Lúc Đỗ Yến tỉnh dậy bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây là lần thứ hai cậu dậy sớm nhất kí túc xá.
Nguyên nhân Thời An ngủ quên Đỗ Yến có thể hiểu được, dù sao tối hôm qua y đã bại lộ bí mật lớn như vậy trước mặt mình nên mất ngủ cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng tại sao người luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Chương Cảnh lại chưa dậy?
Đỗ Yến bám mép giường Chương Cảnh, cẩn thận quan sát một phen.
Lần này cậu không dám vẽ hươu vẽ vượn lên mặt Chương Cảnh nữa, trò đùa trước đó đã làm cho hai người cãi nhau, khiến Đỗ Yến biết rõ đây là bãi chôn mìn của Chương Cảnh, tốt nhất là đừng có giẫm vào.
Chẳng qua Đỗ Yến chợt phát hiện hình như trên cằm Chương Cảnh có vết bầm. Chắc là ánh mắt của cậu quá chăm chú nên lông mi Chương Cảnh khẽ rung, sau đó mở mắt ra.
“…” Ban đầu Chương Cảnh còn chưa tỉnh hẳn, khi nhìn rõ người trước mắt là ai bèn vô thức nở nụ cười, “Cậu làm gì đấy?”
Đỗ Yến giơ hai tay lên, thể hiện sự trong sạch của mình: “Cậu đừng hiểu lầm, lần này tớ không hề vẽ bậy lên mặt cậu.”
Đỗ Yến chỉ thuận miệng nói thôi song Chương Cảnh lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bằng những lời này của Đỗ Yến cộng thêm tranh chấp ngày hôm qua với Thời An, có lẽ hắn đúng là đã hiểu nhầm một số chuyện.
Nếu lúc trước Đỗ Yến nói dối về việc vẽ bậy lên mặt hắn thì chắc chắn cậu sẽ không nhớ cho đến tận bây giờ, thay vì tiếp tục bám lấy lời nói dối kia như hiện tại.
Chuyện này có vẻ không đúng.
Chỉ là Chương Cảnh còn chưa kịp nghĩ cho kĩ đã nghe thấy Đỗ Yến hỏi: “Cằm cậu bị làm sao vậy? Tối hôm qua có ai đánh cậu à?”
Chương Cảnh nhấc tay chạm vào vết thương sau đó xuýt xoa một tiếng, đau đớn truyền đến từ cằm cho hắn biết nơi đó hẳn là xuất hiện vết bầm tím.
Hắn giải thích: “Không sao, hôm qua đang ngủ bất cẩn bị đập vào thôi.”
Hiện tại đã không còn sớm, Đỗ Yến phải gọi Chương Cảnh và Thời An rời giường nên chẳng buồn thì thầm giữ ý nữa, cậu cười đáp: “Bản thân cũng có khác gì đâu mà còn chê tướng nằm của tớ xấu! Ngủ một giấc dậy cái cằm cũng xanh xanh tím tím hết cả.”
Chương Cảnh bị Đỗ Yến cười nhạo lại không hề phản bác, hắn buồn bã lên tiếng: “Bầm rõ lắm à?”
Đỗ Yến chợt nhớ đến chuyện người trước mắt vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài, để hắn đem cái cằm bầm tím đi học chính là một sự tra tấn.
Cậu bỗng nảy sinh lòng trắc ẩn, trực tiếp duỗi tay tới: “Cũng tạm, tớ xoa cho cậu là sẽ đỡ ngay.”
Khi Đỗ Yến chuẩn bị xoa cằm Chương Cảnh, Thời An bên kia đã rời giường, hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?”
Đỗ Yến quay đầu lại đáp: “Chương Cảnh ngủ bầm tím cằm nên tớ mới xoa xoa cho cậu ấy để khỏi bị hủy dung.”
“…”
Thời An trầm mặc, cuối cùng y đã hiểu tại sao với sức của mình mà tối qua lại đánh trúng được mặt Chương Cảnh. Hóa ra là có mục đích cả.
Thời An càng nghĩ càng khó chịu, y nhìn sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt Chương Cảnh.
Quá tâm cơ!
A.
Hai người tiến hành giao lưu ánh mắt trong giây lát.
Thời An im lặng leo xuống giường, lúc sắp chạm chân xuống đất đột nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu thống khổ: “Ôi!”
