Màn hình chớp nháy ánh sáng vô cơ ùn ùn kéo đến chiếm lĩnh toàn bộ căn nhà, quy mô lớn hơn so với lần đầu tiên Tư Hạo Lam gặp. Trên mỗi màn hình đều tính toán các số liệu khác nhau, vững vàng bao phủ Lý Tinh Hà nằm dưới đất giữa sáng tối đan xen.
Hai mắt Lý Tinh Hà nhắm nghiền, không động đậy, hẳn là đã ngất xỉu. Ly cùng chai rượu ban nãy cầm trong tay cũng rơi xuống mặt đất, rượu đỏ chảy lênh láng.
Tư Hạo Lam cân nhắc chiếc cúp nặng trong tay, tiếp tục cầm, lạnh lùng nhìn hệ thống.
Trong khoảng thời gian ngắn, y cùng hệ thống im lặng, giằng co nhau mấy phút.
Cuối cùng hệ thống vẫn mở miệng trước, nó chấm dứt chất giọng điện tử ban nãy, dùng âm thanh bình thường nói: “Ngươi là phần tử bạo lực.” Thanh âm của nó có chút tức giận: “Đánh chết nhân vật chính thì làm sao bây giờ?”
Lúc nó không mở miệng, Tư Hạo Lam còn nghi ngờ có phải đã đổi cái mới hay không, vừa nói, Tư Hạo Lam liền xác định vẫn là hệ thống bại gia tử y từng đập bể.
Tư Hạo Lam cười lạnh một tiếng, vác cúp lên vai giống như khiêng một cái cuốc, phóng khoáng nói: “Ta không đập nhân vật chính, mà là tu hú chiếm tổ nhà ngươi.”
Y đánh giá xung quanh màn hình, nói: “Xịn nha.”
Hệ thống nghe xong, càng thêm tức giận, nói: “Còn không phải do ngươi phá hủy toàn bộ thiết bị? Quản lý viên mất rất nhiều công sức mới lắp ráp ta lại từ đầu. Chưa từng gặp ai thô lỗ như ngươi, chưa gì đã đánh người.”
Tư Hạo Lam khinh thường dùng ngón út ngoáy lỗ tai. Hệ thống nhìn điệu bộ của y, lớn tiến kêu lên: “Chính là dáng vẻ cà lơ phất phơ, không coi ai ra gì này, quá đáng ghét! Không chỉ đập thiết bị của ta, còn khiến cốt truyện lung tung rối loạn. Ta trở về, vừa thấy liền muốn phát điên!”
Màn hình điện tử điên cuồng nhấp nháy, ký tự tùy ý nhảy loạn, biểu đạt sự phẫn nộ của hệ thống.
“Thật ầm ĩ. Còn kêu nữa lại đánh ngươi!” Tư Hạo Lam múa kim cương chùy trong tay. Y còn có việc muốn hỏi hệ thống, nhẫn nại nói: “Cho nên ngươi liền bám vào người Lý Tinh Hà cưỡng ép hắn đi theo cốt truyện?”
Đối mặt với Tư Hạo Lam, hệ thống hiển nhiên có bóng ma tâm lý. Khi Tư Hạo Lam bày ra tư thế đánh nhau, toàn bộ màn hình đều trở nên xám xịt, nó nói: “Không phải ép buộc! Là dẫn đường. Cốt truyện hỗn loạn, nhất định phải khiến mạch truyện lần nữa quay về con đường chính xác. Đây vốn là một cuốn tiểu thuyết tình yêu, các ngươi cần phải yêu nhau!”
Tư Hạo Lam lập tức lộ ra biểu cảm “Ngươi thật ghê tởm”. Con mẹ nó, ai muốn yêu đương với Lý Tinh Hà!
Hệ thống bắt đầu lải nhải kể những gì đã xảy ra trước đó: “Hai nhân vật chính của quyển sách này, ngươi chắc chắn không thể trông mong rồi, ta vốn suy nghĩ vào tay ảnh đế còn có thể cứu chữa. Ban đầu Lý Tinh Hà vô cùng kỳ vọng với thế giới của quyển sách này, kết quả phát hiện nhân vật chính còn lại là ngươi, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng, một lòng muốn tiến quân vào Hollywood!” Hệ thống tức giận đến phát run: “Dù cho hắn xuyên vào tiểu thuyết tình yêu, hắn vẫn không yêu đương. Đầu tiên ta mượn miệng vai phụ nói bóng nói gió để hắn tìm đối tượng. Tỷ như cho cha hắn bức hôn các thứ, nhưng hắn vẫn không có phản ứng, căn bản không nghĩ tới phương diện kia.”
