Giữa Đỗ Yến và Tiếu Lang đúng là có khoảng cách, bọn họ vốn không phải người trong cùng một thế giới: một người là cậu sinh viên bình thường luôn sống dưới ánh mặt trời, người còn lại là thiên sư ngự quỷ lang thang trong thế giới đen tối.
Chỉ có điều một khi đi qua đường hầm này, thế giới của bọn họ sẽ giao nhau, Tiếu Lang cũng sẽ thấy được nơi mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Đỗ Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.
Mặc dù Đỗ Yến vừa mới tiện tay tiêu diệt không ít oan hồn bám sát cửa kính, nhưng số lượng oan hồn trong đường hầm này vẫn còn quá nhiều.
Sau khi cậu và Tiếu Lang nói chuyện xong, các oan hồn không có ý thức đó lại bắt đầu xuất hiện dày đặc.
Đỗ Yến cũng không tiếp tục tốn công vô ích nữa.
Dù sao đám oan hồn này chẳng thể rời khỏi đường hầm lẫn tạo thành nguy hiểm gì với tàu hỏa. Tác dụng duy nhất của chúng chính là hạ dấu ấn lên người Tiếu Lang.
Dấu ấn đó cộng hưởng với mệnh cách đặc thù của Tiếu Lang, dẫn Tiếu Lang tới con đường để đến thế giới khác.
Tàu hỏa đã dừng lại gần hai mươi phút mà vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ở trong hoàn cảnh chật hẹp tối tăm thế này, con người rất dễ nổi nóng, hành khách tại toa xe giường nằm cũng bắt đầu sốt ruột, bất an.
Đúng lúc đó, nhân viên đoàn tàu đi qua, có người ngăn đối phương lại, giọng điệu không tử tế cho lắm: “Này, tàu dừng sắp sửa được nửa tiếng rồi đó. Bao giờ mới khởi hành đây?”
Nhân viên đoàn tàu lịch sự, mỉm cười đáp: “Rất xin lỗi, mời ngài kiên nhẫn đợi trong chốc lát ạ.”
Lại thêm mười phút nữa trôi qua mà đoàn tàu vẫn chưa lăn bánh, các hành khách ngày càng trở nên nóng nảy hơn, loại cảm xúc tiêu cực này rất dễ lan truyền cho nhau.
Rốt cục cũng có người cáu kỉnh, kêu lên: “Chẳng hiểu đang làm cái quái gì không biết nữa! Hay phía trước xảy ra chuyện rồi nên mới phải ở lại cái chỗ tối tăm mù mịt này lâu như vậy?”
Câu nói đó giống như virus được phát tán giữa đám đông. Tiếng bàn luận, tiếng ồn ào, còn có các loại âm thanh xì xào, thậm chí lẫn cả tiếng khóc của trẻ con. Trạng thái cực lan tràn khắp toa xe, như thể chỉ cần chạm cái là nổ.
Khi mọi người định đi tìm trưởng tàu thì bỗng nhiên, từ đằng xa vọng lại tiếng núi lở đất mòn.
Loại âm thanh này rất giống một con thú khổng lồ đang điên cuồng gầm thét, khiến vách tường xung quanh đường hầm nứt toác, thậm chí dưới đáy toa tàu còn xảy ra chấn động nhẹ.
Toa xe đột nhiên chìm vào yên lặng.
Tất cả mọi người đang vểnh tai lên nghe âm thanh kỳ quái kia, bỗng dưng có ai đó kêu: “Lún, sắp lún xuống rồi!”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người lập tức rơi vào trạng thái sợ hãi, tình thế bỗng chẳng thể nào kiểm soát nổi.
Đỗ Yến nhíu mày, trong nội dung bộ phim không hề có chi tiết này. Đáng lý ra đoàn tàu chỉ dừng tại đường hầm nửa giờ, sau đó thuận lợi rời đi.
Cậu nhìn sang chỗ Tiếu Lang, luôn cảm thấy tình huống khác thường này có liên quan chặt chẽ đến đối phương.
Ngay khi Đỗ Yến đang nghĩ đến lý do tại sao lại sinh ra biến cố, Tiếu Lang đột nhiên kéo tay Đỗ Yến, sau đó dẫn cậu ra chỗ đứng giữa giường nằm.
“Bầu không khí trong toa xe rất khó chịu, ở mãi trên hành lang nguy hiểm lắm.” Tiếu Lang quay đầu giải thích, sau đó hắn đứng ngoài cùng, dùng thân thể mình làm lá chắn.
Đỗ Yến nhìn bạn bè của Tiếu Lang, biểu cảm của ai cũng đều có chút hoảng loạn.
Chu Điềm nhát gan vùi đầu trong lồng ngực của bạn trai, Điền Lạc lo lắng hướng mắt về phía Tiếu Lang, dường như có điều muốn nói.
