Nghĩ tới đó, Đỗ Yến bèn thấy không an tâm cho lắm. Tuy việc Thời An vẫn thích Chương Cảnh là điều mà cậu đã đoán được nhưng sau khi mọi chuyện thực sự sáng tỏ, trong lòng cậu lại hơi khó chịu.
Đỗ Yến nghĩ mình đúng là đang mắc bẫy của thiết lập tính cách. Bình thường bất kể tình huống có nguy cấp đến đâu cậu đều bình tĩnh rất nhanh, hiện tại lại vì vậy mà chẳng tài nào tư duy mạch lạc.
Trước khi Đỗ Yến tiến vào giấc mộng đã phân tích tính cách của Chương Cảnh, thấy hắn có chút tương tự với cậu trong thế giới thực, là người vô cùng lý trí.
Vì để tránh phát sinh việc Thời An thích mình, cậu bèn cố ý đặt ra thiết lập tính cách hoàn toàn tương phản với con người thật của bản thân.
Đỗ Yến hiếm lắm mới nhờ Tiểu Bát giúp đỡ: “Tình hình đã đến nước này rồi mà sao tao cứ thấy tâm phiền ý loạn thế nhỉ?”
Tiểu Bát trầm mặc chốc lát rồi đáp: “Dựa trên phân tích của tôi thì cậu đang ghen, lo Thời An sẽ ở bên Chương Cảnh.”
“…Thôi, coi như tao chưa hỏi gì hết nhé.”
Đỗ Yến cảm thấy Tiểu Bát quá vô lý, đồng thời chỉ số thông minh của cậu cũng không đáng tin, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhưng khi cậu đang cố gắng ổn định tâm trạng lại bất cẩn làm rơi cặp sách Thời An đặt trên bàn. Cặp sách không kéo khóa, một quyển tạp chí bèn rơi từ trong ra.
Tạp chí này Đỗ Yến cũng từng xem, chuyên hướng tới độ tuổi thanh thiếu niên.
Hình như tạp chí đã được đánh dấu, lúc rơi xuống đất mở đúng trang bị gấp. Đỗ Yến tùy ý nhìn lướt qua, chợt phát hiện nó là chuyên mục độc giả gửi thư tới do chuyên gia cố vấn tâm lý cho thanh thiếu niên phụ trách, cũng là phần mà Đỗ Yến chưa bao giờ đọc. Cậu định nhặt tạp chí lên nhét vào cặp Thời An nhưng chợt bị một hàng chữ thu hút.
Nội dung bức thư của độc giả đó như sau:
“Cháu có một người bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiện tại bọn cháu đang ở cùng kí túc xá. Nửa đêm cháu nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu ấy, đột nhiên rất muốn chạm vào, thậm chí còn muốn hôn. Gần đây tình huống càng trở nên nghiêm trọng hơn, cháu bắt đầu nằm mơ, trong mộng tất cả đều là cậu ấy. Cháu cũng cố gắng giao du với người khác phái nhưng lại không hề thích tiếp xúc thân mật với đối phương, có phải là cháu rất bất thường không, cháu nên làm gì bây giờ ạ?”
Đỗ Yến trợn tròn mắt.
Nếu như chỉ tình cờ nhìn thấy đoạn văn này thì cậu sẽ không nghĩ quá nhiều. Thế nhưng tạp chí này lại nằm trong cặp sách của Thời An, đối phương còn gấp lại trang để đánh dấu, thêm vào nội dung bức thư cũng giống hệt tình trạng gần đây của Thời An.
Chỉ số thông minh của Đỗ Yến hiện nay có low đến đâu cũng phải biết bức thư này là do Thời An gửi.
Do đó suy đoán vừa rồi đã hoàn toàn được kiểm chứng. Thời An thích Chương Cảnh như trong phim, đồng thời bắt đầu phát hiện tính hướng của bản thân và đang dằn vặt đấu tranh.
Chẳng trách y biết rõ Giản Tư Tư thích Chương Cảnh mà vẫn không để bụng, tiếp tục qua lại với đối phương.
“Đỗ Yến, cậu đang xem cái gì đấy?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Thời An.
Đỗ Yến cả kinh, run tay đánh rơi cuốn tạp chí trên mặt bàn, trang được mở ra đập vào mắt Thời An.
Cảnh tượng hiện tại vô cùng lúng túng. Bất ngờ phát hiện tính hướng của bạn thân, khi định giả vờ như chưa biết gì hết thì lại bị đối phương bắt gặp.
“Cái, cái này…” Đỗ Yến nghẹn lời, chẳng biết phải nói sao.
Sắc mặt Thời An lập tức trở nên trắng bệch: “Cậu, cậu đọc được rồi?”
Đỗ Yến cảm thấy có chối cũng không còn tích sự gì nữa, thà nhân cơ hội này khuyên nhủ Thời An, cho y biết mình vẫn coi y là bạn, tương lai dù có xảy ra chuyện gì thì Thời An cũng vẫn còn hi vọng.
