Đỗ Yến là cố ý làm vậy. Tính tình Hạ Cẩn rất dễ nắm bắt, có hơi kiêu ngạo, hở một chút đã nổi khùng lên.
Mối quan hệ giữa cậu và cháu trai vốn chẳng hòa hợp, hiện tại xem ra Hạ Cẩn sẽ không làm mấy hành động tỏ ý lấy lòng này nữa. Chỉ cần Đỗ Yến bày ra dáng vẻ không cảm kích thì Hạ Cẩn tuyệt đối sẽ quay đầu bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý đến cậu nữa.
Kế hoạch quá hoàn hảo! Đỗ Yến chợt nghĩ, liệu Hạ Cẩn có tức giận đến mức bóp nát bịch sữa trong tay không. Nhỡ đâu bắn lên người cậu thì phải phản ứng thế nào mới phù hợp với một người thuộc cung Xử Nữ có chứng OCD đây?Hạ Cẩn cử động, lưng Đỗ Yến cứng đờ, cũng may cậu rất bình tĩnh, biểu cảm vẫn như lúc ban đầu.
Ngoài ý muốn chính là, Hạ Cẩn dễ nổi nóng thế mà chỉ kéo cái ghế lại gần giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Cậu... Cậu à."
Hạ Cẩn không được tự nhiên cho lắm, Đỗ Yến cũng rất kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Hạ Cẩn gọi cậu là cậu, cậu thậm chí muốn nhìn ra ngoài cửa sổ để xác định một chút xem có phải đang nằm mơ không.
Khoan, đây vốn dĩ là một giấc mơ mà...
Đỗ Yến đang suy nghĩ lung tung trước một câu "cậu à" của Hạ Cẩn, nhưng từ góc độ Hạ Cẩn thì vẻ mặt của Đỗ Yến vẫn lạnh lùng trước sau như một, không hề vì thế mà thay đổi.
Thái độ của Đỗ Yến khiến sự xấu hổ của Hạ Cẩn tan thành mây khói: "Cậu, chúng ta tâm sự nhé."
Đỗ Yến hoàn hồn, gật đầu: "Nói đi."
Hạ Cẩn vào thẳng vấn đề: "Có phải cậu không ưa cháu không?"
Đỗ Yến không hiểu rõ ý Hạ Cẩn cho lắm: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì mỗi lần gặp cháu cậu toàn châm chọc khiêu khích cháu, chưa bao giờ chịu nói chuyện tử tế cả." Hạ Cẩn suy nghĩ một chút, liền bồi thêm một câu, "Cháu thấy thái độ của cậu với Phương Tưởng Tưởng rất tốt."
Đây là ghen à?
Tâm trạng Đỗ Yến hiện giờ đang hơi khó miêu tả. Ở trong mắt cậu, Phương Tưởng Tưởng chỉ là một đứa con nít, cậu có điên cũng sẽ không coi trọng một học sinh trung học mới 16 tuổi, huống hồ đối phương còn là chân mệnh thiên nữ của Hạ Cẩn.
Cậu đến đây để làm một nhân vật phản diện, không chơi cái thể loại vai ác nghịch tập cướp bạn gái với nam chính.
Bên này Hạ Cẩn còn đang nghiêm túc chờ Đỗ Yến trả lời, trong khoảng thời gian này Đỗ Yến ngoại trừ bận công tác ở ngoài cũng nghĩ tới thời cơ để nhắc đến chuyện học hành với Hạ Cẩn.
Tuy mới lớp 10, nhưng nếu hiện tại không cố gắng tiến về phía trước thì với đống kiến thức cơ bản nát bét kia của Hạ Cẩn, đến lúc thi đại học ắt hẳn sẽ thất bại, tỏ tình bị cự tuyệt là điều có thể đoán trước được.
Bây giờ Hạ Cẩn chủ động nhắc tới khiến cậu cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.
Đỗ Yến suy nghĩ cực nhanh, nháy mắt đã có câu trả lời: "Tôi chỉ đánh giá khá cao kiểu người như Phương Tưởng Tưởng."
Lông mày Hạ Cẩn lập tức nhướn lên, rõ ràng không phục: "Tại sao?"
