Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 209




Đến lúc cảnh tượng dần trở nên rõ ràng hơn, trước mắt cậu vẫn là căn nhà kia.

Đỗ Yến quen cửa quen nẻo bước vào, nhìn thấy người Thiệu gia đều đang ngồi ở phòng khách như đang chờ ai đó.

Chốc lát sau, ông bà ngoại Thiệu Lăng Hằng đến.

Mọi người tụ tập lại để thảo luận những việc đã xảy ra mấy ngày qua. Từ bọng mắt thâm quầng thì chứng tỏ bọn họ vẫn chưa thể ngủ ngon.

Bảo mẫu, người làm vườn và tài xế được cho nghỉ cả. Những người khác cũng thay phiên dọn ra ngoài nghỉ ngơi. Mấy hôm trước, cao nhân đã kiểm tra và xác nhận việc này không có dính dáng gì tới yêu ma quỷ quái.

Thêm vào đó những người rời khỏi nhà sẽ không gặp ác mộng nữa nên bọn họ có thể chắc chắn mọi thứ đều bắt nguồn từ Thiệu Lăng Hằng.

Mọi hi vọng đổ dồn vào bà ngoại hắn.

Bà bắt đầu kể lại chi tiết tình hình của anh trai bà trong những năm gần đây. Sau khi uống bí thuốc, ông hoàn thành biến thành người bình thường, không có bất cứ điểm gì kỳ lạ.

Anh họ của bà nghe đầu đuôi câu chuyện xong bèn khẳng định đây chính là biểu hiện của thức tỉnh huyết thống, huyết thống càng mạnh thì thời gian thức tỉnh càng sớm.

Có lẽ trên người Thiệu Lăng Hằng đã phát sinh hiện tượng lai giống dẫn đến việc huyết thống trở nên vô cùng mạnh mẽ mới thức tỉnh từ lúc còn quá nhỏ thế này.

Tiểu Bát nghe thấy thế, thở dài lên tiếng: “Thật ra cậu và anh ta hơi khác nhau một chút. Bá Kỳ là kẻ săn mồi, trời sinh đạm bạc là để tránh bị giấc mơ ảnh hưởng nhưng thú ăn ác mộng lại thông qua cảm xúc của loài người để biết được cái thứ gọi là tình cảm đó.”

Đỗ Yến bỗng nhớ tới mấy lời Tiền Hưng từng nói: Từ nhỏ Thiệu Lăng Hằng đã hiếm khí bày tỏ cảm xúc, trông như mắc chứng thiếu hụt vậy.

Đỗ Yến hỏi: “Tại sao anh họ của bà ngoại Thiệu Lăng Hằng lại có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.”

Tiểu Bát trả lời: “Trên thực tế tộc họ phân theo giai đoạn thức tỉnh. Ban đầu ăn sự tiêu cực của loài người, không gây ảnh hưởng đến người xung quanh. Sau này đến tầng càng cao hơn thì mới có khả năng dệt ác mộng.”

Đỗ Yến đã hiểu lý do bí thuốc có tác dụng không tốt đối với Thiệu Lăng Hằng. Hắn kích hoạt khả năng dệt ác mộng quá sớm, không kịp dùng phương thức ăn cảm xúc của nhân loại để đạt sự thấu hiểu, cho nên năng lực này đã bị thứ thuốc kia phong ấn.

Đỗ Yến hỏi thêm: “Lúc tao thức tỉnh mày xuất hiện ngay lập tức, chẳng nhẽ bên tộc của Thiệu Lăng Hằng không có trợ lý đến mà chỉ có thể dựa vào bí thuốc, cưỡng chế ép buộc huyết thống à?”

Tiểu Bát mở miệng, giọng nói mang ý coi thường: “Các phe phái thần linh xuất phát từ Chaos(*) nổi tiếng là vô liêm sỉ, không coi trọng huyết thống đời sau như phe thần linh Hoa Hạ chúng ta.”

(Theo miêu tả thì Chaos là khoảng không vô cùng vô tận, trống rỗng, mơ hồ, vật vờ, phiêu bạt trong khoảng không gian bao la”. Như vậy, về mặt khoa học, có thể coi Chaos như là khoảng không hư vô chẳng có gì và cũng là nơi sinh ra các hành tinh và vô tận vũ trụ. Chaos sinh ra Gaea (Gaia), Nyx, Erebus, Tartarus, Eros)

Ở trong nhà, mọi người cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe và tâm lý của anh trai bà ngoại Thiệu lên cẩn thận nghiên cứu.

