Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 105




Dạo gần đây, cô giáo Lý chủ nhiệm lớp 10/3 rất khổ não.

Mới đầu sau khi phân chia danh sách lớp, cảm giác của cô chính là vô cùng vui sướng bởi vì thủ khoa kì thi cấp ba được xếp vào lớp mình.

Cô giáo Lý có một người bạn là giáo viên tại trường cấp hai của Chương Cảnh, cô bèn thuận tiện hỏi thăm một chút về tình huống của vị thủ khoa này.

Kết quả là sau khi nghe ngóng xong, sự phấn khởi khi thủ khoa được phân đến lớp mình chủ nhiệm đã tan thành mây khói, thay vào đó là sầu hết cả người                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                              .     

Bởi vì “đính kèm” thủ khoa Chương Cảnh luôn là một học sinh tên Đỗ Yến. Vừa vặn cái tên này cũng nằm chình ình trong tờ danh sách lớp. 

Theo những gì người bạn của cô giáo Lý nói, nhóc con Đỗ Yến quả thực chính là danh từ phiền phức sống. Vừa vào cấp hai đã quậy tung cả trường song lại khá thông minh, chưa từng bị ai bắt thóp.

Hồi đó, mỗi lần các giáo viên nhắc đến Đỗ Yến đều cảm thấy phiền lòng và nhức nhối.

Khi cô giáo Lý nhìn thấy Chương Cảnh và Đỗ Yến, đầu cô lại càng đau hơn. Bởi vì khuôn mặt của hai cậu học sinh này có hơi vượt trội.

Lên cấp ba, thiếu nam thiếu nữ có ngoại hình đẹp ẩn chứa rất nhiều phiền phức.

Chương Cảnh còn đỡ. Cô tin rằng chỉ cần mình khéo léo nhắc nhở thì một học sinh ưu tú với khả năng tự chủ cao như vậy sẽ không làm ra chuyện khác người.

Nhưng Đỗ Yến lại khác, dựa theo những gì giáo viên cấp hai miêu tả thì học sinh này sống rất tùy tâm sở dục, ghét bị quy định trói buộc. Với cái dáng vẻ đẹp trai khiến nhiều người thích ấy, cô giáo Lý có thể tưởng tượng ra viễn cảnh rất nhiều nữ sinh siêu lòng trước Đỗ Yến.

Đồng thời nếu không giáo dục kiểu học sinh như Đỗ Yến thật tốt thì không chừng sẽ phản tác dụng.

Điều khiến cô giáo Lý an tâm cũng chỉ có tình bạn thân thiết giữa Chương Cảnh và Đỗ Yến. Nghe nói Chương Cảnh là người duy nhất có thể kiểm soát Đỗ Yến, cũng nhờ Chương Cảnh mà Đỗ Yến không gây ra bất kì phiền toái nào lớn trong ba năm cấp hai. 

Nhưng khai giảng chưa được bao lâu, cô giáo Lý đã thấy không ổn.

Bởi vì đôi bạn thân Chương Cảnh và Đỗ Yến hình như đang cãi nhau.

Bọn họ không còn như hình với bóng nữa. Bất kể là lên lớp, tan trường, học thể dục buổi sáng hay tới căn tin đều hành động riêng lẻ. Thời An là thành viên còn lại trong kí túc xá thỉnh thoảng sẽ đi cùng Chương Cảnh song phần lớn thời gian vẫn sóng vai với Đỗ Yến.

Mọi chuyện dần đi theo chiều hướng xấu mà cô giáo Lý từng suy đoán, cô bắt đầu nghe thấy nữ sinh trong lớp bàn tán về Đỗ Yến và Chương Cảnh.

Chương Cảnh còn đỡ, luôn lãnh đạm xa cách với người xung quanh, trong đầu chỉ có học tập khiến những nữ sinh kia không dám tiếp cận. Đỗ Yến lại giống mặt trời nhỏ, lúc nào cũng cười híp mắt, nhiệt tình trả lời người bắt chuyện với mình.

Mấy ngày gần đây, tình hình càng chuyển biến xấu hơn. Đỗ Yến đột nhiên bắt đầu gần gũi với các nữ sinh, tuy không làm chuyện gì khác người mà chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. 

Thế nhưng cô giáo Lý nhìn vẻ ngoài xuất sắc và tính cách cởi mở của Đỗ Yến, cảm thấy mình nhất định phải phòng ngừa kịp thời.

Chương Cảnh đứng trên hành lang, dõi theo bóng dáng Đỗ Yến và Thời An đằng xa mãi đến tận khi hoàn toàn biến mất. Trong lòng hắn nặng trĩu, rõ ràng là bản thân chủ động đề nghị nhưng vẫn cực kỳ không cam lòng.

“Chương Cảnh.”

Chương Cảnh nghe có người gọi thế là bèn xoay người: “Cô Lý.”

Cô giáo Lý gật đầu, nói: “Bây giờ em có rảnh không? Nói chuyện với cô một chút nhé?”

