Lý Tinh Hà không nói, Tư Hạo Lam đã mau quên Kha Lâm là nhân vật phản diện.
Lý Tinh Hà hẳn đã cùng y xem qua cuốn tuyển thuyết tình yêu tên rất dài kia, biết được cốt truyện gốc.
“Người kia họ gì nhỉ?” Lý Tinh Hà cũng chỉ xem qua quyển sách kia một lần, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên Kha Lâm. “A. Tên là Kha Lâm.”
Tư Hạo Lam gật đầu, biểu thị chính xác là tên này.
Điệu bộ của y giống như rất quen thuộc Kha Lâm, điều này làm Lý Tinh Hà có chút lo lắng: “Hắn không làm gì ngươi đúng không? Đáng lý hắn hẳn nên nhốt ngươi, nhưng hiện tại ngươi gặp ta, có thể nói ngươi đã bỏ trốn…” Hắn mê man hỏi. “Cho nên tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
Dựa theo tuyến thời gian trong sách quả đúng là như vậy. Tư Ích Niên cùng Kha Lâm trao đổi lợi ích đưa nguyên chủ đến Kha gia, nguyên chủ từ Kha gia bỏ trốn, sau đó mới gặp gỡ ảnh đế.
“Hắn còn quấy rầy ngươi không? Ngươi có nghiêm trọng lắm không?” Lý Tinh Hà là nhân sĩ chính phái chính thống, tràn ngập nhiệt huyết thích bênh vực kẻ yếu. “Nếu ngươi không thể thoát khỏi hắn, ta có thể giúp ngươi xử lý.”
Tư Hạo Lam kỳ quái nhìn hắn. Hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì? “Ngươi đừng quên, ta cũng là nhân vật phản diện.”
Lý Tình Hà hô hấp đình trệ, khí thế lập tức liền yếu đi, nói: “Nhưng ở trong này thì không phải vậy.”
Lý Tinh Hà nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Ngươi dựa vào vũ lực?” Hắn không nhịn được tiết lộ một tin tức cho Tư Hạo Lam. “Thực ra vốn dĩ có rất nhiều người sùng bái tán thưởng tính cách tùy hứng làm bậy, duy ngã độc tôn của ngươi. Ngươi không biết người nối gót ngươi rất nhiều sao?”
Tư Hạo Lam sửng sốt. Y quả thật không biết. Y có chút tức giận: “Sao không nói sớm. Thì ra ta có nhiều fans như vậy.”
“…….” Lý Tinh Hà bất đắc dĩ mà nói. “Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi và Kha Lâm không giống nhau. Ngươi quên trong sách viết gì à. Hắn âm ngoan cổ quái, tâm lý vặn vẹo, ngay từ đầu đã muốn bắt nhốt ngươi. Sau lại vì cầu mà không được nên tiến tới trả đũa. Trong sách viết, hắn hắt cho ngươi bát nước bẩn, suýt chút nữa hủy hoại sự nghiệp của ngươi. Hắn không giống ta và ngươi, sẽ không coi trọng đạo nghĩa giang hồ. Trước mặt không bắt được ngươi sau lưng sẽ sử dụng thủ đoạn, không đuổi cùng giết tận cũng sẽ không bỏ qua.”
Lý Tinh Hà nói xong, Tư Hạo Lam nghe đã có chút hoảng hốt.
Kha Lâm trong miệng hắn như thành một người khác.
Âm ngoan cổ quái, tâm lý vặn vẹo. Mấy tính từ này đặt lên người Kha Lâm nói sai cũng không có sai. Tính cách Kha Lâm đích xác rất khó hiểu. Tư Hạo Lam thường không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn luôn làm một số chuyện kì kì quái quái, trên mặt rất ít khi mỉm cười, không u u ám ám thì sẽ nổi giận. Biệt danh đồ biến thái của hắn không phải là nói suông.
Kha Lâm xác thực từng cột y ở trên giường, cơ mà có nhân vật phản diện nào trói người xong lại hong khô người ta cả một đêm? Lúc đó Kha Lâm vốn dĩ có thể làm chuyện gì đó với y, nhưng hắn không làm. Ngày hôm sau Tư Hạo Lam bình yên tỉnh lại, một sợi tóc cũng không thiếu.
