Tư Hạo Lam vô thức quay đầu theo động tác của Kha Lâm, thấy nhà xưởng kia lại quay lại, ngạc nhiên nhìn Kha Lâm.
Từ sau khi y thu dọn nhà xưởng… Được rồi, phần lớn là Martha dọn dẹp, Kha Lâm chưa đi vào dù chỉ một lần.
Ngay cả lần trước bọn họ ngồi bên vườn ngắm sao, cách nơi đó gần như vậy, Kha Lâm dựa lưng vào tòa kiến trúc màu trắng xám, gần như áp sát, hắn cũng không muốn xoay người vào xem.
Tư Hạo Lam nhìn vào mắt Kha Lâm, hỏi hắn: “Có thể chứ?”
Kha Lâm lãnh đạm nói: “Có cái gì không thể?” Vẻ thản nhiên hiện tại của hắn nhiều thêm vài phần trầm ổn. Hắn bình tĩnh nói: “Sửa chữa Martha cần bàn làm việc và dụng cụ, nơi đó rất thích hợp. Có điều đã rất lâu ta không đến xem, không biết tình trạng bên trong, những thiết bị đó không biết liệu có thể khởi động hay không.”
“Tôi muốn chạy thử một chút, hẳn là có thể.” Vẻ mặt Mai Khâm cũng có chút kích động, nòi tình trạng của nhà xưởng cho Kha Lâm: “Bên trong vẫn duy trì hình dáng như trước, thiết bị không có ai chạm qua.”
“Giống hệt trước kia sao…” Kha Lâm thập giọng tự hỏi, tiếp theo xốc lại tinh thần giao phó Mai Khâm: “Đẩy tôi đến xem đi.”
Tư Hạo Lam bế Martha từ dưới đất lên, đi theo sau Kha Lâm và Mai Khâm hướng về phía nhà xưởng.
Có lẽ do mùa xuân, dây leo ven đường rậm rạp bao trùm cả bức tường cũng trở nên đáng yêu. Tư Hạo Lam kẹp Martha dưới nách, tung tăng như cậu học trò nhỏ đi du xuân.
Tâm trạng của y tựa hồ lây sang Kha Lâm, thần sắc của Kha Lâm cũng trở nên nhẹ nhõm.
Bọn họ lướt qua vườn rau, ngoài vườn còn có các thuộc hạ đang làm nông, tràn đầy sức sống.
Kha Lâm và Mai Khâm nhìn thấy cảnh tượng này đồng thời ngẩn ngơ. Mai Khâm lúng túng nói: “Trước đây tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới phong cảnh thôn quê tưới cây xới đất sẽ xuất hiện trong nhà đâu.”
Ai có thể ngờ hoa hồng Anh Quốc sẽ biến thành rau cải trắng.
Kha Lâm liếc nhìn Tư Hạo Lam ở bên cạnh, “người khởi xướng” còn cười vô tâm vô phế, hắn nói: “Được rồi, du lịch nông trại cũng không có gì không tốt.”
Trong chốc lát mấy người liền tới trước nhà xưởng.
Khi Tư Hạo Lam nhìn đến bãi đất trống trước cửa xưởng, trong đầu hiện lên vài hình ảnh khiến y dừng lại phút chốc.
Đêm hôm đó, y và Kha Lâm ôm nhau xem sao đoán mệnh, sau đó Kha Lâm hôn y tại chỗ này.
Cẩn thận ngẫm lại, đó là lần đầu tiên y hôn người khác.
Sợ đến nỗi ngày hôm sau y liền bỏ chạy.
Tư Hạo Lam thả chậm bước chân. Kha Lâm nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn y, liền thấy y đỏ bừng mặt đứng tại chỗ.
Ký ức lập tức bị gợi lên, Kha Lâm cũng lập tức ngại ngùng.
Con thỏ lớn này lúc thì lưu manh lúc thì ngây thơ, không biết nên ứng phó như thế nào.
Mai Khâm thấy hai người là lạ, nháy mắt cũng nhớ lại đêm hôm đó anh ta bị điện thoại dựng dậy đi vác Tư thiếu gia đang hôn mê vào nhà… Qủa nhiên là bọn họ diễn phim tình cảm hành động.