Khi xác định bí thuốc không gây ra bất kì ảnh hưởng nào đến cơ thể hay sức khỏe tâm thần thì cha mẹ Thiệu Lăng Hằng mới đồng ý cho hắn sử dụng nó.

Tất cả những thứ này cũng chỉ là hồi ức, Đỗ Yến không thể thay đổi được gì, chỉ có thể trầm mặc quan sát.

Sau khi Thiệu Lăng Hằng uống bí thuốc không có biểu hiện dị thường nào cả, như vừa uống một cốc nước lọc vậy.

Nhưng đứng từ góc độ của Đỗ Yến lại là cảnh tượng hoàn toàn khác.

Thiệu Lăng Hằng uống bí thuốc chưa được bao lâu, trên người hắn đột nhiên xuất hiện cái bóng khổng lồ, đó là một con ngựa màu đen mình đầy lửa.

Con ngựa nhấc móng trước, hướng lên trời hí vang, từng đoạn xiềng xích bắt đầu xông tới trói nó lại kéo về trong cơ thể Thiệu Lăng Hằng.

Xung quanh lại tiếp tục mờ mờ ảo ảo, cảnh tượng biến đổi lần thứ hai.

Thời điểm Đỗ Yến bước vào trong nhà bèn nhìn thấy cậu bé Thiệu Lăng Hằng bảy, tám tuổi.

Bây giờ là buổi tối, mọi người đều đã ngủ say.

Đỗ Yến nhíu mày, hỏi Tiểu Bát: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì tầng tiềm thức mới kết thúc?”

Mấy đoạn hồi ức cứ trôi qua hết cái này đến cái khác chẳng có dấu hiệu chấm dứt. Việc bản thân không thể kiểm soát được mọi thứ khiến Đỗ Yến vô cùng sốt ruột.

Tiểu Bát đáp: “Tầng tiềm thức là thứ mà chủ nhân giấc mộng muốn cậu thấy, suy nghĩ trước khi nằm mơ cũng sẽ tác động một phần nào đó lên tầng tiềm thức, vì thế…”

Đỗ Yến đành bất đắc dĩ tiếp tục xem. Dù sao Thiệu Lăng Hằng cũng sắp tỉnh rồi, cùng lắm là ở trong này thêm chút thôi.

Từ khi biết Thiệu Lăng Hằng, Đỗ Yến đã có thể đối mặt với việc chẳng thể cưỡng chế thoát ly một cách cực kỳ bình tĩnh.

Đoạn ký ức này xuất hiện tại tầng tiềm thức nên nó đương nhiên không phải là một buổi tối thông thường.

Không lâu sau, trên người Thiệu Lăng Hằng lại xuất hiện bóng của thú ăn ác mộng, con ngựa màu đen vẫn bị xiềng xích khóa chặt chỉ là chúng đã bị đứt mất một nửa, tựa hồ sắp không giữ nổi nó.

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, xoay người đi sang phòng cha mẹ Thiệu Lăng Hằng ở ngay bên cạnh.

Quả nhiên hai người họ đang chìm trong ác mộng. Thời điểm Đỗ Yến nghĩ đến tình huống sắp xảy ra tiếp theo, thuật che mắt bao trùm lấy cậu đột ngột biến mất, cảm giác chân thực bắt đầu xuất hiện

Đây là gì? Tiến vào mộng cảnh rồi ư?

Đỗ Yến hỏi Tiểu Bát và nhận được câu trả lời khẳng định.

Khoảnh khắc thuật che mắt mất tác dụng, mùi vị ác mộng tản mạn trong không khí kia càng trở nên nồng đậm và đầy mê hoặc hơn. Huyết thống Bá Kỳ rục rịch ham muốn chén sạch món ngon trước mắt.

Song Đỗ Yến vẫn đứng tại chỗ, nhủ thầm rốt cuộc là như thế nào.

Tiểu Bát từng nói, tầng tiềm thức liên quan đến suy nghĩ của chủ nhân giấc mộng. Kết hợp tất cả các dữ kiện trên, trong đầu Đỗ Yến dần có suy đoán.

Sau đó cậu chẳng do dự đi thẳng tới bên giường.

Ác mộng quấy nhiễu cha mẹ Thiệu Lăng Hằng cũng không phải mộng cảnh hoàn chỉnh mà chỉ là đoạn ngắn. Loại này tương tự với đồ ăn vặt, rất dễ “tiêu hóa”, không cần nhập mộng.

