Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 199




Bữa tiệc này do hội trưởng thương hội tỉnh làm chủ, tổ chức mỗi năm một lần, về cơ bản tất cả những người có máu mặt nổi danh ở khu vực đều sẽ tham gia.

Năm nào Thành Du cũng nhận được thiệp mời, chỉ là ngoại trừ năm đầu nhận chức đốc quân ra thì hắn chưa từng xuất hiện.

Lần này có hai tấm thiệp gửi tới phủ đốc quân, một là đưa cho Thành Du, còn lại là tham mưu trưởng Nguyên Yến.

Lúc bọn họ xuống xe đã khiến người đứng tại cửa đón khách hoảng hốt. Chẳng ai ngờ Thành Du lại có mặt cả.

Vài phút sau, hội trưởng thương hội gấp rút chạy ra ngoài.

Trong cái thời loạn này có tiền không quan trọng, có quyền có binh mới là vương đạo. Đối mặt với đốc quân Thành Du đứng đầu cả tỉnh, các thương nhân giàu có đều lo sợ tái mặt.

Hội trưởng tiến lên đón, nở nụ cười kính cẩn: “Hôm nay đốc quân hạ cố đến chơi, kẻ hèn này không nghênh đòn từ xa, thật là thất lễ.”

Thành Du khẽ gật đầu: “Không sao, hôm nay ta không phải khách chính.”

Hội trưởng sững sờ, luôn miệng bảo: “Đốc quân cứ nói đùa.”

Thành Du nhìn Đỗ Yến, đáp: “Ta theo tham mưu nhà ta tới đây thôi. Em ấy vừa từ nước ngoài trở về, ta muốn dẫn em ấy đến làm quen với vài nhân vật nổi tiếng khác.”

Hội trưởng nghe vậy liền hiểu được hàm ý trong lời nói của Thành Du: “Không dám, không dám. Ở đây đều là người kiếm sống dưới quyền đốc quân, chẳng phải nhân vật nổi tiếng gì.”

Nói xong, ông ta chìa tay về phía Đỗ Yến: “Nguyên tham mưu, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”

Hàn huyên xong, bọn họ bèn tiến vào hội trường.

Thành Du và Đỗ Yến không mặc âu phục mà thay vào đó là quân trang, hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng xa hoa nhàn nhã trước mắt.

Khoảnh khắc Thành Du xuất hiện, tất cả mọi người đều ngừng trò chuyện, chào hỏi hắn.

Thành Du khẽ gật đầu, sau đó dẫn Đỗ Yến tới một góc yên tĩnh vắng vẻ.

Ai cũng đều hiểu tính Thành Du, nếu hắn không thể hiện ra thì chứng tỏ hắn không thích người nào đến quấy rầy mình. Nếu đến lấy lòng hắn lúc này sẽ chỉ chữa lợn lành thành lợn què mà thôi.

Vì vậy khách mời lại tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở song thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về phía Thành đốc quân, hễ thấy hắn có vẻ đồng ý trao đổi thì lập tức tiến lên ngay.

Thành Du và Đỗ Yến đứng một bên, giải thích cặn kẽ về thân phận, địa vị cùng với ngành nghề của từng người. Hắn biết Đỗ Yến không muốn trốn sau lưng hắn để tìm kiếm sự che chở.

Khiến Đỗ Yến mau chóng quen với tình hình của thế giới này chính là cách bảo vệ tốt nhất. Thành Du hiểu công tử Yến nhà hắn chẳng phải chim choàng yến trong lồng mà là đứa con cưng của trời nắng mưa thất thường.

Sau khi dứt lời, Thành Du thấp giọng hỏi: “Thế nào? Thử tiếp cận bọn họ nhé?”

Đỗ Yến gật đầu, đáp: “Ừ.”

Thành Du ngẩng đầu nhìn sang đám người chờ từ lâu kia, bọn họ nhanh chóng đoán được ý, tự sắp xếp theo tư lịch và địa vị để lên giới thiệu.

Nhưng mới một hai phú thương thôi mà Thành Du đã cảm thấy có chút không đúng.

Mấy phú thương kia giới thiệu thì cứ giới thiệu đi, dẫn theo con gái, em gái hoặc cháu gái qua làm gì?

Đương nhiên những người này đều biết tác phong làm việc của Thành Du, không giới thiệu các khuê tú đó cho hắn. Thế nhưng mục tiêu của bọn họ lại là Đỗ Yến.

