Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 198




Thành Du đang rất yếu, đầu óc hơi chậm chạp. Thấy Đỗ Yến giận như vậy thì không hiểu lắm song vẫn dỗ dành: “Xin lỗi, là tại ta.”

Đỗ Yến nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thành Du, cũng biết mình đừng nên so đo với người bị thương.

Cậu kéo ghế ngồi xuống, nói:”Nếu ngươi thiêu hủy bức tranh kia, không treo trong mộ làm vật bồi táng thì ta đã chẳng xuất hiện với bộ đồ nữ như thế này.”

Những điều Đỗ Yến nhắc đến Thành Du đều đã quên. Song hắn vẫn chột dạ, đáp: “Sao ta có thể nhẫn tâm thiêu hủy đồ vật liên quan đến em.”

Đỗ Yến nhớ tới lúc sau khi Thành Du xưng đế, cậu thấy được các món đồ cất gọn gàng cẩn thận trong mật thất tại tẩm điện.

Từ quần áo đến trang sức, thậm chí là cây bút lông đều được đặt trong hộp vì chúng đều là thứ mà Đỗ Yến tặng hắn.

Lúc Thành Du làm con tin ở Nguyên Quốc, tuy hắn là hoàng tử Thành Quốc nhưng lại bị người khác coi thường, chẳng có ai sắp xếp đồ dùng cần thiết hằng ngày cho hắn.

Đỗ Yến lấy lý do nô bộc đi theo mình không thể quá bần hàn nên tặng hắn rất nhiều thứ. Cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, mấy món đồ đó cũng chẳng quý giá gì, có thể thỏa mãn nhu cầu thường nhật mà thôi.

Không ngờ Thành Du lại trân trọng cất giữ.

Đỗ Yến hiểu được nguyên nhân Thành Du giấu bức tranh kĩ như vậy.

Hiểu…hiểu cái của khỉ ấy!

Đỗ Yến cúi đầu ngắm bộ váy hoa lệ dưới thân, xụ mặt nghĩ đến cảnh tượng lúc trời sáng, bác Thành đi vào.

“Ta khoan hồng độ lượng, tạm thời không tính toán chuyện ngươi lén lút giấu bức họa.” Đỗ Yến khẽ nhíu mày, “Nhưng tới hừng đông, phải làm thế nào với trang phục của ta đây?”

Trọng điểm mà Thành Du nghe thấy lại khác. Tuy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt song đôi mắt sáng đến kinh người.

“Tới hừng đông? Ý em là khi đó em sẽ không trở về bức tranh ư?”

Đỗ Yến nhìn Thành Du, hỏi: “Ngươi nhớ được gì rồi?”

Thành Du đáp: “Lúc hôn mê ta đã nhớ ra rất nhiều chuyện. Em… Chính là Nguyên Yến, không phải họa yêu đúng không?”

Hắn nói năng hơi lộn xộn song Đỗ Yến vẫn hiểu được nguyên nhân thông qua các câu từ đứt quãng.

Do hắn tưởng cậu là họa yêu nên trước đây cậu không thể ra ngoài vào thời điểm Thành Du tỉnh táo, điều kiện để cậu xuất hiện chính là mộng cảnh của hắn. 

Mà hiện tại Thành Du đã nhớ hết chuyện kiếp trước, biết Đỗ Yến là công tử Yến thời Nguyên Quốc, không phải họa yêu nhưng chẳng rõ tại sao linh hồn lại gửi gắm trong bức tranh.

“Lúc đó ta chỉ nghĩ nếu mình cứ thế rời đi thì em sẽ đợi mãi như vậy à?”

Thành Du nói tới đây, Đỗ Yến mới biết được lý do cậu không bị buộc trở về bức tranh. Hắn quả thực đang dựa vào ý chí cầu sinh và chấp niệm Đỗ Yến đã chờ mình hơn một nghìn năm, muốn tỉnh dậy làm bạn với cậu.

Tuy khá cảm động nhưng từ xưa đến nay Đỗ Yến không phải kiểu người quá cảm tính.

