Cậu học sinh lớp 10: . . .
Vừa rồi bị người ta liếc mắt lườm qua, hai người hiện giờ vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cậu học sinh lớp 10 bây giờ càng không nói nổi thành lời, lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc gần Tần Gia Thụ đến vậy, trước kia bởi vì khinh thường và ghen tị nên chỉ đứng từ xa xa nhìn hắn một cái rồi ủ rũ rời đi, nhưng hôm nay được gặp mặt người thật nhất thời hai chân cũng hơi mềm nhũn.
Không nhắc đến ngoại hình của đối phương, chỉ cần đứng gần hắn thôi người khác cũng có thể cảm nhận được sức ép vô hình khiến người ta ngạt thở.
Cậu ta nhìn Ôn Trĩ Sơ, cảm thấy đối phương gây sự với Tần Gia Thụ nhiều lần như vậy mà còn có thể nguyên vẹn trở về, đúng là một vị dũng sĩ.
Ôn Trĩ Sơ vỗ vỗ vai cậu ta: "Cậu ấy... cậu ấy đáng sợ quá đi".
Ôn Trĩ Sơ đưa lọ keo nhựa trong tay cho đối phương, dự đoán có lần gặp mặt này rồi, đối phương sẽ không dám tìm Tần Gia Thụ gây phiền phức nữa, "Cho nên... sau này nhớ làm người cho tốt".
Cậu học sinh lớp 10: "Để không biến thành người như hắn?"
Ôn Trĩ Sơ: "Để không bị hắn đánh".
Cậu học sinh lớp 10: . . .
Sợ Tần Gia Thụ thay quần áo xong đi ra, hai người vội buông cánh tay đang ôm vai đối phương, giải tán đường ai nấy đi, Ôn Trĩ Sơ cầm khăn mặt vội chạy về sân vận động.
Ôn Trĩ Sơ đi tới: "Xin... xin lỗi, gặp một ít chuyện nên về muộn".
Hạng hai đếm ngược ngước đầu nhìn trời, mặt mày thâm trầm: "Không sao".
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta, hơi khó hiểu: "Sao thế?"
Hạng hai đếm ngược lắc đầu, "Có nói mày cũng không hiểu."
Ôn Trĩ Sơ càng tò mò, "Lỡ tôi. . . hiểu thì sao?"
Mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ lên khẽ gật đầu.
"Thế thì làm sao mày hiểu nổi".
Ôn Trĩ Sơ: ... sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ.
Mắt thấy môn tiếp theo hạng hai đếm ngược phải tham gia sắp bắt đầu, ủy viên thể dục gọi cậu ta đến điểm danh, hạng hai đếm ngược u buồn đứng dậy.
"Ôn Tạp, bố đi đây."
". . ." Ôn Trĩ Sơ thấy cậu ta không đưa di động cho mình, tốt bụng hỏi thăm: "Có cần... cần giúp quay video không?"
Hạng hai đếm ngược thở dài, "Không cần."
Ôn Trĩ Sơ không hiểu, "Bạn gái của cậu . . Không xem hả?"
Sắc mặt hạng hai đếm ngược đau thương: "Chia tay rồi".
"Vì sao?"
Nét mặt hạng hai đếm ngược hiện lên vẻ bối rối, có lẽ cậu ta không muốn nhớ lại nữa: "Vừa rồi cô ấy gọi Wechat cho tôi".
Trên cái đầu thông minh của Ôn Trĩ Sơ chậm rãi xuất hiện một dấu: ?
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nhìn theo bóng lưng của hạng hai đếm ngược, Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, ôi, yêu đương qua mạng thật hại người.
Có thể do nguyên nhân thất tình, hạng hai đếm ngược thi đấu lần này đứng ở hạng chót, có thể nói nhà đã dột lại còn gặp trời mưa.
[Hệ thống: Có phải cậu ta chơi với cậu lâu ngày, bị cậu truyền nhiễm rồi không].
"Truyền nhiễm cái gì?"
[Hệ thống: Truyền nhiễm xui xẻo.].
Hạng hai đếm ngược ủ rũ trở về, một lời cũng không muốn nói.
