Thẩm Hành ngơ ngác nhìn một lúc, đại não hoạt động chậm chạp do ảnh hưởng của rượu.
Người Thuần Chủng dựa vào cửa kia trông có vẻ là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều như đang ngủ.
Thiếu niên Thuần Chủng này sao lại rời khỏi Gia Viên, còn xuất hiện tại nhà hắn mà không mặc đồ chống phóng xạ? Thẩm Hành suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng cho ra được kết luận, hắn vươn tay toan kiểm tra tình hình của thiếu niên nhưng nửa đường lại thấy như vậy không thích hợp, thế là bèn thu tay về.
Thẩm Hành chẳng dám chạm vào thiếu niên giống như búp bê thủy tinh ấy, hắn sợ thể chất của mình sẽ ảnh hưởng đến đối phương.
Mặc dù thiếu niên ắt hẳn đã bị nhiễm phóng xạ do rời khỏi màn sáng dưới trạng thái thiếu đồ bảo hộ, tương lai chẳng còn lạc quan nữa song Thẩm Hành vẫn không muốn đụng vào cậu, chỉ lo sẽ làm mức độ phóng xạ càng tăng cao hơn.
Thẩm Hành ngồi thẳng lưng, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện. Giọng điệu trầm thấp khàn khàn, vừa nghe là biết lâu rồi chưa lên tiếng.
“Người anh em, mau tỉnh lại và nhanh chóng rời khỏi đây đi. Bây giờ trở về trong màn sáng vẫn kịp chữa trị đấy.”
Âm thanh của Thẩm Hành rất lớn, có đang ngủ say cũng sẽ bị đánh thức. Thế nhưng thiếu niên vẫn tiếp tục nhắm mắt, chẳng chịu phản ứng.
Thẩm Hành cảm thấy mình đã thực hiện hết trọng trách nhắc nhở mà thiếu niên vẫn không nhúc nhích thì chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa. Thẩm Hành xoay lưng toan bỏ đi, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng rên rỉ đau đớn.
Giống như muốn nói chuyện nhưng lại không đủ sức. Thẩm Hành quay đầu, bắt gặp thiếu niên đang nhíu mày, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ ảnh hưởng của phóng xạ đã bắt đầu, thiếu niên này không hề ngủ mà là hôn mê bất tỉnh? Nếu như mặc kệ thì chắc hẳn đối phương sẽ chẳng sống nổi đến hừng đông.
Trong số đồ dùng cá nhân của Thẩm Hành có vài lọ thuốc kháng phóng xạ với độ tinh khiết trăm phần trăm, đủ để làm giảm đau đớn của thiếu niên Thuần Chủng kia. Song thuốc kháng phóng xạ trăm phần trăm tinh khiết cực kỳ quý giá, ngay cả Thẩm Hành cũng chỉ có chỉ vài lọ.
Vì một Người Thuần Chủng xa lạ mà dùng đến loại thuốc hiếm ấy thì chẳng thu được lợi ích gì hết. Thẩm Hành không muốn mua việc vào người, cũng chẳng có ý định nhặt Người Thuần Chủng phiền phức này về nhà.
Hắn quyết đoán quay lưng đi về phía trước mấy bước, rồi chợt nghe thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ như thú non phải chịu oan ức.
Thẩm Hành dừng chân, cảm thấy bản thân chắc là đã bị rượu làm bỏng cả đầu óc, vừa nghe được âm thanh đau đớn của thiếu niên thì chẳng tài nào mặc kệ được nữa.
Tuy trong lòng hắn đang mắng chửi chính mình nhưng thân thể rất thành thật quay về chỗ cũ.
Thẩm Hành thở dài, lấy túi kháng phóng xạ cỡ lớn khỏi ba lô, bọc thiếu niên thật chặt rồi bế lên.
Thẩm Hành mang thiếu niên về nhà. Hắn hiểu rất rõ tình trạng thân thể mình, những thứ mà Thẩm Hành chạm vào hay nơi mà hắn ở không bị phóng xạ ảnh hưởng nhiều như những gì người ngoài thêu dệt. Chỉ cần không sinh sống dài hạn bên cạnh hắn hoặc tiếp xúc trực tiếp thì mức phóng xạ sẽ chẳng thay đổi.
Thẩm Hành đặt thiếu niên trên ghế sofa tại phòng khách, cởi túi kháng phóng xạ ra, nhìn khuôn mặt đối phương, không biết phải làm sao.
Dưới ánh đèn, làn da thiếu niên càng thêm trắng hơn, nét đỏ ửng bất thường trên mặt cũng hiện lên rất rõ.
Hay là sốt rồi? Thẩm Hành vô thức vươn tay toan sờ trán đối phương, chợt nghĩ đến thể chất của mình nên lại yên lặng rụt tay về.
Chốc lát sau, cửa phòng khách nhẹ nhàng khép vào, Thẩm Hành rời đi.