Cậu bĩu môi, đáp: “Ta không chờ ngươi.”

Thành Du bật cười, nói: “Tính tình em chính là như vậy. Tại sao..em lại ở trong tranh thế?”

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: “Không biết, lúc ta khôi phục ý thức thì ngươi xông vào mộ thất.”

Thành Du rướn người, cố gắng nắm tay Đỗ Yến. Cậu ngồi hơi xa, hắn lại không định từ bỏ, kiên cường chống đỡ ngồi dậy.

Đỗ Yến lườm hắn: “Chán sống rồi à?”

Cậu nói hơi khó nghe nhưng vẫn chủ động chìa tay.

Thành Du sững sờ, sau đó mỉm cười cầm tay Đỗ Yến: “Là lỗi của ta, lúc trước ta không nên ép em đồng ý ước hẹn kiếp sau mới phải.”

Theo lời kể của Thành Du, trong đầu Đỗ Yến dần xuất hiện ký ức.

Đế vương Thành Du và quốc sư Nguyên Yến cùng nhau trị vì thiên hạ hơn hai mươi năm. Hồi hắn còn trẻ chinh chiến tứ phương đã lưu lại không ít nội thương, bệnh tật nằm liệt giường.

Thời điểm hấp hối, Thành Du nắm tay Đỗ Yến, nói cả đời này chẳng cầu gì khác chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại cậu.

Đỗ Yến gật đầu đồng ý.

“Ban đầu lúc học thuật âm dương chiêm tinh ở chỗ thầy, ta đã biết mình sẽ không có kiếp sau.”

Đỗ Yến rũ mắt, nhìn bàn tay đang đan chặt vào nhau kia.

Mặc dù mục đích của cậu là bổ sung thiết lập mộng cảnh, tránh chuyện bị nhốt vào bức tranh lần nữa nhưng đó cũng không phải giả. Đỗ Yến đến để ăn giấc mộng, là người thể đầu thai chuyển kiếp.

Thành Du lên tiếng: “Do lời hứa kia nên em mới bị nhốt lâu như vậy…”

Đỗ Yến nhìn hắn, hất cằm đáp: “Lẽ nào ngươi hối hận?”

Thành Du ngẩn người, cười khổ: “Điều khiến ta băn khoăn nhất chính là ta không hề cảm thấy hối hận chút nào.”

“Vậy ngươi nói như thế có nghĩa gì?” Đỗ Yến trả lời, “Ta cũng chẳng muốn nghe.”

“Là ta sai, ta đang lo liệu em có thể sinh hoạt bình thường dưới trạng thái này hay không thôi.”

Đỗ Yến nói: “Ta vẫn giống như trước đây, chỉ là cách biến thành thực thể hơi phiền phức.”

“Phiền phức?”

Đỗ Yến gật đầu, đột nhiên thẹn quá hóa giận: “Ta nhất định phải thông qua ngươi mới có thể hóa thành thực thể, nếu không sẽ tồn tại dưới dạng linh hồn.”

Thành Du vừa nghe đã hiểu ý Đỗ Yến: “Chứng tỏ sau khi em tiếp xúc với ta thì có thể chạm vào những vật khác?”

“Ừm.” Ánh mắt Đỗ Yến rơi trên bàn tay của hai người, “Chính là như vậy.”

“Cho nên nụ hôn vừa rồi là để em biến thành thực thể?”

Đỗ Yến biết Thành Du đang chờ câu trả lời như thế nào song cậu chẳng thích chiều theo ý hắn: “Không thì sao? Chẳng nhẽ là vì ta thích ngươi à?”

Cậu tưởng Thành Du sẽ thất vọng, không ngờ đối phương lại cười dịu dàng, trông vô cùng thoải mái.

“Thế nên ta là người duy nhất có liên hệ với em trên thế giới này.”

