Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 59: Có rất nhiều cha con Lý gia nha




Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam thấy Lý Chính Tường và Kha Lâm chính thức xuất hiện trong cùng một khung hình.

Sắc mặt Kha Lâm nhanh chóng tối sầm, cực kỳ khó coi.

Theo lý thuyết, Lý Chính Tường là trưởng bối, ông ta chủ động tiến đến, Kha Lâm không thể đứng dậy, dựa theo lễ tiết Tư Hạo Lam phải đứng lên nghênh đón. Nhưng lúc này, Tư Hạo Lam và Kha Lâm ngồi chéo, cùng nhau nhìn người vừa tới, không hề có ý muốn động đậy.

Tư thế này của bọn họ giống như không chào mừng quý khách đến quấy rầy.

Bầu không khí xấu hổ. Kha Lâm nhìn Lý Chính Tường trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét và khinh thường, hơn hẳn so với lúc đối mặt với Tư Ích Niên.

Nhưng hắn trầm mặc, một khi hắn trầm mặc không khí xung quanh trở nên lặng ngắt, đôi mắt cùng màu tóc càng thêm đen sẫm dường như cả ánh sáng cũng không thể xuyên thấu, phản xạ.

Lý Chính Tường nhìn Kha Lâm, lộ ra nụ cười tự giễu, nói: “Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn.”

Kha Lâm châm chọc cười: “Nếu nói chuyện làm ăn, vậy không có gì để nói.”

Tính ra tuổi tác Lý Chính Tường xấp xỉ cha Kha Lâm, bình thường khí chất ôn tồn lễ độ, lúc này đứng trước mặt Kha Lâm ngược lại như hèn kém hơn một chút. Ông ta nói: “Tôi chủ yếu muốn nói, gần đây cậu liên tiếp động thủ tới các nhà cung ứng vật tư của tôi, không ngừng nâng giá nguyên liệu dẫn đến bên sản xuất của tôi đều xảy ra vấn đề, rốt cuộc là ý gì?”

Kha Lâm trả lời: “Ông suy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ dự án này của tôi chuyện đầu tiên chính là xây dựng nhà máy vật tư, việc tiếp xúc với các nhà cung ứng trong nước là đương nhiên, có liên quan gì tới ông?”

Lý Chính Tường dừng một chút, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu sẵn lòng nói vậy, thì cứ vậy đi.” Tuy ông ta có chỗ kiêng dè với Kha Lâm, nhưng thái độ từ đầu đến cuối đều rất kiên nhẫn, trấn định. Ông ta nói: “Tôi ôm hổ thẹn về chuyện của ba cậu cho nên có thể nhẫn nhịn một số điều. Thế nhưng liên quan đến quyền lợi của công ty tôi không có biện pháp im lặng.”

“Ông không có khả năng ăn toàn bộ dự án quy hoạch vùng mới của chính phủ. Đợt đấu thầu tiếp theo tôi cũng sẽ tham gia, đến lúc đó ông không thể hoàn toàn ngăn cản tôi.”

Ngoại trừ điều hòa gia dụng, thiết bị làm lạnh công nghiệp cũng nằm trong hoạt động sản xuất kinh doanh của Lý gia bọn họ. Lý Chính Tường nói vậy là muốn phân chia dự án của Kha Lâm, từ đó chia một miếng bánh. (Ý là chia sẻ lợi ích)

Lúc này Tư Hạo Lam mới hiểu, Lý Chính Tường cố ý chạy tới đây là để tỏ rõ dụng ý ứng chiến và tuyên chiến.

Nếu nói cũng nói hết rồi, vậy thực sự không còn gì để nói. Mấy người trầm mặc ở trong phòng, một lát sau, Lý Chính Tường đột nhiên đổi đề tài, nói: “Cậu rốt cuộc cũng trưởng thành như bây giờ.” Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Mẹ cậu hẳn rất vui mừng.”

Ban đầu Kha Lâm còn có thể nhẫn, nghe thấy câu này, hoàn toàn không nhịn được nữa, u ám nói: “Đừng nhắc đến bà ta, càng không muốn nghe tin tức về bà ta từ trong miệng của ông.”