Đỗ Yến không mấy bận tâm đến cảm xúc đang dần lên men tại toa xe, bởi vì cậu biết âm thanh kia không phải tiếng sạt lở, mà chỉ là một loại ảo thính.
Người bình thường không thể nhận biết được sự tồn tại của ma quỷ, bất kể là dùng thị giác hay thính giác. Song tình huống hiện tại lại hơi đặc biệt, âm thanh của thế giới kia đã truyền tới thế giới này thông qua con đường riêng.
Con đường này chính là Tiếu Lang đang đứng trước Đỗ Yến đây. Vừa nãy lúc Tiếu Lang kéo tay Đỗ Yến, cậu đã phát hiện điểm không đúng.
Nếu nói bằng cách đơn giản thì Tiếu Lang trời sinh đã có khả năng kết nối âm dương.
Âm dương vốn không tương thông, người trên dương thế không thể nào tiếp cận với năng lượng cõi âm, đồng thời ma quỷ cũng chẳng tài nào hấp thu được năng lượng của dương thế.
Tiếu Lang thì khác, linh hồn hắn trời sinh đã có thể tiếp nhận năng lượng của cả hai giới âm dương, là vật đại bổ với ma quỷ.
Nếu có ác quỷ chiếm đoạt được Tiếu Lang thì có thể kết nối hai giới âm dương, khả năng hấp thụ năng lượng tăng lên gấp bội, một thời gian sau ắt sẽ trở thành quỷ vương, cho nên mới có rất nhiều oan hồn nhòm ngó Tiếu Lang đến thế.
Các oan hồn ở thành phố Thuận Bình kéo hắn vào thế giới khác là để chiếm đoạt linh hồn.
Khi Tiếu Lang còn bé, có vị cao nhân đã phát hiện mệnh cách đặc biệt ấy của hắn. Vì muốn tránh sự chú ý của ác quỷ, dẫn đến quỷ vương xuất thế, cao nhân liền thi triển phong ấn lên người hắn, niêm phong năng lực đặc thù kia của Tiếu Lang.
Nhưng vừa nãy lúc tiếp xúc với hắn, Đỗ Yến lại phát hiện năng lượng trên người Tiếu Lang đã thoát ra ngoài một chút.
Đỗ Yến tiến lên, cúi đầu đến nhìn đằng sau Tiếu Lang. Đối phương mặc áo phông rộng rãi, Đỗ Yến liếc mắt đã thấy vết thương trên lưng hắn.
Trận pháp do cao nhân bày bố được vẽ vào lưng Tiếu Lang, ẩn dưới lớp da, không dùng thủ pháp đặc biệt thì sẽ không hiện ra.
Đỗ Yến kề sát vào tai Tiếu Lang, nhỏ giọng hỏi: “Vết thương trên lưng cậu là sao thế?”
Tiếu Lang sững sờ, mặc dù có chút không biết tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Hai ngày trước chơi bóng bị ngã, vết thương nhỏ thôi ấy mà.”
Đỗ Yến hiểu, Tiếu Lang bị thương đã phá hủy phần quan trọng nhất của trận pháp, dẫn đến việc năng lực của hắn thoát ra ngoài. Bình thường vết trầy da chẳng tạo thành thương tổn gì, qua mấy ngày là lành, phong ấn cũng sẽ tự chữa trị hoàn toàn.
Nhưng nơi mà họ đang đứng thì có hơi đặc biệt, đường hầm núi Vạn Nhân vốn đã chứa oán khí ngập trời, âm thịnh dương suy.
Bởi vì trước đã từng bị sạt lở, làm hư hại trận pháp phong ấn, hai nhân tố này chồng chất lên nhau mới gây ra sự bất thường như hiện tại.
Oan hồn bên trong đường hầm bị năng lượng của Tiếu Lang hấp dẫn, cho nên mới bất chấp tất cả vây khốn đoàn tàu, thậm chí còn mô phỏng tình cảnh sạt lở lúc trước, muốn giết chết mọi người ở đây.
Đỗ Yến nhíu mày, không được để bọn chúng tiếp tục ra oai tác quái nữa. Bộ phim còn chưa bắt đầu mà đã chết hết thì hỏng mất.
Dẫu sao nếu dùng năng lực hiện tại của cậu thì cũng chẳng thể nhanh chóng giải quyết oan hồn ở đường hầm, chỉ đành đóng kín ‘con đường’ tên Tiếu Lang này trước đã.
Sau khi cân nhắc mọi nguyên do, Đỗ Yến gấp rút nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Đỗ Yến lấy đồ uống trên bàn, gỡ nắp ra, tiếp theo làm bộ vô tình hắt đồ uống lên tay mình.
Sau đó cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiếu Lang, nói: “Phiền cậu nhường đường chút, tôi vừa làm rớt nước vào tay, bây giờ muốn đi rửa cho sạch.”
