Tư Hạo Lam chằm chằm nhìn hắn, che miệng ợ một cái.
Kha Lâm ghét bỏ, ném khăn tay cho y: “Lau miệng đi.”
Tư Hạo Lam tiếp nhận, lau miệng nói: “Ta nợ ngươi chỗ nào, tại sao phải tính sổ?”
Kha Lâm cười: “Tính thì biết.” Hắn hướng về phía Tư Hạo Lam ngoắc ngoắc tay: “Có tới không?”
Tới! Còn sợ ngươi chắc.
Dù sao hiện tại y có cơ chế tự động ngắt điện, quá kích thích bất tỉnh liền xong chuyện.
“Đến phòng ta.” Kha Lâm ra lệnh.
Tư Hạo Lam đứng dậy, đẩy Kha Lâm đi đến phòng ngủ tầng một.
Hai người theo hành lang vào phòng. Sau đó, cánh cửa đóng lại, ngăn cách không gian bên ngoài, chỉ còn lại thế giới hai người.
Mai Khâm từ mép tường ngó ra, lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt.
“Mai thúc, anh đừng bận tâm.” Triệu Kỳ đứng bên cạnh Mai Khâm, nói: “Tôi thấy bọn họ ở chung rất hợp mà.”
Mai Khâm sầu lo: “Cậu không hiểu. Hi vọng tiên sinh đừng ức hiếp Tư thiếu gia quá là được.”
Triệu Kỳ quả thực không hiểu. Đại thiếu gia có thể bật, có thể nhảy, mạnh mẽ vô cùng. Chân Kha thiếu gia không tốt, nhìn thế nào cũng không thấy đại thiếu gia sẽ bị ức hiếp.
Một chốc một lát Mai Khâm không có cách nào giải thích mối quan hệ chuỗi thức ăn giữa Tư Hạo Lam và Kha Lâm cho Triệu Kỳ. Thoạt nhìn dũng mãnh đấy, nhưng vỏ quý dày luôn có móng tay nhọn, lần này tiên sinh đừng làm Tư thiếu gia ngất xỉu.
Trong phòng ngủ, Tư Hạo Lam cách Kha Lâm rất xa, trừng mắt to nhìn Kha Lâm.
Kha Lâm vẫn bình tĩnh, đầu tiên đến trước máy vi tính nhận tin tức, xử lý một chút công việc, gạt Tư Hạo Lam sang một bên.
Tư Hạo Lam chậm rãi nhích đến mép giường, ngồi xuống, liên tục dán mắt vào Kha Lâm.
Đến bây giờ y vẫn vô pháp thăm dò quy luật tư duy của Kha Lâm.
Đôi khi cảm thấy hành động của hắn đều có nguyên do, có thể lý giải; nhưng đôi khi lại bị hắn bất ngờ thần triển khai khiến cho trở tay không kịp.
(Thần triển khai: chỉ sự nhảy vọt trong cốt truyện hoặc phân tích vấn đề, vượt ngoài dự đoán và sức tưởng tượng, IQ vô cực)
Kha Lâm tập trung nhìn máy tính, để lại cho Tư Hạo Lam một bóng lưng.
Tấm lưng người đàn ông rộng lớn lại thon gầy. Tư Hạo Lam nghĩ nếu hắn có thể đứng dậy, khẳng định sẽ rất cao gầy, sau đó ăn nhiều một chút, trên người có thêm thịt, ắt hẳn sẽ là tổng tài bá đạo, phong độ xuất chúng.
Đến lúc đó cái gì mà Tư Ích Niên, Lý Chính Tường, tổng tài bá đạo mặc tây trang, từ trên xe Audi bước xuống, gặp người nào diệt người đó, thiên lương Vương phá không phải nhẹ nhàng?
(Thiên lương Vương phá: từ internet, xuất phát từ 1 cuốn tiểu thuyết trong đó nam 9 nói: trời lạnh cho Vương thị phá sản đi. Hình dung cảnh giới trang bức rất cao)
Tư Hạo Lam bắt đầu xuất thần, tưởng tượng lung tung vớ vẩn. Bỗng chốc Kha Lâm xử lý xong công việc, tắt máy tính, di chuyển về phía giường.
“!” Tư Hạo Lam chợt hoàn hồn, nghiêng người về phía sau: “Ngươi làm gì?”