Đỗ Yến chạm lên trán hai người rồi lướt qua một cái, cụm mây đen mang tên ác mộng ngắn rơi xuống tay cậu. Đỗ Yến cúi đầu ngửi mùi, cảm thấy nó rất hợp khẩu vị nên dứt khoát nuốt luôn.

Khi mây đen rời khỏi cơ thể cha mẹ Thiệu Lăng Hằng, biểu cảm bất an trên mặt họ từ từ biến mất đồng thời rơi vào trạng thái ngủ say.

Đỗ Yến nghĩ, có lẽ Thiệu Lăng Hằng mong cậu sẽ làm gì đó nên cậu mới có thể tiến vào tầng tiềm thức. Nếu vậy, cứ chiều theo hắn là được.

“Thiên, thiên sứ ơi?”

Tiếng nói vang lên ngoài cửa, âm thanh rất nhẹ như sợ đánh thức cha mẹ đang nằm bên trong.

Đỗ Yến quay đầu, bắt gặp cậu nhóc Thiệu Lăng Hằng đang nhìn mọi thứ thông qua khe cửa.

Đỗ Yến nở nụ cười, ra dấu im lặng với Thiệu Lăng Hằng rồi chỉ sang cách vách.

Thiệu Lăng Hằng gật đầu, hiểu ý đi về phòng mình.

Đỗ Yến đã nhập mộng, có thể tiếp xúc với người khác nhưng vẫn không có thực thể.

Lúc cậu xuyên tường tiến vào phòng Thiệu Lăng Hằng, nhóc ta đã ngoan ngoãn ngồi lên giường, dùng ánh mắt đầy vẻ mong đợi nhìn cậu.

So với ánh mắt sáng long lanh ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thiệu Lăng Hằng lại căng chặt, không có quá nhiều biểu cảm.

“Anh ơi anh là thiên sứ à?” Thiệu Lăng Hằng đánh giá Đỗ Yến một phen, mở miệng hỏi.

Đỗ Yến biết đối phương sẽ hiểu nhầm vì đôi cánh lớn trên lưng cậu.

Cậu giơ tay vuốt cánh về phía trước, đáp: “Cánh của thiên sứ không có màu này đâu. Em không sợ hả?

“Sợ anh ấy ạ?”

Thiệu Lăng Hằng nhìn Đỗ Yến, lắc lắc đầu: “Anh đẹp như vậy chắc chắn là người tốt.”

“…” Cuối cùng Đỗ Yến cũng phát hiện hóa ra Thiệu Lăng Hằng là nhan khống.

Cậu không tiếp tục lừa bạn nhỏ này nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Anh đi ăn ác mộng đang quấy rầy ba mẹ em.”

“Ác mộng?” Thiệu Lăng Hằng lên tiếng, “Anh đến để bảo vệ em sao?”

Đỗ Yến gật đầu: “Nếu em muốn thì chính là như thế.”

Về sau để bù đắp tiếc nuối trong ký ức của Thiệu Lăng Hằng, Đỗ Yến ở bên bầu bạn với hắn, năng lực của hắn không bị phong ấn nữa mà chậm rãi phóng thích. 

Thiệu Lăng Hằng vô thức dệt ác mộng, Đỗ Yến thì ăn hết tất cả ác mộng mà hắn không tự chủ tạo ra.

Hắn lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác thông qua việc hấp thụ cảm xúc loài người khi gặp ác mộng, có sướng vui đau buồn, có thể nhận biết được tình bạn tình thân.

Một ngày nào đó, Thiệu Lăng Hằng đột nhiên nói: “Nếu như em quen anh sớm hơn thì tốt biết mấy.”

Đỗ Yến nhìn hắn, đáp: “Nhất định.”

Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, Đỗ Yến tưởng Thiệu Lăng Hằng đã bù đắp được tiếc nuối trong quá trình trưởng thành nên mộng cảnh chuẩn bị chấm dứt. 

Không ngờ cảnh tưởng lại biến đổi, thế giới đột nhiên mở rộng.

Xung quanh như đang tua nhanh một bộ phim điện ảnh vậy. Đỗ Yến thấy những gì Thiệu Lăng Hằng thực sự trải qua khi cậu không xuất hiện. Bởi vì năng lực huyết thống quá mạnh, tình huống lúc trước lại tiếp túc phát sinh lúc hắn sáu, bảy tuổi.

