Đỗ Yến bị Tiếu Lang kéo chạy về phía trước, song Phạm Thị là một quả phụ rất ít bước chân ra khỏi nhà, vô cùng yếu đuối, chạy được một lúc là thở hổn hển.
Hai người còn chưa kịp đến cổng làng đã bị bắt về.
Có lẽ bởi vì người bán hàng rong không phải dân làng nên lần này bọn họ không bị nhốt trong từ đường, mà được trói chặt dưới cây đa lớn.
Đỗ Yến nhìn người đang đứng trước mắt.
Đuốc cháy bập bùng, ánh sáng mờ ảo, những khuôn mặt kia hiện lên nguồn sáng lay động, dường như mỗi người đều đắm chìm trong ánh sáng, nửa còn lại bị bóng tối bao phủ. Có lẽ ban ngày họ chỉ là những người nông dân chất phác, nhưng nương theo sự tối tăm xung quanh, họ dần dần biến thành những con dã thú.
Chốc lát sau, tộc trưởng có chòm râu hoa râm tiến lên phía trước.
Biểu cảm trên mặt ông ta đầy vẻ khinh miệt và chán ghét, lại hàm chứa sự cao cao tại thượng: “Phạm Thị, bây giờ mày còn có lời nào để nói không?”
Đỗ Yến nhìn những người kia, không có ý định mở miệng giải thích, họ đã muốn vu oan giá họa thì có nói thế nào cũng chẳng ai tin. Từ sâu thẳm trong thân thể cậu trào lên cảm xúc tuyệt vọng thuộc về Phạm Thị, đổi thành những người khác thì hẳn đã sớm buông xuôi, thật lòng coi mình là Phạm Thị của hai trăm năm trước.
Cậu đột nhiên quay đầu nhìn Tiếu Lang, lo đối phương sẽ bị tâm trạng đó ảnh hưởng. Đúng lúc Tiếu Lang cũng đang hướng mắt về phía cậu, đôi đồng tử đen nhánh, khẽ gật đầu với Đỗ Yến.
Không ai nói với ai câu nào nhưng Đỗ Yến lại hiểu được suy nghĩ trong đầu Tiếu Lang, hắn đang cố gắng an ủi cậu.
Có lẽ là thấy hai “phạm nhân” không hề kinh hoàng hay sám hối, tộc trưởng chẳng tự biên tự diễn nổi nữa, ông ta nói: “Không biết hối cải! Quá kinh khủng!”
Sau đó tộc trưởng chỉ vào mấy người trẻ tuổi: “Tụi bây ở lại canh chừng, đừng để chúng nó chạy thoát.”
Mấy người này khiến Đỗ Yến cảm thấy quen quen. Cậu suy nghĩ một lúc, so sánh với kí ức trong đầu, bọn họ đều là những thi thể trong quan tài khi lần đầu tiên cậu và Tiếu Lang đi xuống từ đường dưới lòng đất.
Trước mắt hẳn là nhóm người thứ nhất phải chịu sự trả thù của Phạm Thị. Đỗ Yến có thể đoán được đại khái chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Không phải cậu chưa nghĩ ra biện pháp thoát thân, cậu chỉ không biết sau khi mình cưỡng chế rời khỏi ảo cảnh thì có thể thuận lợi tìm được nơi phong ấn Phạm Thị hay không, bây giờ Lương Phi chắc là đã chạy đến đó rồi.
Đỗ Yến suy nghĩ giây lát, quyết định yên lặng quan sát.
Quả nhiên chờ tới khi trong làng không một tiếng động, bọn chúng đã không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn nhau rồi bắt đầu cởi trói cho Đỗ Yến.
Sắc mặt Tiếu Lang bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn, mặc dù đang bị trói rất chặt cũng vẫn liều mạng giãy dụa. Cậu ra hiệu cho Tiếu Lang, bảo đối phương đây chỉ là ảo giác mà thôi, đừng để nó ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tiếu Lang thấy vậy mới bình tĩnh lại.
Chuyện tiếp theo diễn ra giống như cảnh tượng ban nãy trong từ đường, có lẽ những người này muốn nhục mạ Phạm Thị để thuyết phục bản thân rằng họ đang thực hiện hành động đúng đắn, hợp tình hợp lý. Nói chung, ô ngôn uế ngữ không ngừng vang lên bên tai cậu.
Đỗ Yến vẫn duy trì sự im lặng, mãi đến khi bị đè xuống đất mới nhíu mày. Một đôi tay xé rách vạt áo cậu, tâm trạng Đỗ Yến không mấy gợn sóng nhưng cũng chẳng muốn tiếp tục trải nghiệm khủng khiếp ấy nữa.
