Lúc hai người nói chuyện, các đạo sĩ của phái Mao Sơn đã xong việc, toàn bộ cây cột và xà nhà đều được vẽ trận pháp trấn áp ác quỷ.
Lần đầu tiên Đỗ Yến nhìn thấy từ đường kia, bức tranh sơn màu trên cột bị bong ra một mảng, bên dưới lộ ra trận pháp do chính đạo sĩ phái Mao Sơn vẽ.
Đứng ở giữa là đạo trưởng có hàng râu dài màu trắng, ông gật đầu: “Được rồi, để họ vào đi.”
Chốc lát sau, ông cụ có chòm râu hoa râm cầm hộp gỗ còn thanh niên bên cạnh đang nâng một cái bài vị.
“Đạo trưởng, đây chính là xác của người bán hàng rong. Thú hoang trong núi nhiều quá, chúng tôi chỉ tìm thấy đầu lâu của y, như vậy có được không ạ?”
Đạo trưởng Mao Sơn gật đầu: “Thứ duy nhất ràng buộc con quỷ kia trên cõi đời này cũng chỉ có nó thôi. Đem đầu của y và bài vị vào trong từ đường, nữ quỷ kia chắc chắn sẽ mắc câu.”
Ông cụ hơi do dự, hỏi: “Y là người ngoài, đặt ở trong từ đường có vẻ không mấy thỏa đáng nhỉ?”
Đạo trưởng Mao Sơn nhìn ông ta: “Đây vốn dĩ là nghiệp do dân làng tạo ra, không mượn sự phù hộ của tổ tiên các người thì vĩnh viễn không thể khiến cho lệ khí của nữ quỷ tiêu tan.”
Thanh niên đi bên cạnh nóng máu, nói chuyện chẳng thèm kiêng kỵ gì: “Không thể đánh ả biến thành tro bụi sao? Ả đã giết nhiều người như thế mà còn phải nhân từ với ả cơ à?”
Đạo trưởng Mao Sơn không muốn tranh luận với tên nhóc miệng còn hôi sữa này, đệ tử nhỏ đi theo không nhịn được bèn lườm một cái: “Các người nghĩ hay gớm. Tự mình tạo nghiệt còn muốn sư phụ tôi gánh nhân quả hộ hả?”
Đỗ Yến nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cũng hiểu tại sao ác quỷ nhập vào người Lương Phi lại chạy vào trong từ đường. Hóa ra con quỷ đó muốn mượn thân thể Lương Phi để lấy món đồ quan trọng nhất với nó.
Phái Mao Sơn hành xử chú trọng nhân quả tuần hoàn, không bao giờ tự tiện đánh ác quỷ tan thành khói bụi. Đạo trưởng Mao sơn đã tốn công tốn sức trấn áp nữ quỷ dưới từ đường chính là muốn mượn nhang khói trăm năm ở đây để hóa giải lệ khí.
Cũng không biết nữ quỷ kia đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì mà hơn hai trăm năm nhang khói ấy cũng thể tiêu hao chút lệ khí nào. Vừa gặp được người có thể chất đặc thù như Tiếu Lang là lại bắt đầu tác oai tác quái.
Khi các đạo sĩ rời đi, cửa từ đường vẫn không mở. Một lúc sau, đoàn thợ mộc đi vào tu sửa lại toàn bộ. Nóc nhà, cây cột với bức tranh sơn mài đã trở nên không khác gì so với ngày nay.
Xem ra thiên sư phái Mao Sơn đã thuận lợi dẫn dụ nữ quỷ xuất hiện để trấn áp nó.
Đúng lúc ấy, cửa từ đường mở ra. Đỗ Yến và Tiếu Lang tiếp tục lặp lại hành trình lúc trước, đến khi đẩy cửa từ đường lần thứ tư, Đỗ Yến mới tóm được tay Tiếu Lang.
“Tiếp theo có lẽ chính là thời điểm tất cả bi kịch bắt đầu. Cậu hãy nhớ kỹ, bất luận gặp phải chuyện gì cũng tự nói với bản thân rằng, mọi thứ đều là giả.”