Về phần nói Kha Lâm muốn hủy hoại sự nghiệp của Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam suy ngẫm một chút. Ngược lại hắn quả thật không thích mình ra ngoài đóng phim, vài lần muốn bắt người trở về, nhưng mà lần này không phải hắn đích thân đến thăm ban sao.
Tư Hạo Lam rất ít khi nghĩ mấy chuyện này. Lúc mới xuyên qua y xác thực có ý tưởng muốn xử lý Kha Lâm, có điều hiện tại…
Điện thoại y đúng lúc nhảy ra một cái thông báo. Tầm mắt y lướt qua, theo bản năng cầm lên xem, sau khi xem xong màn hình điện thoại liền đưa đến trước mặt Lý Tinh Hà, nói: “Cho nên, người muốn đuổi cùng giết tận ta gửi tiền cho ta, làm sao bây giờ?”
Lý Tinh Hà tập trung nhìn, có người gửi vào Alipay của Tư Hạo Lam hai mươi vạn.
Tư Hạo Lam cúi đầu nhìn lại di động của mình, lẩm bẩm nói: “Sao bọn họ biết ta tiêu hết tiền?” Người chuyển khoản cho y vẫn là Mai quản gia. Tư Hạo Lam không biết mấy ngày trước y đã chia sẻ động thái tiêu dùng khi Alipay sử dụng hạn mức thấu chi, danh sách bạn bè có thể thấy rất rõ.
Vẻ mặt Lý Tinh Hà dại ra, qua một lúc lâu mới khó khăn nói: “Ngươi… các ngươi thì ra là quan hệ tiền bạc.”
Tư Hạo Lam dĩ nhiên nói: “Có người cho tiền còn không tốt?”
Tốt, rất tốt. Lý Tinh Hà bị quan điểm lệch lạc của Tư Hạo Lam đánh cho váng đầu, nhưng mà vẫn có cái gì đó không đúng nha. Chẳng lẽ lần này nhân vật phản diện thay đổi sách lược, áp dụng tấn công bằng tiền tài?
Lý Tinh Hà gãi đầu nói: “Hắn làm như vậy khẳng định có mưu đồ. Dù sao cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Tư Hạo Lam mơ hồ có chút tức giận: “Ngươi đúng là kì quái. Tại sao cứ nhắc đi nhắc lại nói xấu hắn?”
Lý Tinh Hà cũng không hiểu, nói: “Ngươi mới kì quái. Tại sao cứ nói chuyện giúp hắn?”
Nên mới nói nhân sĩ chính phái rất phiền, luôn lải nhải rất dong dài. Tư Hạo Lam hoàn toàn nổi giận: “Còn nói tiếp ta đánh ngươi.”
Lý Tinh Hà vội vàng giơ tay làm động tác đầu hàng, nói: “Được rồi, được rồi. Là ta lắm miệng. Chúng ta từ cùng một thế giới đến đây thế nào cũng có chút tình nghĩa đồng hương đúng không?”
Tư Hạo Lam giận tái mặt: “Ít bắt quàng làm họ với ta đi.”
Lý Tinh Hà lĩnh giáo được hắn không thể chọc vào Tư Hạo Lam liền trốn về phòng nghỉ của mình. Nhưng hắn vẫn không khống chế được nhiệt huyết tuổi trẻ trong người, trước khi đi còn nói với Tư Hạo Lam: “Kha Lâm không những muốn hủy hoại ngươi, còn muốn hủy hoại gia đình ngươi. Trong sách viết hắn cướp đi gia nghiệp của cha ngươi, ngươi không nhớ rõ sao?”
Thời điểm Tư Hạo Lam quay phim, Kha Lâm và Mai Khâm đã về đến thành phố của bọn họ nhưng không về thẳng nhà mà đến khách sạn đã ước định với Tư Ích Niên.
Bọn họ bao một phòng hội nghị, hai bên đều đến đúng hẹn dẫn theo luật sư và thư ký, bắt đầu thảo luận.
Gần đây Tư Ích Niên không được như ý, bởi vì quyết sách sai lầm, tài chính thì eo hẹp, cổ đông công ty bức ép đến nỗi ông ta phải trốn khắp nơi. Trong nhà cũng vì Tư Hạo Lam đi rồi, bà chủ Tư không có đối tượng trút giận liền đem lửa tát lên người ông ta, trong nhà chướng khí mù mịt hoàn toàn không có cách nào ở lại.
