Tâm tình của Kha Lâm lúc này giống như người nông dân vui mừng phấn khởi đi thu hoạch cải trắng kết quả phát hiện cải trắng đã bị heo dũi.
Chủ yếu là cải trắng còn lừa hắn.
Phòng chiếu phim rộng lớn. Mọi người vốn đang vui vẻ xem phim, bầu không khí rất náo nhiệt, hiện tại đến thở mạnh cũng không dám, ngay ngắn ngồi trên ghế nhìn tiên sinh và phu nhân còn có Tu La tràng giữa nữ chính chưa từng gặp mặt.
(Tu La tràng: thuật ngữ Phật giáo, thường dùng để hình dung chiến trường thảm khốc, theo thuật ngữ internet ý chỉ mối quan hệ rắc rối phức tạp)
Cải trắng lừa đảo – Tư Hạo Lam – nhìn Kha Lâm, nói: “Lúc đó ta có đề nghị nhưng đạo diễn không đồng ý.”
Kha Lâm nheo mắt, mỗi khi không vui hắn thường làm như vậy, dùng đôi mắt đen như mực nhìn người khác chằm chằm, cảm giác vô cùng áp bức.
“Lúc đó ngươi nói đến thành khẩn.” Kha Lâm không cam lòng, sớm biết khi nụ hôn đầu của Tư Hạo Lam vẫn còn hẳn đã tiên hạ thủ vi cường.
Tư Hạo Lam không thèm để tâm, phóng khoáng nói: “Miệng đàn ông là quỷ gạt người.” Y không hiểu Kha Lâm đang xoắn xuýt cái gì. “Hơn nữa quay cảnh hôn thì sao, đóng phim thôi mà.”
Tư Hạo Lam đột nhiên xích lại gần Kha Lâm, đỡ gáy hắn, dán mặt, gần như chạm vào hắn, sau đó dọc theo viền môi hắn nhẹ nhàng lướt qua, tiếp xúc lại vừa không tiếp xúc, phảng phất như ngọn gió thoảng qua, không lưu lại chút dấu vết.
Động tác này của y nhìn từ phía sau chính là ôm hôn Kha Lâm, nhưng môi hai người hoàn toàn không chạm vào nhau.
Kha Lâm nhìn y chằm chằm.
Mặt Tư Hạo Lam hơi nóng lên, thở nhẹ một hơi, thổ khí như lan*, vô tội nói: “Chính là như vậy, còn giận không?”
(Thổ khí như lan: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người)
Kha Lâm trừng mắt nhìn y. Thời khắc mấu chốt con thỏ đúng là biết quyến rũ người khác. Hắn đè xuống khóe môi đang nhếch lên, nói: “Tạm thời không giận.”
Người trong phòng trừng mắt bò xem bọn họ show ân ái trước mặt công chúng.
Tại sao ông chủ và “bà chủ” phải diễn tình tiết Mary Sue?!
Triệu Kỳ chỉ thiếu nước cắn khăn tay, nói với Mai Khâm: “Thật sự rất muốn yêu đương.”
Mai Khâm kì quái: “Vậy cậu đi đi, không cần báo cáo với tôi.”
Triệu Kỳ liếc mắt nhìn Mai Khâm, đột nhiên vỗ vai anh nói: “Mai thúc, không nên buồn lòng nản chí, tuy anh lớn tuổi, nhưng bây giờ tìm cũng không muộn.”
Mai Khâm: “?”
Thành tích của bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp, “Tôi và mèo” này cũng không tệ lắm, lượt nhấp hoàn thành vượt chỉ tiêu, điểm đánh giá trên mạng so với các bộ phim cùng loại thuộc top đầu. Chủ yếu hút được rất nhiều fans cho Tư Hạo Lam.
Nam chính phim thần tượng dễ khiến người ta yêu thích hơn nhân vật phản diện nhiều. Fans của y quy mô càng lúc càng lớn, đã tập hợp thành một đoàn thể. Công ty phải liên lạc với đại fan để sắp xếp quản lý, định kỳ sẽ tổ chức một vài hoạt động.
Công ty nhiều lần liên hệ chữ cái muội, mời cô tham gia tổ chức, chữ cái muội nhất định không đi.
Fan thủ lĩnh cường hào của Tư Hạo Lam sống chết không muốn lộ diện, thật sự khiến người ta luyến tiếc.
