Quá trình tiến vào không gian quỷ vực cũng chẳng dễ chịu gì, đặc biệt là khi cưỡng chế mở thông đạo thì càng mãnh liệt hơn.
Thông đạo nằm ở chỗ giao thoa giữa dương thế và cõi âm, dương khí và âm khí nồng đậm xung đột lẫn nhau, hình thành từng luồng gió tà.
Đỗ Yến im lặng đi cuối hàng ngũ. Cậu không thấy khó chịu nhưng có thể nhìn ra từ khuôn mặt của Ôn Nghị Thành.
Y có thiên phú rất tốt, lại con của chưởng môn nên cũng được coi là thiên chi kiêu tử. Mấy ngày qua ở chung với nhau, Đỗ Yến biết người này luôn luôn kiêu ngạo, tràn đầy tự tin.
Mà bây giờ sắc mặt Ôn Nghị Thành tái nhợt, vai run rẩy liên hồi.
Chốc lát sau, Ôn Nghị Thành không chịu nổi âm khí nữa, lệnh cho Đỗ Yến đứng chắn ở hướng giò tà nổi mạnh nhất.
Ôn Nghị Thành thấp giọng niệm chú văn, Đỗ Yến bỗng cảm thấy xiềng xích trong cơ thể mình nổi lên luồng sức mạnh nóng rực, dương khí mãnh liệt xuất hiện.
Âm dương vốn không hợp, trên con đường đầy âm khí đột nhiên xuất hiện dương khí nồng đậm như vậy ắt sẽ đấu đá lẫn nhau.
Âm khí xung quanh lập tức ùa về phía Đỗ Yến, cố gắng nghiền ép luồng dương khí đó.
Áp lực ở chỗ Ôn Nghị Thành giảm bớt rất nhiều, cả người cũng dễ chịu hơn.
Nếu là người bình thường chắc đã đau tới mức lăn lộn dưới đất khi phải hứng trọn quá trình âm dương bài xích ấy.
Song thanh niên trước mắt là thi sống, không có ý thức cũng chẳng biết đau. Ôn Nghị Thành nghĩ vậy nên mới vô tư coi Đỗ Yến là bia ngắm hấp dẫn âm khí tấn công.
Đỗ Yến hiểu mục đích của Ôn Nghị Thành, cậu không quan tâm lắm nhưng có vài việc vẫn rất kỳ quái.
Hiện tại cậu có ý thức, lẽ ra nên cảm nhận được đau đớn do âm dương giao tranh. Thế nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược, không có gì khác biệt.
Âm khí tràn vào trong cơ thể nhanh chóng trở thành một phần sức mạnh của cậu, khiến đống xiềng xích kia càng ngày càng yếu đi.
Chỉ là Đỗ Yến còn chưa kịp biết âm khí này đến từ đâu thì trước mắt tối sầm lại, thân thể nhẹ bẫng sau đó rơi thẳng xuống.
Bọn họ tiến vào không gian quỷ vực.
Trên người Đỗ Yến có bùa chú điều khiển, đương nhiên sẽ không rời khỏi Ôn Nghị Thành.
Trong khu vực chật hẹp này, ngoại trừ Ôn Nghị Thành và Đỗ Yến còn có hai thiên sư mặc đạo bào phái Mao Sơn cộng thêm ba người thường nằm trên đất.
Thiên sư các phái đã ký kết thỏa thuận, khi ở quỷ vực tất cả sẽ hợp thành một nhóm hỗ trợ nhau.
Trông thiên sư phái Mao Sơn không giống người tiến vào quỷ vực lần đầu, sau khi giới thiệu bản thân với Ôn Nghị Thành và ngược lại, vị thiên sư tên Trác Kiệt bèn lên tiếng.
“Trước hết cứ giả vờ bất tỉnh, đừng để bọn họ phát hiện điểm gì kì lạ.”
Sức đề kháng của thiên sư với âm khí rất cao, khi tiến vào quỷ vực cũng sẽ không bất tỉnh.
Song để tránh phiền phức, họ luôn ngụy trang thành người thường.
Bọn họ ngã xuống đất nhắm mắt lại, chờ đến lúc bên cạnh có động tĩnh mới giả bộ tỉnh dậy.
Nội dung màn kịch trong quỷ vực bắt đầu, bấy giờ Đỗ Yến mới có thời gian quan sát tình huống xung quanh.