Tiếu Lang gật đầu, hai người mở cửa bước vào từ đường
Phía sau cánh cửa không còn là cảnh tượng trong từ đường nữa mà là cuộc đời của Phạm Thị.
Chuyện xưa về Phạm Thị đã trôi qua rất lâu nhưng cũng vô cùng bi thảm. Nàng bị cha mẹ bán cho dân làng này.
Trong làng có một thợ săn bốn mươi tuổi mà vẫn còn độc thân, mua được Phạm Thị mười bốn tuổi. Lúc Phạm Thị lấy chồng ngay cả đồ cười cũng chẳng có, cứ như như súc vật được đưa lên giường của gã thợ săn kia.
Khi Phạm Thị mang thai, gã thợ săn gặp phải bầy sói trên núi, hài cốt không còn. Đứa nhỏ do Phạm Thị sinh ra mồ côi cha từ trong bụng mẹ, dựa vào vài mẫu đất và cái nghề thêu thùa để sống, nuôi con trai khôn lớn.
Rốt cục cũng đến lúc con trai trở thành tú tài rồi lên kinh thành thi cử nhân. Trong khoảng thời gian con trai đi dự thi, Phạm Thị có chút thời gian rảnh rỗi, lúc ấy bà quen biết với một người bán hàng rong ở trong làng.
Tuy Phạm Thị là quả phụ, để tránh hiềm nghi nên gần như không bao giờ bước chân ra khỏi cửa. Thế nhưng lúc cần thiết, nàng vẫn tự mình đi mua kim chỉ.
Người bán hàng rong định kỳ tới làng buôn bán vốn dĩ là ông cụ tuổi tác đã cao, lần này lại đổi thành một cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú. Nghe nói là con trai của ông cụ, thấy cha đã lớn tuổi nên đứa con mới tiếp quản việc buôn bán.
Phạm Thị mười lăm đã sinh con trai, bây giờ mới hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, thùy mị thướt tha. Lần đầu tiên người bán hàng rong kia nhìn thấy nàng đã ngẩn cả người.
Sau vài lần mua bán qua lại, người bán hàng rong vẫn tìm đủ loại lý do để đưa thêm vải cho Phạm Thị. Phạm Thị rất nhạy cảm, đương nhiên hiểu được tình cảm của đối phương.
Ban đầu nàng không hề động tâm nhưng về sau vẫn bị người bán hàng rong nhiệt tình như lửa này làm cho rung động. Song Phạm Thị vẫn kiên quyết từ chối y. Cho đến một hôm, người bán hàng rong thừa dịp không ai chú ý bèn dúi hộp gỗ cho Phạm Thị.
Đỗ Yến mở mắt ra, thấy tay mình đang cầm khung thêu, ngón tay trắng nõn thon dài chuyển động qua lại, không lâu sau, một bông hoa mai sống động đã thành hình. Cậu đặt đồ thêu xuống rồi đứng dậy, bắt đầu trang điểm trước gương.
Nói tóm lại, Đỗ Yến hoàn toàn không thể khống chế thân thể, nhìn khuôn mặt nữ tính xinh đẹp trong gương kia, cậu liền biết hiện tại mình đã biến thành Phạm Thị hai trăm năm trước.
Đây là thủ đoạn mà ác quỷ thích dùng nhất, khiến cho bọn họ trải qua quãng thời gian bi thảm khi còn sống của nó. Chỉ cần thể nghiệm một chút, tâm trí khẽ dao động đã có thể bị dọa chết, để lệ quỷ nhập thân.
Điều mà Đỗ Yến làm được bây giờ chính là yên lặng quan sát mọi thay đổi, nhưng cậu không biết Tiếu Lang sẽ sắm vai nhân vật nào. Cậu bỗng nảy ra suy nghĩ, chưa biết chừng hắn sẽ trở thành người bán hàng rong kia.
Dù có ra sao thì cũng đành phải chờ trong thân thể Phạm Thị, nhìn nàng làm hết thảy mọi chuyện.
