy được sản nghiệp của Tư gia, vậy mà lại nói muốn nhượng nhà máy cho họ Tư.
Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm, nhịp tim hơi loạn, thoạt nhìn như đang đi vào cõi thần tiên.
Tư Ích Niên nghe Kha Lâm nói xong, cá chết sống lại bắt đầu ngoi lên, chỉ vào Tư Hạo Lam, ngón tay run rẩy không ngừng: “Cho nó, nó thì biết cái rắm! Chỉ chăm chăm muốn õng ẹo tạo dáng trên ti vi, không có tiền đồ!”
Tư Hạo Lam vẫn đang ngẩn người, mắt điếc tai ngơ không quan tâm đến lời mắng nhiếc của Tư Ích Niên. Kha Lâm nghe vậy sa sầm mặt, màu mắt càng thêm tăm tối, hắn trầm giọng nói: “Ông sinh ra em ấy lại không dưỡng dục em ấy, đây là ông nợ Tư Hạo Lam, nên trả lại.”
Tư Ích Niên hối hận tại sao mình không bị bệnh tim các kiểu, nếu không lúc này đã lên cơn ngất xỉu. Ông ta quơ hai tay, nói: “Chuyện này không có cửa đâu!”
Kha Lâm hừ một tiếng, nói: “Tôi tôn trọng ông là trưởng bối cho nên mới báo ông một tiếng, ý kiến của ông không quan trọng. Ông chỉ cần nghĩ kĩ cuối cùng là ông chủ động hay tôi chủ động.” Hắn nheo mắt cười khẽ: “Tôi chủ động mức giá sẽ không tốt đâu.”
Tư Ích Niên giận đến nỗi nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, trừng mắt nhìn hai người: “Chúng mày kết bè ức hiếp tao…”
Lớn tuổi vậy rồi còn ăn vạ, đúng là không có thể diện.
Kha Lâm lại lần nữa hoài nghi, có phải Tư Hạo Lam bị bế nhầm nhà rồi không? Nếu không tại sao ông bố này lại đối xử với con trai tệ đến mức đó?
Kha Lâm cười giễu cợt: “Khi Tư tiên sinh phái người đến nhà tôi trộm cơ mật hoàn toàn không giống như bị ức hiếp.”
Kha Lâm phục chế dây chuyền sản xuất từ nhà máy của Tư gia, ban đầu không muốn đuổi cùng giết tận, nhưng Tư Ích Niên dám xông vào nhà, còn đánh hỏng Martha.
Chuyện này chứng tỏ Tư Ích Niên luôn nhớ nhung công nghệ của Kha gia, muốn tiếp tục lột da trên người Kha gia, quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tư Ích Niên cứng cổ không thừa nhận: “Mày có bằng chứng không?”
Có thể hỏi câu này, 90% là ông ta làm.
Kha Lâm từ xe lăn nhổm dậy, đặt tay lên bàn, hỏi ngược Tư Ích Niên: “Ông muốn tôi kiện ông sao?”
Tư Ích Niên lại lần nữa nghẹn họng. Hiện tại ông ta không có sức tiếp tục ứng phó với bất cứ kiện cáo nào.
Kha Lâm dần trở nên thiếu kiên nhẫn, lặp lại thông điệp: “Nói đi, ông bán hay không bán nhà máy? Không bán tôi liền đoạt.”
Ước chừng sống chung với Tư Hạo Lam quá lâu, khẩu khí của Kha Lâm cũng mang theo một chút phỉ khí, duy ngã độc tôn, không được phép hoài nghi.
Ngay khi Tư Ích Niên đầu đầy mồ hôi, tiến thoái lưỡng nan, Tư Hạo Lam đột nhiên nói: “Ta không muốn.”
Kha Lâm quay đầu nhìn y.
Tư Hạo Lam nói: “Ta không cần nhà máy, không cần đứng tên của ta.”