Sau khi cân nhắc kĩ càng Đỗ Yến cũng bình tĩnh hơn, cười một cái rồi đáp: “Không sao, cậu đừng lo. Tớ sẽ không kì thị cậu đâu.”
Ánh mắt Thời An sáng rực, bờ vai cứng ngắc cũng thoáng thả lỏng: “Hả? Cậu thực sự không để bụng sao?”
“Đúng vậy. Chương Cảnh vô cùng ưu tú, thích cậu ấy cũng bình thường thôi. Con người ta thường hay bị những người vô cùng xuất sắc như thế hấp dẫn, chẳng có gì phải ngạc nhiên cả.” Đỗ Yến gật đầu, cố gắng dùng ngữ khí kiên định để tỏ rõ cậu tuyệt đối sẽ không chán ghét bạn mình.
Ai ngờ Thời An lại chẳng thấy dễ chịu là bao, biểu cảm trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi, môi mấp máy mấy lần cũng chưa lên tiếng
Đỗ Yến nhất thời cũng không biết mình đã nói nhầm điều gì, chỉ có thể cẩn thận hỏi: “Sao thế? Tớ nói gì sai rồi à?”
Thời An vuốt mặt, mãi mới khôi phục khả năng ngôn ngữ: “Cậu, cậu thấy tớ thích Chương Cảnh là chuyện rất bình thường ư?”
“Đúng vậy, Chương Cảnh học giỏi, hoàn cảnh gia đình lại tốt. Từ nhỏ cũng đối xử với cậu rất tử tế, nếu là tớ thì tớ cũng sẽ thích cậu ấy thôi.”
Đỗ Yến nói vậy chỉ muốn khiến áp lực trong lòng Thời An giảm bớt.
Nhưng Thời An lại không đi theo lẽ thường, y thốt lên: “Cậu cũng thích Chương Cảnh á?”
Đỗ Yến ngẩn người, thầm nghĩ mình là bạn thân của Thời An hay tình địch của Chương Cảnh đều được nhưng không thể trở thành tình địch của Thời An. Nếu không thì với tính cách của y, e rằng cú shock khi thích một người bạn thân, đồng thời một người bạn thân khác lại trở thành tình địch sẽ vượt quá sức chịu đựng của y mất.
Đỗ Yến liên tục lắc đầu: “Không không, cậu nhầm rồi, ý của tớ là tớ có thể hiểu được lý do cậu thích Chương Cảnh ấy. Hai cậu là bạn thân của tớ, sao tớ lại thích Chương Cảnh được!”
Thời An rốt cục cũng nở nụ cười, y nói: “Ừ, tớ hiểu ý cậu rồi, chuyện của Giản Tư Tư tớ sẽ xử lý. Cậu giúp tớ giữ bí mật, đừng nói cho Chương Cảnh nhé?”
Đỗ Yến gật đầu: “Đương nhiên, đây là việc riêng của cậu, tớ sẽ không nói ra đâu.”
Sau khi hai người ở kí túc xá nói chuyện xong, ngầm hiểu ý mà không nhắc đến vấn đề này nữa.
Tay Chương Cảnh đặt lên nắm đấm cửa, cứ đứng như vậy hồi lâu, mãi đến tận khi âm thanh âm bên trong chấm dứt. Hắn xoay lưng rời đi, chạy một vòng quanh thao trường rồi mới về kí túc xá.
Tất cả sóng gió đều đã qua, nhưng đấy là đối với Đỗ Yến mà thôi.
Thời An đang nằm ngủ bỗng cảm thấy hơi bất an. Một lúc sau y nghe có người gọi tên mình: “Thời An.”
Y mở mắt ra, đập vào mắt là bóng ai đó đang đứng trước giường. Y đột nhiên ngồi bật dậy, may mà kịp nhớ ra mình vẫn còn ở trong kí túc xá nên mới không kêu thành tiếng.
“Chương Cảnh?” Thời An nghi hoặc, thấp giọng hỏi.
“Ừm, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Chương Cảnh đáp.
Chương Cảnh và Thời An âm thầm đi ra ngoài, hoàn toàn không làm kinh động đến Đỗ Yến đang ngủ say.
Cuối hành lang kí túc xá là sân thượng rất lớn để cho học sinh phơi chăn. Chương Cảnh và Thời An đi tới đó rồi đóng chặt cửa, lúc này mới bắt đầu vào vấn đề chính.
Chương Cảnh nhìn Thời An. Lúc đầu y còn hơi ngạc nhiên nhưng giờ Thời An đã rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bất thường.
“Cậu không thắc mắc tại sao tôi lại gọi cậu ra đây ư?”
Thời An dựa vào lan can, nhẹ nhàng cười: “Tôi có ngu đâu. Đối thoại giữa tôi và Đỗ Yến lúc tối cậu nghe được hết rồi đúng không?”
“Ừ.” Chương Cảnh gật đầu.
Thời An ngước mắt lên: “Thế nào, muốn nhắc nhở tôi đừng có ý đồ gì với cậu, cảm thấy tôi buồn nôn quá nên định đuổi tôi đi?”