Đỗ Yến mở mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, rơi vào trầm tư. Xem ra Thẩm Hành này có chút rắc rối, tính tình cẩn thận chu đáo của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thô lỗ.
Tiểu Bát rất muốn cười trên sự đau khổ của người khác, hiếm lắm mới bắt gặp dáng vẻ Đỗ Yến ăn phải quả đắng như thế. Nó nói: “Thiết lập tính cách của cậu trong mộng cảnh này sẽ rất khó để quấn lấy Thẩm Hành, cậu không thấy vẻ mặt ghét bỏ của y đâu, y còn chẳng muốn tới gần cậu nữa ấy chứ.”
Đỗ Yến không hề bị Tiểu Bát đả kích, cười đáp: “Tiểu Bát, mày đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
Sau đó Đỗ Yến an tâm nằm ngủ trên ghế sofa. Cậu đang sốt thật nhưng đây chỉ là phản ứng bình thường khi Người Thuần Chủng bước vào khu vực có phóng xạ thôi. Dựa trên thể chất đặc thù của cậu, chắc là sáng mai sẽ khỏe hơn.
Đỗ Yến mơ hồ cảm thấy có thứ gì nhét vào lỗ tai mình, sau đó tiếng tích vang lên.
Cậu mở hé mắt nhìn sang, không biết Thẩm Hành tìm thấy nhiệt kế đo tai ở đâu. Trên màn hình hiện màu đỏ chót, quả nhiên là đang bị sốt.
Khi đã chắc chắn, Đỗ Yến bèn nhắm mắt, yên lặng chờ phản ứng của Thẩm Hành.
Cậu nghe Thẩm Hành buồn bã nói: “Chẳng biết Người Thuần Chủng có thể dùng thuốc bị nhiễm phóng xạ không nữa…”
Thẩm Hành vô cùng luống cuống. Lâu rồi hắn không ở chung với người khác, rất thiếu kinh nghiệm. Ngay cả Người Lây cũng muốn tránh xa hắn chứ đừng nói đến Người Thuần Chủng.
Sau khi rời khỏi khoang đông lạnh, đây là lần đầu Thẩm Hành tiếp xúc gần với một Người Thuần Chủng như vậy, hơn nữa đối phương còn là thiếu niên xinh đẹp yếu ớt.
Đỗ Yến nhắm mắt đợi cả nửa ngày mà Thẩm Hành vẫn chẳng có hành động gì. Cậu nghĩ nếu như mình không phản ứng thì tên ngốc này sẽ đứng cạnh ghế sofa suốt đêm mất.
Đỗ Yến mở mắt nhìn Thẩm Hành, nói: “Đầu tôi đau quá, có thể lấy túi chườm đá cho tôi đắp không?”
Bấy giờ Thẩm Hành mới vội vàng chuẩn bị, hắn nhanh chóng trở về, đặt túi chườm lên bàn rồi đẩy về phía Đỗ Yến.
Đỗ Yến cầm túi chườm áp lên trán, sau đó bày vẻ mặt tủi hờn: “Tại sao lại ghét tôi như vậy?”
Thẩm Hành thấy thiếu niên có đôi mắt như mèo con thì càng thêm lúng túng hơn, hắn lắc đầu liên tục, đáp: “Không, không ghét bỏ em. Tôi là Thẩm…”
Hắn định nói mình tên Thẩm Hành, là Người Lây có mức độ phóng xạ cao nhất, song hắn lại lo rằng sau khi biết chuyện, thiếu niên sẽ lập tức tông cửa bỏ chạy. Cuối cùng lời ra đến miệng rồi vẫn phải nuốt ngược vào trong.
“Tôi là Người Lây, tôi sợ em nhiễm phóng xạ nên mới không dám chạm vào em.”
Đỗ Yến nở nụ cười, trả lời: “Hiện tại tôi đang ở trong khu vực có phóng xạ, nếu nhiễm thì đã nhiễm từ lâu rồi, bận tâm nhiều như vậy cũng vô nghĩa thôi.”
Thẩm Hành nghe thấy thế bèn ngồi xuống chỗ gần Đỗ Yến. Tuy vẫn duy trì khoảng cách nhất định nhưng đã không tránh tránh né né ba vạn tám nghìn dặm như trước nữa.
Đỗ Yến nhìn hắn, hỏi thêm: “Chú tên gì vậy?”
Thẩm Hành bị chữ chú này làm cho nghẹn họng, tiếp đó nghĩ tính cả quãng thời gian đông lạnh thì mình cũng đã mấy trăm tuổi. Thiếu niên trước mắt chắc chỉ mới mười bảy mười tám, chưa gọi bằng “cụ” đã là nể mặt lắm rồi.
“Không muốn cho người khác biết ư? Không sao, nói biệt danh cũng được mà.” Thẩm Hành mãi chẳng trả lời nên Đỗ Yến thân thiện bổ sung.
Hắn thấy thiếu niên hiểu lầm, biết lúc mình nghiêm mặt im lặng trông khá hung ác bèn nụ cười cứng nhắc, đáp: “Thẩm Hành. Đây là tên thật, không phải biệt danh.”