Hy vọng đầu đá của Lý Tinh Hà có thể nở hoa đúng là nghĩ nhiều. Trong miệng hệ thống, Lý Tinh Hà quả thực ngốc đến cực kỳ bi thảm. Tư Hạo Lam không nhịn được cười ra tiếng.
Hệ thống cũng cho rằng Lý Tinh Hà ngang bướng hồ đồ, gỗ mục không thể điêu khắc, nói tiếp: “Cho nên ta dứt khoát trực tiếp xâm nhập vào suy nghĩ của hắn.”
Tư Hạo Lam ngừng cười, sa sầm mặt nghe nó nói.
“Mới đầu ta chỉ truyền chỉ dẫn vào đầu hắn muốn dẫn dắt ngươi quay về cốt truyện.” Hệ thống nói, càng nói giọng điệu càng buồn bực: “Ta hy vọng hắn có thể phát huy ưu thế của ảnh đế. Ngươi biết không, ảnh đế của nguyên thư biết nói tao thoại, vừa sue vừa đẹp trai, tư chất tốt biết bao! Chỉ cần có thể duy trì như vậy, tùy tiện ngoắc ngoắc tay, dạng yêu đương nào không xong, dạng mỹ nhân nào không bắt được chứ?”
Tư Hạo Lam hồi tưởng hành động trước đây của Lý Tinh Hà, dĩ nhiên không nghĩ ra có thể có chỗ nào dính dáng đến chữ “Sue”.
Hệ thống sắp hỏng mất: “Nhưng hắn lại không ngừng giảng đạo lý với ngươi, hy vọng có thể dựa vào thuyết giáo khuyên ngươi rời xa nhân vật phản diện.”
Chẳng trách có một đoạn thời gian Tư Hạo Lam cảm thấy Lý Tinh Hà chỉ cần có thể tìm được cơ hội sẽ nhắc đi nhắc lại câu “Không nên cùng Kha Lâm ở bên nhau”, đặc biệt dong dài. Thì ra là vậy.
“Về sau ta nhận ra như vậy không được, khuyên hắn áp dụng biện pháp cứng rắn. Hắn quá chính trực, trong đầu không có khái niệm “cường thủ hào đoạt”. Căn bản không làm được, vừa vặn thiết bị và công năng của ta đã sửa chữa hoàn tất, liền trực tiếp xâm chiếm cơ thể hắn.”
Tư Hạo Lam nghe xong, khinh miệt mà ngạo mạn nói: “Cho nên ngươi mượn thân thể Lý Tinh Hà dùng sức mạnh với ta?” Y phảng phất như đang nghe chuyện tiếu lâm tức cười nhất thế giới: “Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng Lý Tinh Hà?”
Hệ thống co rúm người, rõ ràng không lớn lối như lúc ban đầu, thể tích thiết bị dường như nhỏ đi một vòng.
Ánh mắt Tư Hạo Lam rơi trên rượu đỏ văng tung tóe trên mặt đất. Y bước tới dùng mũi chân đá bình rượu. Cái chai lập tức lộc cộc lăn sang một bên. Y ngước mắt, mỉm cười tà ác: “Ngươi bỏ thuốc vào rượu có phải không?”
Vừa rồi Lý Tinh Hà đang nói chuyện đi đến bên quầy bar rót rượu, hành động này quá đột ngột, thật sự coi y là đồ ngu sao?
“Không còn cách nào. Đánh không lại ngươi chỉ có thể chuốc mê ngươi.”
Tư Hạo Lam nghe vậy, nheo mắt tiếp cận hệ thống.
“Ngươi đừng tới đây!” Hệ thống lớn tiếng ngăn cản y. “Ta đã nâng cấp cải tiến, ngươi không có biện pháp lại đụng đến ta!”
“Vậy sao?” Tư Hạo Lam mỉm cười đến gần, vung cánh tay, dùng chiếc cúp tượng trưng cho diễn xuất đỉnh cao của ảnh đế trực tiếp đập xuống màn hình gần y nhất. Màn hình led màu xanh nhạt như pha lê vỡ vụn trong không trung tựa như hoa lam nở giữa băng giá. “Nghe nói ta không đụng được tới ngươi?”
Hệ thống: “…” Có chút đau.
Có lẽ màn hình quá cứng, cúp “Tiểu kim nhân” bị Tư Hạo Lam dùng làm vũ khí đi đời nhà ma. Đầu pho tượng ngồi trên cúp bị đập rớt, theo mảnh vụn của màn hình rơi xuống đất. Mảnh vụn hư cấu chậm rãi biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một cái đầu tượng nho nhỏ, vô tội đối diện với Lý Tinh Hà đang ngất xỉu, vô cùng kinh khủng.
Tư Hạo Lam ghét bỏ liếc nhìn phần thân cúp còn lại trong tay, thuận tay đặt sang bên cạnh.