Chương Cảnh khẽ nhíu mày, cũng chẳng hề dao động trước mấy câu nói khó nghe của Thời An: “Bây giờ Đỗ Yến không có ở đây, cậu đừng dùng tôi làm bia đỡ đạn nữa.”
Hắn im lặng chốc lát rồi nói tiếp: “Tình cảm của cậu dành cho Đỗ Yến không giấu được tôi đâu.”
Thời An bị vạch trần nhưng vẫn không hề hoảng loạn, y nhướn mày hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng tình cảm của cậu thì giấu được tôi sao?”
“Tôi với cậu khác nhau.”
“Khác chỗ nào?” Thời An hiếm lắm mới lộ ra vẻ mặt hùng hổ doạ người, y tiến lên một bước, “Chẳng nhẽ cậu không thích con trai? Không thích chính người bạn thân nhất của mình sao?”
Chương Cảnh bị ngữ khí của Thời An chọc giận: “Chí ít tôi và Đỗ Yến thích nhau.”
“Ồ?” Thời An nở nụ cười, “Cậu đang ảo tưởng sức mạnh đấy à? Đỗ Yến thể hiện như vậy bao giờ? Khi tôi nói thích cậu, cậu ấy còn chẳng hề tỏ ra là mình cũng vậy.”
Trong lòng Chương Cảnh rét lạnh, hắn biết Thời An nói đúng. Khi vô tình nghe được cuộc đối thoại của Đỗ Yến và Thời An, hắn vẫn cứ mãi nghĩ đến chuyện này.
Đỗ Yến là người không che giấu được cảm xúc, nếu như cậu ấy thực sự thích mình thì tại sao cả tối đều chẳng có biểu hiện bất thường nào như thế.
Thấy Chương Cảnh trở nên trầm mặc, Thời An lại tiến thêm một bước: “Sao, chột dạ ư?”
Chương Cảnh có dao động cũng sẽ không để Thời An biết, hắn đáp: “Đây là chuyện giữa tôi và Đỗ Yến, không liên quan đến cậu.”
Thời An nói: “Vậy nửa đêm cậu gọi tôi ra ngoài để làm gì?”
Chương Cảnh nhìn Thời An, giọng điệu hàm chứa ý cảnh cáo: “Dù sau này Đỗ Yến lựa chọn thế nào thì tốt nhất là cậu nên giấu kĩ tình cảm của mình một chút.”
Thời An bực bội, y biết Đỗ Yến thân thiết với Chương Cảnh hơn mình. Chương Cảnh vẫn luôn tự cho mình là người bảo vệ cậu, Đỗ Yến không sợ trời không sợ đất thế mà lại rất nghe lời Chương Cảnh.
Thời An cực kì ghen tị. Lúc này y chẳng ngại ngần bộc lộ sự đố kị trong lòng mình ra, ngữ khí vô cùng sắc bén: “Đây là chuyện giữa tôi và Đỗ Yến, chưa đến lượt cậu xen vào.”
Cứ chuyện gì có dính dáng đến Đỗ Yến là lý trí của Chương Cảnh lại sụt giảm nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng bị Thời An kích phát lửa giận, tóm chặt cổ áo đối phương.
Động tác của Thời An còn nhanh hơn, mang theo chút không cam lòng và ghen tị, vung cú đấm tới.
Hai người lao vào đánh nhau, cũng may hai bên còn khá tỉnh táo, khi cơn tức dần dần biến mất liền mau chóng bình tĩnh lại.
Cũng chẳng biết người nào dừng tay trước, không lâu sau, cả hai bèn ngồi dựa vào lan can nhìn bầu trời trên cao, tựa như trận đánh kịch liệt kia chưa hề xảy ra.
Bất kể là khả năng đánh nhau hay tố chất thân thể, Chương Cảnh đều khá hơn Thời An rất nhiều. Nếu hắn không nương tay, Thời An đã sớm đã bị đánh cho hỏng người. Hắn mở miệng: “Bình tĩnh chưa? Bình tĩnh rồi thì hãy suy nghĩ về những gì tôi vừa nói cho thật kĩ vào.”
Thời An ngừng một chút mới có thể đáp: “Tôi hiểu ý cậu, tôi cũng không phải kiểu người bốc đồng như vậy, đang học cấp ba mà làm to chuyện thì rất bất lợi cho chúng ta.”
Chương Cảnh gật đầu: “Những gì tôi nói với cậu tôi cũng đã thầm nhủ trong lòng rồi. Hiện tại chúng ta vẫn chưa đủ năng lực khống chế tất cả, nếu nhất thời kích động sẽ chỉ làm hỏng chuyện, tổn thương người quan trọng nhất.”
“Tôi biết mình không mạnh mẽ như cậu.” Thời An ngẩng đầu lên, thất vọng nhìn bầu trời, “Cho nên tôi mới định từ bỏ, muốn trốn tránh con đường đầy chông gai này…”
==================
Editor: Hai bạn xé mặt thành tình địch rồi nên đổi tí xưng hô.