Ôn Trĩ Sơ nhìn dáng vẻ của cậu ta, cẩn thận an ủi: "Cậu có muốn khóc không... hay là khóc một chút đi?"
"Mất mặt lắm". Hạng hai đếm ngược: "Nam nhi không thể rơi lệ dễ dàng thế được".
Ôn Trĩ Sơ: "Nam nhi à, cậu cứ khóc đi... khóc không phải tội lỗi".
"..."
Năm phút sau.
Hạng hai đếm ngược cầm di động khóc lóc than thở, bên trên là tấm ảnh chụp toàn filter và photoshop, "Mày nói xem, sao tấm ảnh chụp này lại là giả chứ?!"
"Sao cô ấy lại gạt tao!"
"Cô ấy thích gì tao cũng chiều, tao còn để dành tiền mua cho cô ấy một cái điện thoại, hôm qua mới chuyển cho cô ấy 500 tệ, tao thật sự muốn yêu đương mà".
[Hệ thống: Yêu đương đều như vậy hả?]
Ôn Trĩ Sơ vừa định trả lời, lại nghe Thiên Miêu tinh linh tiếp tục nói: [À, hỏi nhầm người, cậu đã yêu đương bao giờ đâu].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Nhìn dáng vẻ hối hận của người kia, Thiên Miêu tinh linh mở miệng.
[Hệ thống: Sau này cậu đừng yêu đương nữa].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Tôi sợ cậu bị lừa đến cái qυầи ɭóŧ cũng không còn].
". . ."
Hạng hai đếm ngược vẫn ngồi rơi nước mắt: "Sau này tao sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa".
Có thể thấy được trái tim cậu ta đã tổn thương lớn đến nhường nào.
Ôn Trĩ Sơ khó xử, "Đừng. . . Đừng như thế."
Hạng hai đếm ngược nhìn cậu: "Mày đừng an ủi tao, lần yêu đương này đã khiến tao đau khổ lắm".
Ôn Trĩ Sơ an ủi: "Có lẽ... không phải cậu đang yêu đương, mà chỉ đơn thuần là gặp phải bọn lừa đảo trên mạng thôi".
Hạng hai đếm ngược sững sờ nhìn cậu, "... Mày có phải là người nữa không?"
"..."
Tốt lắm, còn làm người ta đau buồn hơn.
Ôn Trĩ Sơ không ngờ lời an ủi của cậu lại mang đến hiệu quả thế này: "Cậu... cậu đừng buồn, cứ coi như bỏ tiền ra mua một bài học vậy".
Hạng hai đếm ngược : . . .
Tao xin mày đấy, mày đừng nói nữa được không!!!
Người khác kiên nhẫn an ủi, vào tay Ôn Trĩ Sơ lại thành xát muối lên vết thương.
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: "Sao cậu ta lại càng thương tâm hơn rồi?"
[Hệ thống: Có lẽ là bị cậu làm cảm động.]
Ôn Trĩ Sơ hiểu ra, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người ta, hạng hai đếm ngược khóc xong xem ra cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc thì cuối tuần cũng đến, Ôn Trĩ Sơ nhìn giao diện Wechat, không thấy có bất cứ đơn hàng nào tới, còn hơn nửa tháng nữa là nghỉ hè, tiếp tục như vậy cũng phải là chuyện tốt.
[Hệ thống: Cậu định làm gì? 】
Ôn Trĩ Sơ nằm trên giường, "Đến lúc đó xem xem có nơi nào tuyển dụng nhân viên hay công nhân làm thêm không, kiếm thêm thu nhập cũng được".
Dù sao số tiền nợ Tần Gia Thụ cũng còn thiếu không ít.
[Hệ thống: Hay là đừng trả số tiền kia nữa, dù sao nhân vật chính cũng chẳng quan tâm].
Ôn Trĩ Sơ không nói gì, rõ ràng là không đồng ý, Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu bướng bỉnh cũng không tiếp tục nói thêm, mặc dù Ôn Trĩ Sơ lúc nào cũng khúm núm như cây cỏ, gió thổi chiều nào nghiêng chiều nấy, nhưng chuyện gì cậu đã quyết định thì nếu hiện giờ có khó khăn không làm được, thì sau này cũng nhất định phải làm cho xong.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc thì tháng bảy cũng tới, trời nắng nóng gay gắt, bầu không khí trong lớp học gần cuối kỳ cũng bị đẩy lên cao.