Lúc này cả tay lẫn chân Đỗ Yến đều bị người đè lên, chỉ có thể cử động đầu, song đối với cậu mà nói như vậy đã đủ lắm rồi. Đỗ Yến cắn chặt đầu lưỡi mình, chuẩn bị lấy máu để thoát khỏi tình cảnh trước mắt.
Máu đầu lưỡi giống máu đầu tim, đều là loại máu chứa nhiều dương khí nhất. Thêm vào việc thân thể Đỗ Yến là thiên sư, chỉ cần một giọt máu đầu lưỡi cũng có thể phá giải ảo cảnh.
Nhưng cậu còn chưa kịp cắn đã nghe Tiếu Lang gầm lên giận dữ: “Buông cậu ấy ra!”
Đỗ Yến bị âm thanh bất thình lình đó dọa cho giật mình, thiếu chút nữa vô tình cắn phải lưỡi. Cậu nhìn về phía Tiếu Lang, thấy trên người đối phương xuất hiện hư ảnh mờ ảo.
Khuôn mặt kia, quần áo kia, không phải chính bản thân Tiếu Lang thì là ai. Bây giờ hai người họ đang lâm vào tình huống vô cùng kỳ lạ, tương đương với việc bị ác quỷ kéo qua lại trong hồi ức.
Đơn giản mà nói, ý thức và linh hồn của bọn họ bị nhốt vào thân thể Phạm Thị và người bán hàng rong trong ảo cảnh, dùng thị giác của hai người kia để trải nghiệm tất cả mọi chuyện. Nếu như không thể kiểm soát tâm tình để bị ảnh hưởng thì sẽ biến thành Phạm Thị và người bán hàng rong chân chính, cắt đứt liên hệ với cơ thể. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để lệ quỷ nhập thân.
Đỗ Yến không bị cảm xúc của Phạm Thị tác động, muốn kết thúc ảo cảnh thật dứt khoát. Cậu chẳng tài nào để mặc diễn biến tiếp theo xảy ra, nguyên nhân khác là do cậu cảm thấy sự việc hiện tại đã không phải là chuyện cũ lúc trước nữa.
Lúc Tiếu Lang xông vào từ đường cứu cậu, quỹ đạo phát triển của mọi việc đã khác so với năm đó, bây giờ rời đi cũng không có ảnh hưởng xấu nào hết.
Không ngờ Tiếu Lang lại cưỡng chế sinh hồn ly thể trong trạng thái tỉnh táo, có khả năng hành động bình thường trong ảo cảnh.
Khi Tiếu Lang thoát khỏi cơ thể người bán hàng rong, hắn bèn xông thẳng tới chỗ Đỗ Yến. Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thể chạm vào những người nông dân kia, nắm đấm chỉ nện vào giữa không trung.
Đỗ Yến kêu: “Cậu đến kéo tôi đi.”
Tuy Tiếu Lang không rõ vì sao song vẫn tóm lấy cánh tay Đỗ Yến, kéo cậu lên. Đỗ Yến thoát khỏi thân thể Phạm Thị, hai người cùng nhau sinh hồn ly thể.
Đỗ Yến vốn tưởng rằng sau khi bọn họ tách khỏi thân thể Phạm Thị và người bán hàng rong, ảo cảnh sẽ chấm dứt. Không ngờ rằng thảm kịch trước mắt vẫn tiếp tục diễn ra.
Đỗ Yến thấp giọng: “Năm đó người bán hàng rong cũng từng trở lại cứu Phạm Thị.”
Cây đa đứng sừng sững trong bóng tối, gió thổi qua lá cây tạo ra những âm thanh xào xạc. Nhưng xung quanh không còn bình yên như những gì trước đây bọn họ đã từng trải qua nữa, cây đa ấy đã âm thầm trở thành nhân chứng cho tấn thảm kịch của Phạm Thị.
Tiếng cầu cứu thê lương vang lên, giữa ban đêm nghe vô cùng chói tai. Có dân làng từ trong nhà đi ra, khi ánh mắt Phạm Thị bỗng dấy lên ngọn lửa hi vọng thì họ lại bình tĩnh vây xem, vẻ mặt vặn vẹo, thậm chí bắt đầu cởi đai lưng.
Phụ nữ trong làng đều không ra ngoài, đóng chặt cửa sổ. Người tới toàn là thanh niên trai tráng, đứng dưới tán cây đa, nở nụ cười độc ác.
Chắc là người bán hàng rong gào thét quá lớn đã khiến bọn chúng bực bội, dần có người tiến lên, hành hạ người bán hàng rong để giết thời gian trong lúc chờ đợi.
Phạm Thị cứ nằm trên đất như vậy, nhìn người bán hàng rong từ gào thét chậm rãi bị tra tấn đến thoi thóp, thương tích đầy người. Cuối cùng, người bán hàng rong gục đầu xuống, không còn ngẩng lên nữa.