Chương Cảnh trước giờ đều rất lễ phép với giáo viên, cho dù hiện tại tâm trạng hắn đang rất tệ song vẫn không hề thể hiện ra ngoài: “Dạ có ạ.”

Cô giáo Lý dẫn Chương Cảnh đến văn phòng, hầu hết các thầy cô khác đều đã đi ăn cơm nên chỉ còn mình cô và Chương Cảnh.

Cô giáo Lý bảo Chương Cảnh ngồi xuống, đầu tiên hỏi thăm tình hình sinh hoạt hàng ngày của hắn, ví dụ như ở ký túc xá có gì không quen chẳng hạn. Chương Cảnh trả lời tất cả mọi chuyện rất mạch lạc, thoạt nhìn không hề bài xích, lúc này cô mới đổi đề tài, nhắc tới Đỗ Yến.

“Cô nghe nói em và Đỗ Yến thân nhau từ cấp hai rồi đúng không?”

Chương Cảnh gật đầu: “Vâng, cậu ấy là hàng xóm nhà em. Bọn em lớn lên cùng nhau từ nhỏ ạ.”

Cô giáo Lý cười: “Bạn thân là tình cảm rất đáng trân trọng. Nếu kéo dài đến khi thành niên sẽ trở thành kho báu vô cùng quý giá.”

Chương Cảnh ngẩn người, đáp: “Em cũng nghĩ vậy.”

Cô giáo Lý lại nói: “Cô tin em biết giữa hai người bạn thân không chỉ tồn tại quan hệ chơi với nhau vui là được mà còn đóng vai trò dẫn đường và giám sát. Lúc đối phương đi lệch đường thì mình phải kéo bạn trở về phương hướng chính xác đúng không?”

Chương Cảnh chợt thấy căng thẳng, thậm chí còn lén lút hít sâu một hơi mới có thể kìm chế thanh âm run rẩy: “Cô Lý, ý của cô là gì ạ?”

Cô giáo Lý làm chủ nhiệm nhiều năm, từng dẫn dắt vô số lứa học sinh, liếc mắt một cái đã phát hiện vẻ sốt sắng của Chương Cảnh, nhanh chóng lên tiếng: “Cô không có ý gì khác, cũng không bảo Đỗ Yến làm sai, cô chỉ cảm thấy gần đây em ấy hơi thân thiết với các nữ sinh một chút.”

Chương Cảnh nghe vậy mới bình tĩnh lại, hắn hỏi: “Đỗ Yến coi mấy bạn ấy là bạn bè bình thường thôi ạ.”

Cô giáo Lý cười nói: “Cô biết chứ, nhưng cô đã từng tiếp xúc rất nhiều kiểu học sinh do đó có vài việc cô sẽ nghĩ sâu hơi các em một chút. Thỉnh thoảng vẫn phải nhắc nhở trước để phòng ngừa.”

Thấy Chương Cảnh không bài xích, cô giáo Lý bèn bảo: “Em là học sinh ưu tú, cả bạn của em Đỗ Yến cũng vậy. Trong những năm cấp ba, đa số các em đều hướng tới giai đoạn thiếu niên dần trưởng thành, sẽ bắt đầu nảy sinh tò mò với người khác phái, xuất hiện một ít tình cảm mông lung.”

“Thiếu niên tài giỏi như mấy em là kiểu người cực kì được nữ sinh chú ý.” Cô giáo Lý nói “Cô thấy em là người biết đặt ra kế hoạch cho cuộc đời mình, hiểu rõ chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là học tập.”

“Cô đang lo Đỗ Yến qua lại với các nữ sinh sẽ ảnh hưởng đến việc học ạ?” Chương Cảnh hỏi.

Cô giáo Lý gật đầu: “Xem ra cô không cần phải nhiều lời em cũng có thể lý giải được ý cô. Tính cách Đỗ Yến không chững chạc bằng em mà hơi bốc đồng, chưa hiểu được chiều sâu vấn đề. Em là người thân thiết nhất với Đỗ Yến cho nên cô hi vọng em có thể dẫn dắt bạn, đừng nên để bạn làm ra hành vi quá trớn nào đó với nữ sinh.”

Chương Cảnh hỏi: “Thưa cô, tại sao cô không tự nói với Đỗ Yến ạ? Cậu ấy không phải là người chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên đâu.”

Cô giáo Lý đáp: “Thật ra cô có hơi chim sợ cành cong. Lúc trước cô có dạy một học sinh, tính tình không khác mấy so với Đỗ Yến, rất thân thiết với bạn nữ này. Cô phát hiện ra nên tìm nam sinh đó trò chuyện vài lần thế nhưng đứa nhỏ kia quá ương bướng, cô càng giải thích thì em ấy càng gần gũi với bạn nữ kia hơn.”