Ông ta ký thác tất cả hi vọng lên người Kha Lâm, chỉ cần nhận được tiền của Kha Lâm hết thảy đề có thể chuyển biến tốt.
Tư Ích Niên bày ra vẻ mặt tươi cười, thấy Mai Khâm đẩy Kha Lâm tiến vào, trong lòng vừa có chút thương hại vừa có chút khinh thường. Năm đó Kha gia xảy ra tai nạn vốn tưởng rằng đứa con này đã tàn phế, Kha gia hoàn toàn không có cách nào trở mình, không ngờ hiện tại Kha Lâm còn có thể đưa ra nhiều tiền đến vậy.
Ban đầu Tư Ích Niên cũng rất nghi ngờ, sau lại phát hiện vì Tư Hạo Lam, Kha Lâm thông qua Khoa học công nghệ Chấn Vũ đầu tư sự nghiệp diễn xuất cho y, lúc này trong lòng mới có đế.
Khoa học công nghệ Chấn Vũ ban đầu là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Ở phương diện vật tư bọn họ nắm giữ rất nhiều kỹ thuật cốt lõi, mấy năm gần đây hợp tác chặt chẽ với quốc nội tìm kiếm cơ hội chuyển hóa thành quả, tham gia không ít lĩnh vực công nghệ cao, sản xuất rất nhiều sản phẩm mới nổi tiếng, tài chính hùng hậu.
Tuy Tư Ích Niên không rõ Kha Lâm tạo quan hệ với Chấn Vũ như thế nào, nhưng ít nhất điều đó chứng minh rằng Kha Lâm quả thực có tiền.
Hơn nữa Kha Lâm nguyện ý vì Tư Hạo Lam đốt tiền cầu niềm vui, chứng minh hắn coi trọng Tư Hạo Lam, hoàn hảo đáp ứng dự tính ban đầu của Tư Ích Niên đưa Tư Hạo Lam đến Kha gia.
Ngoại hình đứa con lớn của ông ta nhìn rất đẹp, gả vào Kha gia xem như lão Tư gia vì bọn họ kính dâng bảo bối.
Tư Ích Niên bàn tính đánh đánh. Ông ta cho rằng chỉ cần mình có thể lên làm bố vợ của Kha Lâm, Kha Lâm tự nhiên sẽ đỡ ông ta một phen.
Tiền của con rể không phải là tiền của mình sao?
Kha Lâm ngồi không xa Tư Ích Niên. Tư Ích Niên vẻ mặt tươi cười, cùng Kha Lâm xụ mặt hình thành hai liên minh đối lập.
Trên bàn hội đồng trước mặt bọn họ bày đầy tư liệu và máy tính. Tư Ích Niên mở lời nói: “Tiểu Kha, tình hình công ty bên kia chú đã một năm một mười nói với con, tuyệt đối không có gì dấu diếm.”
Ông ta nhìn Kha Lâm, thái độ rất thân mật, cười nói: “Chú với ba con là bằng hữu nên sẽ không hãm hại con. Trước mắt tuy phải đánh cược với rủi ro, nhưng rủi ro lớn thì lợi nhuận cũng lớn, năm đó khi chú và ba con hợp tác…”
Kha Lâm mở miệng ngắt lời ông: “Chuyện quá khứ không muốn nhắc lại.”
Thái độ của hắn rất vô lễ. Tư Ích Niên cũng không để ý, tiếp tục cười nói: “Đúng vậy, quên đi quên đi. Đã là chuyện mười mấy năm trước. Vậy nói hiện tại đi. Bây giờ đúng là thời kì khó khăn của chú, chúng ta nói chuyện làm ăn, thời điểm này con đầu tư vào công ty của chú, nói trắng ra chính là bắt đáy*, chỉ cần con tới là có lợi nhuận.”
(Bắt đáy: đây là thuật ngữ chứng khoán)
Tư Ích Niên như bán hàng đa cấp tìm cách lừa tiền Kha Lâm. Nhưng vài năm nay chuyện kinh doanh của ông ta cũng không phải là không làm ra gì, trên hiệp ước thiết lập không ít trạm kiểm soát phòng ngừa Kha Lâm ác ý mua lại.