“Đã rất lâu ngươi không bóp chân cho ta.” Kha Lâm trầm giọng nói. Hắn sát về phía Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đang ngồi trên giường, hắn cũng dừng lại ở mép giường, độ cao xấp xỉ Tư Hạo Lam, tầm mắt có thể nhìn thẳng, mặt đối mặt.
Lam Lam ngốc, toàn lên giường hắn ngồi, không biết không được ngồi trên giường đàn ông sao?
Kha Lâm trái lại chủ động vươn tay. Bàn tay dán lên đầu gối Tư Hạo Lam, nheo mắt.
Nhiệt độ cơ thể của Kha Lâm luôn thấp, lúc này bàn tay cũng lạnh lẽo, hơi dùng sức cầm lấy xương bánh chè của Tư Hạo Lam, dựa vào xúc giác truyền đến cảm giác tồn tại của hắn.
Ngược lại cái chân bị bắt nhanh chóng ấm lên. Nhiệt độ từ đầu gối leo lên cổ, tập kích đại não Tư Hạo Lam.
Đầu Tư Hạo Lam lập tức nặng trĩu, thắt lưng tê dại, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống.
“Ngươi là vị hôn thê của ta, không những không mát-xa cho ta, còn rời đi không từ mà biệt. Sau đó chạy theo đàn ông khác cấu kết làm bậy.” Kha Lâm ấn đầu gối Tư Hạo Lam. Ánh mắt lãnh diễm, im lặng đốt cháy người ta đến tận cùng: “Ngươi nói xem có phải ngươi thất trách không? Có phải nên tính sổ với ngươi không?”
Oa, muốn ghép tội sợ gì không có lý do. Đầu sỏ gây tội khiến y bỏ nhà ra đi rốt cuộc là ai? Còn nữa cái gì mà cấu kết với đàn ông khác, đang nói người nào?
Quan trọng nhất, ai là vị hôn thê của ngươi?
Tư Hạo Lam mơ hồ muốn mở miệng phản bác, đầu gối bỗng nhiên căng thẳng. Kha Lâm vậy mà ấn chân của Tư Hạo Lam, bắt đầu nắn.
“A.”
Tất cả lời muốn nói đều quên sạch sẽ, Tư Hạo Lam tiêu tốn toàn bộ sức lực mới có thể chống lại từng đợt sóng triều do động tác của Kha Lâm đưa tới.
Kha Lâm bắt chước động tác mát-xa chân thường ngày Tư Hạo Lam làm cho hắn, đổi lại giúp Tư Hạo Lam xoa bóp hai chân.
Đôi tay thạo nghề mộc và chế tạo máy móc, to lớn lại linh hoạt, bao trùm trên đầu gối mịn màng, trượt xuống, nhẹ nhàng hơn khi Tư Hạo Lam giúp hắn mát-xa. Hắn thậm chí lặng lẽ nhét ngón tay vào sau khớp gối, dùng lòng bàn tay đỡ lấy khớp thịt mềm mại, xoa, bóp, ấn.
Tư Hạo Lam cảm thấy trên chân y dường như có vô số điểm mẫn cảm, từng chỗ bị Kha Lâm nhấn đến bùng nổ khiến y váng đầu hoa mắt.
“Thoải mái không?” Kha Lâm thấp giọng hỏi: “Ta học tập ngươi. Có phải mỗi lần ngươi đều mát-xa cho ta như vậy? Đáng tiếc ta không cảm nhận được. Ngươi thấy thế nào?”
Tư Hạo Lam đưa hai tay về phía sau, chống lên giường, hoàn toàn dâng hiến đôi chân cho Kha Lâm. Y quá nhạy cảm, khi đối mặt với Kha Lâm càng thêm mẫn cảm, nằm trong tay Kha Lâm hoàn toàn không chút phòng bị, tùy tiện trêu chọc cũng có thể khiến huyết dịch y sôi trào.
Kha Lâm chạm vào vị trí phản xạ giật khớp gối, dùng sức ấn một cái. Tư Hạo Lam như bị kích điện, bịch một tiếng ngã xuống giường.
Không chịu nổi…
“Tới, dịch qua đây.” Kha Lâm dịu dàng chỉ huy, như ác ma nhỏ giọng nỉ non.
Tư Hạo Lam chậm rãi bò qua, nằm nghiêng bên mép giường, cuối cùng dồn sức, nói: “Ngươi thật xấu xa.”