Cô giáo Lý thở dài: “Sau đó hai đứa nhỏ bèn xảy ra chuyện, ăn vụng trái cấm trong phòng thí nghiệm của trường bị thầy giám thị bắt được. Tiếp theo cả hai đều phải nghỉ học, vô cùng đáng tiếc.”

Chương Cảnh trợn to mắt, nghe mà giật mình: “Tại, tại sao lại như vậy ạ.”

Cô giáo Lý trả lời: “Cho nên cô phải thật cẩn thận khi gặp phải kiểu học sinh như thế. May mà Đỗ Yến còn có người bạn lý trí là em, không giống tình huống của nam sinh nọ. Nếu đứng từ góc độ bạn bè để khuyên nhủ thì hiệu quả sẽ tốt hơn giáo viên bọn cô ra mặt rất nhiều.”

Chương Cảnh im lặng chốc lát rồi như hạ quyết tâm, gật đầu: “Vâng thưa cô, em sẽ để ý đến Đỗ Yến ạ.”

Lúc Chương Cảnh rời khỏi văn phòng, cả người nhẹ nhõm hẳn, có lẽ cuộc đối thoại với cô giáo Lý đã cho hắn một lý do để tiếp tục ở lại, can thiệp vào sinh hoạt hàng ngày của Đỗ Yến.

Chương Cảnh biết tình cảm hiện tại của mình rất bất thường nhưng hắn chẳng buồn nghĩ quá sâu. Hắn chỉ cần tạm thời duy trì quan hệ thân mật với Đỗ Yến, không được để những người khác xen vào.

Dù sao bọn họ còn trẻ, con đường sau này có vô vàn lối rẽ, tại sao phải vì một con đường khả thi mà chặt đứt tất con đường phía trước chứ.

***

Khi Đỗ Yến tắm xong đẩy cửa bước ra, bất ngờ gặp được Chương Cảnh. 

Chương Cảnh là người cuồng học tập, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối lúc chín giờ vẫn còn ngồi trong lớp làm bài, mãi đến hơn mười giờ mới trở về kí túc xá. Đối phương xuất hiện tại phòng ngủ giờ này quả thực là điều xưa nay chưa từng có.

Thời An chắc là đang ở phòng học, Chương Cảnh thế mà lại về sớm hơn y.

Tuy dạo gần đây Đỗ Yến bắt đầu không thân thiết với Chương Cảnh như trước nhưng không tới mức chẳng nói với nhau được câu gì. Cậu hỏi: “Khó tin ghê nha, cậu về sớm như vậy cơ à?”

Chương Cảnh đứng dậy, lấy từ trong túi miếng bánh ngọt tinh xảo rồi đưa cho Đỗ Yến.

“Ừm, tớ trèo tường ra ngoài mua.” Chương Cảnh đáp, “Bọn mình làm lành nhé.”

Đỗ Yến thấy Chương Cảnh xin lỗi mới nhớ tới vẻ lạnh nhạt của đối phương, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng cháy, lườm Chương Cảnh: “Quả nhiên là cậu đang giận tớ!!”

Chương Cảnh cười ngượng ngùng: “Không, không giận cậu.”

“Vậy cậu hành xử kì quái, chẳng thèm để ý đến tớ như thế làm chi?” Đỗ Yến truy hỏi.

Chương Cảnh nghẹn họng, cũng biết không thể nói rõ nguyên nhân nên đành phải dùng lý do trước đây của Đỗ Yến: “Thì cậu biết tớ thích sạch sẽ còn vẽ lên mặt tớ…”

“Chỉ vẽ linh tinh lên mặt cậu thôi mà giận lâu đến thế sao?” Đỗ Yến ngó lơ Chương Cảnh, thở phì phò ngồi xuống ghế.

Chương Cảnh cầm bánh ngọt tới: “Là tớ sai, cậu đừng giận được không?”

Đỗ Yến nhìn bánh ngọt: “Tớ không ăn đâu. Cậu đang dỗ con gái đấy à?”

Chương Cảnh nở nụ cười, đặt bánh ngọt vào tay Đỗ Yến: “Cái này không dùng để ăn, cậu ụp bánh vào mặt tớ đi, về sau tớ sẽ không tức giận vì chuyện cỏn con này nữa.”

Nói xong Chương Cảnh bèn nhắm hai mắt, mặc cho Đỗ Yến xử lý.

Tiếp theo, có xúc cảm mềm mịn nào đó rơi lên mặt hắn rồi lướt qua môi.

Hắn mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đỗ Yến: “Cậu nghĩ tớ hẹp hòi đến vậy sao hả ông cụ non, từ giờ trở đi cậu không được tỏ vẻ xa cách với tớ đâu đấy.”

Chương Cảnh phát hiện đầu ngón tay Đỗ Yến dính bơ, vô thức liếm môi. Vị ngọt quẩn quanh trong khoang miệng, truyền thẳng đến tận đáy lòng.

Hắn cũng cười, giọng nói dịu dàng, kiên định: “Được, tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”