Trên thực tế, chữ cái muội thường xuyên bận rộn công việc, lúc rảnh cũng bận… battle.
Phim mới của Tư Hạo Lam lên sóng liền cung cấp một nguồn tư liệu tươi mới cho fans Tinh Lam cp.
Lý Tinh Hà cũng diễn qua không ít phim điện ảnh đề tài hiện đại, vừa khéo rất phù hợp với nội dung bộ phim tình cảm đô thị lần này của Tư Hạo Lam. Vì vậy các tay kéo biên tập không ít phân cảnh của hai người từ các tác phẩm trước đây, ghép lại với nhau, làm thành MV đăng lên mạng.
Chữ cái muội nhấn vào video xem.
Đừng nói làm cực kỳ tốt, mà là hoàn toàn không nhìn ra cắt ghép. Qủa thực giống như hai người diễn trong cùng một trường quay.
Hiệu quả càng tốt, chữ cái muội càng tức giận.
Trong siêu thoại Tinh Lam cp.
“Gần đây phim mới của Lam bảo rất hot, Wuli Tinh Hà còn thường xuyên đăng weibo chúc mừng. Thật là ngọt a a a a a!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Diễn xuất của THL quả thật rất tốt. Diễn vai gì giống vai đó. Nhất định là LTH dạy ảnh a a a a.”
“Màn kịch nhỏ: Lý Tinh Hà bắt lấy chiếc eo nhỏ của Tư Hạo Lam, ghé sát vào lỗ tai y nhẹ giọng nói “Tôi sẽ dạy em làm sao để hôn môi.”
“awsl!”
“Mà… Gần đây THL nhân khí tăng vọt, tôi cảm giác… người kia sắp tới!”
“Đến thì đến, không block được nó thì war một trận thống khoái.”
Vì vậy chữ cái muội lần thứ hai nhảy dù.
Hôm nay, cô không ầm ĩ với đám fans cp, trực tiếp bùm bùm ném ra vài cái video.
Toàn bộ là các loại lịch sử đen tối của Lý Tinh Hà, có những cảnh xấu xí của hắn lúc mới xuất đạo, còn có các loại ảnh dìm chụp góc chết, thậm chí còn có hình ảnh chụp cảnh hắn đang kéo đít quần.
“Oa, có độc!!!”
“Chữ cái muội nsl!”
Chiêu thức quen thuộc của độc duy, đào lịch sử đen của đối thủ, lướt topic bôi nhọ, hắt nước bẩn cho đối thủ.
Chị em trong siêu thoại đương nhiên không thể mặc kệ, fans cp phải bảo trì mỹ cảm, huống chi trong fans cp còn có bias Lý Tinh Hà. Sự xuất hiện của chữ cái muội giống như que diêm ném vào đống lựu đạn, tức khắc nổ tung.
Quan Công đánh Tần Quỳnh, chữ cái muội đại chiến fans cp. Trời đất tối sầm. Bùm bùm. Một màn đánh nhau ác liệt.
Fans trong siêu thoại nhiều, người đông thế mạnh. Chữ cái muội nhiều tiền, cãi không được liền triệu hồi thủy quân nhảy dù.
“Tiên sinh, cậu lại làm gì vậy?” Mai Khâm thấy Kha Lâm rúc trong phòng, rất lâu không có động tĩnh, lúc bưng trà tiến vào mới phát hiện hắn đang nắm điện thoại, như muốn đâm thủng màn hình.
Kha Lâm hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Đang cãi nhau.”
Mai Khâm ngẩn người, hỏi: “Lại cãi nhau với mấy người trên mạng à?” Quản gia nghe thấy hắn nhắc đến, khuyên nhủ Kha Lâm: “Đừng ầm ĩ, đừng đánh nhau với các tiểu cô nương.”
Kha Lâm rời khỏi siêu thoại, đồng thời cũng rút sạch thủy quân. Cư dân mạng thấy chữ cái muội cùng đoàn đội của cô bốc hơi trong nháy mắt, không phản ứng kịp, thậm chí battle còn chưa thỏa mãn.
Kha Lâm ném di động, nói: “Không đánh nhau, chỉ là có đôi khi không nhịn được kích động các cô ấy một chút.”