Kha Lâm không ngờ y sẽ làm trái mình vào lúc này, sững sờ một lúc, sau đó giải thích với y: “Không bắt em quản lý nhà máy, chỉ là sản nghiệp dưới tên em, trên danh nghĩa của em là được rồi.”
Kha Lâm lại nhìn Tư Ích Niên một cái. Vì Tư Hạo Lam đột nhiên phản đối, Tư Ích Niên liền sống lại, chăm chú trông ngóng về phía này. Hắn nói: “Em là con trưởng của Tư gia, nhà máy viết tên em là đạo lý hiển nhiên.”
Tư Hạo Lam vẫn lắc đầu.
Chuyện buôn bán y không hiểu, Kha Lâm thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó, cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ là y lại nhớ tới nội dung nguyên tác.
Trong nguyên tác, Kha Lâm muốn cướp đoạt tài sản của Tư gia, thế nhưng nửa đường bị nguyên chủ chặn đứt, ảnh đế lợi dụng quan hệ của Lý gia giúp nguyên chủ hộ giá hộ tống, cuối cùng nguyên chủ thành công bắt được tài sản của Tư gia. Kha Lâm và Tư Ích Niên cùng nhau xuống dốc.
Sau khi xuyên qua, Tư Hạo Lam thờ ơ với chuyện buôn bán, cho rằng tranh đoạt quyền thế trong nguyên tác hoàn toàn sẽ không phát sinh, căn bản không suy nghĩ đến.
Ai biết ngày hôm nay, hiện thực cùng tình tiết của nguyên tác vậy mà dùng loại hình thức này trăm sông đổ về một biển.
Khiến Tư Hạo Lam kinh hãi hơn là ban đầu y cho rằng đánh thức Lý Tinh Hà, áp bức hệ thống, cục này coi như phá, không ngờ mạch truyện vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Hơn nữa, dựa theo nội dung trong sách, mạch truyện sắp đến phần cuối cùng, mắt thấy thời gian càng ngày càng cấp bách.
Lần này đến lượt Kha Lâm sửng sốt.
Hắn vốn nghĩ làm vậy Tư Hạo Lam sẽ vui vẻ, kế quả hoàn toàn tương phản với dự đoán của mình. Hắn dịu dàng nói: “Em không cần cảm thấy có gánh nặng.” Hắn nhìn bốn phía, có mấy lời không tiện nói công khai, hắn hàm hồ nói: “Trước đây cha em làm giao dịch với ta không tôn trọng ý kiến của em, lần này coi như bồi thường cho em.”
Tư Hạo Lam hiểu ý hắn.
Lại nói, y bị bán đến Kha gia, Tư Ích Niên không coi y là con trai, chỉ là một món hàng. Kha Lâm làm như vậy là muốn cho y danh phận, cho y làm Tư đại thiếu gia chân chính.
Nội tâm Tư Hạo Lam trở nên mềm mại, thế nhưng y vẫn không đồng ý, kiên quyết nói: “Không được.”
Kha Lâm trầm mặc, không thuyết phục nữa.
Tư Hạo Lam không có biện pháp giải thích chuyện hệ thống và mạch truyện với hắn, kỳ thực siêu cấp muốn nói thật, nhưng ngay cả xuyên không hắn cũng không tin…
Tư Ích Niên thấy hai người bất đồng, vội vã xác chết vùng dậy một lần nữa, nói: “Hạo Lam, nếu con hiếu kính ba thì khuyên Kha Lâm…”
Tư Hạo Lam không nói hai lời, cầm chiếc bút trên bàn họp ném về phía Tư Ích Niên.
Bút ký tên như mũ tên ám tiễn bay vọt ra, bằng tốc độ kinh người xoẹt qua đầu Tư Ích Niên, cắm lên bức tường phía sau.
Y chán ghét nhìn Tư Ích Niên nói: “Không phải chuyện của ngươi, ngươi nên bán nhà máy thì bán.”