"..." Đỗ Yến hiếm thấy không biết nói sao cho phải, xem ra hắn vẫn chưa cảm thấy bản thân có gì đó không đúng.
"Tôi nhớ hôm khai giảng, Phương Tưởng Tưởng là thủ khoa đứng phát biểu trên sân khấu." Đỗ Yến nói tiếp.
"Bởi vì cái này thôi á? Làm thủ khoa là có thể khiến cậu nhìn bằng ánh mắt khác?"
Đỗ Yến đáp: "Không có phụ huynh nào lại không thích con cháu mình có thành tích tốt."
"Chỉ là kỳ thi thôi mà, dễ như ăn cháo."
"Ồ?" Đỗ Yến cực kỳ khắc chế nhìn Hạ Cẩn, một học tra đứng dưới đáy bảng xếp hạng thế mà lại có kỹ năng nói khoác không biết ngượng.
Cảm nhận được Đỗ Yến đang khinh bỉ mình, Hạ Cẩn rốt cục vẫn không nhịn được, nổi khùng lên: "Không phải chỉ là một kỳ thi thôi à? Ai sợ ai cơ chứ! Tháng tới cháu sẽ lọt vào top 100 cho cậu xem."
"Độ khó quá cao, vẫn là đợi đến thi cuối kỳ đi."
Đỗ Yến rất lý trí, thi tháng chỉ còn mấy tuần nữa là đến, với cơ sở nền tảng của Hạ Cẩn, nếu muốn thi vào top 100 quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
"..." Hạ Cẩn mang trái tim bừng bừng nhiệt huyết, lần thứ hai bị đả kích thành mảnh vụn.
Đỗ Yến thấy hắn rơi vào trầm tư, cũng không lãng phí thời gian nữa, đứng dậy đi ra cửa: "Cháu nên trở về lớp học."
"Chờ đã, cháu đưa cậu về." Hạ Cẩn đuổi theo, mới vừa ra khỏi cửa suýt chút nữa đã đụng phải người khác.
Bác sĩ ở phòng y tế bế một cô gái vào trong, đằng sau là một nữ sinh hoảng loạn đi cùng.
Bác sĩ trực tiếp gọi Hạ Cẩn lại: "Hạ Cẩn, em là nam sinh chân tay nhanh nhẹn, mau tới cantin mua ít đồ ăn về đây."
Hạ Cẩn nhìn qua, nữ sinh vừa được đặt lên giường bệnh kia hắn có biết. Không phải Phương Tưởng Tưởng thì là ai đây.
"Bạn ấy bị làm sao vậy?" Hạ Cẩn hỏi.
"Hạ đường huyết, chắc là không ăn bữa sáng, lúc nghỉ giữa giờ thì bị ngất xỉu."
"À, cái này đưa cho bạn ấy ăn." Hạ Cẩn đưa sữa và bánh mỳ cho nữ sinh đi cùng Phương Tưởng Tưởng, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Tình tiết khiến Đỗ Yến phải lo lắng đã hoàn thành bằng cách vô cùng chắp vá. Bịch sữa bò mang theo hơi ấm của Hạ Cẩn cuối cùng vẫn do Phương Tưởng Tưởng uống.
***
Từ sau lần Hạ Cẩn hạ quyết tâm trước mặt Đỗ Yến, Đỗ Yến vẫn cứ chờ Hạ Cẩn chủ động yêu cầu tìm gia sư học bổ túc.
Đỗ Yến cũng không muốn làm khó Hạ Cẩn. Cậu biết rằng với tính cách của hắn, nếu như không phải hắn chủ động mà do cậu cưỡng chế sắp xếp thì ắt hẳn hắn sẽ dùng một trăm loại phương pháp khiến cho gia sư phải bỏ việc.
Gần nửa tháng vừa qua, hầu như mỗi ngày Đỗ Yến đều trở về nhà.
Phía Nam có chi nhánh của tập đoàn Tạ thị. Về căn bản, Đỗ Yến đều đã thị sát một lượt, cho nên không cần đi công tác thường xuyên nữa.
Sau khi vì mệt mỏi quá độ mà ngất xỉu tại trường Hạ Cẩn, Đỗ Yến cũng đã có ý thức nghỉ ngơi đan xen. Tuy công việc vẫn rất nhiều nhưng tốt xấu gì cũng không cần thức thâu đêm suốt sáng như trước.