Thành Du đứng đó, sắc mặt âm trầm. Đỗ Yến không hề phát hiện, lại tưởng là tập tục ở đây.

Lúc vị tiểu thư nào đó thẹn thùng tỏ vẻ sẽ để dành điệu nhảy đầu tiên tối nay cho Đỗ Yến thì Thành Du không còn nhịn nổi nữa.

May mà hắn ngồi ở vị trí cao đã lâu, tuy sự khó chịu lên đến đỉnh điểm song trên mặt vẫn rất thản nhiên.

Hắn chỉ ghé sát bên tai Đỗ Yến: “Đến giờ rồi.”

Đỗ Yến ngẩn người, nghi hoặc nhìn Thành Du. Bình thường thời gian sẽ không hết nhanh như vậy.

Hắn bảo: “Hiện tại vẫn nên cẩn thận chút.”

Đỗ Yến nghĩ thầm đúng vậy, chẳng may biến mất dưới con mắt của bao nhiêu người thì nguy to.

Cậu ngước mắt, hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Thành Du quay sang nói với phú thương trước mắt: “Xin lỗi, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

Dứt lời, Thành Du và Đỗ Yến rời đi, lời mời của cô tiểu thư kia cứ thế bị bỏ qua.

Hai người bước tới chỗ vắng nhất trên sân thượng, đối diện hoa viên. Cây cối trồng trong vườn được ánh đèn chiếu sáng, mờ mờ ảo ảo, ngoại trừ tiếng người ồn ào đằng sau và âm thanh côn trùng kêu thì chẳng thấy bất cứ vật thể nào khác.

Đợi đến khi Thành Du đóng cửa nối liền hội trường với sân thượng, xung quanh chỉ còn sót lại tiếng côn trùng rả rích.

Đỗ Yến dựa vào lan can ban công quan sát động tác của hắn, khó hiểu nhướn mày: “Ngươi làm gì vậy? Cứ thần thần bí bí.”

Thành Du đáp: “Ở bên ngoài phải cẩn thận hơn.”

Đỗ Yến chưa kịp phản ứng thì Thành Du đã bước hai bước qua, sau đó chống tay lên lan can.

Đỗ Yến khẽ nhíu mày, bây giờ cậu bị vây trong lồng ngực Thành Du, loại cảm giác áp bách mãnh liệt ấy khiến cậu rất mất tự nhiên.

“Ngươi…”

Câu chất vấn còn chưa nói xong, đôi môi nóng rực của Thành Du đã hạ xuống. Cậu cả kinh, vô thức đẩy hắn ra song lại bị chế trụ ấn vào lòng.

Nụ hôn thân mật chẳng những không bớt phóng túng mà còn càng trở nên càn rỡ.

Đỗ Yến từ chối mấy lần song đối phương chẳng hề bị lay động, thậm chí cuốn cậu vào trong sóng tình kịch liệt hơn. Đỗ Yến miễn cưỡng duy trì lý trí, mở mắt nhìn thấy con ngươi đen kịt gần như không còn ánh sáng của Thành Du.

Cậu khẽ nhíu mày, chẳng biết đối phương lại chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nào, hoàn toàn nằm ở gần ranh giới hắc hóa.

Năm Thành Du là con tin cũng có cái tính như thế. Bình thường trông rất ôn hòa, nhưng một khi đụng đến giới hạn lại trở nên cường thế cực kỳ.

Đỗ Yến tự nhủ Thành Du đang mất lý trí do đó cậu không cố gắng chống cự nữa, chuẩn bị đợi đến lúc Thành Du bình tĩnh mới đẩy hắn ra.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, khí thế mãnh liệt trên người Thành Du cũng dần tiêu tán.

Hắn vẫn không lùi lại, chỉ dán lên bờ môi Đỗ Yến, nói:”Chắc là có thể kiên trì đến ngày mai.”

Đỗ Yến ngoảnh mặt, lạnh nhạt đáp: “Buông ta ra.”

Thành Du hiểu mình đang hơi quá bèn ngoan ngoãn nghe theo. Khi hắn đang định mở miệng thì bên trong hội trường bỗng có tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là những âm thanh hoảng hốt lo sợ.

Bầu không khí ám muội biến mất, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt chạm vào bao súng.

Thành Du giương súng và kéo cả rèm lẫn cửa ra để quan sát tình huống.

“Không sao.”

