Người duy nhất nắm được tình hình lại đang im lặng đứng trên hành lang. Bây giờ Đỗ Yến tạm thời không có sức lực để động viên tâm trạng mọi người mà chỉ tập trung chú ý vào sự vật bên ngoài cửa sổ.
Ánh đèn trong toa xe không được sáng cho lắm, đứng sát tấm kính cũng chỉ nhìn thấy vách đường hầm. Tuy đoạn nào đường hầm cũng giống nhau nhưng Đỗ Yến vẫn quan sát thật cẩn thận.
Hiện tại đoàn tàu dừng ở đây không khác lúc bọn họ đến thành phố Thuận Bình là bao. Bởi vì đứng từ chỗ Đỗ Yến sẽ thấy trên vách hầm có lỗ hổng hình trăng rằm, vào lần dừng tàu bất ngờ trước cũng có.
Khi Đỗ Yến muốn tới gần một chút để xác nhận thì cậu đột ngột nhíu mày, lui về phía sau. Hóa ra mới chỉ dừng có mấy phút mà ngoài cửa sổ đã bắt đầu trở nên bất thường.
Trong không gian đen kịt ấy bỗng dưng có rất nhiều cái bóng vặn vẹo, sau đó trên kính cửa sổ hiện lên chi chít những khuôn mặt thối rữa.
Đỗ Yến dời tầm mắt, cảm thấy bát tự của cậu và nơi này không hợp nhau, dáng vẻ của đám oán quỷ kia thật sự quá mất mỹ quan.
Có điều hành động của đám oán quỷ lần này rất có ý thức, chỉ cần ánh mắt Đỗ Yến liếc về phía chúng thì những khuôn mặt kia sẽ liều mạng chen lên, vừa chen vừa mấp máy cái miệng không môi, tựa hồ muốn nói gì đó.
Tuy Đỗ Yến không sợ quỷ hồn nhưng hình ảnh ấy thực sự quá cay mắt. Cậu lại không thể trốn trong lồng ngực người khác như Chu Điềm, từ chối nhìn mấy thứ lung tung kia.
Đỗ Yến day day mi tâm, giơ tay định gõ lên cửa sổ, muốn để cho đám quỷ hồn yên tĩnh lại. Có lẽ lần trước đã biết mùi nên đám quỷ hồn vẫn còn nhớ rất kĩ, cậu vừa mới nhấc tay thì chúng đã dạt sang hai phía, chừa một khoảng trống trên cửa sổ.
Vốn đang liều mạng xông pha bất chợt lại chuyển sang xô đẩy, giẫm đạp lên nhau điên cuồng lui về sau.
“…”
Đỗ Yến cạn lời nhìn màn tấu hài phía trước. Nếu không phải khuôn mặt của đám quỷ hồn này quá xúc phạm người nhìn thì cậu đã bật cười rồi.
Mắt thấy động tác gõ cửa sổ của Đỗ Yến đã ngừng lại, những quỷ hồn kia tiếp tục không sợ chết xông tới, cố gắng phát ra thanh âm nào đó.
Đám quỷ hồn đã chết từ thời cổ đại hoàn toàn không biết hiệu quả cách âm của cửa sổ tại toa giường nằm cực kì tốt. Cho dù chúng ở bên ngoài gào khóc thảm thiết, vang động trời cao thế nào thì Đỗ Yến cũng chẳng nghe thấy chúng nói gì cả.
Trong số quỷ hồn ngu lâu dốt bền vẫn còn tồn tại trường hợp cá biệt tương đối thông minh. Có một con quỷ đã phát hiện Đỗ Yến dường như không thể nghe thấy giọng của bọn chúng bèn đứng ngoài cửa sổ ra dấu tay.
Đáng tiếc nó đã thối rữa đến độ chỉ còn da thịt dính liền một chỗ, động tác tứ chi cực kỳ cứng ngắc, cho dù vận hết sức lực toàn thân cũng chẳng tài nào làm cho Đỗ Yến hiểu được ý của nó cách tấm kính cửa sổ.
Ngay khi Đỗ Yến đang nghĩ có nên đi xem các oán quỷ này định làm gì hay không thì đột nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra.
Hết thảy đều giống như thời điểm bị kẹt trong đường hầm trước đây, xa xa đột nhiên vang lên tiếng sấm, gầm tàu cũng khẽ run. Nhưng mà hết thảy những thứ này đều rất chân thực, bất đồng với lần trước, như thể bọn toa xe của bọn họ đang thực sự gặp núi lở vậy. Tất cả đều ngừng thở đợi âm thanh lở đất kia chấm dứt.
