May mà tình huống bất động này không kéo dài quá lâu. Vài ngày sau, Đỗ Yến đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng rồi xuất hiện ở trong thư phòng.
Hiện tại đã là đêm khuya, rèm cửa sổ không kéo sang, ánh trăng trắng ngà rơi dưới đất giống như sương tuyết.
Đỗ Yến quay đầu, nhìn nơi mà mình từng ở.
Quả nhiên là cuộn tranh được bồi mới treo trên tường, xung quanh gắn hộp thủy tinh cỡ lớn, chứng tỏ Thành Du vô cùng yêu quý nó.
Bức họa không vẽ phong cảnh. Sau khi Đỗ Yến đi ra thì trống rỗng khiến cậu không thể phân biệt được nguồn gốc.
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, quyết định nhân cơ hội này đi dạo khắp nơi thu thập thông tin. Ai ngờ cậu vừa nhấc chân đã suýt ngã sấp mặt vì giẫm phải váy.
Váy?
Bấy giờ Đỗ Yến mới rảnh rỗi ngắm nghía bản thân. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang mặc một bộ đồ nữ vô cùng tráng lệ thêu hoa văn chỉ vàng.
Hộp ký ức hé mở, Đỗ Yến nhanh chóng nhớ ra đây là trang phục mà cậu hay mặc hồi cải trang thành trưởng công chúa.
Đỗ Yến khẽ nhíu mày, hiện tại cậu chẳng thể thay đồ nên đành giảm bớt vẻ nam tính, quay người bước tới cửa thư phòng.
Cậu nghiêng tai lắng nghe, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì mới vươn tay mở.
Hả?
Đỗ Yến nhìn bàn tay mình xuyên qua nắm đấm cửa như một cái bóng, nói đúng hơn là đã trở thành hư ảnh.
Cậu không thể đụng vào đồ vật, lẽ nào sau khi ra khỏi bức tranh thì cậu không có thực thể? Đỗ Yến ngờ vực, sau đó đẩy cửa.
Quả nhiên hai tay cậu xuyên qua cánh cửa gỗ lim dày nặng, trông rất đáng sợ.
Đỗ Yến vẫn bình tĩnh, ngay cả thế giới đầy rẫy ác quỷ cậu cũng từng trải qua thì tình huống này vẫn không tính là gì. So với việc bị nhốt trong tranh toàn thân bất động, làm một hồn ma tự do di chuyển đã tốt lắm rồi.
Đỗ Yến không mắc chướng ngại tâm lý, bước xuyên cửa.
Nhà của Thành Du là dinh thự điển hình thời dân quốc. Hắn thích yên tĩnh nên chỗ này chỉ có một mình hắn sống còn thuộc hạ, quản gia và người hầu ở trong tiểu lâu khác.
Cậu biết được những tin tức về Thành Du đều nhớ đám người hầu đến quét tước thư phòng mỗi ngày.
Thực chất đốc quân Thành Du không khác gì đế vương Thành Du, nghiêm túc, chịu khó với chính vụ đến mức hà khắc.
Điều đám người hầu thường ca thán nhất đó là lịch trình hàng ngày của đốc quân luôn chính xác tới từng phút.
Lúc hắn bước vào thư phòng nhất định phải nhìn thấy xung quanh thật sạch sẽ không nhiễm bụi. Đồ hắn đặt trên bạn không được phép xê dịch một chút nào hết.
Sau khi bức tranh Đỗ Yến nương nhờ được mang về, tất cả mọi người đều không được phép chạm vào. Hộp thủy tinh bảo vệ bên ngoài là do Thành Du tự lau chùi hàng ngày.
Hiện tại tư tưởng đã khá cởi mở, người hầu và chủ nhân không phân cấp rõ ràng như thời cổ đại nữa. Thời điểm bọn họ làm việc cũng sẽ bàn tán vài chuyện liên quan đến Thành Du.
Thành đốc quân quyền cao chức trọng nhưng lúc nào cũng một thân một mình.
Ở cái thời loạn này, phàm là người ngồi vào vị trí cao đều rất ít bạc đãi bản thân trong phương diện nữ sắc. Kẻ có tiền có quyền đều cưới bảy, tám bà vợ bé, không tiện ra cửa chào hỏi.
Nhưng Thành Du lại khác, hắn luôn giữ mình trong sạch đến mức cấm dục. Đã ba mươi tuổi song bên cạnh cũng chưa từng xuất hiện bóng dáng phụ nữ.
Lúc nhắc đến đề tài đó, một người hầu mới thắc mắc: “Hay là đốc quân thích đàn ông?”