Không gian chật hẹp, ánh sáng tối tăm, cửa làm bằng các thanh gỗ hình trụ biểu thị bọn họ đang ở trong nhà lao, không phải thời hiện đại.
Ngoại trừ nhóm Đỗ Yến, nhà lao đối diện cũng có vài người, cộng lại là khoảng mười.
Sau khi tất cả tỉnh lại bèn trao đổi chút thông tin, nhóm người thường đoán thiên sư bọn họ là newbie cho nên thẳng thắn không đáp.
Những kẻ có kinh nghiệm thành lập đội, các thiên sư lập tức bị bỏ rơi.
Tại một nơi đâu đâu cũng có nguy hiểm này, dẫn theo newbie thiếu hiểu biết chẳng khác gì tìm đường chết.
Nhóm thiên sư cố tình ngụy trang thành newbie cũng không đồng ý hành động chung với người thường.
Dưới góc nhìn của họ, đám người kia chết ở quỷ vực sẽ không được coi là quỷ vương hại. Bởi vì chúng vốn đã chết, chỉ là quỷ vương giữ linh hồn của họ ở lại thế giới này mà thôi.
Các thiên sư muốn tiêu diệt quỷ vương vì hắn làm hỗn loạn trật tự âm dương.
Đồng thời quỷ vương từng giết toàn phái thiên sư nào đó khiến các phái khác cảm thấy vô cùng bất an. Sợ quỷ vương kéo người chết vào không gian quỷ vực để gia tăng sức mạnh, tạo thành hậu quả vượt quá tầm kiểm soát.
Nhóm thiên sư tiến vào đây vừa để rèn luyện vừa để thu thập thông tin, dẫn theo người thường chỉ càng vướng chân vướng tay thêm.
Hai phe ăn ý kì lạ, chiếm cứ các góc riêng biệt, chờ nội dung màn kịch bắt đầu.
Trác Kiệt nhỏ giọng nói: “Trông thế kia chứng tỏ không phải người đến lần đầu tiên.”
Ôn Nghị Thành thiếu kinh nghiệm, nhất thời chưa hiểu được ý hắn ta.
Sư đệ Trác kiệt gật đầu đáp: “Xem ra tỷ lệ sống sót trong quỷ vực này rất thấp, mọi người cẩn thận chút.”
Cậu ta vừa dứt lời, bóng tối bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh.
Ánh lửa chập chờn dẫn thẳng vào trong hành lang âm u, sau đó vài người với những trang phục khác nhau xuất hiện.
Thông qua bộ đồ có thể thấy tuyến thời gian trong quỷ vực đang ở mấy trăm năm trước, tất cả đều mặc đồ cổ trang.
Đám cai ngục không hề tỏ ra nghi ngờ trước đống trang phục kỳ quái mà những người bị nhốt đang mặc, bắt đầu đọc thoại giống như robot.
Dẫn đầu toán cai ngục hẳn là quản ngục, người còn lại thì mặc quan phục.
Quản ngục chỉ vào hai nhà lao, sau đó gật đầu nói: “Đại nhân, bọn chúng đều là tử tù sẽ chém đầu vào tháng sau.”
Vị quan kia đáp: “Mang chúng ra ngoài.”
Tiếp đó, bọn họ bị áp giải lên xe.
Trên đường đi, Đỗ Yến đã nắm được đại khái tình huống cơ bản tại quỷ vực.
Bọn họ sắp tới thành phố Thuận Bình, hơn nữa còn là thành Thuận Bình của ngàn năm trước.
Thành Thuận Bình, tử tù, hai cụm từ mấu chốt này kết hợp lại làm cho Đỗ Yến nhanh chóng hiểu được nội dung màn kịch.
Đám tử tù bọn họ được đưa tới Thuận Bình để tự chém giết lẫn nhau, tìm người chiến thắng.
Lúc trước quỷ vương Tôn Tấn là kẻ sống sót cuối cùng còn lệ khí của các tử tù đã chết ở Thuận Bình không thể tiêu tan, trở thành thành Thuận Bình nổi tiếng khắp thiên hạ.
Tuy hai thiên sư Mao Sơn đi cùng không rõ chuyện xưa của quỷ vương Tôn Tấn song họ đã có quá nhiều kinh nghiệm khi tiến vào quỷ vực nên vô cùng quen thuộc.
Thiên sư phái Mao Sơn lập tức đoán ra bối cảnh màn kịch.