Phạm Thị lấy chiếc hộp nhỏ mà người bán hàng rong đưa cho nàng từ bàn trang điểm.
Trong hộp gỗ là một đôi khuyên tai, còn cả một phong thư.
Khuyên tai là để bày tỏ tình ý, Đỗ Yến có thể đọc nội dung bức thư.
Người bán hàng rong biết thân phận của bọn họ rất khó được bên nhau, thế nhưng y bằng lòng dẫn Phạm Thị đi, nàng là một quả phụ, cũng không phải người trong thôn, mất tích cũng chẳng ai quan tâm. Cuối cùng, người bán hàng rong nói sẽ chờ nàng tại rừng cây ngoài làng vào ngày mười lăm tháng sau.
Phạm Thị nhìn lá thư đó hồi lâu, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống mặt giấy. Nàng do dự muốn xé nó đi nhưng rồi vẫn không đành lòng, thế là bèn gấp nó lại.
Mấy ngày tới, trong lòng Phạm Thị vẫn nghĩ mãi đến việc kia. Nàng dùng vải đỏ tự làm một chiếc giày thêu mà mình chưa từng được xỏ bao giờ, mấy lần do dự vẫn chưa quyết định xong.
Sau đó con trai Phạm Thị về nhà, nàng mừng rỡ ra ngoài mua thịt để cải thiện bữa ăn cho con. Góc nhìn của Đỗ Yến không đi theo Phạm Thị nữa mà dừng ở trong nhà.
Cậu thấy con trai Phạm Thị vào phòng nàng, tình cờ phát hiện cái hộp gỗ kia. Xem xong bức thư trong đó, người con trai đứng trong phòng nàng sững sờ hồi lâu rồi mới rời khỏi.
Ngày thứ hai, con trai Phạm Thị đến nhà tộc trưởng. Ngày thứ ba, hắn ta lấy cớ việc học bận rộn nên đi ra ngoài.
Nháy mắt đã tới ngày mười lăm tháng sau. Đỗ Yến nhìn Phạm Thị xuất hiện tại điểm hẹn, song Phạm Thị cũng không muốn bỏ trốn cùng người bán hàng rong mà lại từ chối đối phương, nàng không thể để mặc con trai mình được.
Phạm Thị thấy người bán hàng rong đang chờ trong rừng cây bèn trả hộp gỗ cho y. Người bán hàng rong hỏi nàng vì sao, Phạm Thị chỉ đáp: “Hận không gặp gỡ lúc chưa chồng.”
Người bán hàng rong mở hộp ra, phát hiện bên trong ngoại trừ khuyên tai và thư thì còn có cả một đôi giày thêu vô cùng tinh xảo.
Phạm Thị cúi đầu, thương cảm cười cười. Nàng nói rằng hi vọng mai này người bán hàng rong sẽ gặp được cô gái thật lòng thật dạ với y, lúc kết hôn có thể tự tay xỏ giày cho nàng ấy.
Đúng lúc đó, rừng cây đột nhiên sáng lên. Tộc trưởng dẫn theo thanh niên trai tráng trong làng, cầm đuốc tìm tới. Trong lúc hỗn loạn, người bán hàng rong may mắn chạy thoát, Phạm Thị lại bị bắt về làng.
Đỗ Yến quỳ gối trên nền đá xanh lạnh lẽo tại từ đường, cánh tay bị trói ở phía sau, toàn thân đau nhức không thôi. Bây giờ cậu có thể khống chế thân thể này nhưng buồn cười nhất chính là, khi cậu đã được toàn quyền hành động thì trên thực tế lại chẳng tài nào nhúc nhích lấy nửa phân.
Một chậu nước lạnh đột nhiên giội lên đầu Đỗ Yến, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy tộc trưởng và trưởng lão đang đứng phía trước.
“Phạm Thị, mày đã biết sai chưa?”
Đỗ Yến không hé răng, cậu biết bây giờ mình có nói cái gì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Tộc trưởng cả giận nói: “Đừng tưởng mày không mở miệng thì tao hết cách, chứng cứ đều ở đây cả rồi.”
