Đỗ Yến đặt tay lên cửa điện, lúc chuẩn bị đẩy ra cậu bỗng ngừng lại.
Thành Du như hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, mở miệng nói: “Ngươi an tâm, ta không động vào bất kỳ ai ở hoàng cung hết.”
Đỗ Yến nhìn Thành Du: “Ta biết ngươi không phải là kẻ lạm sát.”
Thái hậu và Nguyên Ninh đã rời khỏi đô thành từ sớm theo sự sắp xếp của Đỗ Yến, ẩn cư tại một vùng đất non xanh nước biếc.
Thành Du cũng không thuộc kiểu bạo quân giết người như ngóe, chỉ cần Đỗ Yến không trốn, Thành Du sẽ chẳng tốn công đi truy tìm tin tức của hai người họ làm gì, sinh hoạt của thái hậu và Nguyên Ninh hiện tại còn thoải mái hơn nhiều so với lúc ở hoàng cung.
Đỗ Yến mở cửa lớn ra, tầm nhìn trước mắt thật trống trải. Cậu còn tưởng mình sẽ trông thấy cảnh tượng hỗn loạn, vô số binh sĩ Thành Quốc cầm kích, nhưng hết thảy đều khác hoàn toàn so với dự đoán của cậu.
Bên trong hoàng cung vẫn ngay ngắn có trật tự như trước, ngoại trừ thị vệ canh gác đã đổi thành binh sĩ Thành Quốc mặc áo giác thì gần như chẳng có điểm gì bất đồng cả.
Thành Du đang thay cậu duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của một nhà vua mất nước, không thể không nói, sự chu đáo này khiến trong lòng Đỗ Yến khẽ rung rinh. Tuy cậu đã sớm biết, bản thân cũng chủ động đi tới kết cục này, nhưng nếu có thể rời sân khấu mà không quá thảm hại thì vẫn là điều tốt nhất.
Khi Đỗ Yến bước ra khỏi đại điện, các binh lính Thành Quốc kia mắt cũng chẳng chớp, như thể thiên chức của bọn họ chính là canh giữ hoàng cung này vậy.
“Đi thôi, ta sẽ sai người chuẩn bị hết những đồ vật mà ngươi đã quen dùng.” Thành Du lên tiếng “Ngươi có muốn mang theo thị nữ thân cận nào không?”
Đỗ Yến hỏi: “Ngươi định áp giải ta tới đâu?”
“Ta muốn đưa ngươi đến Dực Thành.” Hắn đáp.
Đỗ Yến hơi kinh ngạc: “Dực Thành?”
Dực Thành là thủ đô mới của Thành Quốc, nằm tại lãnh thổ Giang Quốc. Thành Quốc dời đô là việc hiển nhiên bởi lẽ thủ đô vốn được xây dựng ở khu vực sát phía Nam, đợi đến khi Thành Du nhất thống thiên hạ thì không thích hợp đặt ở đó nữa.
Thành Du nói: “Dực Thành ấm hơn nơi này một chút, mùa đông vẫn có tuyết rơi, hẳn là ngươi sẽ thích.”
Đỗ Yến lại bảo: “Ta có thích hay không thì quãng đời còn lại cũng đều phải sống ở đó. Ta có thể xin ngươi một chuyện chứ?”
Thành Du dường như được mấy câu của Đỗ Yến lấy lòng, ánh mắt ẩn chứa ý cười: “Cứ nói đi, đừng ngại.”
“Nếu không có gì sai sót, ngươi thả những người bên trong hoàng cung trở về cố hương nhé.”
Thành Du gật đầu: “Như ngươi mong muốn, mau theo ta.”
Đỗ Yến đi đằng sau Thành Du ra khỏi hoàng cung, khi đến cửa cung, cậu mới thấm thía được cảm giác mất nước.
Khắp nơi đều là đại quân của Thành Du, khí tức xơ xác tiêu điều phả vào mặt, xe ngựa đang dừng bên ngoài.
Đỗ Yến vốn tưởng rằng đó là xe của Thành Du. Bởi vì nó lớn hơn rất nhiều so với xe ngựa bình thường, ngựa kéo xe có tận bốn con, nhìn qua rất giống nghi thức xuất hành của đế vương.
Thành Du dẫn cậu tới chỗ xe ngựa, tỏ ý: “Ngươi ngồi xe này tới Dực Thành.”
Đỗ Yến kinh ngạc, nhíu mày: “Ta còn tưởng rằng sẽ có một chiếc xe tù đang chờ ta chứ.”
Thành Du trả lời: “Sao ngươi lại có ý nghĩ hoang đường này hả?”
“Vậy mới phù hợp với thân phận của ta.” Đỗ Yến đáp “Tù nhân công khai(*).”