Không biết đã qua bao lâu, xung quanh rốt cục cũng yên tĩnh.
Đài phát thanh trong toa xe vang lên giọng nữ rè rè, nghe rất cổ xưa, giống các bộ phim vào thập niên sáu mươi, bảy mươi, sởn cả tóc gáy. Nội dung còn càng kinh khủng hơn.
“Các vị hành khách thân mến, đường hầm phía trước đã xảy ra sạt lở. Xin đừng xuống xe, kiên nhẫn chờ cứu viện đến…”
Với tình huống hiện tại, những gì mà đài phát thành phát ra quả thực là hoang đường đến mức bật cười.
Lương Phi trực tiếp mở miệng nói: “Không, bọn mình không thể ngồi đây chờ chết được. Tàu hỏa đang dừng rồi, chúng ta cứ xuống rồi bàn tiếp thôi.”
Từ Viễn kéo cậu ta: “Đừng kích động quá, bây giờ cũng có biết bên ngoài thế nào đâu.”
Chu Điềm gật đầu: “Em thấy ở ngoài đáng sợ hơn đấy anh, tốt xấu gì trong toa tàu vẫn còn ánh sáng.”
Lần này Ngụy Tử Triết lại không đồng ý với cô nàng mà nhẹ giọng nói: “Anh cảm thấy chúng ta hãy đi xuống xem thử, biết đâu lại tìm được đường ra.”
Đỗ Yến không tham gia thảo luận cùng bọn họ mà vẫn nhìn về phía cửa sổ. Khi cậu đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên xuống xe hay ngồi chờ trên tàu an toàn hơn thì đám quỷ hồn chen chúc trước cửa sổ đột nhiên tản ra hai bên, biến mất nơi vách hầm, thay vào đó chính là bóng tối không thấy điểm cuối.
Bỗng dưng một vệt sáng lờ mờ hiện lên, bóng ai đó chậm rãi đi tới. Nàng mặc bộ hỉ phục đỏ tươi, dáng người thướt tha.
Đỗ Yến tưởng đối phương là nữ quỷ trong khách sạn đã đi đầu thai kia, thầm nghĩ tại sao nàng ta lại đổi ý tiếp tục ở dương thế. Song chớp mắt, thân ảnh nọ đã đến gần cửa sổ.
Khi cậu thấy rõ nữ quỷ là ai bèn hơi sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy chính là ác quỷ Phạm Thị trong làng cổ.
Phạm Thị thấy Đỗ Yến nhìn nàng thì khẽ mỉm cười, sau đó dịu dàng cúi chào. Có lẽ đẳng cấp của Phạm Thị cao hơn đám cô hồn dã quỷ lúc trước nên giọng nói ôn hòa của nàng lập tức xuyên thấu của kính cửa sổ, lọt vào tai Đỗ Yến.
Âm thanh của Phạm Thị mềm mại dễ nghe: “Đỗ công tử, chủ thượng nhờ thiếp chuyển lời, mời ngài tốt nhất là nên xuống xe tại đây.”
Đỗ Yến không vội đồng ý mà hỏi ngược lại nàng: “Chủ thượng? Chủ thượng của cô là ai?”
Phạm Thị hé miệng cười, dịu dàng đáp: “Xin lỗi, công tử. Thiếp cũng không dám tự ý tiết lộ thân phận chủ thượng. Nếu có thắc mắc thì chi bằng ngài hãy hỏi thẳng chủ thượng, dù sao chỉ cần là vấn đề mà ngài muốn, chủ thượng nhất định sẽ biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe.”
Đỗ Yến không phải kẻ ngu dốt, Phạm Thị nói đến nước này đã càng thêm khẳng định suy đoán trong đầu cậu hơn. Không ngờ Tiếu Lang lại có thể thu phục được Phạm Thị trong thời gian ngắn như vậy. Bây giờ hắn không tự mình đến chứng tỏ hắn vẫn chưa trở thành quỷ vương, tạm thời không tài nào rời khỏi trận pháp luyện chế.
Đỗ Yến hỏi: “Chủ thượng của cô là quỷ vương à?”
Phạm Thị đáp: “Cũng không phải. Tuy tiềm lực của chủ thượng rất mạnh nhưng trước khi giết chết vị kia thì chủ thượng tạm thời chưa được xưng là quỷ vương.”
Nói tới đây, Phạm Thị nháy mắt một cái, cười ranh mãnh: “Công tử, nếu không ngài cứ xuống xe rồi chúng ta bàn tiếp. Thiếp thấy mấy người bạn đứng đằng sau ngài sắp bị ngài dọa cho bay mất ba hồn bảy vía rồi.”