Lý Chính Tường thoáng dừng lại, nói: “Kể từ ngày đó tôi và bà ấy chưa từng gặp lại.” Ông ta nhìn Kha Lâm, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy, cậu cũng nên nhận ra bà ấy tuyệt đối không giao bằng sáng chế cho tôi. Chuyện năm xưa tôi và bà ấy từng có lỗi, nhưng tai nạn giao thông của cậu và ba cậu hoàn toàn là trời xui đất khiến.”

“Đừng nói nữa.”

Cuối cùng Lý Chính Tường nhìn Kha Lâm một cái, theo ngăn cản của Kha Lâm, mở cửa đi ra ngoài

Cái gì mà trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nói đến quang minh chính đại, cuối cùng còn không phải kéo đến ân oán trong quá khứ?

Tư Hạo Lam nhìn Lý Chính Tường rời đi, tầm mắt lại trở về trên người Kha Lâm.

Sắc mặt Kha Lâm rất khó coi. Tư Hạo Lam quan sát hắn, không biết nên nói gì.

Từ trước đến nay, an ủi người khác không phải là điểm mạnh của Tư Hạo Lam, trong mắt y nói vô nghĩa nửa ngày không bằng ra ngoài đánh một trận vui vẻ.

Kha Lâm dựa vào xe lăn, nhắm mắt nói: “Ta đã từng nói, gia đình ta không hòa thuận.”  

Tư Hạo Lam kinh ngạc nhướn mày.

Y còn tưởng Kha Lâm sẽ tiếp tục im lặng, không ngờ lại ở đây hồi tưởng chuyện cũ.

“Ban đầu không phải như vậy, khi ta còn nhỏ tình cảm của ba mẹ rất tốt.” Kha Lâm nặng nề nói, ngữ điệu đều đều: “Giữa bọn họ cũng có rất nhiều chuyện lãng mạn.” Vườn hoa hồng chính là minh chứng rõ ràng nhất.

“Đáng tiếc sau khi ta lớn lên, tình cảm của bọn họ bắt đầu rạn vỡ. Ba say mê sự nghiệp, lúc đó ông ấy đang nghiên cứu độc quyền, muốn sử dụng vật liệu mới vào sản phẩm, bình thường hay vắng nhà, mà người phụ nữ kia…” Kha Lâm nhíu mày, không biết hẳn nên gọi mẹ mình như thế nào, nói tiếp: “Mẹ cũng bắt đầu thường xuyên ra ngoài, chẳng quan tâm đến chuyện trong nhà.”

Hắn nói với Tư Hạo Lam: “Về sau, bà ấy đề nghị ly hôn với ba.”

Tư Hạo Lam vừa liên tưởng liền biết Lý Chính Tường sắm vai gì trong bi kịch gia đình này.

Theo Tư Hạo Lam biết, thời trẻ Lý Chính Tường góa vợ, luôn một mình dưỡng dục ảnh đế nguyên thư. Trong sách vốn không kể đến khúc mắc của đời trước, thế mà không ngờ ông ta có liên quan đến mẹ Kha Lâm.

Tư Hạo Lam vừa nghĩ đến bộ dáng chính khí ngập trời của Lý Chính Tường liền cảm thấy mù mắt. Con mẹ nó, loại ngụy quân tử âm thầm đâm chọc góc nhà người khác còn không bằng phản diện đường đường chính chính như bọn họ.

Kha Lâm không nói nữa. Tư Hạo Lam càng nghĩ càng giận, vỗ vai Kha Lâm, hỏi: “Cần ta đánh cho một trận không?”

Có lẽ vì Tư Hạo Lam quá tức giận khiến Kha Lâm có cảm giác kì lạ.

Thì ra trên thế giới này sẽ có một người vì chuyện của hắn mà lòng đầy căm phẫn. Cảm giác này xua tan muộn phiền trong hắn, hắn bật cười.

Kha Lâm kéo tay Tư Hạo Lam, nói: “Không cần, họ Lý cũng nói muốn chân chính xem trên thương trường. Ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng.” Hắn phấn chấn tinh thần, nắm tay Tư Hạo Lam. “Đã qua mười năm.”

Trong mười năm, Kha Lâm nhất định đã tự hỏi rất nhiều. Hắn kiên định nói với Tư Hạo Lam: “Người hoặc chuyện khác ta đều không để vào mắt. Hiện tại ta muốn chuyên tâm hoàn thành tâm nguyện của ba, làm dự án này tiến hành suôn sẻ.” Trong mắt hắn lóe lên một tia âm hiểm. “Nếu ai cản trở con đường của ta, ta sẽ thanh trừ người đó.”