Lúc ấy, Phạm Thị rốt cục cũng rơi giọt lệ đầu tiên, nhưng từ đầu tới đuôi nàng vẫn không hề nhắm mắt, đôi đồng tử đỏ ngầu nhìn chằm chằm tất cả những khuôn mặt ghê tởm kia, ghi nhớ cho thật kĩ.
Tội ác này kéo dài từ đêm khuya tới tận hừng đông, cuối cùng Phạm Thị bị chúng dùng đai lưng siết chết, sau đó treo lên cây đa.
Tộc trưởng đi đến, thấy mấy người trẻ tuổi nhận nhiệm vụ trông giữ mang vẻ mặt kinh hoàng, giải thích rằng tối qua chúng ngủ, tỉnh lại đã phát hiện hai người kia sợ tội tự sát.
Tộc trưởng liếc mắt nhìn hai cái xác. Mặc dù người bán hàng mình đầy thương tiếc, mặc dù quần áo Phạm Thị rách tả tơi nhưng ông ta cũng chỉ hời hợt đáp: “Đem thằng kia vứt vào trong núi, hạ con đó xuống rồi treo lên xà nhà nó ấy. Vì quan lớn đã thành danh nên mẹ của y mới đi theo người chồng đã mất, báo huyện dựng cho nó cái đền thờ trinh tiết.”
Thanh niên bên cạnh hỏi: “Liệu quan lớn có truy cứu không ạ?”
Tộc trưởng cười khẩy: “Một người mẹ trinh tiết và một người mẹ bỏ làng theo trai thì ai có lợi với tiền đồ của y hơn? Y đã lựa chọn xong từ lâu rồi.”
Lúc tộc trưởng quay đầu bỏ đi, trong số đám người đó còn có kẻ khinh thường nói một câu: “Đền thờ trinh tiết cái chó gì chứ, đúng là hời cho con đĩ này quá.”
Tất cả cuối cùng cũng kết thúc, mọi thứ xung quanh hóa thành mực nước loang ra bốn phía.
Từ đường tối tăm bỗng xuất hiện trước mặt Đỗ Yến và Tiếu Lang. Từ vườn nhìn ra ngoài có thể thấy vách đá đen kịt. Hóa ra bên dưới ngôi làng này có một hang động đá vôi tự nhiên.
Từ đường dưới đất được xây dựng ngay trong hang động, nằm bên dưới từ đường của làng. Từ đường trên mặt đất đặt thi hài và bài vị của người bán hàng rong; từ đường dưới lòng đất lại dùng để trấn áp ác quỷ Phạm Thị.
Đỗ Yến và Tiếu Lang cưỡng chế rời khỏi ảo cảnh, điều này sẽ dẫn đến chuyện hai người họ vẫn ở trong trạng thái sinh hồn ly thể ở hiện thực.
Đỗ Yến ngước mắt nhìn lên, thấy rất rõ cấu trúc của từ đường.
Từ đường dưới lòng đất và từ đường trong làng giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất chính là phòng trong không bị ngăn cách mà thông thẳng đến phòng chính. Ở giữa đặt một quan tài bằng đá.
Người đang bất tỉnh ngồi dựa vào quan tài đá chính là Lương Phi. Ba lô của Lương Phi đã được mở ra, bên trong không hề có thứ gì cả.
Tiếu Lang muốn đến xem tình trạng của Lương Phi, song Đỗ Yến lại kéo hắn: “Cậu quay đầu nhìn thử đi.”
Tiếu Lang làm theo, phát hiện hai người đang ngã trước cửa trông rất quen thuộc.
Đúng là hắn và Đỗ Yến rồi!
“Vậy là sao?”
Đỗ Yến đáp: “Đây là sinh hồn ly thể, chưa chết đâu, cậu yên tâm.”
Tiếu Lang nhìn mình nằm lăn quay dưới đất, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, vội vội vàng vàng hỏi: “Phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta trở về thân thể kiểu gì?”
Đỗ Yến nhìn hắn: “Nếu như tôi còn ở trong cơ thể mình thì có thể giúp cậu, nhưng bây giờ cậu phải tự hỏi chính cậu ấy.”
Tiếu Lang khó hiểu: “Hỏi tôi á?”
Đỗ Yến gật đầu: “Cậu đi ra kiểu gì thì giờ trở lại y như thế. Cậu quay lại thân xác mình xong rồi đeo cái bùa hộ mệnh kia lên cổ tôi là được.”
Tiếu Lang gật đầu, khuôn mặt vô cùng đáng tin cậy: “Nhìn tôi nè.”
Vài phút sau, cảnh tượng vẫn chẳng hề thay đổi.
Hai người im lặng, Đỗ Yến không thể không nhắc nhở hắn: “Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ rất nguy hiểm, cho nên cậu nhất định phải trở lại cơ thể ngay.”
Tiếu Lang cố gắng mãi mà vẫn chưa thành công.