Cô giáo Lý rất vui, trong suốt hai năm gần đây cô chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy bao giờ cả.
Cô nghĩ mình quá may mắn, ví dụ như thủ khoa kì thi cấp ba Chương Cảnh được xếp vào lớp 10 do cô chủ nhiệm, mặc dù kèm theo đó là Đỗ Yến phiền phức trong truyền thuyết.
Mà sau khi cô nói chuyện với Chương Cảnh, Đỗ Yến đã trở nên có nề nếp hơn hẳn, tuy không ngoan đến mức quyết tâm chăm chỉ học hành nhưng cũng chẳng gây ra phiền toái gì hết.
Vấn đề yêu sớm mà cô giáo Lý lo lắng không hề phát sinh trên người Đỗ Yến mà lại xuất phát từ Thời An – nhân vật không hề có cảm giác tồn tại.
Ban đầu cô giáo Lý vẫn chưa chú ý đến Thời An. Y có ngoại hình vô cùng thanh tú, tính cách hướng nội dễ xấu hổ, học tập không quá giỏi mà chỉ ở mức khá, căn bản là thuộc về loại người sẽ chẳng bao giờ làm ra việc gì khác thường.
Nhưng y lại đột nhiên hẹn hò với một nữ sinh lớp bên cạnh, hai người cùng vào cùng ra như hình với bóng. Chuyện này nhanh chóng truyền tới tai cô giáo Lý, cô cũng từng nghe qua về bối cảnh gia đình của Thời An: những đứa trẻ mồ côi cha như y đều khá nhạy cảm.
Khi cô giáo Lý đang khổ não nghĩ cách giải quyết vấn đề mà không làm hai học sinh bị tổn thương thì bỗng dưng Thời An chẳng còn qua lại với nữ sinh kia nữa, thậm chí dường như thông suốt, điên cuồng đắm chìm trong học tập.
Lúc khối 11 chia lớp, Chương Cảnh, Đỗ Yến và Thời An cùng lựa chọn ban khoa học tự nhiên, được xếp vào lớp của cô giáo Lý. Hai năm tiếp theo, Chương Cảnh vẫn duy trì thành tích đứng đầu lớp, chưa bao giờ thay đổi; thành tích của Thời An tăng nhanh như gió, lọt vào top 10.
Dưới sự đốc thúc của Chương Cảnh, ngay cả Đỗ Yến không quá tập trung vào việc học cũng có thể nằm trong top 50.
Cô giáo Lý đứng bên ngoài phòng thi nhìn ba người bạn thân sóng vai nhau đi ra, trên mặt bỗng nở nụ cười, nhìn biểu cảm thoải mái ấy là cô biết chúng đều làm bài rất tốt.
“Cô Lý ơi, tối nay chúng ta liên hoan đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, mọi người liều mạng đã lâu, cô cũng quá vất vả cho nên hôm nay cả lớp sẽ mời cô ăn cơm!”
Có học sinh hưng phấn lao tới, chẳng cần biết thành tích thế nào song ai ai cũng đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Được, nhưng bữa này cô mời.” Cô giáo Lý gật đầu, cười đáp.
Bữa tiệc tối kéo dài đến chín giờ, sau khi tan cuộc mọi người nhìn cô giáo Lý lên xe rồi mới bắt đầu tăng hai của riêng đám học sinh.
Đông người như vậy mà muốn thoải mái vui đùa thì lựa chọn tốt nhất bao giờ cũng là KTV.
Trong phòng riêng tại KTV đã không còn giới hạn ở cùng lớp với nhau nữa, vài người gọi thêm bạn bè mình tới, nhân số nhiều nên thuê thêm mấy phòng.
Quán KTV này dường như đang được học sinh cùng một trường bao hết, vừa ra khỏi cửa đến nhà vệ sinh đã bắt gặp rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Bởi vì đang chóng mặt nên Đỗ Yến trước giờ ưa thích náo nhiệt lại rúc trong góc ngẩn ngơ. Cậu không ngờ tửu lượng của mình kém đến vậy, mới uống có vài cốc bia đã bắt đầu chuếnh choáng.
Rõ ràng ở giấc mộng trước, Nguyên Yến cậu đây vẫn ngàn chén không say, sao chuyển sang đây lại biến thành một chén đã gục? Xác suất ngẫu nhiên như đang hố nhau vậy, lần sau phải cẩn thận…
Lúc Đỗ Yến bị lượng cồn ảnh hưởng, mạch suy nghĩ giống như con ngựa hoang thoát cương chạy về hướng nào chẳng biết. Bỗng hai má lạnh như băng, giật nảy cả mình, tỉnh táo hơn một chút.
Đỗ Yến ngẩng đầu, thấy Chương Cảnh nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn đưa cốc coca có đá cho cậu: “Bình thường trông cậu sành sõi lắm thế mà tửu lượng lại kém như vậy, không phù hợp với thân phận đại ca chút nào.”