Tư Hạo Lam bị Kha Lâm kéo tay. Xúc cảm trên tay vẫn lạnh lẽo như trước.

Cố chấp, cổ quái, trong nguyên thư miêu tả phản diện Kha Lâm không sai, nhưng đổi góc độ, cố chấp không phải là không kiên định.

Kha Lâm chịu nói suy nghĩ trong lòng cho mình nghe, chứng minh đã coi y thành cùng một chiến tuyến. Tư Hạo Lam nghĩ, bọn họ có thể thành lập một liên minh phản diện.

“Đừng quan tâm đến những kẻ không quan trọng.” Kha Lâm nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, tha thiết mà nhìn Tư Hạo Lam: “Nếu em muốn làm ta cao hứng, không bằng tiếp tục sắm vai thư ký của ta?”

Tư Hạo Lam cố gắng xụ mặt, nhưng vẫn không che giấu được màu đỏ hồng đang leo lên mặt y, nói: “Đừng giám đốc, ta không quen nghiệp vụ thư ký, chi bằng làm vệ sĩ cho ngươi!”

Hai người ở trong phòng nghỉ chơi vệ sĩ play một hồi. Nói cho cùng Kha Lâm là nhân vật quan trọng, không thể mất tích cả bữa tiệc, một lát sau hắn trở lại phòng tiệc.

Sự xuất hiện của Lý Chính Tường khiến tâm trạng tồi tệ, dưới sự an ủi của “Vệ sĩ cuồng dã” mới dần dần hồi phục, Kha Lâm trở lại yến tiệc vẫn duy trì phong độ ung dung như cũ.

Tư Hạo Lam kiên nhẫn đợi một bên. Trong dạ tiệc vậy mà có người nhận ra y, chạy tới tìm y xin chữ ký.

Lão tử cũng là người nổi tiếng, về sau ra ngoài phải đeo kính râm.

Tư Hạo Lam đắc ý mà kí tên cho người ta, sau đó chụp ảnh chung. Tới đây đều là kim chủ, hoặc tiểu đệ của kim chủ, xã giao quen mặt cũng tốt.

Dù sao cũng không quá nhàm chán. Đợi mọi người ăn uống no say, chương trình nghị sự hôm nay kết thúc, Tư Hạo Lam mới đến bên cạnh Kha Lâm.

Hội nghị kéo dài hơn một ngày, Kha Lâm mới tham dự ngày đầu tiên, nói cách khác mặc dù đã rất muộn, bọn họ có thể trở về nhà.

Trung tâm phồn hoa đô thị náo nhiệt hơn dinh thự yên tĩnh của Kha gia rất nhiều. Đêm khuya cũng không thể nhuộm đen ánh đèn đầy màu sắc của cảnh quan khách sạn. Mai Khâm vắng mặt, Kha Lâm để Sarah xã giao với khách đồng thời tổ chức công việc hội nghị vào ngày mai. Cuối cùng chỉ có Tư Hạo Lam và đám thuộc hạ tây trang đen đưa Kha Lâm cùng nhau về nhà.

Vì thân phận của Kha Lâm, bọn họ là người xuống lầu cuối cùng. Tư Hạo Lam uống rượu không thể lái xe, nhóm thuộc hạ chạy xe đến cửa khách sạn.

Ngay trước cửa khách sạn bọn họ lại chạm trán Lý Chính Tường.

Càng muốn chết chính là đứng cạnh Lý Chính Tường còn có Lý Tinh Hà.

Chỉ nhìn mã ngoài của cha con Lý gia quả thực đều tuấn tú lịch sự, già thì chính chắn ôn hòa, nhỏ thì anh tuấn tiêu sái, khi đứng cạnh nhau sẽ làm người ta cảm thán hổ phụ vô khuyển tử.

(Hổ phụ vô khuyển tử: hổ cha không sinh ra chó, so sánh một ông bố xuất sắc không sinh ra một đứa con tồi)

Tư Hạo Lam hiện tại đã dưỡng thành thói quen thấy Lý Tinh Hà liền muốn trợn trắng mắt. Khung cảnh thù địch tương phùng trước cổng khách sạn này luôn cảm thấy hình như đã từng gặp qua. Đây đại khái chính là cái gọi là oan gia ngõ hẹp đi!