Đỗ Yến âm thầm bất đắc dĩ, quả nhiên nội tâm của Thiệu Lăng Hằng chính là như vậy. Cậu thực sự không hiểu tại sao đằng sau bộ mặt nghiêm túc kia lại chứa nhiều thứ thần kỳ đến thế.

Càng tới gần tầng tiềm thức, tâm hồn phong phú lại càng bộc lộ rõ ràng hơn.

Hai người tùy tiện hàn huyên hồi lâu, Đỗ Yến để Thành Du nghỉ ngơi mấy lần nhưng hắn vẫn rất phấn chấn, không nỡ rời mắt.

Đỗ Yến thấy thế cũng bỏ chuyện này ra sau đầu. Ý thức của chủ nhân giấc mộng quyết định mọi chuyện, chỉ cần Thành Du có động lực thì làm gì cũng chẳng sao.

Đỗ Yến tập trung củng cố thiết lập tính cách còn Thành Du lại quý trọng quãng thời gian đã bỏ lỡ, hai người nhất thời quên mất một việc cực kỳ quan trọng.

Hậu quả là khi bác sĩ, bác Thành lẫn phó quan đẩy cửa vào bèn sợ ngây người.

Một đêm trôi qua, Thành đốc quân tỉnh dậy không nói. Đại mỹ nhân mặc trang phục thời xưa, vẻ xinh đẹp tỏa ra bốn phía đây là ai?

Càng làm cho bọn họ thiếu chút nữa đánh rớt con ngươi chính là Thành đốc quân trước giờ luôn nghiêm túc thận trọng, chẳng có nửa phần hứng thú với nữ sắc, không buồn nhìn bất cứ mỹ nhân phong tình vạn chủng nào lại đang chăm chú dõi theo mỹ nhân cổ trang kia, ánh mắt dịu dàng như sắp hóa thành nước, dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu.

“…”

Đỗ Yến nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu nhìn đám người đứng sững tại chỗ.

Cậu trầm mặc nửa ngày, hung tợn trừng Thành Du.

Lần đầu xuất hiện đã mặc đồ nữ, về sau chắc hẳn sẽ không thoát nổi cái danh người có sở thích kỳ lạ.

Thành Du hiểu ý, nhẹ nhàng bóp tay cậu, thấp giọng nói: “Không sao.”

Đỗ Yến rút tay về, ban ngày ban mặt dưới con mắt của biết bao nhiêu người còn cầm tay cầm chân làm gì.

Thành Du không buồn. Hắn cười động viên, cảm thấy Đỗ Yến tức giận trông cũng rất đẹp.

Đám người đứng ngoài quan sát tình hình, do dự chẳng biết có nên lui ra đóng cửa cho lịch sự hay không.

May mà Thành Du nhanh chóng thu liễm, trở về làm Thành đốc quân quen thuộc.

Hắn lên tiếng: “Các ngươi vào đi.”

Họ hiểu rõ nặng nhẹ, không tỏ vẻ quá mức chú ý đến Đỗ Yến mà để tâm đến tình trạng của Thành Du hơn.

Bác sĩ kiểm tra, xác nhận thân thể Thành Du đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt rồi rời khỏi phòng bệnh.

Thành Du nói: “Nguyên Yến là bạn thân của ta lúc ở nước ngoài du học. Mấy năm qua ta luôn cùng em ấy trao đổi thư từ, dạo gần đây mới chịu về nước giúp ta.”

“Không ngờ khi em ấy đến ta lại đang ở tiền tuyến.” Thành Du nhìn Đỗ Yến.

Bác Thành và phó quan cứ cảm thấy ánh mắt của đốc quân nhà họ dành cho mỹ nhân cổ trang này cứ sai sai sao đó. Song bọn họ cũng biết ý, không thắc mắc quá nhiều.

“Sau đó ta bị thương nặng, Nguyên Yến ở nước ngoài có đọc và tìm hiểu về hí kịch. Đồng thời em ấy cũng biết chấp niệm trong lòng ta, ta cũng từng gửi bức tranh cho em ấy xem nên em ấy bèn hóa trang đến đây, hiệu quả cực kỳ tốt.”