(*Từ gốc là 階下囚 Giai hạ tù, chỉ tội phạm bị thẩm tra dưới thềm công đường)
Thành Du tiến lại gần, thấp giọng nói bên tai Đỗ Yến: “Bây giờ ngươi đúng là tù nhân, nhưng không phải công khai mà chỉ thuộc về một mình ta…”
Đỗ Yến chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, không chờ Thành Du nói hết câu đã trực tiếp đẩy hắn ra, chủ động bước lên xe.
Thành Du cũng không giận, theo sau Đỗ Yến.
Buồng xe được trang trí vô cùng xa hoa, chỗ ngồi được trải thảm lông mềm mại. Thành Du tiến lên mở ám cách phía dưới ra, bên trong chứa rất nhiều sách và điểm tâm, thậm chí còn có bàn cờ.
Ánh mắt Đỗ Yến dừng tại bàn cờ chốc lát, rồi nghe Thành Du nói: “Nếu thấy chán thì gọi ta, ta sẽ vào chơi với ngươi.”
Đỗ Yến hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Thành Du cười đáp: “Đương nhiên là ở bên ngoài cưỡi ngựa, bảo vệ ngươi rồi.”
Đỗ Yến biết, tình cảnh hiện tại không thích hợp để Thành Du ngồi chung xe với cậu, một người là chủ thiên hạ, một kẻ là vua mất nước.
***
Đỗ Yến ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng bánh xe chuyển động. Một đường đi thật vững vàng, gần như không có cảm giác xóc nảy gì. Nếu không gian xung quanh rộng rãi hơn một chút thì cậu còn tưởng mình vẫn đang ở hoàng cung.
Mấy ngày trước cậu vừa mới phát hiện, xe ngựa di chuyển ổn định như vậy là có nguyên nhân.
Hôm đó lúc Đỗ Yến mở cửa sổ ra, nhận thấy chiếc xe ngựa này có vài điểm khác biệt. Bên ngoài tấm cửa sổ là hàng rào được chế tạo bằng gang.
Đỗ Yến cẩn thận nghiền ngẫm một phen, nhận ra khung xương của chiếc xe này đều được đúc từ gang, sau đó mới dùng gỗ để lắp thành xe ngựa.
Quả nhiên vẫn là nhà tù, chẳng trách phải dùng tới bốn con ngựa để kéo xe.
Có lẽ Đỗ Yến đã mở cửa sổ quá lâu, Thành Du đi phía trước bèn nhanh chóng phát hiện ra
Thành Du ghìm dây cương, khiến thân ngựa áp sát sườn xe: “Ngươi không vui à?”
Đỗ Yến nhìn hắn: “Đây vốn là xe chở tù, ngươi cần gì phải tốn công bài trí phô trương như thế.”
Thành Du thẳng thắn đáp: “Xe ngựa đúng là được chế tạo bằng gang, song không phải xe tù, ta chỉ lo ngươi sẽ bỏ đi thôi.”
“Bây giờ ta đã lâm phải tình trạng này, làm sao dám rời khỏi đây.” Đỗ Yến khẽ nhíu mày.
“Ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn không gì là không làm được. Tính tình sáng nắng chiều mưa(*), chốc lát đã có thể tiêu diệt cả một vương triều khổng lồ.” Thành Du mập mờ nói.
(*Câu gốc là 翻手云覆手雨. Cả câu như sau “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ)
“Vết xe đổ đã ở ngay trước mắt, cho nên ta không dám tiếp tục thiếu cảnh giác nữa.”
Đỗ Yến hiểu, hành động của cậu đã tạo thành ám ảnh không hề nhỏ trong lòng Thành Du mới khiến hắn dù đang chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn phải vô cùng cẩn thận.
Cậu chẳng quan tâm đến chuyện xe ngựa này có phải nhà tù hay không, dù sao người nắm quyền chủ đạo là Thành Du, Đỗ Yến hoàn toàn giữ vững tâm trạng đi tới đâu hay tới đó.
Dựa theo kết cục của vua mất nước trong sử sách, vì để trấn an bách tính muôn dân, Thành Du chắc hẳn sẽ nhốt cậu lại. Đối phương cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, sẽ không làm ra mấy chuyện như tra tấn phế vương.
Xe ngựa rốt cục cũng dừng lại, cửa xe đóng chặt đã lâu mở ra. Đỗ Yến bước xuống rồi lại lên xe kéo, cùng Thành Du đi vào trong hoàng cung.
Chốc lát sau, hai người đã đến nơi. Đỗ Yến nhìn cung điện trước mắt, cảm thấy hơi khó hiểu.
Cung điện này được xây dựng theo đúng thể chế dành cho hoàng đế, Thành Du đưa cậu đến đây là có ý gì?
Thành Du vẫn chưa nhận ra suy nghĩ của Đỗ Yến. Hắn dẫn cậu đi vào, như đang dâng đồ quý, nói: “Ngươi có thích nơi này không?”