Đến bây giờ Tư Hạo Lam đã rõ, đối với hệ thống mà nói y khẳng định có chỗ nào đặc biệt, nếu không y sẽ không thể cản trở cốt truyện từ thế giới trước, đến thế giới này hệ thống vẫn như cũng không làm gì được y.
Hơn nữa dường như chỉ mình y mới có thể chạm vào thực thể của hệ thống.
“Đầu tiên tha chết cho ngươi.” Tư Hạo Lam nói. “Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Y dừng lại phút chốc, có chút không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, buồn bực nói: “Chuyện của Kha Lâm.”
Hệ thống nghe thấy tên “Kha Lâm” tức khắc sống dậy từ nỗi sợ hãi với đại ma vương, nói: “Nhân vật phản diện kia cũng là một trong số các trở ngại, cũng vì hắn mặc kệ Lý Tinh Hà cung cấp cho ngươi nhiều điều kiện phong phú ngươi đều thờ ơ.” Hệ thống vô cùng đau đớn. ” Tại sao tác giả phải viết nhân vật phản diện lợi hại như vậy, có tiền như vậy? Phản diện nha, nhược trí một chút không phải tốt sao?”
“Con mẹ nó ngươi mới nhược trí!” Tư Hạo Lam mắng nó té tát. “Ta hỏi ngươi, vì sao ta chỉ cần tới gần Kha Lâm cơ thể liền bất thường, có phải lại do ngươi động tay động chân?”
Hệ thống im lặng, không lên tiếng.
Tư Hạo Lam giận quá mà cười: “Lại muốn ăn đòn hả?”
Hệ thống lập tức chột dạ nói: “Có phải ngươi gần hắn sẽ mất đi sức lực, ý thức mơ hồ không?”
“Ừm… hừ.” Tư Hạo Lam ậm ừ khẳng định, thực ra ngoại trừ không có sức lực, còn có tim đập rộn ràng, mặt đỏ tới mang tai.
Ai ngờ hệ thống lập tức hỏi tiếp: “Có phải trong lòng còn có nai con chạy loạn, ngọt ngọt ngào ngào?”
Ai cmn nai con chạy loạn? Tư Hạo Lam thẹn quá hóa giận, lại muốn đánh hệ thống. Hệ thống liền vội vàng nói: “Đây là có nguyên nhân!”
“Bớt nói nhảm, lão tử cũng biết có nguyên nhân. Nói mau!” Tư Hạo Lam hung tợn thúc ép.
Hệ thống nói tiếp: “Này phải kể lại từ đầu. “
“Ở thế giới trước, nam chính Lý Tinh Hà vì đánh không lại ngươi, không có cách nào phi thăng, chúng ta đã điều chỉnh hào quang nhân vật chính trên người hắn lên mức tối đa. Tuy vẫn không đánh lại ngươi, nhưng có ảnh hưởng tới ngươi. Khi đó trong đầu hắn chỉ muốn yêu đương, đồng thời cũng kích hoạt phản ứng tình cảm của ngươi. Cho nên chúng ta mới đưa các ngươi cùng đi vào tiểu thuyết tình yêu. “
“Thế nhưng ngươi vừa xuyên qua liền phá hủy thiết bị thực thể của ta. Lúc đó ta tức giận, trước khi biến mất đã ấn lên cơ thể ngươi một chương trình nho nhỏ…”
Cũng biết hệ thống giở trò quỷ, Tư Hạo Lam tuy tức giận ngược lại cũng không kinh ngạc, tiếp tục nghe hệ thống giải thích.
“Ta không có biện pháp bắt ngươi, chỉ có thể ở bên ngoài kết nối một chương trình cùng phản diện của thế giới này gắn ở bên nhau. Hiệu quả chính là chỉ cần ngươi gặp hắn lập tức bị cưỡng chế thần phục, không thể phản kháng. Ta trông cậy Kha Lâm có thể thay ta trừng trị ngươi.”
Tư Hạo Lam bị hành động của hệ thống dọa ngây người: “Ngươi bị ngu hả?”
Hệ thống xấu hổ nói: “Dựa theo nội dung nguyên thư, phản diện Kha Lâm sẽ cầm tù giày vò nguyên chủ. Nhân vật chính đổi thành ngươi, chờ ngươi rơi vào tay Kha Lâm, không phản kháng được không phải có thể ăn trái đắng sao? Ta muốn như vậy.”
Tư Hạo Lam không dám tin.
Không nên vì tiểu thuyết tình yêu mà sắp xếp một hệ thống chỉ số IQ thấp kém đến đây. Chẳng trách hệ thống này lăn lộn nửa ngày cũng không có thành quả gì.
Y mà là quản lý viên thế giới thế nào cũng giận điên người.