Quản gia chính trực nhịn cười, nghiêm trang hỏi hai người: “Làm sao vậy?”
Lúc này bọn họ mới lấy lại tinh thần, Kha Lâm hắng giọng nói: “Không có gì, vào thôi.”
Ba người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, trái lại hòa tan những ký ức u sầu. Tư Hạo Lam tiến lên phía trước, mở cửa. Mai Khâm đẩy Kha Lâm tiến vào nhà xưởng.
Bên trong xưởng luôn được Martha và Tư Hạo Lam gìn giữ, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.
Kha Lâm chưa từng chứng kiến dáng vẻ phủ đầy bụi đất của nhà xưởng, trong mắt hắn chỉ thấy nơi đây gần như giống hệt mười năm trước.
Tâm tình phức tạp trào dâng nhấn chìm hắn, hắn nhất thời im lặng.
Hắn dùng ánh mắt chậm rãi vuốt ve từng món đồ, cố gắng cầm những hình ảnh này ghép vào trong ký ức.
Hắn vốn cho rằng, nhiều năm không tới hắn sẽ cảm thấy đau lòng, thực tế sau khi đến, vậy mà nhớ lại chỉ còn những hồi ức tốt đẹp.
Thời niên thiếu của hắn hầu như hơn phân nửa thời gian ngoài giờ học đều trải qua ở đây. Nơi này chứa đựng toàn bộ sự hứng thú cùng niềm yêu thích của hắn. Hắn cũng ở đây thừa hưởng sự giáo dục của cha.
Trước bàn làm việc, cha miêu tả những lý tưởng, kế hoạch lớn lao, thường xuyên khích lệ hắn.
Kha Lâm tự đẩy xe lăn đến bên bàn làm việc. Nơi đây phảng phất như bị đóng băng, vẫn còn giữ nguyên cách bày biện cuối cùng. Hắn nhớ rõ ngày đó trong nhà xảy ra tranh cãi dữ dội. Hắn cảm thấy phiền muộn liền ở lại xưởng vẽ bản thảo thiết kế, rồi mẹ tông cửa xông ra, cha lại sang đây giúp hắn một lúc.
Nụ cười gượng gạo trên mặt cha đến bây giờ vẫn khắc sâu trong đầu hắn, sau đó cha nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vội vã ra ngoài.
Cha khi đó tiều tụy mà nôn nóng, hai mắt đỏ ngầu, vô cùng sốt ruột. Hắn lo lắng cho trạng thái tinh thần của cha, cùng theo lên xe.
Tiếp đến chính là tiếng xe cộ va chạm dữ dội cùng đau đớn kịch liệt đến chết lặng.
Chờ đến khi hắn mở mắt lần nữa, thế giới của hắn đã thay đổi long trời lở đất.
“Ta nhớ nơi này có một khung ảnh.” Kha Lâm nói, kéo bản thân thoát khỏi hồi ức. “Bên trong là bức ảnh ta chụp cùng ba hồi niên thiếu.”
Hắn cười cười, nói tiếp: “Khi đó ta không sợ trời không sợ đất, cho rằng bản thân không gì không thể làm được, cười như một thằng ngốc.” Đồng thời hắn cũng tràn đầy hy vọng về tương lai, cho rằng thế giới này thiện lương mà tốt đẹp.
“Tiên sinh…” Mai Khâm thấp giọng gọi hắn.
Tư Hạo Lam nhìn cái này nhìn cái kia, nói: “Bức ảnh ta cầm.”
Kha Lâm quay đầu, kinh ngạc nói: “Em cầm làm gì?”
Tư Hạo Lam nhún vai: “Hồi bé ngươi rất đáng yêu nên ta cất đi rồi.”
Kha Lâm chăm chú nhìn y.
Nhờ ơn Tư Hạo Lam, Kha Lâm từ trong hồi ức về đến hiện thực.
Thế giới hiện tại tại dù không tốt như thời niên thiếu, nhưng cũng không hoàn toàn thối nát, ít nhất còn có Tư Hạo Lam, con thỏ lớn lại giống mèo này tồn tại trên thế gian. Kha Lâm quan sát bài trí trong xưởng một lần nữa, hít một hơi, nói: “Kiểm tra máy móc một chút xem còn dùng được không.”