Đỗ Yến nhìn ngắm xung quanh, phát hiện vật dụng trang trí trông rất quen mắt, đều là những thứ xuất phát từ Nguyên Quốc, càng khiến Đỗ Yến sinh ra ảo giác rằng mình chưa từng rời khỏi quê hương.
“Đây chính là chỗ ở của ngươi, tại sao lại bố trí giống với hoàng cung Nguyên Quốc như vậy? “
Thành Du giải thích: “Ta đã sống ở Nguyên Quốc mười năm, xa rời Thành Quốc quá lâu, hiện tại nhìn đồ vật của Nguyên Quốc sẽ khiến ta thoải mái hơn.”
Đỗ Yến cũng không quấy rầy hắn, thẳng thắn nói: “Vậy ta ở đâu?”
“Chính là nơi này, ta đưa ngươi tới rồi đó.”
Đỗ Yến không động, khẽ nhíu mày: “Đây là cung điện dành cho hoàng đế, với thân phận của ta, ở cùng một chỗ với ngươi thì thật quá vô lý.”
Thành Du đáp: “Thành Quốc mới dời đô tới đây không lâu, hoàng cung vẫn chưa được xây xong. Ngoại trừ nơi này, cũng không còn chỗ nào khác nữa.”
Đỗ Yến hỏi: “Vậy phu nhân và thiếp thất của ngươi thì sao?”
Cậu biết Thành Du vẫn chưa lập hậu. Nhưng với độ tuổi của hắn, trong hậu cung đương nhiên cũng sẽ có trắc phu nhân và thị thiếp.
Hoang đường! Có nữ quyến như thế mà dám nói chỉ mình nơi đây ở được à.
Thành Du sững sờ, cười đáp: “Không gạt ngươi, tình huống của hai ta giống nhau, vẫn chưa đại hôn cũng không có trắc phu nhân.”
Thấy khuôn mặt Đỗ Yến lộ vẻ không vui, Thành Du bèn giải thích: “Ta cũng không yêu cầu ngươi phải sống mãi ở đây, chẳng qua chỗ của ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong nên ở tạm đây một thời gian nhé?”
Nếu chủ nhân đã không ngại thì Đỗ Yến cũng không lấn cấn thêm nữa. Chỉ có điều mỗi khi đêm xuống, Đỗ Yến nằm trên giường mãi mà không tài nào chợp mắt nổi.
Sau khi hai người bọn họ gặp nhau, thái độ của Thành Du khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái. Ban đầu tại đô thành Nguyên Quốc, thời điểm bắn mũi tên kia, Đỗ Yến tự nhận là đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Thành Du.
Nhưng lúc bị bắt làm tù binh, cách Thành Du đối xử với cậu không hề giống với vua mất nước. Tuy Đỗ Yến nhận thấy có gì đó bất hợp lý, nhưng cậu lại thuyết phục bản thân rằng Thành Du không phải người lòng dạ hẹp hòi, chẳng có ý định tính toán chi li với kẻ thua cuộc.
Đến Dực Thành, hành động của đối phương lại càng trở nên kỳ quái hơn, sao có thể đưa một vị vua mất nước tới tẩm điện của mình được cơ chứ.
Mặc dù là người chậm tiêu trong chuyện tình cảm, song Đỗ Yến vẫn nhớ đến việc nhiều năm về trước, lúc Thành Du tưởng cậu là con gái đã từng bày tỏ tâm ý với cậu.
Sau khi khôi phục thân phận nam, Đỗ Yến gần như đã quên béng mất, trước giờ cậu đều coi đây là phim mưu kế lịch sử để nhìn nhận từng sự việc.
Hiện tại gánh nặng trên vai đã không còn nữa, Đỗ Yến chợt cảm thấy tư duy của mình đã đi vào ngõ cụt. Nếu dùng lối suy nghĩ của phim ngôn tình giống như Nguyên Ninh để lý giải hành động của Thành Du thì sẽ dễ hiểu hơn.
Lẽ nào Thành Du định nuôi nhốt mình như mọt cấm luyến? Trong lịch sử, công chúa nước bại trận trở thành phi tử hậu cung của hoàng đế cũng là chuyện đã từng xảy ra.
Đỗ Yến chau mày, nếu Thành Du thật sự làm vậy thì quả là hết sức hoang đường.
Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không chấp nhận trở thành cấm luyến.
Bây giờ Đỗ Yến vẫn không thể rời khỏi đây, đường lui duy nhất chính là giết chết chủ nhân giấc mộng, khiến mộng cảnh sụp đổ.
Trường hợp xấu nhất xảy ra là sau khi chủ nhân giấc mộng bị thương, Tiểu Bát sẽ cưỡng chế thoát ly và cậu sẽ phải chịu xử phạt.
Nhưng lúc Đỗ Yến thử tưởng tượng đến viễn cảnh đó, chợt cảm thấy không đành lòng ra tay giết chết Thành Du.
Cậu trằn trọc cả đêm cũng không thể ngủ.