Khương Việt còn trẻ, tư duy kém, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cậu ta luôn miệng bảo: “Xong rồi xong rồi. Cái số chó gì mà lại vào màn có khả năng tử vong cao nhất, không, gần như chẳng có ai thoát được thế.”
Ôn Nghị Thành hỏi: “Nếu vậy thì sao mấy người biết được thông tin về màn này?”
Khương Việt trả lời: “Là gần như thôi, từng có người sống sót rời khỏi đây rồi.”
Ôn Nghị Thành lên tiếng: “Chứng tỏ không phải tử cục, cậu đừng quá bi quan.”
Khương Việt buồn rười rượi: “Cậu không hiểu, chúng ta chẳng thể đáp ứng đủ điều kiện để thoát khỏi đây đâu!”
Trác Kiệt thấy sư đệ nói năng lộn xộn, bèn giải thích: “Chắc Ôn thiên sư đã nhìn thấy bức tranh kia, đôi mắt được vẽ trong đó chính là dựa trên người sống.”
Nói tới đây, Ôn Nghị Thành cũng ngộ ra. Không phải người nọ có thực lực mạnh mà vì hắn ta có đôi mắt đặc biệt nên được quỷ vương ưu ái.
Khương Việt nhún vai: “Trong chúng ta lại không có ai nhìn trông giống bức tranh cho nên quỷ vương nhất định sẽ không bỏ qua.”
Ôn Nghị Thành chỉ nhíu mày, im lặng.
Chẳng cần biết tương lai sẽ gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ đã tiến vào không gian quỷ vực thì nhất định phải đi đến Thuận Bình.
Chạy trốn giữa đường sẽ bị nhốt tại đây vĩnh viễn do đó mọi người đều không dám manh động, yên tĩnh ngồi trong xe chở tù.
Ba ngày sau, bọn họ đến được ranh giới thành Thuận Bình, quan viên áp giải giao xe chở tù cho vệ binh võ trang đầy đủ trước cổng.
Mục đích của bề trên là có được tử sĩ mạnh nhất mà không muốn bọn họ chết không rõ lý do.
Họ chia thành Thuận Bình làm các khu vực khác nhau, tử từ mới đến chưa quen đều sẽ bị xếp vào cùng một chỗ.
Người chiến thắng trong trận chém giết tại khu vực này sẽ tiến vào khu vực tiếp theo. Cứ trải qua tầng tầng chiến đấu như vậy, người còn sót lại cuối cùng chính là cổ vương.
Chế độ trong thành Thuận Bình đều cực kỳ tàn khốc, từ vũ khí đến đồ ăn thức uống, nhu yếu phẩm cơ bản đều phải dùng tiền tệ lưu hành trong Thuận Bình để đổi.
Mà loại tiền này được quy theo đầu người, muốn sống thì nhất định phải giết chết người khác.
Khi nghỉ ngơi tại khu vực sơ cấp xong, trò chơi sinh tồn chính thức bắt đầu.
Đỗ Yến yên lặng đứng sau Ôn Nghị Thành, nghe bọn họ thảo luận kế hoạch.
Tiến vào không gian quỷ vực có tỷ lệ tồn tại gần như là không, các thiên sư cũng chẳng dám khinh thường. Bọn họ trao đổi thông tin với nhau, đồng thời sắp xếp theo hiểu biết của từng người.
Quỷ vực này nguy hiểm nhất ở chỗ, ban ngày tử tù đều là người, phải chém giết để sống sót.
Chờ đến tối, tất cả sẽ biến thành ác quỷ chết oan trong thành, họ phải nghĩ cách bảo vệ tính mạng trước cuộc vây công của bọn chúng.
Lúc đó người sống sót phải ở đây bảy ngày mới vào được khu vực trung tâm gặp BOSS cuối.
Tên của BOSS là tử tù Tôn Tấn, thực lực mạnh một cách thái quá, rõ ràng ban ngày vẫn xuất hiện dưới hình dạng người nhưng lại khiến cho tất cả bọn họ mất hết năng lực phản kháng. Tôn Tấn nhanh chóng giết sạch bọn họ trừ người may mắn duy nhất.
Ngay khi người may mắn kia cũng chuẩn bị chịu chung số phận thì quỷ vương xuất hiện, tán thưởng một câu mắt của ngươi rất đẹp rồi giơ tay giết chết Tôn Tấn.