Kha Lâm mỉm cười. Mắt phượng dài mảnh xếch lên vì câu nói này mà rực rỡ lấp lánh. Hắn ngồi bên giường, nhìn người đang nằm, nói: “Ai bảo ngươi chạy mất, còn tham gia game show kỳ quái.” Hắn vươn tay sờ gương mặt của Tư Hạo Lam. Nóng bỏng tay. “Ai cho ngươi hóa trang thành con thỏ? Ta còn chưa kịp mua tai và đuôi.”
A, tên biến thái này, hàng ngày ở nhà nghĩ cái gì?
Tư Hạo Lam vô lực nằm, mềm mại, nóng hổi. Đôi mắt linh động thường ngày khép hờ, bên trong có ánh sáng lấp lánh, lưu động. Vì nằm nghiêng, đường cong cơ thể đến phần eo hõm xuống một đoạn, phác họa đường cong tuyệt đẹp. Ánh mắt Kha Lâm tối sầm, yết hầu phát đau, nói tiếp: “Hơn nữa đã nói không được cấu kết với họ Lý, ngươi còn cùng hắn buộc chặt sao tác.”
Điểm này Tư Hạo Lam thật sự oan uổng. Y yếu ớt nói: “Là họ Lý đến cấu kết ta. Trời mới biết hắn uống lộn thuốc gì. Bụng dạ khó lường.”
Kha Lâm hừ một tiếng, nói: “Vậy chứng tỏ ngươi còn rất có mị lực?” Hắn đưa tay chậm rãi dời đến sườn má Tư Hạo Lam, tiếp theo lùi về sau, xuyên qua mái tóc mềm mượt của y, giữ chặt ót y: “Biến thành thỏ khắp nơi quyến rũ người khác là không đúng, phải phạt.”
Hôm đó hắn canh thời gian xem game show của Tư Hạo Lam, kết quả phát hiện Tư Hạo Lam đeo mặt nạ thỏ, trên đầu đội một cặp tai trắng mềm mềm liền tức khắc giận đến nỗi hai mắt biến thành màu đen.
Hắn vốn định cùng Tư Hạo Lam chơi đuôi thỏ play, không ngờ bị người khác nhanh chân đến trước.
Kha Lâm càng nghĩ càng giận. Lúc này, hắn ngồi ở đầu giường, Tư Hạo Lam nằm bên trên bị hắn cố định đầu. Hắn chậm rãi cúi người.
Tư Hạo Lam mở to mắt, hô hấp trở nên dồn dập theo khoảng cách với Kha Lâm. Loại cảm giác này… Rất quen thuộc!
Tòan bộ huyết dịch và cơ bắp của y đều trở nên hưng phấn. Nhiệt lượng tụ tập đến não bộ. Luồng điện tập kích tứ chi bách hài. Y sẽ…
Hỏng mất!
“Đừng!” Từ Hạo Lam khẩn trương nhắm mắt, không nhìn khuôn mặt đang càng ngày càng gần của Kha Lâm: “Sẽ ngất.”
Kha Lâm nhướn mày.
Tư Hạo Lam cảm thấy áp lực của người phía trên rút đi, y nhanh chóng thở phào một hơi. Không đợi y thả lỏng, bóng ma lần thứ hai bao phủ, y không kịp mở mắt liền cảm thấy trán mình chợt lạnh.
Tiếp theo cảm giác lạnh như kem từ trán y lan đến toàn bộ đầu, kích y rùng mình một cái.
Nhiệt độ cơ thể tạm thời bị đánh lui. Tư Hạo Lam lấy lại thanh tỉnh trong phút chốc, mở mắt bối rối hỏi: “Đây là cái gì?”
Kha Lâm mím môi, chườm một túi đá hạ sốt lên trán Tư Hạo Lam, thong thả nói: “Sẽ không để ngươi ngất.”
Tư Hạo Lam giơ tay lên sờ túi đá trên đầu, bị mạch não vô cực của Kha Lâm kinh động đến ngây người. Sao hắn có thể nghĩ ra phương pháp này?
Nhưng mà quả thực dễ chịu hơn rất nhiều, tuy toàn thân vẫn bủn rủn, nhưng tốt xấu có thể tự chủ suy nghĩ.
“Rốt cuộc tại sao ngươi lại như vậy?” Kha Lâm phát hiện túi chườm đá trong tay đang tan chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy. Thân nhiệt Tư Hạo Lam rốt cuộc cao bao nhiêu?