Người nhà họ Thiệu vô cùng lo lắng nhưng cũng biết nếu cứ bỏ mặc nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Thiệu Lăng Hằng.

Dù sao phạm vi ảnh hưởng lần này quá rộng. Thân là kẻ khác biệt rất khó sống yên ổn trên thế giới này.

Căn nhắc tới lui, Thiệu gia quyết định cho Thiệu Lăng Hằng uống bí thuốc.

Do đó sức mạnh của Thiệu Lăng Hằng hoàn toàn bị áp chế, cũng không còn xuất hiện tình huống khác thường nữa. Chỉ là Thiệu Lăng Hằng lại không thể thấu hiểu được cảm xúc của con người, lúc nào cũng thờ ơ.

Mấy năm sau nhà họ Thiệu mới phát hiện sự bất thường của hắn bèn dẫn hắn đi gặp bác sĩ tâm lý. Kết quả cho thấy hắn bị khuyết thiếu tình cảm. Dù sao nhà bọn họ cũng không có Tiểu Bát làm trợ lý hướng dẫn giống Đỗ Yến cho nên không biết nguyên nhân là do huyết thống bị phong ấn, tận tâm đưa hắn đi khám nhưng chẳng cải thiện được gì.

Mãi đến một ngày, bạn học cùng lớp cấp ba của Thiệu Lăng Hằng bỏ phiếu chọn hắn đóng vai nam chính trong vở kịch kỷ niệm thành lập trường. Sau khi kết thúc biểu diễn, Thiệu Lăng Hằng nói với cha mẹ rằng lúc ở trên sân khấu, dường như hắn có thể hiểu được tình cảm của nhân vật.

Cuối cùng giống như Tiền Hưng từng kể. Người nhà họ Thiệu bắt được tia hi vọng, lập tức tìm nghệ thuật gia có danh tiếng trong giới dạy Thiệu Lăng Hằng diễn xuất nhằm chữa trị chứng bệnh của hắn.

Thiệu Lăng Hằng thi vào học viện điện ảnh, từng bước từng bước trở thành vị ảnh đế có kỹ thuật diễn đỉnh cao càn quét khắp các giải thưởng lớn mà Đỗ Yến biết.

Huyết mạch trong cơ thể kích hoạt lần thứ hai là do bí thuốc đã hết tác dụng. Song ác mộng hắn tạo ra không ảnh hưởng đến người khác nữa mà chỉ quấy nhiễu một mình hắn.

Đến đây, hình ảnh phía dưới đột nhiên ngừng lại.

Đỗ Yến nghĩ tới đoạn hồi ức giống như tự truyện kia của Thiệu Lăng Hằng, thầm nghĩ điều đó phát sinh tại tầng tiềm thức cũng là việc dễ hiểu.

Tiểu Bát giải thích, trước khi Thiệu Lăng Hằng bị cưỡng chế ngủ say đã muốn thẳng thắn hết mọi chuyện với cậu.

Suy nghĩ kia dùng hình thức chiếu phim trong tầng tiềm thức để biểu hiện ra ngoài. Vậy bây giờ tiếc nuối của Thiệu Lăng Hằng cũng được bù đắp, lời nên nói cũng đã nói, mộng cảnh chắc sẽ sớm kết thúc thôi.

Nhưng mạch não của Thiệu Lăng Hằng mãi mãi chẳng thể phỏng đoán theo cách thông thường, tầng tiềm thức vẫn chưa hề chấm dứt.

Chốc lát sau, Đỗ Yến biến thành người đứng xem, song lần này góc nhìn lại hơi kỳ lạ.

Hiện tại cậu đang ngồi trên ghế, chếch về phía trước là Tiền Hưng.

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, đây là nơi cậu đến để phỏng vấn làm trợ lý.

Đỗ Yến hồi tưởng tình cảnh lúc ấy. Suốt cả quá trình đều do Tiền Hưng làm chủ, Thiệu Lăng Hằng chỉ ngồi đằng sau quan sát. Mặc dù không lên tiếng nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là hắn.

Đỗ Yến đoán, lẽ nào cậu đang dùng góc nhìn của Thiệu Lăng Hằng trải qua đoạn hồi ức này?

Ghế dành cho người phỏng vấn để trống, chắc hiện tại là thời gian nghỉ ngơi.

Chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, có người bước vào.

Đỗ Yến không thể khống chế hành động của bản thân, chỉ đành ở trong cơ thể Thiệu Lăng Hằng quan sát.