Tiếp đó, người may mắn cứ qua cửa và trở về thế giới thực một cách khó hiểu. Theo những gì kể lại, điều kiện để thoát khỏi không gian quỷ vực lần này chính là giết Tôn Tấn.
Hai thiên sư phái Mao Sơn chỉ chăm chăm nghĩ đến việc chạy trốn sao cho thuận lợi nhất.
Ôn Nghị Thành âm thầm siết chặt nắm đấm để che giấu kích động. Y nghĩ tới thi sống đằng sau, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt mà sư môn giao cho mình.
Nếu như có thể giết chết quỷ vương, sư môn có thể tăng cao địa vị mà Ôn Nghị Thành cũng trở thành thiên sư trẻ tuổi xuất sắc nhất.
Đỗ Yến đứng sau lưng Ôn Nghị Thành, thấy hết mấy động tác lén lút của y.
Cậu đoán được ngay đối phương đang nghĩ gì, cũng chỉ là muốn dùng mình để đối phó với Tiếu Lang mà thôi.
Đỗ Yến không lo âm mưu của Ôn Nghị Thành sẽ thành công, cậu biết xiềng xích trong cơ thể đã nơi lỏng đi rất nhiều, chỉ cần cậu muốn thì có thể dễ dàng tránh thoát.
Sự chú ý của cậu đặt ở cái tên Tôn Tấn. Gã đã sớm biến thành tro bụi nên cái người trong không gian quỷ vực kia đương nhiên sẽ không phải thật.
Xem ra mọi thứ xung quanh đều là tác phẩm của Tiếu Lang, có lẽ Tôn Tấn cũng là do hắn dùng âm khí tạo ra.
Vài ngày sau, suy đoán của Đỗ Yến đã được chứng thực.
Ba vị thiên sư thực lực mạnh thuận lợi tiến vào khu vực trung tâm, mà đám người thường đi cùng họ lại chẳng thấy đâu.
Sức mạnh của BOSS Tôn Tấn đúng là khủng khiếp như lời đồn, ba vị thiên sư kia gần như bị ép đến đường cùng.
Hai thiên sư phái Mao Sơn ngã xuống đất, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu. Ôn Nghị Thành cũng chẳng đoái hoài tới ý định giấu kín thực lực của Đỗ Yến nữa, vội vàng hạ lệnh cho cậu xông lên ngăn cản Tôn Tấn.
Đỗ Yến vâng lời, lúc ra tay bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù trước đây Đỗ Yến chỉ đứng nhìn nhưng cũng biết thực lực của Tôn Tấn rất mạnh.
Kể cả lão tổ phái thiên sư ra tay cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang với hắn.
Mà khi Đỗ Yến xuất trận, khí thế của Tôn Tấn lại yếu đi, cứ như đang lo sẽ làm rớt cọng tóc nào của Đỗ Yến.
Bây giờ cậu là thi sống, đứng ở giữa ranh giới âm dương cho nên cậu không cần dùng pháp khí mới có thể làm quỷ hồn bị thương.
Ngoại trừ cơ thể thì nhược điểm của đám quỷ hồn còn nằm ở quỷ hạch. Sau khi quỷ hạch vỡ nạt, chúng sẽ tạm thời biến mất, phải tu dưỡng một khoảng thời gian mới có thể tiếp tục xuất hiện.
Tôn Tấn và Đỗ Yến đánh được mấy chiêu, gã bèn chủ động đưa quỷ hạch cho cậu.
Tuy Đỗ Yến hơi nghi hoặc song cũng chẳng nương tay, bóp nát quỷ hạch của Tôn Tấn.
Đối phương lập tức biến thành tro bụi. Cùng lúc đó, đường phố tràn ngập sương trắng.
Ba vị thiên sư còn chưa kịp vui mừng thì đã bị tình huống khác thường trước mắt dọa sợ.
Khương Việt nói: “Giết Tôn Tấn là xong rồi mà, chuyện gì nữa thế?”
Trác kiệt lắc đầu: “Không biết, tư liệu về không gian quỷ vực này rất ít, chúng ta cứ cẩn thận chút.”
Trong lòng mọi người đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hơn cả ban nãy, dường như có một thứ gì đó mà bọn họ không thể chống lại đang chuẩn bị tiến đến.
Cả nhóm di chuyển tới chỗ kín đáo, bày trận pháp sẵn sàng đón địch.
Cuối ngã tư vang lên tiếng bước chân đầy quy luật, không nhanh cũng chẳng chậm, càng ngày càng gần.