Tư Hạo Lam đỡ túi chườm đá, đôi mắt xoay tròn, nói: “Ta cũng không biết.”
Y lờ mờ phát hiện hệ thống hẳn đã động tay động chân với y. Nhưng hệ thống đã bị y đập vỡ, y không tìm được người để hỏi. Cũng may tật xấu này của y chỉ hữu hiệu với Kha Lâm, bình thường không ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Nhưng mà, bản thân chỉ hữu hiệu với Kha Lâm cũng là phiền toái cực lớn.
Tuyệt đối thuần phục một người, từ góc độ của Tư Hạo Lam mà nói là trải nghiệm hoàn toàn mới.
Kha Lâm nheo mắt, vẫn bao phủ người trên giường từ trên xuống. Hắn nhếch miệng, dứt khoát nói: “Vậy phải để ngươi thích ứng.”
Chuông cảnh báo trong lòng Tư Hạo Lam điên cuồng vang lên. Người này lại muốn làm gì?
Kha Lâm một tay đè túi chườm trên trán Tư Hạo Lam, cúi đầu liếm môi y một cái, nói: “Chúng ta từ từ làm quen.”
Tư Hạo Lam cảm thấy môi mình tê dại, suýt chút nữa lại bất tỉnh. Nhưng kích thích của khối đá kéo y từ biên giới xuất hồn về.
Kha Lâm cứ như vậy, một lần lại một lần chạm môi Tư Hạo Lam. Hôn lần đầu để Tư Hạo Lam tạm nghỉ lấy hơi, đợi y hồi phục tiếp tục cúi đầu hôn thêm lần nữa.
“Quen chưa?” Kha Lâm khàn khàn hỏi.
Tư Hạo Lam xụi lơ trên giường, mặc hắn đùa bỡn. Ở trong lòng kêu to, sao có thể quen được, có điều dù sao cũng không ngất xỉu.
Túi đá trên trán hấp thu nhiệt lượng dần dần tan chảy. Kha Lâm lấy túi chườm đá ra, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Tư Hạo Lam, rũ mí mắt, tựa như bậc đế vương, mạnh mẽ ra lệnh: “Há miệng.”
Tư Hạo Lam nhìn hắn từ phía dưới, ánh mắt rời rạc, thấy hắn duỗi tay cầm thứ gì đó từ đầu giường qua đây.
Trên đầu giường vậy mà có một thùng đá, giữa đống đá đặt một chai rượu. Kha Lâm rút chai rượu từ trong đá, cầm trên tay.
Thứ này ở đó từ khi nào? Tư Hạo Lam kinh ngạc há miệng. Kha Lâm dùng ngón tay bật nút chai, ngửa đầu rót cho mình một ngụm, sau đó cúi người mớm cho Tư Hạo Lam.
Lần này, môi lưỡi thực sự quấn quýt.
Tư Hạo Lam “Ầm” một cái lại biến thành con thỏ đỏ. Nhưng chất lỏng lạnh lẽo, trơn trượt chảy vào từ miệng Kha Lâm mang theo mùi trái cây tươi mát, dễ chịu, đưa đến mát lạnh cho y. Y vô thức nuốt xuống, vị Rum giá lạnh, tinh tế theo cổ y trượt vào trong dạ dày, khiến cơ thể y sảng khoái, nhiệt độ rút xuống không ít.
Vì vậy, y có thể lĩnh hội tốt hơn nụ hôn của Kha Lâm cùng môi lưỡi của hắn.
Tư Hạo Lam ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Kha Lâm thỉnh thoảng sẽ thêm rượu. Hai người ở mép giường hôn đến triền miên. Cho đến khi hô hấp của cả hai đều trở nên hỗn loạn, Kha Lâm mới hơi rút lui, mỉm cười nhìn Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam mở mắt. Nước mắt sinh lý cuối cùng không khống chế được trượt ra khỏi vành mắt. Kha Lâm dùng lòng bàn tay giúp y lau nước mắt.
“Nếu một lần chưa thể thích ứng, chúng ta có thể luyện tập thêm.”
Phản ứng cùng kích thích lặp đi lặp lại hình thành phản xạ, cuối cùng hoàn toàn chấp nhận y.