Người hầu khác đã làm việc tại đây lâu hơn lườm nguýt, đáp: “Cô nghĩ cái gì đấy, kể cả thích đàn ông thì bây giờ chơi bời với con hát cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ nhưng từ xưa đến nay chẳng nghe nói đốc quân ưu ái ai.”
Đám người hầu kia cũng không thể biết chi tiết hơn.
Đỗ Yến vừa nhớ đến truyền thuyết ít ai biết liên quan tới Thành Du vừa tìm kiếm dọc hành lang.
Cậu phát hiện phòng ngủ của Thành Dung nằm bên cạnh thư phòng.
Mặc dù Đỗ Yến đang bước đi nhưng khi giẫm chân xuống đất lại không phát ra bất kì tiếng động nào, lướt vào trong như hồn ma.
Thành Du nằm trên giường, hình như đang ngủ say. Tầm mắt của Đỗ Yến không bị ánh sáng hạn chế, cậu đứng đó nhìn Thành Du chốc lát, xác nhận đối phương chính là vị hoàng đế Thành Du kia.
Cậu trầm tư, quyết định tìm xung quanh xem có manh mối nào khác không. Ai ngờ cậu vừa quay đầu, lập tức trông thấy bộ dạng của mình trên gương.
Đỗ Yến tiến về trước, cảm thấy sự tình có chút kỳ quái. Cậu tưởng mình là linh hồn nhập vào bức tranh cho nên mới không có thực thể song nếu cậu thực sự là ma thì tại sao lại có ảnh phản chiếu?
Thế nhưng Đỗ Yến vẫn chẳng điều tra được thêm điều gì. Cậu đứng đó, quan sát dáng vẻ hiện tại của bản thân.
Quả nhiên hình tượng bây giờ của cậu là trưởng công chúa Nguyên Yến năm mười sáu tuổi, lúc chưa trở về thân phận nam nhi.
Đây là trang phục Đỗ Yến mặc vào những dịp trọng đại, đã lâu lắm rồi cậu chưa đụng đến.
Giả gái do tình thế thúc ép, đi theo thiết lập tính cách ham ăn giấc mộng chứ bản thân Đỗ Yến cũng không có cái sở thích đặc thù kia.
Bộ trang phục trước mắt khiến Đỗ Yến nhớ ra lai lịch của bức họa.
Nó là của Thành Du. Sau khi hắn trở về Thành Quốc bèn vẽ chân dung Đỗ Yến kín đầy cả phòng mật thất, hắn nói mỗi ngày mình đều phải ngắm chúng rất lâu để giải nỗi sầu tương tư.
Kể cả lúc Thành Du lẻn vào quốc đô Nguyên Quốc hỏi cưới Đỗ Yến, biết Đỗ Yến là nam cũng không thiêu hủy những bức hoạ kia.
Thời điểm Thành Du xưng đế, Đỗ Yến làm quốc sư đã may mắn thấy được phòng tranh nọ, đồng thời nghe Thành Du kể về bối cảnh của từng bức.
Thành Du thích cuộn tranh này nhất bởi vì trông cậu vừa ương ngạnh vừa đanh đá nhưng khóe mắt lẫn đuôi lông mày lại lộ nét mềm mại, khiến hắn động lòng không thôi.
Mọi thứ đều xuất phát từ miêu tả của Thành Du.
Hồi đó sau khi nghe xong, Đỗ Yến chỉ lạnh mặt nói.
“Đốt hết mấy bức tranh này cho ta.”
Thành Du đành phải thuận theo cậu, từ đó trở đi Đỗ Yến chưa từng nhìn thấy chúng một lần nào cả.
Không ngờ Thành Du lại lá mặt lá trái, không thiêu hủy hết mà còn giấu kín, làm vật bồi táng trong mộ phần của họ.
Đỗ Yến càng nghĩ càng thấy khó chịu, xoay người bước tới giường Thành Du.
Thế giới này có rất nhiều liên kết với mộng cảnh Thành Du trước đó, tính cách Đỗ Yến cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cậu nhìn Thành Du vô tư ngủ say, nhớ đến chuyện bản thân lại bị ép mặc đồ nữ thì cơn tức bỗng trào dâng, muốn dạy dỗ đối phương một phen.
Cậu ỷ vào mình không có thực thể, vươn tay nhéo mặt hắn.
“!”
Không ngờ nơi đầu ngón tay Đỗ Yến truyền đến cảm giác ấm áp của da thịt. Cậu vô thức bóp nhè nhẹ để xác định xem có phải mình đang gặp ảo giác hay không.
Thành Du khẽ nhíu mày, thân thể giật giật. Đỗ Yến cả kinh, rút tay rồi lùi về sau.