Bởi lẽ cậu phát hiện, đối với người đi vào giấc mộng mà nói thế giới này cũng rất chân thật. Nếu mệt nhọc quá độ sẽ dẫn đến đột tử.
Đột ngột qua đời đương nhiên sẽ bị đá thẳng ra khỏi mộng cảnh, năng lượng gì đó cũng đừng hòng ăn được.
Nghĩ đến khả năng ấy, Đỗ Yến quyết định phải hành động thật cẩn thận. Ở trong giấc mộng mà đột tử thì cũng quá mất mặt.
Đỗ Yến làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cho nên thời gian gặp được Hạ Cẩn ở nhà cũng thay đổi. Sáng sớm mỗi ngày cùng nhau ăn sáng, thỉnh thoảng có thể ăn bữa tối với nhau.
Chỉ có điều đã nửa tháng trôi qua, Đỗ Yến vẫn chưa đợi được đến lúc Hạ Cẩn nhắc tới chuyện mời gia sư, trái lại giáo viên chủ nhiệm Trần bỗng đột ngột gọi điện tới.
Thầy Trần khéo léo nói, đại khái là giữa các bạn học xảy ra chút xích mích nhỏ, hi vọng người nhà có thể đến xử lý.
Đỗ Yến bàn giao lại công việc, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Công ty cách trường Nam Kinh hơi xa, lúc cậu đến nơi thì trong văn phòng chủ nhiệm đã có không ít người.
Ai cũng đều nhao nhao hết cả lên, biến văn phòng thành nơi chẳng khác gì cái chợ.
Đỗ Yến không đi vào ngay mà đứng lại quan sát tình huống.
Người ở đây chia làm ba phe: thầy Trần và các giáo viên khác một phe, phe còn lại là mấy vị phụ huynh vô cùng hung dữ đang bảo vệ đám học sinh đằng sau.
Cuối cùng chính là Hạ Cẩn. Hắn đứng bên cạnh Phương Tưởng Tưởng, thân cô thế cô, hoàn toàn đối lập với trạng thái của phe phụ huynh nhưng lại chẳng hề yếu thế chút nào.
Tên nhóc Hạ Cẩn này lớn lên vốn đã cao, cứ bình chân như vại đứng ở đó, dáng vẻ dửng dưng, không cần mở miệng đã khiến mấy vị phụ huynh đối diện tức đến nổ phổi.
Trái lại Phương Tưởng Tưởng đang vô cùng lo lắng giải thích gì đó.
Nói chung là một chữ, loạn. Đỗ Yến chỉ cảm thấy huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật. Xuất phát từ thiết lập nhân vật đã đặt ra, ở trong mộng cảnh này cậu đặc biệt chán ghét khung cảnh náo nhiệt.
Đỗ Yến nhấc tay, gõ nhẹ lên cửa: "Xin lỗi, tôi tới trễ."
Thanh âm của Đỗ Yến không lớn, nhưng chẳng hiểu vì sao lại làm cho tất cả bọn họ đều phải chú ý đến cậu.
Phương Tưởng Tưởng quay đầu liền nhìn thấy cậu của Hạ Cẩn. Mỗi lần người này xuất hiện đều sẽ khiến cho Phương Tưởng Tưởng cảm nhận được chút khác thường.
Cô luôn cảm thấy, người nọ ở đâu, không khí xung quanh đều trở nên lạnh buốt.
Bởi vì sự xuất hiện của cậu, đám người đang cãi nhau khí thế ngút trời bên trong văn phòng đột nhiên lắng xuống. Dường như ở trước mặt câu, mọi âm thanh nói chuyện quá lớn đều là một loại sai lầm.
Hạ Cẩn không bị ảnh hưởng chút nào, quay đầu hô lên: "Cậu, cậu tới rồi."
Đỗ Yến liền thấy chàng trai kia bước tới, trong ánh mắt lộ ra chút oan ức: "Cậu à, cậu tới chậm quá, chẳng nhẽ cậu không lo cháu bị bắt nạt sao?"
...