Bà xã bị các cô viết vào tiểu thuyết cùng người khác thế này thế kia, thỉnh thoảng hắn cũng cần phát tiết một chút.
Kha Lâm thưởng thức trà chiều Mai Khâm bưng tới. Gần đây Tư Hạo Lam làm tuyên truyền cho phim chiếu mạng của mình thường xuyên vắng nhà, liền để Kha Lâm ở trong phòng.
Vì vậy ngoại trừ công việc và hoạt động trên internet hắn lựa chọn sở thích của mình.
Hắn vừa uống trà, vừa tiện tay cầm một quyển sách trên bàn bên cạnh lên xem.
Đối với sở thích của tiên sinh Mai Khâm đã kiến quái bất quái*, ngược lại chủ động hỏi: “Lần này lại đọc tiểu thuyết gì vậy?” Ngược luyến tình thâm hay ngọt ngào sủng ái?
(Kiến quái bất quái: nhìn điều kì lạ quá nhiều đã không còn thấy lạ)
Kha Lâm lật sách, đưa bìa truyện đến trước mặt Mai Khâm cho anh xem.
Vì vậy Mai Khâm nhìn thấy tên của quyển sách này là: “Xuyên thư – Cuộc sống hàng ngày của phản diện bạo lực”.
***
Trong chu kỳ phát sóng “Tôi và mèo”, vụ án mất trộm của Kha gia cũng có phát triển đột phá. Cảnh sát bắt được nghi phạm, thế nhưng nghi phạm một mực khẳng định chỉ là hành vi trộm cắp tài sản thông thường. Kha gia chung quy chỉ bị mất một chiếc máy tính, tổn hại không lớn, đối với chuyện này đồn công an đã làm việc rất hiệu quả, chức trách của bọn họ chỉ đến đây.
Nhưng có thân phận của nghi phạm, có thể tìm ra đằng sau rốt cuộc là chỉ thị của ai thì phải xem bản lĩnh của Kha Lâm.
Tư Hạo Lam không biết Kha Lâm sẽ làm thế nào, nhưng y cũng không quá lo lắng. Tư Ích Niên kia chỉ biết núp sau phụ nữ làm chút chuyện trộm cướp, không đáng nhắc tới.
Nhưng y kỳ lạ vì sao hệ thống vẫn chưa có động tĩnh, lúc đó khẩu hiệu vang dội lắm mà, kết quả thùng rỗng kêu to.
Qua vài ngày, Kha Lâm đột nhiên nới với y: “Em theo ta đi gặp ba em một chuyến.”
Tư Hạo Lam kỳ quái, sao Kha Lâm lại chủ động gặp Tư Ích Niên, hỏi: “Tại sao? Đã xác định ông ta phái người đến trộm đồ à?”
“Là chuyện khác, không liên quan đến chuyện đó.” Kha Lâm cũng không nói cụ thể, chỉ nói: “Cần em ở đó.”
Vì vậy Kha gia phát thư mời, Tư gia vui vẻ đồng ý.
Cuộc hẹn được sắp xếp trong một trung tâm triển lãm của Khoa học công nghệ Chấn Vũ. Bọn họ ngồi trong phòng họp tầng hai, sạch sẽ sáng sủa, đắm chìm trong cảm giác hiện đại của khoa học công nghệ. Tư Hạo Lam và Kha Lâm ngồi cạnh nhau, Tư Ích Niên dẫn thư ký của ông ta tung tăng chạy đến.
Tư Ích Niên cho rằng Kha Lâm chủ động tìm ông ta là đồng ý buông tha mình, cùng ông ta thương lượng việc kinh doanh, cho nên trên mặt tràn ngập ý cười.
Kha Lâm và Tư Hạo Lam thấy điệu bộ của ông ta, cũng lười mỉm cười, nghiêm mặt, lạnh như băng.
“Ai, Tiểu Kha à, chúng ta đều là người một nhà. Mọi việc dễ thương lượng.” Tư Ích Niên da mặt cũng dày, những chuyện trước đây làm hoàn toàn như chưa từng sảy ra, vì lợi ích vẫn có thể cười đến hớn hở. “Con xem, chuyện nhà máy con tha cho ba một mạng. Con cũng đã kiếm nhiều như vậy, đừng nhổ lông trên người ba vợ.”