Tư Ích Niên lập tức ngậm miệng.
Cuối cùng sự việc không thương lượng thành công, Kha Lâm cho Tư Ích Niên kỳ hạn cuối cùng, trong một tháng không bán liền tới nhà tranh mua.
Hai người về đến nhà, Kha Lâm vẫn tiếp tục im lặng, Tư Hạo Lam thần kinh thô cho rằng hắn có thể cảm thấy bị mất mặt, cho nên không cao hứng.
Y thử dỗ Kha Lâm, Kha Lâm vẫn rất trầm lặng.
Tư Hạo Lam còn phải bận rộn phát triển sự nghiệp diễn xuất, ít khi về nhà, cứ như vậy qua vài ngày, Kha Lâm vẫn không nói lời nào, trấn định, điệu bộ suy tư.
Tư Hạo Lam mới phát hiện. Đây là đang chiến tranh lạnh với y?!
Tư Hạo Lam chấn kinh rồi.
Kha Lâm bình thường cưng chiều y hết mực, thế mà lại chiến tranh lạnh với y!
Nhận thức này khiến y vừa kinh ngạc vừa mới lạ, vẫn không hiểu rốt cuộc mình đạp trúng nghịch lân* nào. Hơn nữa Kha Lâm phòng bị rất cẩn thận, khiến y hoàn toàn không tìm được cơ hội cùng Kha Lâm nói chuyện nghiêm túc.
(Nghịch lân: là vảy mọc dưới cổ rồng, nghe nói nơi đó tương quan với sinh mệnh của rồng, hiện nay dùng để chỉ điểm cấm kỵ, chỗ trí mạng)
Bởi vì chuyện này, Tư Hạo Lam làm việc có chút phân tâm, nhưng mà công việc hiện tại của y đại đa số chỉ cần show giá trị nhan sắc là được, không cần động não.
Trang bức đẹp trai luôn là sở trường của y. Các em gái cũng thích ngắm nam diễn viên đẹp, liên tục gào hét. Phim thần tượng thật tốt, y vẫn muốn đóng phim thần tượng.
Danh tiếng hiện tại của Tư Hạo Lam đang thịnh, thuộc lớp tiểu sinh mới triển vọng. Phản diện y cũng diễn, phim thần tượng cũng diễn, nói rõ con đường diễn xuất của y rộng rãi, không hạn chế, phía sau còn có tư bản ba ba chống đỡ, rất nhiều người bắt đầu quan tâm đến y.
Vấn đề trước mắt của y là cần cấp bách xác định một kịch bản, y đã ở giai đoạn cửa sổ* rất lâu rồi.
(Giai đoạn cửa sổ: Thuật ngữ internet chỉ giai đoạn quá độ, giai đoạn thất nghiệp của một người hoặc thời kỳ bình đạm không có gì đột phá. Ở đây ý chỉ giai đoạn THL chưa nhận phim mới)
Vì chuyện này, y bớt thời gian đi gặp một người.
Tư Hạo Lam hiện tại khá nổi tiếng, không thể tùy tiện đi trên đường như trước đây. Vì vậy trang bị kính râm, đầu đội mũ, để trợ lý xác định nhiều lần không ai đi theo, y mới lái xe đến điểm đích.
Y hẹn gặp người nọ tại một nhà hàng riêng tư cao cấp. Ông chủ nhà hàng từng là nhân sĩ trong giới, chỉ đón tiếp người quen, cũng rất chú trọng sự bảo mật của khách hàng.
Có thể đặt chỗ ở đây đương nhiên phải sử dụng mối quan hệ của ảnh đế.
Khi Tư Hạo Lam đến, Lý Tinh Hà đã ngồi ở đó.
Lý Tinh Hà cũng đeo kính râm, Tư Hạo Lam ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, hố đen đối hố đen. Tư Hạo Lam đột nhiên nói: “Bảo tháp trấn Hà yêu.”