Đỗ Yến nhìn sang, thấy Thời An ôm bụng đau đớn liền sốt ruột đi tới hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
Thời An trả lời: “Tối hôm qua đi vệ sinh không cẩn thận va phải góc bàn.”
Đỗ Yến nghe vậy bèn vén áo y lên, ở phần bụng quả nhiên có vết bầm tím: “Ôi trông nghiêm trọng quá, chỗ tớ có rượu thuốc trị thương, để tớ bôi cho cậu nhé?”
Đỗ Yến là người không chịu an phận, lúc bắt đầu trọ ở trường đã được bà nội cưỡng ép nhét vào vali mấy bình rượu thuốc, chỉ lo cậu đánh nhau đến sưng cả mặt mũi thì chẳng có cái gì để bôi.
“Mau đi học.” Giọng nói lạnh lùng của Chương Cảnh vang lên, “Muốn bôi thì giờ nghỉ trưa trở về tôi cũng có thể giúp cậu.”
Việc học bận rộn của một ngày đã kết thúc, Chương Cảnh và Đỗ Yến ở trong kí túc xá tiếp tục làm bài tập.
Hôm nay là thời gian phụ đạo theo thường lệ, vì không muốn quấy rầy đến các bạn khác cho nên lần nào bọn họ cũng sẽ trở về kí túc xá để học.
Chương Cảnh nhìn Đỗ Yến đang rất chăm chú trước mắt, suy nghĩ đã dần dần bay xa.
Có lẽ là do sự kiện lúc trước khiến hắn phát hiện tình cảm của mình với Đỗ Yến, xuất phát từ trốn tránh hoặc cảm xúc nào đó mà Chương Cảnh vẫn chưa ngẫm lại cho kĩ những gì đã xảy ra vào sáng hôm ấy.
Đỗ Yến giải thích rằng việc kia chỉ là trò đùa dai của cậu, thế nhưng Chương Cảnh lại tin chắc rằng Đỗ Yến thích mình, vì xấu hổ nên mới nói ra cái cớ kia
Thậm chí hắn còn tìm được rất nhiều lý do để làm bằng chứng, bây giờ nghĩ lại thì tất cả chúng nó đều quá chủ quan, không hề đáng tin.
Tuy Chương Cảnh không muốn nghĩ tới khả năng Đỗ Yến chỉ coi hắn là bạn bè song hắn cũng chẳng phải là kiểu người lảng tránh hiện thực. Nếu đã có nghi vấn thì phải hỏi để còn điều chỉnh kế hoạch tương lai sao cho phù hợp.
“Đỗ Yến.” Chương Cảnh mở miệng, “Làm phiền cậu một chút.”
“Hả?”
Chương Cảnh nhanh chóng nghĩ ra phương pháp thăm dò: “Cậu còn giữ cái bút lần trước cậu dùng để vẽ lên mặt tớ không?”
Đỗ Yến khó hiểu đáp: “Cậu hỏi để làm gì? Tính nợ cũ à?”
Chương Cảnh cười: “Nghĩ gì thế. Ba tớ đến thành phố H công tác mấy ngày nên tớ muốn nhờ ba mua ít đồ mang về. Cậu cũng biết ba tớ bận nhiều việc nên hay quên mà, do đó tớ muốn viết lời nhắc lên bảng đồng hồ trên xe. Nhưng bút của ba tớ viết xong sợ lại xóa không được, bây giờ mới nhớ tới trò đùa lúc trước của cậu.”
“Như vậy còn tạm được.” Đỗ Yến biết Chương Cảnh sẽ không lôi chuyện cũ ra thì mới yên tâm.
Cậu đứng dậy, lấy cây bút ghi nhớ từ trong bàn học.
Đỗ Yến đưa bút cho Chương Cảnh, đắc ý nói: “Tớ mua nó tại một cửa tiệm nhỏ, chuyên dùng để vẽ bậy, lấy nước hay khăn ẩm lau qua là sạch, không còn bất kì dấu vết nào nữa.”
Chương Cảnh nhìn cây bút, trong lòng càng ngày càng nguội lạnh.
Chuyện đã đến nước này nhưng Chương Cảnh vẫn không cam lòng, hắn đáp: “Để tớ thử xem.”
Đỗ Yến hoang mang dõi theo bóng lưng có phần vội vàng của Chương Cảnh, âm thầm nghĩ đối phương đã xảy ra chuyện gì thế này, không phải chỉ là một cây bút ghi nhớ thôi à, nghiêm túc như vậy để làm chi?