Martha được đặt trên bàn làm việc rất giống bệnh nhân sắp tiến hành phẫu thuật.
Dưới sự trợ giúp của Mai Khâm, Kha Lâm kiểm tra thiết bị một lần, đa số vẫn có thể vận hành, chỉ cần tra dầu chạy thử, hắn kiên nhẫn tự mình thực hiện.
Dù sao cũng là đồ từ mười năm trước, có cái đã quá hạn, Kha Lâm lại mua thêm thiết bị mới cần thiết cho thuộc hạ mang đến.
“Chỉ sửa chữa cái lỗ trên đầu thôi mà, cần phiền phức như vậy sao?” Tư Hạo Lam hỏi.
Kha Lâm nhìn y một cái nói: “Bệnh của cô ấy nghiêm trọng đến nỗi em còn muốn đem cô ấy đi chôn, em nói xem.”
Tư Hạo Lam bĩu môi.
Chờ mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Kha Lâm mới bắt đầu mổ bụng Martha.
Hầu gái đáng thương nằm ở đó, vỏ ngoài bị tháo gỡ, để lộ mạng lưới chằng chịt bên trong cùng tích hợp module.
Chân Kha Lâm vốn không tốt, có rất nhiều chỗ bất tiện, nhưng hắn thà chậm một chút cũng không mượn tay người khác. Ngoại trừ xử lý sự vụ công ty, toàn bộ thời gian còn lại hắn ngâm mình trong nhà xưởng. Chế tạo máy móc không có biện pháp chú ý đến sạch sẽ ngăn nắp, hắn tuy mặc quần áo bảo hộ nhưng vẫn cọ không ít dầu mỡ, thậm chí trên mặt cũng dính nhọ.
Tư Hạo Lam thích ngồi bên cạnh xem hắn chế tạo máy móc. Bộ dạng Kha Lâm lúc cúi đầu chuyên tâm với công việc trên tay rất mê người. Hắn có một đôi tay khéo léo có thể thiết kế bản vẽ sau đó biến những thứ trên bản vẽ thành sự thật.
Giống như biết thi triển ma pháp.
Đốt ngón tay của hắn rõ ràng, ngón tay rất dài, lòng bàn tay hơi thô ráp. Tư Hạo Lam nhớ rõ cảm xúc khi đôi tay này chạm lên mặt y. Sàn sạt. Hơi ngứa. Cào lên trái tim y.
Tư Hạo Lam ở bên cạnh ngẩn người nhìn Kha Lâm. Kha Lâm không bị quấy rầy cũng không quấy rầy y, chỉ yên lặng làm việc.
Bận rộn cùng yên tĩnh đan xen vậy mà làm người ta đặc biệt an tâm.
Trên bàn làm việc Martha hoàn toàn bị tháo gỡ, thay một vài mạng lưới bên trong, đồng thời vỏ ngoài cũng sắp hoàn thành chế tạo.
“Em có mong cô ấy sẽ thông minh một chút không?” Kha Lâm vừa nối dây điện vừa hỏi Tư Hạo Lam.
Lúc này Tư Hạo Lam mới thu hồi ánh mắt từ trên tay của hắn, thất thần hỏi: “Hả?”
Kha Lâm nhàn nhạt cười, hỏi lại một lần nữa: “Ta đang nghĩ có nên thay module AI cho Martha, để IQ của cô ấy cao một chút.” Sẽ không ngốc đến mức liều mạng với kẻ xấu.
Tư Hạo Lam lập tức buột miệng: “Không muốn!”
Đổi vỏ ngoài, đổi kết cấu bên trong cũng không đáng kể, đổi não bộ thì sẽ trở thành người khác. Hơn nữa Tư Hạo Lam quyết định thăng cấp cho Martha từ thủ hạ lên đệ tử quan môn*. Đệ tử nhà mình ngốc thì ngốc! Không ngại.
(Đệ tử quan môn: là đệ tử cuối cùng được thu nhận)
Kha Lâm gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Ta cũng thấy vậy, ngốc một chút rất đáng yêu.”