Lý Tinh Hà: “…”
Ảnh đế yếu ớt mà nói: “Đừng có ám hiệu, là bổn nhân, không có bị hệ thống nhập.”
Tư Hạo Lam xụ mặt với hắn, không nhịn được nói: “Ngươi tháo kính râm xuống.”
Lý Tinh Hà nhìn xung quanh, hỏi: “Sao ngươi không tháo?”
Trái lại không phải sợ người hâm mộ và paparazi, Tư Hạo Lam nói: “Kha Lâm không cho ta gặp ngươi, ta trốn ra đây.”
Lúc này Lý Tinh Hà mới tháo kính râm, để lộ gương mặt nhăn nhó cười khổ, nói: “Ta cũng đâu có được.” Hắn bất đắc dĩ nói với Tư Hạo Lam: “Vị kia nhà ngươi xuống tay thật ác. Kịch bản điện ảnh ban đầu đã bàn bạc xong đều bị hắn phá hủy, gần đây người “hắc” ta trên mạng siêu nhiều, cũng là thủy quân hắn thuê đi?!”
Tư Hạo Lam cũng tháo kính râm, nhìn chằm chằm hắn nói: “Kha Lâm sẽ không làm loại chuyện mua thủy quân. Hắn quang minh chính đại đối phó với ngươi.”
Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Lý Tinh Hà không cưỡng cầu có thể thuyết phục Tư Hạo Lam, chỉ nói: “Dù sao, đừng để Kha Lâm phát hiện hai chúng ta gặp riêng. Ok?”
“Đồ sính ngoại.” Tư Hạo Lam không thể không đồng ý. “Ok.”
Tiếp theo bọn họ đi vào vấn đề chính, Lý Tinh Hà báo cáo tình hình Lý gia gần đây cho Tư Hạo Lam: “Lý Chính Tường đang liều mạng với Kha Lâm đấu thầu một dự án, hình như thế lực ngang nhau.” Hắn thở dài nói: “Vì vậy ta cảm thấy năm đó ông ấy còn được hưởng lợi từ chuyện của Kha gia, cũng bắt đầu từ đó Lý gia lên như diều gặp gió, đạt đến trình độ như ngày hôm nay.”
Tư Hạo Lam khoát tay, gần đây nghe quá nhiều chuyện trong giới kinh doanh khiến đầu y phát nổ, y chỉ quan tâm một vấn đề: “Lý Chính Tường nhìn có bình thường không?”
Lý Tinh Hà gật đầu: “Rất bình thường, ta đã thử nhiều lần, không phát hiện dấu vết tồn tại của hệ thống.”
Tư Hạo Lam đặt tay trên bàn giữa hai người, dùng ngón tay gõ gõ bàn ăn bằng gỗ, buồn bực nói: “Phải nhanh chóng tìm ra hệ thống đang ở đâu, chấm dứt hậu họa.”
Lý Tinh Hà tò mò hỏi y: “Giả sử bây giờ tìm được, ngươi có biện pháp đối phó không?”
Tư Hạo Lam vẻ mặt “Ngươi bị nhược trí à”, khinh thường nói: “Nếu không có biện pháp ta vội vàng tìm ngươi để làm gì?”
Lý Tinh Hà hứng thú, hiện ra tinh thần tò mò trong vòng giải trí, nói: “Là biện pháp gì, nói một chút.”
“Cũng không phải không thể nói.” Tư Hạo Lam đảo mắt một vòng, ngoắc ngắc tay với Lý Tinh Hà: “Thực tế chuyện này còn cần ngươi tham dự.”
Lý Tinh Hà vội vã xích lại gần, chăm chú lắng nghe.
Tư Hạo Lam ghé vào lỗ tai hắn, nói cho hắn kế hoạch của mình.
Ban đầu Lý Tinh Hà còn bừng bừng phấn chấn, sau đó càng nghe càng thấy không đúng, cuối cùng sắc mặt thay đổi.