Mộc Tình hiện giờ đang thu bài tập Tiếng Anh, cô giáo Tiếng Anh muốn cô phải giao bài lên phòng bộ môn trước khi giờ tự học bắt đầu.
Ôn Trĩ Sơ thấy Mộc Tình một mình đi thu bài hơi vất vả, nên cậu đi đến ôm hộ cô một phần lớn: "Tôi... tôi giúp cậu nhé".
"Được, cám ơn cậu". Mộc Tình cười cười với cậu, từ lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Lục Trung lần trước, Mộc Tình đã thay đổi suy nghĩ về Ôn Trĩ Sơ, đến giờ đã hơn hai tháng đi qua cô càng cảm thấy cậu không đáng ghét đến vậy, lại có cô giáo Tiếng Anh nhờ vả, hai người đã hình thành mối quan hệ hữu nghị.
Trên đường đi, Mộc Tình nhìn Ôn Trĩ Sơ hỏi, "Bài tập tiếng Anh hôm qua thế nào?"
Ôn Trĩ Sơ trong nháy mắt như nhớ ra thứ gì đó, bắt đầu nói chuyện với Mộc Tình. Mộc Tình nhìn cậu, bị cậu chọc cười, nhưng cô không nói gì cả, hai người cùng đi về phía tổ Tiếng Anh.
Mới đi tới chỗ rẽ đã trông thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc, bước chân Ôn Trĩ Sơ dừng lại. Tần Gia Thụ vẫn mặc đồng phục gọn gàng như thường ngày, cầm bài tập Tiếng Anh lớp một đi về phía tổ bộ môn.
Thân hình hắn cao lớn, nhưng lại chưa từng khiến cho người khác có cảm giác cồng kềnh, sống lưng vững chắc dường như luôn thẳng tắp chưa từng uốn lượn, xương cốt bên trong không khác gì cốt thép, bả vai rất rộng, lồng ngực hiển hiện, giống như một ngọn núi nhỏ.
Vai rộng eo hẹp, thân cao chín đầu, đúng chuẩn dáng người tam giác.
Cô giáo tiếng Anh thấy Ôn Trĩ Sơ giúp đỡ chuyển bài tập đến đây, nhìn cậu dò hỏi: "Bài tập tiếng Anh hôm qua thế nào?"
Ôn Trĩ Sơ lắp bắp: "Vẫn... vẫn ổn ạ".
Cô giáo tiếng Anh liếc cậu, sau đó rút cuốn vở cuối cùng chồng sách ra, chỉ thấy trên đó viết rõ ba chữ Ôn Trĩ Sơ.
"Ổn mà lại nhét vở xuống cuối cùng?"
Ôn Trĩ Sơ: ....
Cậu khóc không ra nước mắt, sao vừa rồi lại rảnh tay đến vậy.
Cô giáo tiếng Anh bắt đầu chữa bài ngay trước mặt cậu, hơi thở của Ôn Trĩ Sơ cũng nghẹt luôn ở trong cổ họng.
Mộc Tình nín cười lắc đầu.
Lúc này giáo viên Tiếng Anh lớp một gọi Tần Gia Thụ tới, "Em đến đây xem đề thi học sinh giỏi môn tiếng Anh thành phố bên cạnh đi, đề này có rất nhiều học sinh làm sai, em cũng làm thử xem nào".
Tần Gia Thụ đi đến bên cạnh máy tính của giáo viên lớp một xem đề.
Cô giáo tiếng Anh lớp mười một: "Mộc Tình, Ôn Trĩ Sơ, các em cũng sang xem đi".
Giáo viên lớp một nghe thấy, vẫy vẫy tay với họ.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: "Em... em cũng sang đó ạ?"
Đây là đề thi học sinh giỏi Tiếng Anh đấy, cậu đây một bài văn viết Tiếng Anh chỉ có nổi 6 điểm mà cũng có thể xem được sao.
Cậu sâu sắc tỏ ra nghi ngờ, cậu sao mà xứng chứ!