May mà Thành Du chỉ trở mình, vẫn chưa mở mắt.
Đỗ Yến cúi đầu, ngạc nhiên nhìn ngón tay mình.
Chuyện gì thế này? Tại sao cậu không thể sờ lên cửa nhưng lại có thể đụng vào người Thành Du?
Nghĩ tới đây, Đỗ Yến bèn tiếp tục thử thăm dò.
Quả nhiên, cậu có thể thuận lợi chạm vào da thịt lẫn bộ áo ngủ bằng lụa mà đối phương đang mặc.
Đỗ Yến quá kinh ngạc nên động tác cũng thiếu chừng mực.
Thành Du ngồi ở vị trí cao, quanh năm nằm trong nguy hiểm nên tính cảnh giác cực kỳ mạnh. Chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, lông mi run run, sắp sửa tỉnh dậy.
Tuy vẫn còn mê man nhưng tay cũng đã mò xuống dưới gối.
Đỗ Yến thầm nghĩ tiêu rồi, hiện tại Thành Du không biết gì hết, nhỡ hắn tưởng cậu là thích khách, nổ súng giết cậu thì xong phim.
Bây giờ muốn rời khỏi đã không còn kịp nữa, Đỗ Yến đành nghiêng người, cố gắng ngăn cản cánh tay cầm súng của Thành Du.
Nhưng thời điểm Thành Du mở mắt, Đỗ Yến đột nhiên bị lực kéo thật mạnh.
Khi cơn chóng mặt kết thúc, đập vào mắt cậu là thư phòng quen thuộc. Đỗ Yến bỗng quay trở lại trạng thái bất động và không thể nói.
Cậu về với bức tranh rồi ư? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đỗ Yến vẫn còn trầm tư thì cửa thư phòng chợt vang lên tiếng bước chân.
Sau đó Thành Du đẩy cửa
Hắn mặc đồ ngủ lụa, khoác áo ngoài, bật đèn.
Đỗ Yến tưởng hắn có việc phải xử lý giữa đêm, trước đây cũng từng xuất hiện tình huống tương tự.
Không ngờ Thành Du lại đi tới trước mặt Đỗ Yến, kinh ngạc nhìn cậu hồi lâu.
Thành Du thấp giọng thở dài, nói: “Ta lại mơ thấy nàng, rốt cuộc nàng là ai?”
Đỗ Yến ngờ vực, Thành Du mơ tới cậu? Lẽ nào có liên quan đến việc cậu bỗng bước ra khỏi bức tranh?
Cậu nín thở, chờ Thành Du tiết lộ càng nhiều thông tin hơn.
Đáng tiếc khi Thành Du không ở chung với Đỗ Yến đều vô cùng trầm mặc ít nói.
Hắn im lặng, xoay người đi tới bàn làm việc, bắt đầu xử lý công vụ.
Chắc là không phải, bởi vì Đỗ Yến thấy Thành Du lấy một quyển sổ màu đen lạ mắt từ trong két khóa mã, viết lên đó.
Đỗ Yến cố lắm mới đọc được một đoạn.
Năm x tháng y.
Ngày thứ năm mang bức tranh về nhà, ta mơ thấy nàng…
Phần còn lại đã bị che mất do động tác của Thành Du.
Đỗ Yến thầm suy đoán cuốn sổ kia là nhật ký. Từ tình huống vừa rồi, hẳn là mỗi lần nằm mơ Thành Du đều sẽ ghi chép lại.
Chứng tỏ nếu muốn hiểu rõ thì cậu nhất định phải nghĩ cách đọc được nội dung của nhật ký. Chỉ là cậu không thể chạm vào bất cứ thứ gì thì sao có thể lật trang đây?
Đỗ Yến cẩn thận nhớ kĩ rồi nhanh chóng phát hiện, mấu chốt vấn đề vẫn luôn nằm trên người Thành Du.
Trước đây đúng là Đỗ Yến không thể cầm nắm đồ vật, ban nãy khi chưa chạm lên mặt, tay cậu đã xuyên qua cổ áo của đối phương.
Nhưng lúc sờ vào mặt hắn xong cậu lập tức có thể đụng vào quần áo hắn. Nếu vậy, chỉ cần cậu tiếp xúc với Thành Du thì sẽ chạm được mọi thứ.
Đỗ Yến có kế hoạch trong đầu song vẫn chưa gỡ bỏ ngờ vực trong lòng. Cậu không thể xác định điều kiện tiên quyết giúp cậu rời khỏi bức tranh, hơn nữa nhỡ đâu Thành Du tỉnh dậy, cậu lại phải trở về vị trí cũ.
Đành chờ lần rời khỏi bức tranh sau mới biết được đáp án.