Thẩm Hành đập nồi dìm thuyền giới thiệu tên mình. Hắn không muốn lừa dối thiếu niên, vì vậy đành phải chờ thiếu niên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hoảng hốt bỏ đi.
Không ngờ thiếu niên vẫn cười híp mắt: “Thẩm Hành à, tên hay lắm. Tôi là Đỗ Yến.”
Thẩm Hành hơi kinh ngạc, hỏi: “Em nghe thấy tên của tôi mà vẫn bình tĩnh như vậy sao?”
Đỗ Yến khó hiểu nhìn hắn: “Chú là người nổi tiếng à? Tôi nhất định phải biết chú sao?”
Thẩm Hành há miệng, vẫn không nói những gì mình đang nghĩ ra.
Tối nay được ở chung với một thiếu niên không sợ hắn cũng coi như là an ủi nhỏ bé trong cuộc đời dài đằng đẵng.
Đợi đến khi trời sáng hắn sẽ đưa Đỗ Yến đi. Thể chất đặc thù của hắn sẽ không ảnh hưởng đến đối phương chỉ bằng một đêm ngắn ngủi này.
Thẩm Hành vì kỳ vọng nho nhỏ đó mà nuốt lời giải thích về thân phận mình vào bụng, cứ lẳng lặng dõi theo Đỗ Yến.
Đỗ Yến bị hắn nhìn đến mức mất cả tự nhiên, nói sang việc khác: “Tôi rất khó chịu, chú kể chuyện cho tôi nghe đi. Nghe bảo Người Lây bọn chú thường xuyên đi thám hiểm khắp mọi nơi, xưa nay tôi chẳng bao giờ rời khỏi Gia Viên Số 1 nên chưa từng trông thấy những thành phố khác.”
Thẩm Hành nhìn cậu. Biểu cảm cũng dịu dàng hơn, hắn đáp: “Được.”
Thẩm Hành nói về trải nghiệm lần đầu tiên săn giết sinh vật biến dị.
Năng lực biểu đạt của hắn không tốt cho lắm, kể chuyện hơi nhạt nhẽo, thế nhưng Đỗ Yến lại tâng bốc hắn hết mực. Trong đôi mắt lấp lánh ánh sao hàm chứa sự thán phục và hâm mộ vô tận.
Đỗ Yến bảo: “Thật ra tôi cảm thấy cuộc sống của Người Lây có ý nghĩa hơn Người Thuần Chủng rất nhiều. Từ khi được sinh ra cho đến nay tôi chưa từng rời khỏi cái nơi chật chội kia, ngày nào cũng phải ngắm nhìn những hình ảnh giống nhau, quá vô vị.”
Thẩm Hành lại nghĩ cái nơi chật chội mà Đỗ Yến nhắc đến Gia Viên Số 1. Đại đa số Người Thuần Chủng đều sống cả đời ở Gia Viên, tuy có quần áo chống phóng xạ nhưng bọn họ cũng rất sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Chắc Đỗ Yến được cha mẹ chiều chuộng cho nên mới không được phép bước chân ra ngoài phạm vi màn sáng.
Thẩm Hành rất ghét Người Thuần Chủng sợ phóng xạ và cực kỳ yếu đuối, nhưng thiếu niên lạc đường trước mắt lại khiến hắn mềm lòng hiếm thấy.
Ngón tay Thẩm Hành khẽ giật giật, hắn muốn xoa đầu thiếu niên rồi lại biết mình không thể chạm vào cậu.
Đỗ Yến khiến Thẩm Hành nhớ đến lúc hắn tìm thấy một con mèo trong kho lạnh dưới hầm trù ẩn.
Hầm trú ẩn đó bị phá hủy, người trong khoang đông lạnh đã qua đời vì phóng xạ, mà mèo con kia núp bên dưới thân thể của chủ mình, bất ngờ tỉnh dậy sau khi xả lạnh.
Khi ấy Thẩm Hành nhìn dáng vẻ mềm mại và hoang mang của con mèo trắng như tuyết kia, rốt cục không nhịn được tiến lên nhẹ nhàng sờ vào người nó. Ai ngờ chỉ mấy phút sau nó đã giãy dụa rồi chết.
Thẩm Hành biết là do mức phóng xạ của mèo con đã đến cực hạn, vì hắn kìm lòng chẳng đặng chạm vào nên khiến tốc độ tử vong của nó diễn ra nhanh hơn.
Nhưng hắn vẫn rất buồn.
Thiếu niên trước mắt cũng tương tự. Nếu hắn chạm vào cậu thì mức độ phóng xạ chỉ tăng thêm chút thôi nhưng hắn chẳng dám, sợ cậu sẽ lại như mèo con năm đó.
Sinh mạng mỏng manh và yếu đuối kia không nên ở cạnh hắn. Đỗ Yến phải trở về màn sáng, được yêu thương mà sống trọn vẹn một đời.