Tư Hạo Lam không nhận ra hắn đang chế nhạo mình, nói: “Ngươi sửa cho nàng thân thể cường tráng, vậy là được rồi.”
Kha Lâm nghe xong, cầm một khối vật liệu tổng hợp từ trên bàn đưa đến trước mặt Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không nhìn ra trong món đồ nhỏ này có môn đạo gì, hỏi: “Đây là gì?”
Kha Lâm cười giễu cợt, nói: “Đây chính là thứ kẻ đột nhập muốn tìm.”
Tư Hạo Lam kinh ngạc nhìn hắn.
“Nói chính xác, bọn chúng muốn tìm kỹ thuật độc quyền giấu trong vật liệu này.” Kha Lâm giải thích: “Mười năm trước, cha ta bắt đầu bắt tay nghiên cứu vật liệu mới có thể sử dụng trong điện tử tiêu dùng, dự kiến sẽ mang lại sự phát triển đột phá cho ngành chế tạo sản xuất.”
Kha Lâm vậy mà nguyện ý kể chuyện này cho y nghe. Mặc dù y không hiểu kiến thức của phương diện này cho lắm nhưng Tư Hạo Lam vẫn phấn chấn, mở to mắt, im lặng nghe Kha Lâm kể.
Kha Lâm bị dáng vẻ ngoan ngoãn của y chọc cười, cố gắng dùng ngôn ngữ dễ hiểu nói: “Thời điểm đó, kết quả nghiên cứu sơ bộ được đưa ra, vì vẫn chưa thành hình, chưa được sử dụng trong thực tế cho nên chưa xin bản quyền sáng chế, luôn ở trạng thái bảo mật.”
“Người biết chuyện này cũng không nhiều.” Hắn thở dài, nói: “Có lẽ vì ba quá say mê nghiên cứu, không để ý đến cảm nhận của mẹ, cho nên mẹ rất hận dự án này.”
Kha Lâm đề cập một câu đến chuyện của mẹ, dĩ nhiên không muốn nhiều lời, tiếp tục nói” “Sau này ba gặp tai nạn giao thông, Mai Khâm lúc đó là thư ký của ba, âm thầm bảo vệ thành quả nghiên cứu này, giao nó lên tay ta.”
Kha Lâm lại lần nữa giơ lên khối lập phương be bé thần kỳ trên tay, trong nụ cười mang theo một tia tự hào: “Trải qua nhiều năm như vậy, trên cơ sở thành quả mà ba cùng thầy hướng dẫn của ta ở nước Mỹ để lại, ta không ngừng hoàn thiện nghiên cứu này. Thầy hướng dẫn tiến cử ta gia nhập vào Khoa học công nghệ Chấn Vũ. Cuối cùng hiện tại có thể công nghiệp hóa vận dụng vào thực tiễn rồi, sắp tới xây dựng nhà máy chính để chuyên sản xuất thứ này.”
Kha Lâm hoàn thành nghiên cứu ở Khoa học công nghệ Chấn Vũ, chuyện thứ nhất là hợp tác với doanh nghiệp chính phủ trong nước, mở nhà máy bên cạnh nhà mình.
Tư Hạo Lam thật lòng cảm thấy tự hào về hắn.
Cho dù không thể bước đi, Kha Lâm cũng không hề tử bỏ lý tưởng và sự nghiệp của mình. Hơn nữa hắn thiên phú hơn người mới có thể chậm rãi trùng kiến đế quốc trong mộng của cha.
“Gần đây chuyện đầu tư Chấn Vũ hợp tác với chính phủ đang vô cùng quyết liệt.” Kha Lâm đổi đề tài, bắt đầu nói chuyện gần đây. “Dự án này trước mắt vẫn chưa chưa xin bản quyền tiến hành công khai, đoán chừng có kẻ đỏ mắt liền phái người đột nhập ăn cắp thông tin.”
“Thì ra là vậy, rốt cuộc là kẻ nào tay tiện* như thế…” Tư Hạo Lam nói, đột nhiên nhớ ra một việc.
(Tay tiện: nước đi đó mình đi nhầm cho mình xin đi lại)