Tiếu Lang quay đầu lại, đáp: “Tuy nhân viên đoàn tàu đã xoa dịu tâm trạng của mọi người nhưng tôi vẫn cảm thấy chẳng an toàn tí nào.”
Điền Lạc ngồi bên cạnh lấy giấy ăn ra: “Em có giấy nè, anh lau thử coi.”
“Cảm ơn, chỉ là trên tay cứ dính dính rất khó chịu, dùng giấy lau vẫn chưa sạch hẳn được.” Đỗ Yến nhìn Tiếu Lang, “Hay cậu đi cùng tôi nhé?”
Tiếu Lang chẳng hề do dự, đồng ý ngay: “Được.”
Điền Lạc ngượng ngùng cất giấy ăn đi, đứng lên nói: “Đàn anh, hai người cẩn thận đấy.”
Bọn họ đi tới bồn rửa mặt trong toa tàu, Đỗ Yến vặn vòi nước, vừa rửa tay vừa nói: “Vết thương trên lưng cậu thoạt nhìn rất nghiêm trọng.”
Tiếu Lang ngẩn người, đáp: “Tàm tạm, trông ghê vậy thôi chứ chỗ trầy xước cũng đã đóng vảy rồi.”
“Đúng rồi, tôi có mang theo bình thuốc dùng để trị thương tốt lắm.” Đỗ Yến lấy bình từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt Tiếu Lang.
Vài phút sau.
Tiếu Lang cũng không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến bước đường này, rõ ràng hắn chỉ đang đi rửa tay với Đỗ Yến thôi mà.
Vì lý do gì mà tình huống hiện tại lại trở thành hai người chen chúc trong phòng vệ sinh, hắn cởi áo để cho Đỗ Yến bôi thuốc lên lưng hắn nhỉ?
Rõ ràng yêu cầu của Đỗ Yến rất kỳ quái, thế nhưng hắn chẳng có ý định phản kháng, cứ thế lột áo ra.
Bên này Tiếu Lang đang chìm đắm trong sự hoài nghi về bản thân, còn Đỗ Yến đứng phía sau lại cực kỳ nghiêm túc làm chính sự.
Đương nhiên trên tay Đỗ Yến chẳng phải thuốc trị thương gì hết, mà là bình chu sa dùng để vẽ trận pháp. Sư môn của Đỗ Yến không tinh thông cách bày trận, nhưng để tu bổ phong ấn tạm thời thì vẫn được.
Dù sao chỉ cần vượt qua khốn cảnh trước mắt là xong, sau khi vết thương của Tiếu Lang lành lại, phong ấn sẽ có thể tự chữa trị.
“Lúc thuốc ngấm vào người sẽ hơi nóng chút, cậu cố nhịn.” Vẽ xong trận pháp, Đỗ Yến bèn nói.
Vừa dứt câu, Đỗ Yến liền cắn đầu ngón tay mình, tu bổ phần trên của trận pháp. Chỉ thấy một ngọn lửa cháy lên, lan dọc theo hoa văn mà Đỗ Yến đã vẽ.
Tiếu Lang bỗng cảm thấy trên lưng nóng rực, như thể có thứ gì nóng rẫy đang lăn lên da thịt hắn. Song hắn còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau thì cảm giác kia đã biến mất tăm.
“Thuốc của cậu có hiệu quả nhanh đến vậy sao?” Tiếu Lang kinh ngạc hỏi.
“Ừm, mặc áo tử tế vào, đi thôi.”
Khi Đỗ Yến mở cửa ra, bắt gặp Điền Lạc đang đứng đó, trợn tròn mắt nhìn hai người.
Tiếu Lang vừa tròng áo vào cổ, động tác kéo áo xuống đã bị Điền Lạc chứng kiến hết thảy.
Đỗ Yến gật đầu, mang vẻ mặt tối tăm bước ra khỏi cửa, để lại Tiếu Lang và Điền Lạc ở đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiếu Lang thấy Điền Lạc cứ nhìn chằm chằm hắn không nói, bèn hỏi thẳng: “Muốn vào nhà vệ sinh thì sao còn đứng đây?”
Điền Lạc hoàn hồn: “Đàn anh, hai người ở trong đó làm gì vậy?”
Tiếu Lang trả lời: “Bôi thuốc á, có vấn đề gì không?”
Điền Lạc còn muốn nói nhưng lại bị Tiếu Lang cắt ngang: “Nếu làm sao thì đi vệ sinh xong rồi hẵng nói, đứng đây lâu không thấy ngạt thở à?”
Nói đoạn, hắn cũng không chờ Điền Lạc mà trực tiếp đi về phía toa tàu.
==========
F: Biết tại sao bạn lại nghe lời Đỗ Yến vậy không hả Tiếu Lang? Là do bạn thiếu liêm sỉ và nghị lực đó ┌|゚з゚|┘