Giải thích như thế nghe có chút hoang đường nhưng lời này xuất phát từ miệng Thành Du thì lại hết sức thuyết phục.

Bác Thành và phó quan nhìn nhau rồi quan sát mỹ nhân cổ trang nọ, thầm nghĩ thì ra người này là nam ư?

Đỗ Yến thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người họ. Tính cậu vốn lý trí, mặc dù có chút giận chó đánh mèo Thành Du song ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, kiêu căng như cũ.

Đối mặt với tình cảnh này, bác Thành và phó quan đều cảm thấy Thành đốc quân nhà họ đang nói thật.

Đúng là Thành Du từng đi du học, trong suốt ba bốn năm ấy không rõ hắn đã trải qua những gì. Thêm vào đó người nước ngoài rất cởi mở, chẳng bảo thủ như ở quốc nội. Kiểu công tử nhà giàu lớn lên tại nước ngoài từ nhỏ này không thèm để bụng chuyện giả nữ cũng rất dễ hiểu. 

Bác Thành lên tiếng: “Cậu Nguyên, thực sự đội ơn cậu rất nhiều…”

Đỗ Yến gật đầu: “Thành Du là bạn thân của ta, đây là điều nên làm.”

Thành Du thấy mọi người đã tin tưởng lai lịch mà hắn tạo cho Đỗ Yến bèn nói tiếp.

“Nguyên Yến bị mất hành lý, phiền bác đến tiệm quần áo mua mấy bộ đem đến đây. Sau đó báo thợ qua lấy số đo của em ấy, may đồ mặc thường ngày.” Thành Du bảo “Vài hôm tới, Nguyên Yến sẽ ở bệnh viện chăm ta.”

“Vâng, thưa cậu.”

***

Tốc độ hồi phục của Thành Du quá khủng khiếp, mới nửa tháng đã trở về dinh thự.

Bên cạnh người có máu mặt như Thành Du động gió thổi cỏ lay chút thôi là dân chúng trong thành liền sôi nổi bàn tán.

Ngoại trừ tin Thành đốc quân khỏi bệnh ra thì tất cả đều nói về khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện cùng với hắn.

Thành đốc quân có thêm một vị tham mưu trẻ tuổi, ai ai cũng biết. Nghe đâu đối phương là bạn thân từ thời niên thiếu của đốc quân, học sâu hiểu rộng, trở về từ nước ngoài lại còn đẹp trai dị thường.

Lời đồn vừa lan rộng, không ít phú thương có con gái đang chờ gả bắt đầu tính toán. Hiện tại chính quyền trung ương rơi vào thế yếu, đốc quân là người đứng đầu cao nhất của tỉnh.

Diện tích tỉnh Y lớn nhất nước, là mảnh đất màu mỡ, hễ ai đáp được lên con đường Thành đốc quân này đều đồng nghĩa với việc chiếm được chỗ dựa vững chắc.

Nhưng cha mẹ Thành đốc quân đã mất, hắn cũng chẳng có anh chị em gì, bản thân vẫn luôn tránh xa nữ sắc, nghiêm túc, công bằng chính trực. Vất vả lắm mới xuất hiện người bạn được đối xử đặc biệt cho nên đám người muốn bám víu hắn sẽ rục rịch chuẩn bị.

Thành đốc quân không hứng thú với phụ nữ, tham mưu trưởng thì còn rất trẻ, lại vừa trở về từ nước ngoài, chưa biết chừng có thể lợi dụng.

Các nhân vật máu mặt trong thành dồn dập hành động, biểu hiện cụ thể là hàng loạt thiệp mời được gửi đến phủ đốc quân, đối tượng nhắm đến không phải chính chủ mà là tham mưu trưởng Nguyên Yến.

Đỗ Yến chẳng quan tâm, do đó chưa từng nhận lời tham dự bất kỳ yến tiệc nào.

Vậy mà hôm nay cậu không thể không có mặt, nguyên nhân chính xuất phát từ Thành Du đang ngồi cạnh cậu.