Kha Lâm và Mai Khâm dẫn người của mình kiểm tra tài liệu, Tư Ích Niên vẫn ngồi một bên cười lấy lòng.
Kha Lâm đột nhiên nói: “Từ đầu tới cuối ông chưa từng hỏi đến con mình.”
Tư Ích Niên ngẩn người, chuyện khác ông ta không biết nhưng công lực tấu hài lại rất mạnh, nói: “Lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Nó đã thành người Kha gia, chú tin tưởng con nhất định sẽ đối tốt với nó.” Ông ta cười ha ha. “Lại nói con hẳn nên gọi chú một tiếng bố vợ nhỉ.”
Mai quản gia đứng bên cạnh nghe xong thống khổ quay đi… Sao Tư thiếu gia lại gặp phải một người cha như vậy?
Kha Lâm co giật khóe miệng. Cái gì mà lấy gà thèo gà lấy chó theo chó? Ông nói ai là gà ai là chó hả?
Hắn buông tài liệu trong tay, quay đầu nói với Tư Ích Niên: “Ban nãy nói chuyện làm ăn, tôi đây nói thẳng. Trước mắt, công ty các người chính là cái hố lửa. Người nào nhảy người đó ngu. Tôi cũng không phải đồ ngốc.”
“Tư Hạo Lam ta nhận.” Hắn nói đến mặt không đỏ tim không đập, cứ như theo lý phải làm, như Tư Hạo Lam trời sinh nên là của hắn. “Nhưng mà còn chưa đủ.”
Tư Ích Niên biết hắn muốn công phu sư tử ngoạm*, nhưng hiện tại hắn chính là cọng rơm duy nhất, không bắt lấy sẽ không có. Tư Ích Niên cuối cùng không giả cười nữa, hỏi: “Cậu còn muốn cái gì?”
(Công phu sư tử ngoạm: cắn một phát được cả miếng to.)
Kha Lâm nói: “Đối với công ty niêm yết* của ông tôi không có nhiều hứng thú, nhưng thật ra lại tương đối thích mấy nhà máy kia.”
(Công ty niêm yết*: công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên thị trường chứng khoán)
Tư Ích Niên nghe vậy sắc mặt liền thay đổi.
Mấy nhà máy kia không đăng ký bất cứ cái gì trên danh nghĩa công ty niêm yết, là tư sản cuối cùng của Tư Ích Niên. Kha Lâm liếc mắt một cái liền nhìn trúng, hẳn đã có chuẩn bị mà đến.
Tiểu hồ ly.
Tư Ích Niên mắng trong lòng.
Kha Lâm cũng không vội, bình tĩnh mà nói: “Dù sao điều kiện chúng tôi đã dọn xong, chỉ xem các người có nguyện ý hay không.” Hắn phân phó cấp dưới đem hợp đồng đặt trước mặt Tư Ích Niên để Tư Ích Niên từ từ xem.
Tư Ích Niên đầu đầy mồ hôi nhìn đống giấy tờ. Kha Lâm rảnh rỗi đến nhàm chán cũng lấy cái gì đó ra để đọc.
Tư Ích Niên suy tính trong lòng rốt cuộc nên đồng ý hay không đồng ý với Kha Lâm. Nếu nhà xưởng xảy ra chuyện gì ông ta đã chơi xong rồi, nhưng hiện tại ông ta vừa gấp vừa cần tiền.
Ngay khi ông ta gấp đến độ không chịu được nữa, liếc mắt nhìn Kha Lâm phía bên kia một cái, phát hiện hắn đang say sưa xem một tập giấy.
Tư Ích Niên tuy đã lớn tuổi, nhưng thị lực không hề suy yếu. Ông ta mê man. Là cái gì khiến Kha Lâm chuyên chú như vậy? Sau đó cẩn thận nhìn qua, phát hiện Kha Lâm đang xem một quyển sách nhỏ tự làm.
Bìa sách cũng do chính mình làm, trên bìa sách thủ công màu hồng nhạt dán mấy tờ giấy dán đáng yêu, trên mặt giấy viết mấy chữ in hoa rất to.
“Bí kíp làm thế nào giành được sự coi trọng của idol ____ Hướng dẫn ba mươi phương pháp thả rắm cầu vồng”.