Đỗ Yến quay đầu, tất cả mọi người đang sợ hãi nhìn chằm chằm cậu.
Tình cảnh này khó tránh khỏi có chút lúng túng, dù sao những người khác không thể nhìn thấy Phạm Thị. Hành động vừa rồi của Đỗ Yến trông rất giống một tên thần kinh lẩm bẩm lầu bầu với kính cửa sổ.
Nhưng dù sao Đỗ Yến cũng vẫn là Đỗ Yến, rơi vào tình thế xấu hổ như vậy nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Cậu bình tĩnh nói: “Chúng ta xuống thôi. Toa tàu này không phải là chỗ có thể ở lâu, sẽ càng nguy hiểm hơn đấy.”
Chẳng biết tại sao, bọn họ luôn cảm thấy Tiếu Lang trước mắt quá khác so với cậu bạn Tiếu Lang cùng phòng với họ.
Đối phương đứng trên hành lang, lạnh nhạt bảo mọi người xuống tàu. Mặc dù không rõ lý do tại sao nhưng ai cũng vô thức làm theo ý cậu.
Lương Phi đột nhiên lên tiếng: “Tiếu Lang, bây giờ trông mày rất giống mấy cao nhân thần bí đấy.”
Đỗ Yến nhìn cậu ta: “Nói nhảm ít thôi, xuống đi.”
Chẳng biết cửa đã được mở từ lúc nào, đường hầm đen kịt trước mắt khiến mọi người thoáng ngập ngừng.
Đỗ Yến bước ra ngoài, quay đầu lại nói: “Nếu không xuống mà tiếp tục ở trên tàu thì không biết mấy quái nhân trong các toa khác sẽ làm gì đâu.”
Mọi người nghe vậy bèn run lẩy bẩy cả người, vội vàng theo sau Đỗ Yến. Vừa xuống xe, bọn họ đã cảm thấy choáng váng, theo đạo lý mà nói, bọn họ hẳn là phải đứng bên trong đường hầm mới đúng.
Mới giây đầu còn bắt gặp hình ảnh vách đường hầm nhưng chỉ mới chớp mắt, trước mặt họ đã xuất hiện một con đường hẹp dài.
Lối vào trắng trợn xây dựng trên vách hầm, phần rìa không quá đẹp như thể bị con người dùng búa đập thông.
Đỗ Yến đi tới, cẩn thận kiểm tra một phen, nói rằng: “Hẳn là vụ sạt lở vừa nãy đã mở ra lối đi này. Con đường do các nhân công đào, sau đó chắc là bị che lấp.”
Lương Phi tò mò, tiến đến dùng di động chiếu sáng lối đi: “Nhìn như đường vào hầm mộ ấy mày.”
Cậu ta vừa dứt câu, Chu Điềm đã lùi mấy bước: “Đừng, đừng vào đó anh ơi. Hay là chúng ta đi dọc đường hầm về phía trước nhé?”
Đỗ Yến lắc đầu: “Vụ sạt lở vừa rồi e rằng không phải giả. Cho dù chúng ta có làm thế thì chắc cũng chỉ nhìn thấy đá lấp kín cửa hầm thôi.”
Ngụy Tử Triết hơi chần chừ: “Lần trước không phải cũng xảy ra tình huống như vậy sao, biết đâu âm thanh sạt lở kia chỉ là ảo thính?”
Đỗ Yến nhìn đoàn tàu đằng sau họ, đột nhiên mỉm cười. Tuy cậu rất đẹp nhưng dưới tình huống hiện tại mà cười kiểu này sẽ khiến mọi người bất giác run cầm cập.
Lương Phi mở miệng xin tha: “Người anh em, có gì thì cứ nói, đừng cười nữa mà.”
Đỗ Yến nhẹ giọng đáp: “Đường hầm này dài như vậy. Nếu như đang đi mà đoàn tàu chở u linh kia lao tới thì chúng mày định làm gì?”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người vô thức quay đầu ra đằng sau.
Vừa nhìn đã sợ đến mức suýt nữa hồn phi phách tán!
Hóa ra toa ghế ngồi đã sáng đèn, các hành khách quái lạ kia đồng loạt quay đầu về phía cửa kính, khuôn mặt cứng đờ như khúc gỗ đang nhìn chằm chằm bọn họ
“Má ơi! Đi, đi, đi, đi nhanh lên.” Lương Phi hét lên, dẫn đầu lao vào con đường nọ.
Những người khác cũng không nói thêm gì nữa mà bước theo Lương Phi. Đỗ Yến chậm rãi đi ở cuối cùng, thậm chí còn rảnh rỗi liếc mắt nhìn đoàn tàu u linh kinh khủng kia.