“Ngươi tính hãm hại ta sao? Hạo Lam Quân!”
Tư Hạo Lam khinh bỉ khoát tay nói: “Không phải ngươi tự xưng là đệ tử chính phải à, chút tinh thần phụng hiến cũng không được. Trên người chúng ta phát sinh nhiều chuyện thế này, chính là do hệ thống đứng sau lưng ngươi giở trò quỷ, chỉ khi hoàn toàn thu phục nó mới có thể chấm dứt hậu họa. Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng biết Kha Lâm đâu có chỗ nào đáng chết.” Y nhìn về phía bầu trời. “Thiên mệnh bất công, ta nhất định phải cứu hắn.”
Lý Tinh Hà trầm ngâm một lát. Người tu tiên trọng lời hứa và sự thẳng thắn, nói cho cùng hắn là đệ tử chính phái, tràn ngập chính nghĩa, không thể trơ mắt nhìn hệ thống làm tổn thương người vô tội, nói: “Được rồi, đến lúc đó gọi ta.”
Tư Hạo Lam gật đầu, biểu thị vậy mới thức thời. Hắn nói: “Vấn đề duy nhất bây giờ là phải mau chóng xác định chỗ đặt chân của hệ thống.”
Chuyện này Lý Tinh Hà cũng lúng túng, tới tới lui lui chỉ có mấy người, xem ai cũng khả nghi, nhìn ai cũng không nhìn ra.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Tư Hạo Lam, nghi ngờ quan sát từ trên xuống dưới, thậm chí vươn tay huơ huơ trước mặt Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam suýt chút nữa nhảy dựng lên đánh hắn: “Ngươi còn nghi ngờ ta?”
Lý Tinh Hà bật cười, từ khi hắn thoát khỏi khống chế của hệ thống lại biến thành một thanh niên rộng rãi, ngay thẳng, chính trực, mỉm cười nói: “Ta thử thôi.” Hắn thở dài: “Ta cảm thấy trên cơ thể ngươi hẳn phải có nguyên nhân nào đó khiến hệ thống sợ ngươi, bằng không tại sao trước đây ta lúc nào cũng đánh không lại ngươi.”
Nhắc tới chuyện này, Lý Tinh Hà cũng rất sầu não. Có lẽ hắn mãi mãi không đánh bại Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam bắt chéo hai chân, điệu bộ trên trời dưới đất lão tử là lớn nhất.
“Dù sao đi nữa, ta sẽ đễ ý kỹ Lý Chính Tường.” Lý Tinh Hà nói: “Thực ra còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
Tư Hạo Lam hất cằm ra hiệu: “Nói.”
“Lâu lắm ngươi không đóng phim đi?” Lý Tinh Hà hỏi.
Cái hay không nói nói cái dở, Tư Hạo Lam không muốn thừa nhận: “Không có kịch bản tốt.”
Lý Tinh Hà lặng lẽ ghé sát vào y, nói: “Ta bị Kha Lâm chèn ép đến nỗi không thể quay phim, cho nên quyết định tranh thủ đoạn thời gian rảnh rỗi này tìm người viết kịch bản.”
Tư Hạo Lam nghe vậy kinh ngạc nhướn mày: “Ngươi muốn tự sản xuất?”
Lý Tinh Hà xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng cười: “Ta đã có ý tưởng này từ lâu. Hiện tại có cơ hội thử một chút.” Hắn mong đợi nhìn Tư Hạo Lam: “Ngươi muốn tham gia không, Hạo Lam Quân.”
Tư Hạo Lam lắc đầu: “Nếu bị Kha Lâm phát hiện ta đóng phim ngươi sản xuất không phải sẽ tức điên sao?”
“Có thể tiền trảm hậu tấu nha.” Lý Tinh Hà học hư, giựt dây tấm gương xấu Tư Hạo Lam. Hắn tha thiết nhìn Tư Hạo Lam, trong mắt tràn đầy xúc động, nói: “Phim đề tài tiên hiệp.”