Đỗ Yến nhìn hắn, vẻ mặt khó chịu, vô cùng bất mãn trước việc đối phương tự tiện thay cậu nhận lời mời.

Thành Du mỉm cười, hỏi: “Sao vậy? Chán lắm à?”

Đỗ Yến đáp: “Đừng giả ngu, ngươi biết thừa là ta không thích mà.”

Thành Du bảo: “Ta chỉ muốn bọn họ thấy em là người quan trọng nhất với ta, tránh cho ai đó mắt mù dám có ý đồ với em.”

Đỗ Yến cười khẩy: “Dựa vào địa vị của ngươi, chắc chắn đã gây thù chuốc oán vô số. Nếu ta trở thành người quan trọng nhất sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Khoảng thời gian vừa rồi, Thành Du dành rất nhiều thời gian kể cho Đỗ Yến nghe chuyện từ khi hắn ra đời cho đến nay, giúp cậu nhanh chóng nắm bắt tình hình thế giới ngàn năm sau.

Thành Du nắm chặt tay Đỗ Yến, thấy cậu định rút ra bèn thấp giọng nói: “Nụ hôn buổi sáng chắc không đủ đâu, chẳng nhẽ lát nữa em định biến mất luôn ư?”

Vì để phòng lính cần vụ lái xe nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, Thành Du dán sát vào bên tai Đỗ Yến, hơi thở của hắn khiến lỗ tai cậu hơi ngứa.

“Tránh xa ta ra.”

Cậu ngoảnh đầu đi, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng không cố gắng tránh thoát nữa.

Thành Du thấy thế liền biết nếu cứ tiếp tục trêu chọc thì đối phương sẽ thẹn quá hóa giận. Hắn khôi phục vẻ mặt như cũ, quay lại đề tài thiệp mời lúc trước.

“Tống soái tỉnh A từng có người yêu thanh mai trúc mã. Sau khi hắn cưới đối phương về bèn lấy thêm vợ bé, đối xử cực kỳ lạnh nhạt. Mọi người đều cho là hắn chẳng hề thích vị phu nhân ấy.”

Thành Du nở nụ cười mỉa mai: “Thật ra người hắn yêu nhất chính là vị phu nhân kia, chẳng qua hắn nghĩ mình gây thù quá nhiều nên dùng cách này để che mắt.”

Đỗ Yến nhìn hắn, đáp: “Hèn nhát.”

Thành Du vô cùng tán thành: “Ta cũng thấy vậy. Về sau hắn ra ngoài diệt cướp, dinh thự bị kẻ gian đột nhập, mọi người đều tưởng phu nhân sẽ bị giết nhưng chúng lại bắt cô vợ bé làm con tin.”

Đỗ Yến hiểu ý Thành Du, cậu mò khẩu súng dắt sau hông, động tác lắp ráp vô cùng thành thạo.

Đây đương nhiên là thành quả giáo dục ngắn hạn của Thành Du. Trong thời loạn này, súng ống mới là biện pháp phòng thân tốt nhất.

Đỗ Yến cầm súng bằng một tay, khẽ nhếch môi cười, nói: “Lúc trước tài bắn cung của ta giỏi hơn ngươi nhiều.”

Thành Du đột nhiên nhớ tới dáng vẻ phấn chấn lúc trưởng công chúa giương cung trước mặt mình.

Hắn định cười song lại nghĩ tới thanh niên mặc thường phục đế vương đứng trên cổng thành, chĩa cung tên về phía hắn.

“…”

Đỗ Yến thấy Thành Du nở nụ cười hoài niệm rồi bỗng trở nên âm u liền biết việc này có liên quan đến chuyện mãi mà cậu không thể tiến vào tầng tiếp theo. 

Chỉ là tâm tư Thành Du quá sâu, có vài việc nếu hỏi thẳng cũng chưa chắc hắn sẽ nói thật. Đỗ Yến bèn tìm cớ đổi chủ đề, nhắc tới yến tiệc tối nay.