“Kết quả ngươi chẳng những không nếm trải cay đắng, còn lợi dụng chương trình cưỡng chế này cùng Kha Lâm ve vãn đánh yêu!”
Hệ thống bi phẫn vạn phần. Tư Hạo Lam vốn nên sinh ra phản ứng tình yêu với Lý Tinh Hà, thời điểm đối mặt với Kha Lâm đã kích phát rồi, lại thêm cưỡng chế thần phục, hai tầng ảnh hưởng làm cho quan hệ của Tư Hạo Lam và Kha Lâm càng ngày càng thân mật. Hết thảy đều rối loạn, nội dung càng chạy càng xa rời nguyên tác.
“Đều do phản diện Kha Lâm. Tà ác hỗn loạn, thủ đoạn độc ác đâu. Sao lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng?”
Nhìn Kha Lâm không chỉ không trừng trị Tư Hạo Lam, ngược lại sủng Tư Hạo Lam lên tận trời. Hệ thống ngậm một búng máu trong lòng không phun ra, lúc này mới khẩn cấp bám vào người Lý Tinh Hà muốn dùng sức mạnh.
Vừa nhắc tới Kha Lâm, Tư Hạo Lam liền bình tĩnh trở lại. Đáy lòng mềm mại khó tả, đồng thời lại sinh ra oán hận. Nếu không vì hệ thống bắt cóc Lý Tinh Hà đến gây rối, giờ khắc này bọn họ đã sớm về đến nhà an nhàn nghỉ ngơi. Y nói: “Thiết lập nhân vật của Kha Lâm từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi. Chỉ là cuốn tiểu thuyết này đen không đen, trắng không trắng. Hắn bị người ta bức đến mức này nhưng không vì thế mà quên mất sơ tâm.”
Hệ thống nghe Tư Hạo Lam nói xong, phản đối: “Ngươi cưỡng chế thần phục hắn đương nhiên sẽ nói đỡ cho hắn.”
Hệ thống nói mọi chuyện đều do chương trình cho phép khiến Tư Hạo Lam cực kỳ không vui.
Từ trước tới nay y tùy hứng, tự ngã. Không ai có thể ép buộc y, không ai có thể ấn đầu bắt y phục tùng.
Giữa y và Kha Lâm chỗ nào là chương trình nho nhỏ có thể nhận thấy rõ ràng. Nếu như chính y không muốn, mặc kệ chương trình hay không chương trình, hệ thống hay không hệ thống, đến thiên tôn cũng vô dụng.
Y nói: “Ngươi nhìn thấy hiện tại vẫn chưa rõ sao? Tiểu thuyết này quá phiến diện, nội dung được viết căn bản không thể đại biểu cho toàn bộ chân tướng sự việc. Cho nên cốt truyện gì gì đó chính là cứt chó!”
Câu nói này của y hoàn toàn chọc giận hệ thống. Hệ thống đột nhiên phóng đại thanh âm, dần dần biến thành âm thanh điện tử cứng nhắc, nói: “Đối với ta mà nói, nội dung trong sách là chân tướng tuyệt đối. Giữ gìn mạch truyện của thế giới này là nhiệm vụ cũng như trách nhiệm của ta.”
Không cứu được.
Tư Hạo Lam đã biết đại khái đầu đuôi sự việc, hệ thống không còn giá trị. Y siết chặt tay, muốn đập bể món đồ chơi khống chế cốt truyện này một lần nữa.
Nắm đấm của y va chạm với thực thể của hệ thống. Hệ thống nhanh chóng tắt hình thái ánh sáng điện tử hư cấu, bắt đầu thu nhỏ lại.
“Cảnh báo! Máy chủ nhận được tấn công mang tính hủy hoại, khởi động hình thức phòng vệ.”
“Ngươi cho rằng trải qua lần trước, ta sẽ không có phòng bị sao?” Hệ thống máy móc lãnh đạm nói: “Lý Tinh Hà mất đi hiệu quả, ta vẫn sẽ dùng toàn lực ngăn cản ngươi.”
Tư Hạo Lam nghe nó nói, trong nháy mắt hiểu ra, đối với hệ thống mà nói Lý Tinh Hà đã vô dụng. Nó sẽ xuống tay với Kha Lâm.
“Thân phận của Kha Lâm chính là phản diện của quyển sách này.”
Hệ thống nhanh chóng chạy trốn. Tư Hạo Lam chỉ kịp túm được mấy cái thiết bị, liền phá hủy toàn bộ.
Cuối cùng hệ thống không trọn vẹn biến mất trong phòng ảnh đế, chỉ để lại thanh âm điện tử hư ảo.
“Dựa theo kết cục nguyên thư, phản diện cần phải chết.”