Tư Hạo Lam sửng sốt.
“Dựa vào thế giới cũ của chúng ta, ta tìm biên kịch viết kịch bản, ta muốn quay nó, ngươi đồng ý diễn không?”
Kha Lâm ngồi bên cửa sổ, nhìn công xưởng bên ngoài bức tường.
Tiết Thanh minh mưa rả rích. Dạo gần đây trời vẫn luôn mưa. Mưa bụi mịt mù, như sa như ảo, khiến lòng người phủ lên một tầng sầu tư.
Trong tay hắn còn đang cầm quyển sách hắn yêu thích, tâm tư lại trôi về phương xa, lơ đãng đọc.
“Tiên sinh.” Mai Khâm đứng bên cạnh hắn, cẩn thận khuyên hắn: “Đừng giận dỗi với Tư thiếu gia. Mỗi lần cậu không để ý tới cậu ấy, vẻ mặt cậu ấy đều rất thất vọng.”
Kha Lâm chậm rãi lắc đầu, nói: “Tôi không giận em ấy.”
Hắn không tức giận, chỉ là có chút… thảm bại.
Rõ ràng hắn tràn đầy phấn khởi muốn tặng nhà máy của Tư gia cho Tư Hạo Lam làm sính lễ, ai ngờ Tư Hạo Lam không chấp nhận.
Kha Lâm không nhịn được bắt đầu nghĩ, là hắn hiểu sai sao?
Trong mắt hắn, tặng nhà máy giá trị trên một tỉ là một chuyện rất lãng mạn nha. Vì sao Tư Hạo Lam không muốn nhỉ?
Kha Lâm không ý thức được lãng mạn của trai kỹ thuật không giống cách người bình thường lý giải. Hắn rơi vào hoài nghi cùng tự chối bỏ vô tận của mình.
Lý do Tư Hạo Lam cự tuyệt, Kha Lâm thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ là hôm đó sau khi bọn họ về đến nhà, Tư Hạo Lam minh bạch nói với hắn: “Vì ta xuyên qua đây, cho nên ta không cần nhà máy.”
Kha Lâm cầm “Xuyên thư – Cuộc sống hàng ngày của phản diện bạo lực” trong tay, giơ lên nhìn một chút, sau đó quay đầu hỏi Mai Khâm: “Xuyên không có thật sao?”
Mai Khâm ngẩn người.
Tiên sinh đọc sách kỳ quái đọc đến ngốc rồi, quản gia khốn khổ trả lời: “Nói không chừng biết đâu có thể có. Đi qua lỗ sâu gì gì đó.”
Kha Lâm mờ mịt nhìn quản gia: “Sớm biết hẳn nên nghiên cứu chút vật lý thiên văn học.”
Mai Khâm: “…”
Trong lúc hai người nhìn nhau không nói, hệ thống an ninh thông báo Tư Hạo Lam đã trở về. Quản gia vội vàng dặn Kha Lâm: “Tiên sinh, đừng lãnh đạm với Tư thiếu gia như vậy.”
Một lát sau, Tư Hạo Lam “lộc cộc” chạy đến phòng Kha Lâm đang ở, đẩy cửa cho hắn một bất ngờ.
Kha Lâm theo tiếng nhìn sang, ngây ngốc tại chỗ.
Tư Hạo Lam mặc trường bào cổ trang đen, vải thêu vân chìm như hoa như gấm, thắt đai lưng ngọc thạch, tóc dài như thác rủ trên vai, mặt mày tinh xảo. Y phục đen cùng mái tóc đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt như ngọc của y. Tuấn mỹ như thần tiên.
Nhìn như bước ra từ trong tranh cổ.
Kha Lâm hoàn toàn nói không nên lời.
… Thật sự xuyên không đến sao.
____________