Ông ta vừa nhấc tay lên đã ném hộp gỗ tới trước mặt Đỗ Yến, đồ vật bên trong vãi đầy xuống đất. Đôi giày thêu màu đỏ kia trùng hợp rơi lên người Đỗ Yến.
Chuyện kế tiếp chính là tộc trưởng thao thao bất tuyệt trách cứ Đỗ Yến không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, chẳng chịu nổi cô đơn mà đi câu dẫn người bán hàng rong. Thậm chí gã nông dân đứng sau ông ta còn nói mình cũng từng bị nàng quyến rũ.
Đỗ Yến không thèm mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ cậu lại mất khống chế, nói: “Hạo Nhi đâu?”
Hạo là con trai của Phạm Thị, hiện tại đã thi đậu cử nhân, quy củ trong tộc có nghiêm khắc đến đâu cũng không thể tự ý sử dụng hình phạt lên người mẹ mình.
Tộc trưởng cười lạnh một tiếng: “Con mày không chịu nổi khi thấy mày hoang dâm vô sỉ nên mới tố giác hết mọi chuyện với bọn tao đấy.”
Cơn lạnh lẽo thấu xương xông thẳng tới đỉnh đầu Đỗ Yến, cậu biết cảm giác lòng như tro tàn này không phải là tâm trạng nguyên bản của cậu mà xuất phát từ Phạm Thị.
Cuối cùng tộc trưởng quyết định ba ngày sau sẽ xử tội quả phụ vô đạo đức này trước mắt tất cả mọi người trong làng.
Lúc tộc trưởng rời đi, Đỗ Yến vẫn bị trói hai tay quỳ trên mặt đất, một mình ở lại từ đường.
Đỗ Yến rũ mắt nhìn xuống, âm thầm phân tích tình hình hiện tại. Những gì mà Phạm Thị phải trải qua chắc chắn không đơn giản là bị con trai bán đứng rồi xử tử. Mặc dù oán khí ngợp trời nhưng nàng đã giết phân nửa dân làng, cũng không đến nỗi phong ấn hai trăm năm mà vẫn chưa được hóa giải.
Đúng lúc đó, cửa từ đường mở ra, Đỗ Yến xoay người nhìn, phát hiện là mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục nông dân. Bọn chúng nở nụ cười chẳng có mấy ý tốt, vội vàng xông đến.
“Nhìn thân thể da thịt non mềm này đi, bị dây thừng trói thật khiến người ta đau lòng quá mà…” Một người ngồi xổm xuống, “Anh giúp em cởi trói nhé, có điều em phải ngoan ngoãn nghe lời anh cơ.”
Đám đàn ông trẻ tuổi liên tục phun ra hàng loạt ô ngôn uế ngữ. Đỗ Yến cau mày, cuối cùng đã biết oán khí dày đặc của Phạm Thị đến từ đâu.
Các thi thể đàn ông treo trong từ đường xem ra đều là những kẻ đã đến đây vào buổi tối, làm ra hành động đầy nghiệp chướng.
Đỗ Yến đang mải nghĩ, bất chợt bị đè ngã xuống đất. Cậu nhấc chân định đạp thì lại phát hiện mình yếu không khác gì phụ nữ, chẳng có sức để phản kháng.
Sự tình đã đến nước này, Đỗ Yến có bình tĩnh thế nào cũng chẳng nhịn nổi nữa. Lúc cậu đang tính kế thoát thân, bỗng nhiên có người lao vào trong từ đường, đá văng gã đàn ông đang đè lên người Đỗ Yến.
“Đi mau.” Người nọ kéo tay cậu chạy ra ngoài.
Đối phương chính là người bán hàng rong kia. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, bỗng mở miệng hỏi: “Tiếu Lang à?”
Người nọ gật đầu: “Tôi đây. Xin lỗi cậu vì đã tới trễ, tôi mới chỉ khống chế được thân thể cách đây không lâu thôi.”
Hai người chưa kịp chạy ra cổng làng đã thấy sau lưng vang lên tiếng: “Nó chạy rồi! Nó chạy mất rồi!”