[Hệ thống: Xem ra cô giáo tiếng Anh rất có lòng tin với năng lực của cậu.]
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cười một tiếng, "Thật sao?"
Sau một giây, cô giáo tiếng Anh đã nói: "Quan trọng ở chuyện tham dự".
". . ."
Nụ cười trên mặt nháy mắt đã biến mất.
Nhưng Tần Gia Thụ cũng đang ở đó, Ôn Trĩ Sơ gặp phải khó khăn, lề mà lề mề đi tới.
Tần Gia Thụ thấy hai người tới, hơi tránh người nhường đường, nhưng ánh mắt không hề nhìn qua, chỉ chăm chú xem đề thi trên máy tính.
Mặc dù Tần Gia Thụ không phải kẻ khiến tất cả mọi người đều thích, nhưng gương mặt kia lại khiến người người chú ý, nam thần nổi tiếng Nhất Trung, được tiếp xúc gần gũi với hắn đương nhiên sẽ có chút xấu hổ. Mộc Tình hơi ngượng ngùng không muốn đứng bên cạnh hắn nên kéo Ôn Trĩ Sơ qua.
Ôn Trĩ Sơ không kịp phản ứng đã bị kẹp thành nhân bánh.
Trái tim của cậu nhanh chóng đập điên cuồng trong lồng ngực.
"Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Tôi đây].
"Hình như không phải tôi đến đây để giao bài về nhà đâu, tôi đây là đang đi lịch kiếp đó".
Trước có giáo viên, sau có nhân vật chính.
Bàn làm việc của giáo viên lớp một có cố sống cố chết thế nào cũng chỉ lớn được đến vậy, Ôn Trĩ Sơ sợ Mộc Tình nhìn không thấy, đành phài dịch sang chỗ của Tần Gia Thụ, dù sao cậu cũng chỉ góp mặt cho đủ số, xem cũng chẳng hiểu gì.
Mùi hương thanh nhã thơm ngát từ người bên cạnh truyền tới, Ôn Trĩ Sơ lặng lẽ meo meo nhìn sang người ta, không phải là mùi nước hoa nồng đậm, cũng không biết hắn đã dùng nước giặt loại nào, mùi hương dễ chịu đến vậy.
Ôn Trĩ Sơ nghiêng đầu nhìn, sau đó phát hiện ra một thứ, đường cong vai, cổ và xương hàm dưới của đối phương rất sắc nét, yết hầu đặc trưng của nam giới hiện lên rõ rệt, bên gáy có một nốt ruồi son nho nhỏ, rất thu hút sự chú ý.
Hóa ra đúng là giống cậu học sinh lớp 10 kia.
Mặc dù Tần Gia Thụ luôn mang lại cho người ta cảm giác ôn hòa lễ độ, nhưng nếu bỏ riêng từng bộ phận nào đó của hắn ra thì lại có cảm giác hoang dã vô cùng, nhất là cánh tay bị che giấu dưới lớp đồng phục hiện tại kia, rất săn chắc mạnh khỏe.
Ôn Trĩ Sơ nhìn chằm chằm nốt ruồi son ở cổ hắn, như là chìm vào trong cơn mê muội.
Tần Gia Thụ vốn định xem nhẹ sự tồn tại của cậu, nhưng ánh mắt đối phương quá trắng trợn, hắn đành phải nghiêng đầu nhìn sang.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ mở to hai mắt, giống như con chuột nhỏ đi trộm thóc nhà địa chủ bị phát hiện, vội vàng quay về nhìn màn hình máy vi tính, nhưng mới quay đầu nhìn thấy một đống chữ cái tiếng Anh lít nha lít nhít, chẳng khác gì sách trời, lại chẳng biết đối phương còn nhìn mình nữa hay không, cậu lặng lẽ meo meo nghiêng đầu qua, quả nhiên mắt đối mắt với người đó.
Có người ở đây nên Tần Gia Thụ không tiện bày tỏ thái độ, chỉ dùng giọng nói trầm thấp hỏi: "Bạn học Ôn không xem đề sao".
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi... tôi mắc hội chứng sợ những thứ dày đặc".
Tần Gia Thụ: ...
Cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một thứ?