Đỗ Yến lườm hắn, nhận lấy cốc coca: “Lần đầu nên mới thế thôi, rèn luyện mấy hồi là khác ngay.”
Chương Cảnh ngồi xuống bên cạnh cậu: “Uống rượu không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng thôi thì được…”
Đỗ Yến cười bảo: “Chương Tiểu Cảnh này, tớ thấy lúc trước mình nói cậu giống ba tớ là sai quá rồi.”
Chương Cảnh hỏi: “Thế giống ai mới đúng?”
“Giống vợ hoặc quản gia hơn.” Đỗ Yến nói xong bèn chuẩn bị sẵn sàng việc Chương Cảnh sẽ cãi hoặc mỉa mai cậu, không ngờ Chương Cảnh chỉ cười lạnh.
“À.”
Đỗ Yến bị nụ cười này của hắn dọa cho sởn cả tóc gáy, nhất thời cảm thấy hơi kinh hãi: “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng cười như thế nữa tớ sợ lắm.”
Chương Cảnh tiếp tục nhìn Đỗ Yến, cười đến mức Đỗ Yến sắp vãi tè ra quần. Khi cậu chuẩn bị xù lông lên thì bỗng có người cầm micro cắt ngang.
Chương Cảnh bị chỉ đích danh.
Ở trong KTV ai cũng đều buông thả bản thân, trút hết tình cảm giấu kín trong lòng từ lâu vào ngày tốt nghiệp. Ngắn ngủi có nửa giờ đã xảy ra ba vụ tỏ tình.
Theo lẽ thường, Chương Cảnh phải được gọi tên từ lâu, nhưng mà trong ba năm qua mọi người đã hết sức quen thuộc với tác phong của Chương Cảnh. Hắn là người cực kì lạnh lùng, duy trì vững chắc thiết lập tính cách học bá chỉ biết đến học tập.
Hồi lớp 10 cũng có rất nhiều thiếu nữ tặng quà thổ lộ với hắn, song sau khi có quá nhiều người đụng phải vách tường nên lượng người cố gắng theo đuổi Chương Cảnh bèn giảm đi đáng kể.
Bây giờ đã thi đại học xong, có lẽ mai này không còn qua lại với nhau nữa, phỏng chừng sẽ có người mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không.
Đỗ Yến nhìn sang, người cầm micro là cô gái đã từng ở bên cạnh Thời An một khoảng thời gian – Giản Tư Tư. Cô ta được coi là người có nghị lực nhất trong số những người theo đuổi Chương Cảnh. Dựa theo suy đoán của Đỗ Yến, chắc cô ta đã tặng hết tất cả những món đồ nằm trong danh sách mà Thời An đưa cho.
Chỉ có điều danh sách mà Thời An cung cấp chẳng có món nào đúng cả, tất cả đều là những thứ Đỗ Yến muốn. Mỗi lần Đỗ Yến nhìn thấy Chương Cảnh nhận được đồ đều mắng Thời An dám lấy mình làm bia đỡ đạn, nói sở thích của cậu cho Giản Tư Tư.
Điều này làm cho Đỗ Yến phải chịu đựng giày vò to lớn mỗi lần Chương Cảnh được tặng quà. Trong lòng cực kì khao khát nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến Chương Cảnh.
Giản Tư Tư làm công tác chuẩn bị thật tốt, cô ta lên tiếng: “Chương Cảnh, chúng ta là bạn học đã ba năm, sau này chắc sẽ đường nấy không bao giờ gặp lại. Cho nên cậu có thể hát với tớ một bài coi như là kỷ niệm lúc chia tay không?”
Chương Cảnh đứng dậy, Giản Tư Tư mang theo chút chờ mong cầm micro đưa cho hắn.
Chương Cảnh hơi cúi người xuống: “Xin lỗi, cân nhắc đến tâm trạng của bạn tôi, tôi nghĩ mình nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”
Đám người xung quanh còn đang ồn ào bỗng chốc im lặng sau khi Chương Cảnh nói ra những lời kia. Ánh mắt của họ giống như đèn pha, đồng loạt tập trung trên người Thời An.
Giản Tư Tư rất nổi tiếng, ngoại hình xinh đẹp tính tính hoạt bát, vừa nhập học đã được công nhận là hoa khôi của khối. Lúc cô ta và Thời An nói chuyện yêu đương đã khiến rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt, may mà chưa được bao lâu liền chia tay không thì phỏng chừng sẽ có vô số kẻ tìm Thời An để gây sự.
Lúc bọn họ đường ai nấy đi cũng không gây ra sóng to gió lớn gì cả, dù sao trong mắt của người khác, tuy vẻ ngoài của Thời An rất ưa nhìn nhưng tính cách lại vô cùng hướng nội, độ tồn tại quá thấp, không giữ được Giản Tư Tư là chuyện bình thường.