Bọn họ xuất hiện ở đại sảnh khách sạn, hai cha con Lý gia đồng thời nhìn qua.

Kha Lâm hiển nhiên cũng hơi phiền muộn, chủ động nói với Tư Hạo Lam: “Chúng ta đi.”

Tư Hạo Lam đẩy xe lăn của Kha Lâm, vòng qua đôi sát tinh đi tới cửa.

Suốt cả quá trình, Lý Tinh Hà chuyên chú dán mắt vào Tư Hạo Lam, không biết đang nghĩ gì.

Kết quả vừa đến cửa, Tư Hạo Lam phát hiện xe của bọn họ bị dồn ở phía sau, đỗ trước cửa là những chiếc xe khác do Bentley đứng đầu.  

Nghĩ cũng biết xe này là của ai, Tư Hạo Lam mất kiên nhẫn quay đầu, lườm Lý Tính Hà, nói: “Các người mau lái xe ra chỗ khác được không?” Chó khôn không cản đường.

Lý Tinh Hà không tuân theo lệnh của Tư Hạo Lam mà tiến về phía trước, đứng cạnh hai người. Lần này hắn không tìm Tư Hạo Lam mà tìm Kha Lâm, nói: “Gần đây động thái của Kha tiên sinh thật lớn.”

Kha Lâm đến mí mắt cũng lười nhấc, nói: “Liên quan đến thương nghiệp của cha cậu chưa tới phiên cậu xen mồm.”

Lý Tinh Hà khoanh tay, suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, nhưng mà tôi khuyên anh bất cứ việc gì cũng phải có chừng mực. Vẫn còn cơ hội bỏ tà theo chính.”

Kha Lâm rốt cuộc cũng giương mắt nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.

Tư Hạo Lam nghe vậy, buông xe lăn của Kha Lâm, bước một bước chắn trước mặt Kha Lâm, không vui mà nhìn Lý Tinh Hà, nói: “Ta vẫn luôn muốn hỏi, ngươi uống lộn thuốc có phải không?”

Y quen biết Lý Tinh Hà không phải ngày một ngày hai. Tuy trước đây không nhớ được tên và mặt mũi của hắn, thế nhưng đệ tử chính phái hàng ngày khiêu chiến với y căn bản không phải như vậy.

Đệ tử chính phái trong trí nhớ, mỗi ngày đến tìm Tư Hạo Lam đánh không thắng liền cúi đầu chạy, ngày hôm sau quay lại không nói nhiều một câu.

Sao xuyên đến quyển sách này Lý Tinh Hà lại trở nên lắm lời, hơn nữa lúc nào cũng thuyết giáo, nói tới nói lui chỉ có mấy câu như vậy, cứ như bị người ta giáng đầu*.

(Thuật giáng đầu (Tame head): là một loại vu thuật lưu hành ở ĐNA)

Tư Hạo Lam nghĩ vậy, đột nhiên sửng sốt.

Có ánh sáng lóe lên trong đầu y. Y đang định nghĩ sâu hơn về tính khả thi của sự việc bỗng nghe thấy Lý Tinh Hà nói: “Ta muốn cho ngươi đi theo chính đạo.”

Tư Hạo Lam thiếu chút nữa cười thành tiếng, bảo nhân vật phản điện đi theo chính đạo? Y chế nhạo hỏi: “Cái gì là chính đạo?”

Trong nháy mắt, gương mặt anh tuấn của Lý Tinh Hà hiện lên vẻ mờ mịt, cái gì là chính đạo?

Tư Hạo Lam càng khinh thường: “Chính ngươi cũng không nói được.”

Trong mắt Lý Tinh Hà tràn ngập hoang mang, tựa hồ đang lâm vào mâu thuẫn cùng hoài nghi.

Tư Hạo Lam cũng lười để ý, xoay người chiếu cố Kha Lâm. Ngay khi y định đỡ Kha Lâm lên xe, Lý Tinh Hà đột nhiên nói: “Chính đạo là đi đường nên đi, tuân thủ cốt truyện.”

Tư Hạo Lam kinh ngạc, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.

Đúng lúc y kinh ngạc, Lý Tinh Hà chợt túm cánh tay y, bộc phát sức mạnh cực đại kéo lấy thân thể y.

Tư Hạo Lam trợn to mắt, nhất thời không chú ý bị Lý Tinh Hà nhét vào ghế sau chiếc Bentley bên cạnh.