Tất cả mọi người đều thấy kinh hãi. Hạ Cẩn bị bắt nạt? Vậy cái kẻ vừa chỉ thẳng vào mặt người lớn mà mắng, cái kẻ cà lơ phất phơ, dửng dưng như không, dựa vào biểu cảm đã khiến các vị phụ huynh khác tức giận gần chết là ai hả!
Đỗ Yến bị một tiếng cậu này làm cho sởn hết cả da gà. Từ cái lần hắn gọi mình là cậu ở phòng y tế đó, cháu ngoại trai này của cậu giống như đã được mở van xả lũ.
Chỉ cần thấy Đỗ Yến là bắt đầu cậu ngắn cậu dài, vô cùng thân thiết, như thể muốn bù lại mười mấy năm chưa được gọi.
"Ừm." Trên mặt Đỗ Yến vẫn rất lạnh nhạt, cậu chỉ gật đầu. Sau đó nhìn về phía thầy Trần – người duy nhất mà cậu quen trong đám người kia.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là thế này..."
Thầy Trần vẫn hành xử tương đối công bằng, thuật lại vấn đề không sai biệt cho lắm. Đại khái là hôm qua, Hạ Cẩn đánh nhau với mấy học sinh, bản thân hắn thì chẳng mất sợi tóc nào nhưng đám người kia thì bị đánh rất thảm.
Sau khi về nhà, các vị phụ huynh phát hiện vết thương trên người con mình, cho nên hôm nay mới tìm đến trường.
Về phần Phương Tưởng Tưởng, cô nghe nói Hạ Cẩn bị gọi tới văn phòng chủ nhiệm, do đó bèn tới giải thích. Chỉ có điều vừa nãy tình hình vô cùng hỗn loạn, Phương Tưởng Tưởng nỗ lực nửa ngày trời cũng không thành công.
Thầy Trần vừa dứt lời, rốt cục cũng có một vị phụ huynh lấy hết dũng khí nói với Đỗ Yến: "Cậu là người nhà của Hạ Cẩn à? Nhìn cậu trẻ thế này cũng không phải là người không nói đạo lý, thằng oắt nhà cậu đánh con tôi như vậy mà ngay cả một lời xin lỗi cũng chẳng có, đúng là gia môn bất hạnh."
"Không phải vẫn chưa hỏi rõ mọi chuyện sao?" Đỗ Yến nhìn về phía Phương Tưởng Tưởng, "Bạn học, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ô hay! Cái cậu này..."
Đỗ Yến chỉ liếc mắt nhìn, vị phụ huynh kia liền ngậm miệng lại.
Những gì Phương Tưởng Tưởng tường thuật lại không giống câu chuyện trước đó cho lắm. Từ sai cái lần được tuyên dương kia, lời đồn giữa Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng bắt đầu bùng nổ trong trường học.
Hơn nửa tháng vừa qua, hai người họ qua lại khá thân thiết, cho nên lời đồn càng truyền xa hơn.
Hạ Cẩn lớn lên đẹp trai, số nữ sinh thầm mến hắn cũng không ít.
Trong đó có một cô gái thích kết bè kết phái, trong nhà còn rất giàu. Theo đuổi Hạ Cẩn từ sơ trung cho tới cấp ba cũng không khiến hắn nhìn nhiều hơn một chút. Thế là cô ta mới đem toàn bộ sự tức giận của mình đổ lên đầu Phương Tưởng Tưởng bằng cách bắt nạt hội đồng cô.
Sau đó sự việc này bị Hạ Cẩn phát hiện. Hắn ngứa mắt mới đi nhắc nhở nữ sinh kia một phen, nữ sinh nọ khóc lớn, đúng lúc người thầm mến cô ta nhìn thấy.
Nam sinh kia ỷ vào phe mình đông hơn, không nói hai lời liền vọt lên, quyết tâm trút giận cho nữ thần.
Kết quả là bốn đánh một mà vẫn thua thảm hại. Vốn dĩ chuyện này đã rất mất mặt, mấy nam sinh kia cũng không có ý định nói với ai, nhưng thằng nhãi Hạ Cẩn này ra tay quá độc, cứ nhằm mặt mà đánh, không giấu được cha mẹ chúng.
Cho nên mọi chuyện mới náo loạn như ngày hôm nay.