Người kia có khuôn mặt hết sức quen thuộc.

Da thanh niên nọ rất trắng, màu mắt thiên nhạt, thật sự còn ưa nhìn hơn so với vài tiểu sinh lưu lượng trong giới nhiều lắm.

Đương nhiên Đỗ Yến sẽ không tự luyến. Cậu cũng chẳng biết vì sao mình lại cảm nhận được cảm xúc của Thiệu Lăng Hằng nữa.

Đây là thời điểm cậu đến phỏng vấn. Cậu nhìn thấy bản thân mình nở nụ cười, lễ phép chào hỏi.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch ——

Tiếng tim đập nhanh vang lên bên tai Đỗ Yến. Cậu không có thực thể nên đương nhiên âm thanh ấy xuất phát từ Thiệu Lăng Hằng.

Cậu nghe được độc thoại nội tâm của Thiệu Lăng Hằng. Hắn đang không hiểu tại sao tim mình lại đập mạnh như thế, thậm chí chuẩn bị khi nào hết bận sẽ tới bệnh viện khám sức khỏe toàn diện.

Trong suốt quá trình phỏng vấn, Đỗ Yến chẳng tài nào nhìn thẳng mặt chính mình. Bởi lẽ nếu đứng từ góc độ Thiệu Lăng Hằng, trên người cậu như đang tỏa ra vầng sáng chói lóa, vô cùng rực rỡ.

Đỗ Yến bắt đầu liên tưởng tới “Người tình trong mắt hóa Tây Thi”, bản thân cậu lại không hề cảm thấy mình lớn lên lại đẹp đến mức đó.

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, EQ Đỗ Yến không còn thấp khiến người khác giận sôi nữa. Cậu nhanh chóng hiểu được sở dĩ Thiệu Lăng Hằng trông kỳ lạ như vậy là do hắn nhất kiến chung tình với cậu.

Nhớ tới lúc mới đến phỏng vấn, Đỗ Yến chẳng phát hiện được gì từ khuôn mặt vô cảm của hắn. Nhưng thật không ngờ vào thời điểm nghiêm túc thế này, nội tâm ảnh đế Thiệu lại dậy sóng, muôn màu muôn vẻ.

Phỏng vấn kết thúc, Đỗ Yến nhìn bản thân đi ra ngoài.

Sau đó Tiền Hưng ấn điện thoại, chuẩn bị bảo trợ lý gọi người kế tiếp vào.

Tầm nhìn của Đỗ Yến chợt thay đổi, Thiệu Lăng Hằng đứng lên nói.

“Chọn Đỗ Yến đi, anh về trước đây.”

Bây giờ Đỗ Yến mới biết Thiệu Lăng Hằng đã chỉ mặt đặt tên cậu làm trợ lý sinh hoạt cho hắn.

Tiếp theo đều là những cảnh tượng quen thuộc liên tục thay đổi. Đỗ Yến đứng ở vị trí Thiệu Lăng Hằng để ôn lại sự việc đã xảy ra một lượt.

Thiệu Lăng Hằng biết tin cậu muốn từ chức thì buồn bã và không tình nguyện chút nào. Lại bởi vì không hiểu cảm xúc ấy xuất phát từ đâu nên chẳng thể trực tiếp nói ra.

Thậm chí hắn còn lên mạng đăng một topic với tiêu đề: Nhân viên mà tôi cực kỳ coi trọng định nghỉ việc. Làm thế nào để khuyên người ấy ở lại một cách tự nhiên nhất? Online chờ hồi đáp gấp!

Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của cư dân mạng, Thiệu Lăng Hằng bèn dùng tiền để giữ trợ lý nhỏ Đỗ Yến.

Trong lúc đó, nội tâm gợn sóng mâu thuẫn của Thiệu Lăng Hằng khiến Đỗ Yến dở khóc dở cười, cuối cùng biến thành ngập tràn hạnh phúc.

Đỗ Yến đột nhiên cảm thấy mộng cảnh này giống như kẹo bông vậy, mềm mại và ngọt lịm. Cậu không thích đồ ngọt nhưng vào khoảnh khắc này lại đột nhiên nghĩ nó có thể khiến tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Cảnh tượng trước mắt mờ dần, lần này rốt cục cũng không biến đổi thêm nữa. Mọi thứ bị bóng tối nuốt chửng, chìm vào hư vô.

Tỉnh mộng.

Hết thế giới thứ 7