Lúc Chương Cảnh rời khỏi phòng vệ sinh lại càng thêm kì quái hơn, cả người vô cùng hoảng hốt như vừa phải chịu đả kích trầm trọng.
Đỗ Yến nhìn Chương Cảnh sững sờ ngồi đối diện mình, mãi vẫn chưa chịu hé răng nửa lời, rốt cục không nhịn được hỏi: “Chương Tiểu Cảnh, cậu làm sao vậy, đừng làm tớ sợ?”
Chương Cảnh ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đỗ Yến, chúng ta làm anh em đã lâu mà tớ chưa bao giờ hỏi cậu câu này, ở trong lòng cậu tớ là người như thế nào?”
Đỗ Yến chớp mắt: “Cậu bị ma nhập à? Hỏi cái thứ sến sẩm này làm gì?”
Chương Cảnh không trả lời, cũng không có ý đùa giỡn, nặng nề nhìn cậu: “Tớ không có ý gì khác mà chỉ muốn cậu nghiêm túc trả lời tớ thôi.”
Đỗ Yến thấy thế, gãi đầu rồi suy nghĩ mất một lúc: “Tuy cậu có hơi giống ông cụ non, lải nhải nhiều rất phiền, chuyện nào cũng cân nhắc chu đáo quá mức, mới mười mấy tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch cuộc đời đến năm sáu mươi tuổi, chẳng biết cái gì gọi là vui chơi tận hưởng cả…”
Đỗ Yến thấy sau mỗi câu mà mình nói thì sắc mặt đối phương lại càng đen thêm, vội vàng thu hồi mạch suy nghĩ đang như ngựa hoang mất cương, chuyển sang vấn đề chính: “Thế nhưng ở trong lòng tớ, cậu vĩnh viễn là người anh em tốt nhất. Nếu tớ có chuyện tốt hay xấu gì đều sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên, cậu chính là người mà tớ luôn luôn tin tưởng.”
Đỗ Yến dứt lời, Chương Cảnh cũng không mở miệng, bầu không khí chìm trong yên lặng.
Chương Cảnh nhắm mắt, tựa hồ đang bình ổn tâm trạng, sau đó thấp giọng hỏi: “Chỉ vậy thôi ư?”
Đỗ Yến lại tưởng mình mắng hắn hơi quá đáng, cần phải tiếp tục khen nên thử bồi thêm một câu: “Cậu, cậu rất tốt, là người cực kì tốt.”
“…” Chương Cảnh đột nhiên thấu hiểu cảm xúc của những nữ sinh tỏ tình với Đỗ Yến.
Đêm đen gió lớn, tình địch vẫn gặp nhau ở sân thượng nhỏ phía cuối hành lang.
Chương Cảnh nhìn về phương xa, sắc mặt khá khó chịu: “Cậu gọi tôi ra đây làm gì? Định đánh một trận nữa à?”
Thời An nở nụ cười không hề có ý tốt: “Tôi nghe thấy hết rồi.”
Chương Cảnh nhìn y, ánh mắt sắc bén: “Nghe được cái gì?”
Thời An chẳng hề sợ hãi, y nhún vai: “Hôm qua cậu nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn tôi thì hôm nay lại tới lượt tôi, vậy là hòa.”
“Cho nên?”
“Ở trong lòng Đỗ Yến, chúng ta chỉ là anh em tốt của cậu ấy thôi cho nên cả tôi và cậu đều đang đứng ở vạch xuất phát.” Lúc Thời An nói ra những lời này không có vẻ bất mãn, trái lại như đang cười trên sự đau khổ của người khác.
“Thì sao? Điều này quan trọng đến mức nửa đêm phải gọi tôi ra để thị uy ư? Cậu có khá hơn tôi là bao đâu.” Tâm trạng Chương Cảnh vốn không tốt, nói chuyện cũng chẳng thèm nể mặt mũi.
Thời An cười híp mắt, đáp: “Tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã phân rõ giới hạn với Giản Tư Tư nên từ giờ trở đi mọi người sẽ cạnh tranh công bằng. Chúng ta vẫn là bạn tốt như trước và thêm một thân phận tình địch mà thôi, cậu thấy thế nào?”
“Vô vị.” Chương Cảnh nhìn Thời An, quay người bước vào trong.
Cùng lúc đó Thời An thấy đối phương khẽ gật đầu, sau đó y cũng nở nụ cười, đi đằng sau hắn.