Oa, còn dám tự xưng là ba vợ? Tư Hạo Lam hung ác trừng Tư Ích Niên một cái, nói: “Đừng thấy sang bắt quàng làm họ, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Đối với y, Tư Ích Niên có bóng ma tâm lý, bất an mà động đậy, ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: “Sao lại chen lời ba ba, ba đang bàn chuyện chính sự với Tiểu Kha.”
Lúc này Kha Lâm mở miệng: “Tôi cũng đang muốn nói chuyện này với ông.”
Tư Ích Niên vui vẻ trong lòng, xem ra sự tình có thể xoay chuyển.
Kha Lâm nói: “Gần đây tình trạng nhà máy của ông càng ngày càng xấu. Để trả sạch nợ nần, ông bán lẻ rất nhiều dây chuyền sản xuất. Chặt đầu cá, vá đầu tôm, lỗ hổng càng sửa càng lớn. Trên thực tế, người mua sang tay liền bán đồ vật mua được từ trên tay ông cho tôi.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Hậu quả chính là, hiện tại trong tay tôi đang nắm hơn một phần hai quyền khống chế nhà máy của ông.”
Tư Ích Niên nghe xong, sắc mặt rốt cục cũng thay đổi.
Kha Lâm không cho ông ta cơ hội dong dài, trực tiếp nói: “Cho nên, hiện tại tôi cũng có thể cưỡng chế sáp nhập nhà máy của ông.”
Tư Ích Niên bùng nổ, đập xuống bàn một cái thật mạnh, đứng bật dậy, chỉ vào mũi Kha Lâm mắng: “Họ Kha! Mày đừng khinh người quá đáng!”
Kha Lâm thản nhiên nhìn ông ta một cái, bình tĩnh nói: “Đừng vội, tôi vẫn chưa nói hết đâu.”
Ngực Tư Ích Niên phập phồng dữ dội, hiển nhiên đã ý thức được Kha Lâm không tới giảng hòa mà muốn lột sạch một lớp da của ông ta.
“Như ông vừa mới nói, ông tốt xấu cũng là cha của Lam Lam.”
Tư Hạo Lam nghe vậy lập tức quay đầu nói với Kha Lâm: “Ta không có ông cha này, ta là xuyên…”
Kha Lâm: “… Đừng nói nữa, ta biết em muốn nói gì.” Vẫn còn đang họp mà, nói xuyên không không xuyên cái gì.
Kha Lâm nhìn Tư Ích Niên, từng câu từng chữ nói: “Tôi cho ông một cơ hội, trực tiếp bán phần còn lại của nhà máy cho tôi. Tôi sẽ cho ông cái giá hợp lý.”
Tư Ích Năm hiểu rõ giá cả không có khả năng đạt đến kỳ vọng của mình, hơn nữa nhà máy là mệnh căn của ông ta, không thể mất đi quyền khống chế, nếu không có nhà máy, nửa đời sau của ông ta thực sự không có gì đảm bảo.
Tư Ích Niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có mơ, tuyệt đối sẽ không cho mày.”
Kha Lâm lười biếng giương mắt, nói: “Vật tôi sẽ bắt đầu cưỡng chế thu mua.”
“Mày!” Tư Ích Niên giận đến nỗi hận không thể đập phòng họp.
“Hai con đường. Một bên cưỡng chế thu mua, một bên khác… là hòa bình sáp nhập. Ông chọn cái nào?”
Miệng Tư Ích Niên run rẩy, qua một hồi lâu mới chán nản ngã ngồi xuống ghế, hai mắt tan rã, hoàn toàn mất đi sức sống, trong vài phút ngắn ngủi như già đi gấp mười lần.
Kha Lâm không dễ dàng mà buông tha Tư Ích Niên, ngồi trên xe lăn giống như vương giả một tay khống chế hết thảy, tuyên án tử hình đối thủ.
“Nhưng mà ông có thể yên tâm, dù tôi mua nhà máy, nhà máy vẫn là của Tư gia.”
Tư Ích Niên ngọ nguậy đứng dậy như cá chết cố gắng giãy giụa một lần cuối cùng, hỏi: “Có ý gì?”
Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam, nói: “Nhà máy sẽ đứng tên của Tư Hạo Lam, coi như ông làm cha cho em ấy kế thừa tài sản, vừa là lễ vật tôi tặng em ấy.”
Phần lễ vật này là hồi môn, cũng là sính lễ.