Kha Lâm nói, từ trong thùng lấy ra một viên đá, dán lên cổ Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam rùng mình, mắng hắn: “Biến thái.”
Kha Lâm mắt điếc tai ngơ, dùng đá chậm rãi vuốt ve trên chiếc cổ thon dài, tuyệt đẹp, nói: “Một lần không được thì một lần nữa. Cho đến khi em quen mới thôi.”
Viên đá bị nhiệt độ trên da hòa tan. Nước đá theo cổ chảy vào trong quần áo, như sự vỗ về của băng giá.
Cả người Tư Hạo Lam bị chơi đến ướt nhẹp, vô lực nằm tại chỗ. Kha Lâm rất hài lòng với trạng thái ngoan ngoãn, bất lực này của y.
Vì vậy hơn nửa buổi tối, Tư Hạo Lam giãy giụa giữa hai thái cực băng và hỏa. Lúc thì bị môi của Kha Lâm khiến toàn thân nóng lên, lúc lại bị nước đá mạnh mẽ trấn tĩnh. Tên biến thái nhân cơ hội hôn đủ từ trong ra ngoài. Mỗi một tấc trong miệng y hoàn toàn bị hắn cướp đoạt, còn không ngừng bị biến thái hỏi: “Thích ứng chưa?”
Không có khả năng. Tư Hạo Lam nắm chắc trong lòng. Từ ngày đầu tiên gặp Kha Lâm, y đã không ngừng tiến hành thích ứng, cho tới hôm nay, y mới thực sự nhận ra, hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả.
Người này có thể tác động đến tâm trí y, có thể khống chế tất cả mọi thứ, tuyệt đối thuần phục, không cách nào phản kháng.
Ngày hôm sau, Mai Khâm lén lút đi qua đi lại ngoài phòng ngủ của Kha Lâm.
“Mai thúc, anh đừng xoay nữa.” Triệu Kỳ đỏ mặt, khuyên Mai Khâm: “Cả đêm qua bọn họ không ra ngoài. Nhất định là… là… Ôi, dù thế nào cũng đừng làm kỳ đà cản mũi.”
“Không phải, cậu không hiểu.” Cũng vì chân Kha Lâm không tốt, khiến Tư Hạo Lam phục tùng nhất định phải dùng thêm phương pháp khác. Nhưng Tư thiếu gia còn chưa xuất giá, liền ức hiếp người ta một cách ngu ngốc, vậy thì làm sao bây giờ? Mai Khâm nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giữa trưa.”
Anh ta do dự nửa ngày, rốt cục lấy hết can đảm, tiến lên gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Trong phòng truyền đến giọng nói của Kha Lâm.
Mai Khâm vội vã đẩy cửa, đi vào, sửng sốt nhìn cảnh tượng trong phòng.
Kha Lâm và Tư Hạo Lam cùng nhau nằm dưới đất. Trên người bọn họ tùy tiện đắp chăn. Tư Hạo Lam nghiêng người, cuộn tròn bên cạnh Kha Lâm. Kha Lâm chống người nhổm dậy, nhìn về phía Mai Khâm, phân phó nói: “Dìu tôi đứng lên.”
Sao… sao lại ngủ dưới sàn. Hơn nữa…
Mai Khâm chần chừ đi tới, phát hiện hai người đều mặc quần áo nghiêm chỉnh. Kha Lâm thậm chí còn chưa cởi giày, chỉ có điều quần áo của Tư Hạo Lam hơi xộc xệch, cổ áo rộng mở.
Quản gia thích lao tâm khổ trí lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hình như không giỡn quá đà.
Anh đi qua đỡ Kha Lâm lên xe. Toàn bộ quá trình Tư Hạo Lam không hề động đậy, ngủ say như chết.
Kha Lâm hất cằm chỉ về phía giường, nói với Mai Khâm: “Dọn dẹp giường một chút, tôi không thể ngủ được.” Nên cuối cùng mới lăn xuống đất ngủ.
Mai Khâm vô thức nhìn về phía giường, phát hiện ga trải giường bị chà đạp đến không còn hình dáng. Trên mặt ga toàn là vệt nước, ướt sũng vo thành một đống. Thật khó tưởng tượng đêm qua trên đó đã phát sinh chuyện gì.
Quản gia sợ hãi nhìn Kha Lâm.
Thủ đoạn của tiên sinh nhà mình ngày càng tiến bộ… Thật là lợi hại!