Đỗ Yến nghe vậy, đi lên phía trước. Hai người quay về hội trường, phát hiện đèn thủy tinh chẳng biết tại sao lại rơi xuống đại sảnh.

Giữa đống bộn bề ấy, rất nhiều tiểu thư đều vô cùng sợ hãi, may mà không ai bị thương.

Hội trưởng thương hội luôn miệng sai người tới thu dọn tàn cục, bảo thuộc hạ qua trấn an đám đông.

Trước mắt quá hỗn loạn, thời điểm Thành Du xuất hiện cũng chẳng có ai biết, khi có người khác nhắc mới kịp phản ứng. 

Ông ta áy náy, tiến lên đón: “Khiến đốc quân chê cười rồi, chẳng biết bọn người hầu làm việc thế nào mà không phát hiện ra…”

Thành Du không hứng thú, hắn đáp: “Không sao, bọn ta còn bận nhiều việc, xin phép cáo từ trước.”

Thành Du muốn đi thì đương nhiên chẳng có ai dám cản, hơn nữa ở đây còn vừa xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn, hội trưởng thương hội sợ tái mặt tiễn hai người đến cửa.

Đúng lúc ấy, người hầu dọn dẹp đống hỗn độn đi tới, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà lại lao thẳng về phía Thành Du.

Hội trưởng dựng đứng lông mày, đang định nổi giận thì thấy những người kia vứt đống đồ xuống đất, tay mò về phần hông.

Thành Du có kinh nghiệm lâu năm trên sa trường nên hắn phản ứng cực nhanh, bọn chúng vừa mới hành động hắn đã đá văng hội trưởng, giúp đối phương tránh thoát sau đó kéo Đỗ Yến lăn một vòng tìm nơi ẩn náu.

Tiếng súng vang lên, tiệc rượu còn đang ca múa tưng bừng bỗng chìm trong hỗn loạn.

Đỗ Yến và Thành Du trao đổi ánh mắt, phối hợp ăn ý tìm góc bắn tốt, bắt đầu giao chiến với đám đạo tặc.

Cửa lớn hội trường bị đạo tặc đóng lại, thủ vệ bên ngoài nhất thời không thể vào trong cứu viện ngay lập tức. Trước mắt chỉ có hai người là có vũ khí, bù lại bọn họ đều rất hợp rơ, nhanh chóng đánh bại đám đạo tặc.

Lúc cục diện đã nằm trong sự khống chế, phía Thành Du lại xảy ra sự cố.

Đỗ Yến cũng không thấy rõ tình huống cụ thể, nói chung hiện tại đã biến thành cậu cầm sũng hướng về phía tên đạo tặc đang dùng dao găm kề sát cổ Thành Du.

Kể cả thế, bàn tay cầm súng của Đỗ Yến vẫn không run.

Có lẽ do tên đạo tặc bắt được Thành Du thấy đồng bọn lần lượt ngã xuống nên tinh thần sắp sụp đổ đến nơi. Lâm vào bước đường cùng, đôi mắt gã đỏ au, trên trán đổ mồ hôi hột, lắp ba lắp bắp nói.

“Mày, mày mau bỏ súng xuống, nếu không trước khi chết tao sẽ cắt đứt cuống họng Thành đốc quân.”

Lông mi Đỗ Yến rung nhẹ, Thành đốc quân? Xem ra lần ám sát này nhằm vào Thành Du bởi vì đối phương biết rõ thân phận lẫn tầm quan trọng của hắn.

Đạo tặc thấy Đỗ Yến vẫn ung dung lại càng bối rối hơn, nói mà chẳng biết lựa lời: “Bỏ súng xuống nếu không tao sẽ cắt cổ hắn đó! Trước khi chết có thể kéo Thành đốc quân chịu tội thay cũng không thiệt.”

Đỗ Yến tiếp tục duy trì tư thế cũ, cân nhắc xác suất bắn trúng gã ta để cứu Thành Du là bao nhiêu. Nhưng đúng lúc ấy, cậu chợt bắt gặp ánh mắt hắn.

Đen kịt như nơi sâu nhất dưới đáy biển, không có nửa phần ánh sáng. Vẻ mặt bình thản khiến Đỗ Yến nhớ tới nhiều năm trước.

Cậu đứng trên tường thành giữa bầu trời tuyết, giương cung về phía Thành Du ở đằng xa.

Lúc ấy cậu định bắn trúng vai hắn, để mũi tên đó triệt để chấm dứt quan hệ tình cảm giữa hai người. Thế nhưng cuối cùng, cậu lại nhắm vào ngọc quan trên đỉnh đầu đối phương.