Vừa nãy khi Giản Tư Tư chỉ đích danh Chương Cảnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, bây giờ được Chương cảnh nhắc nhở mới đồng loạt nhớ tới vấn đề đó.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, hóa ra Giản Tư Tư qua lại với Thời An là để tiếp cận Chương Cảnh. Tấm lòng hóng hớt của mọi người bị khơi dậy, đều đang chờ đợi màn trình diễn đầy máu chó trước mắt.
Thời An vô tội ngồi bên cạnh tự dưng bị gọi tên: “…”
Y sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, cười đáp: “Không sao, khỏi cần để ý đến tôi. Tôi và Giản Tư Tư chỉ là bạn bè bình thường, các cậu nghĩ sai hết rồi.”
Giản Tư Tư thấy Thời An đưa cho mình bậc thang bèn nhanh chóng leo xuống: “Ừm, lúc đó tớ và Thời An không có gì cả, tớ chỉ muốn tìm hiểu thêm về Chương Cảnh thôi, đừng hiểu nhầm.”
Bầu không khí đình trệ cuối cùng đã sôi động lên, chẳng biết có bao nhiêu người tin nhưng chuyện này cứ được bỏ qua như vậy.
Đương Nhiên việc Giản Tư Tư mời Chương Cảnh hát chung cũng chịu chung số phận, may mà có nam sinh quen biết cô ta tiến lên cầm lấy micro.
Sự náo nhiệt ầm ĩ ban nãy được khôi phục lại.
Thời An đứng dậy, nói: “Tớ đi vệ sinh đây.”
Vị trí của Thời An nằm trong cùng, nếu muốn đi ra thì Đỗ Yến và Chương Cảnh phải nghiêng người để nhường đường.
Đỗ Yến tinh mắt phát hiện lúc Thời An đi ngang qua Chương Cảnh đã đá hắn một cước.
Tiếp theo Chương Cảnh cũng đứng lên: “Tớ đi vệ sinh.”
Đỗ Yến nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, trong lòng nghĩ bọn họ sẽ không cãi nhau vì Giản Tư Tư, củi khô bốc lửa rồi bum ba la bum tại phòng vệ sinh đấy chứ.
Men say vừa mới được coca lạnh đè xuống lại bắt đầu xông lên tận óc khiến Đỗ Yến rối như tơ vò. Cậu chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc đồng loạt xuất hiện, chẳng biết nên làm sao cho phải, vô thức cầu cứu Tiểu Bát.
“Mày nghĩ tao có nên đuổi theo ngăn cản không?”
Tiểu Bát trả lời trái với lẽ thường: “Quả nhiên là cậu đang ghen, đi thì cứ đi thôi.”
“Mày là phân thân của đại yêu mà không có đầu óc yêu đương à? Tao chỉ thấy nếu bây giờ xảy ra việc gì đó mà bị bạn học bắt gặp thì sẽ lớn chuyện mất.”
Đỗ Yến dừng lại, cường điệu nói: “Sau đó toàn bộ nội dung bộ phim sẽ lệch hẳn đi. Hai người họ vất vả lắm mới thuận lợi tham gia kì thi đại học, tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước nay lại vì một lần xúc động mà tan thành mây khói.”
Đỗ Yến càng nghĩ càng cảm thấy quá hợp lý, quyết định đứng dậy, chuẩn bị đến phòng vệ sinh ngăn cản.
“Đỗ Yến ơi.”
Giản Tư Tư đi về phía cậu.
“Ồ, làm sao vậy?” Đỗ Yến hỏi.
Giản Tư Tư đặt ly thủy tinh xuống bàn, đáp: “Khi nào Chương Cảnh trở về cậu có thể nói cho cậu ấy biết rượu này là tớ đưa không?”
Nếu như Đỗ Yến còn tỉnh táo sẽ nhớ ra đây là một loại cocktail chuyên dùng để tỏ tình với cái tên vô cùng thẳng thắn dứt khoát – Mãi Mãi Yêu Anh.
Tờ quảng cáo được dán ở bức tường đối diện, chỉ cần không ngốc là sẽ biết được ý của Giản Tư Tư.
Nhưng hiện tại Đỗ Yến đã say đến chếnh choáng, trong đầu chẳng nghĩ nổi thứ khác. Sau khi Giản Tư Tư rời đi, dũng khí ngăn cản của Đỗ Yến cũng bị cắt đứt, cậu do dự, quyết định uống chút gì đó để tiếp thêm can đảm.
Vì vậy, cậu bèn cầm ly cocktail Giản Tư Tư để trên bàn lên uống một hớp. Nhưng đặc điểm của loại rượu này chính là nồng độ cồn rất cao.
Chương Cảnh đẩy cửa ra, đập vào mắt là dáng vẻ say đến rối tinh rối mù của Đỗ Yến trên ghế.