Tiểu Bát từng hỏi cậu có mềm lòng hay không, Đỗ Yến chỉ đáp phòng ngừa vạn nhất.

Hiện tại Đỗ Yến nghĩ khi đó chắc là mình đã động tâm, vì động tâm nên mới do dự, thay đổi kế hoạch lúc quan trọng nhất.

Nhưng tình cảm của cậu trước giờ đều vô cùng đạm bạc, động tâm rồi cũng không nhận ra.

Lý trí bị tình cảm nhấn chìm. Đỗ Yến bối rối, trên mặt lộ vẻ chần chừ.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, thân thể Thành Du khẽ động, mặc kệ cuống họng bị cắt chảy máu, đoạt lấy con dao găm trong tay gã kia.

Tình thế nhanh chóng xoay chuyển. Dù sao Đỗ Yến vẫn là Đỗ Yến, thấy Thành Du hành động thì lập tức bóp cò, gã đạo tặc hét lên một tiếng rồi ngã xuống.

Trận ám sát Thành đốc quân hữu kinh vô hiểm(*) cứ thế kết thúc, đương nhiên yến tiệc sẽ không thể tiếp tục nữa.

(*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy)

Quân lính của Thành Du khống chế toàn bộ hội trường, tất cả khách mời đều bị thẩm vấn nghiêm ngặt, cố gắng bắt được kẻ chủ mưu trong thời gian ngắn nhất.

Bận rộn xong xuôi, lúc Đỗ Yến và Thành Du trở về dinh thự thì trời đã gần sáng.

Sau khi rời khỏi phủ đốc quân, Đỗ Yến không nhìn Thành Du lần nào, cũng chẳng nói gì thêm. Thời điểm bước vào dinh thự, cậu bèn tiến thẳng đến phòng mình, coi như không thấy Thành Du luôn đi phía sau, giơ tay định đóng cửa..

Thành Du thẳng thắn dùng chân chặn lại. Áo khoác cởi ra tự lúc nào, để lộ băng gạc trên cổ.

Vết thương không sâu, khử trùng rồi dùng băng quấn chặt, mấy ngày nữa là khỏi. Đối với Thành đốc quân, vết thương cỏn con ấy chỉ bé bằng mắt muỗi.

Nhưng hắn vẫn bày bộ mặt vô cùng đáng thương, lên tiếng: “Cổ ta đau lắm.”

Đỗ Yến lườm hắn, đáp: “Đau thì uống thuốc, nói với ta làm chi?”

Thành Du trả lời: “Bận rộn cả ngày trên người toàn mùi mồ hôi, ta sợ tự tắm đụng vào vết thương rồi nhiễm trùng. Phiền em giúp ta được không?”

Đỗ Yến thấy hắn kiên trì như vậy liền biết không thể nhốt đối phương ngoài cửa thêm nữa. Cậu lùi vài bước song vẫn không nhẹ dạ.

“Có nhiễm trùng thì cũng là do ngươi tự chuốc lấy.”

Thành Du không khỏi chột dạ, hắn cười nhạt: “Không hổ là công tử Yến, tùy tiện phẩy tay là có thể giành lại giang sơn Nguyên Quốc. Ta lén lút làm gì cũng chẳng giấu được em.”

Đúng vậy, khoảnh khắc Thành Du hành động, Đỗ Yến lập tức hiểu Thành Du đang cố ý để người khác uy hiếp. Dựa vào đầu óc và thân thủ của hắn, sao có thể xảy ra sơ sót không đáng có trong lúc quan trọng nhất.

Về phần mục đích, nếu như Đỗ Yến đoán không lầm thì nó xuất phát từ mũi tên mà cậu bắn về phía hắn trên tường thành năm đó.

Dù gì Thành Du này cũng là đầu thai chuyển thế, không phải đế vương Thành Du từng trải qua mọi chuyện. Ký ức của hắn không hoàn chỉnh cho nên mũi tên kia mới khiến hắn lấn cấn.

Mà sự lấn cấn đó lại là nguyên nhân khiến Đỗ Yến không thế tiến vào tầng mộng cảnh tiếp theo. Thậm chí Thành Du còn muốn sử dụng biện pháp ngu xuẩn để thăm dò cậu.

Đỗ Yến bị cái tên bỗng dưng trở nên ngốc nghếch này chọc cho tức giận đến bật cười.