Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 86




Thần Tích vẫn nằm yên trong hố, không thèm nhúc nhích gì nữa, nó bây giờ đã mất đi mục đích sống, vậy nên chẳng khác quả bóng là bao.

Ninh Diệu cẩn thận đi đến bên hố, vươn tay chọc nhẹ vào Thần Tích: “Người sao rồi? Người có ổn không?”

Không! Không ổn chút nào hết! Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi nó không ở đây, nhân vật chính cục cưng của nó không chỉ có bạn trai, thậm chí còn đến nước đi đăng kí kết hôn luôn rồi!

Không biết Thần Tích lại nghĩ đến chuyện gì, nó đột ngột bay đến trước mặt Ninh Diệu, dùng một cái mặt không có ngũ quan bắt đầu hăm dọa y.

“Tâm tư của con vẫn đơn thuần lắm, có phải bị hắn ta lừa rồi không? Thế giới hiện thực bên ngoài rất phức tạp, cốt truyện thâm sâu, thích nhất là đi lừa mấy đứa nhỏ xinh đẹp ngốc nghếch như con!”

Ninh Diệu: “….?”

Ngốc nghếch?

Y đâu có ngu!

Ninh Diệu tức đến nỗi phải đứng chống nạnh: “Không có bị lừa. Anh ấy thật sự yêu con. Người không được nói xấu anh ấy trước mặt con.”

Thần Tích: “….”

Toang rồi, cục cưng của nó bị lừa quá nặng rồi!

Lòng thần tích vỡ tan tành, nó yên lặng nhìn lên không trung chẳng có bất cứ thứ gì. Nhưng vì nó không có ngũ quan, vậy nên khi nó nằm yên như thế chẳng khác nào một trái bóng té xỉu.

Ninh Diệu vươn tay sờ vào nơi chẳng biết là bộ phận nào của Thần Tích, thành khẩn nói: “Được không ạ? Chúng ta mang anh ấy về luôn đi mà!”

Thần Tích run rẩy đặt ra câu hỏi cuối cùng cho nhân vật chính vạn người mê của nó: “Con muốn cho hắn danh phận gì? Bạn trai số một hai bạn trai số hai?”

“Số một số hai gì cơ?” Ninh Diệu không hiểu, ngơ ngác hỏi lại. “Nhưng mà con muốn kết hôn với ảnh mà.”

Trái tim Thần Tích đã hoàn toàn héo úa.

Nhân vật chính vạn người mê của nó có được cá của cả thế giới, nhưng lại chạy đến ao cá nhà người ta, tùy tiện vớt một con lên, còn nói chỉ cần đúng một con cá này thôi!

Rõ ràng là có cả một rừng cây tươi tốt, thế mà lại chọn ngay cái cây chết queo để thắt cổ!

Oan nghiệt! Đúng là oan nghiệt mà!

Thần Tích không nói được câu nào. Ninh Diệu ngồi xổm xuống, vuốt ve thân thể tròn xoe bóng loáng của nó, nhẹ nhàng nói: “Con biết người tốt với con, hy vọng con được cả thế giới yêu thích, nhưng mà…nhiều năm như vậy rồi, sự yêu thích của bọn họ không hề làm con vui vẻ, ngược lại chỉ khiến con thấy sợ hãi và bối rối. Hơn nữa tình yêu của con chỉ có một phần bé xíu như vầy, chỉ đủ chia cho một người thôi. Nếu như có quá nhiều người, thì chắc chắn con sẽ không ứng phó nổi đâu.”

Quả cầu bắt đầu xoay chuyển. Tuy Ninh Diệu không đoán được, nhưng y biết là nó đang quay mặt sang đối diện với y.

Ninh Diệu chân thành nói: “Nếu như không có anh ấy, con sẽ không vui, ăn không ngon ngủ không yên, vậy nên chúng ta đưa anh ấy cùng về được không? Xin Người đó.”

“Nếu con đã nói vậy thì…” Thần Tích bắt đầu giãy giụa: “Nếu con đã cầu xin ta…làm sao con có thể cầu xin, chắc chắn là con đang đe dọa ta! Nếu như ta không đồng ý, thì chúng ta từ nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ, trong mắt con không có ta nữa, nói như vậy mới đúng. Vậy mới là nhân vật vạn người mê cao cao tại thượng chứ!”

Khi nói đến mấy câu cuối, trong giọng nói của Thần Tích đã tràn ngập sự bất lực.

Ninh Diệu nghe xong mấy lời này thì ngây ra như phỗng, sau đó y phì cười: “Không phải là con không nghĩ đến việc nói với người như thế, nhưng mà con biết người rất tốt với con.”

“Hu hu hu hu!” Quả cầu gào khóc, nó lau mớ nước mắt không biết rơi ra từ chỗ nào. “Vậy được rồi. Nếu như con đã nói như vậy, thì ta sẽ đi tìm Thiên Đạo của thế giới này bàn bạc một chút, để xem xem nó có đồng ý thả người hay không.”

“À, người nói nó hả?” Ninh Diệu vừa nghe tới Thiên Đạo, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Ninh Diệu kể tất cả những chuyện về Thiên Đạo của thế giới này cho Thần Tích nghe, sau khi nó nghe xong thì rất chấn động.

“Có chuyện như thế à? Tâm địa của nó thật độc ác!” Thần Tích xoa cái cằm tròn vo của mình. “Ta và nó cũng chưa tiếp xúc lần nào cả, chỉ biết nó lén ta bắt con đến đây. Ta không nghĩ là nó còn có tâm tư như đưa con đến để giết nhân vật chính của thế giới này.”

Trên cái quả cầu bóng loáng bỗng hiện ra hai nếp nhăn, có lẽ là do nó nhăn mày mà tạo thành.

Thần Tích vuốt cằm, rồi lại cau mày trầm tư, sau đó nói với Ninh Diệu: “Chỉ e là nó không chịu thả người.”

Ninh Diệu nói: “Vậy cướp được không? Người cũng có muốn thả con đâu, nhưng mà con vẫn ở đây nè.”

Thần Tích: “….Không phải khi nãy đã nói rồi sao. Nó nhân lúc ta đi học hỏi công phu từ các thế giới khác, mới có thể cướp con đi.”

Lúc trước nó được mời đi xem những thế giới vạn người mê khác, rồi còn khoác lác đủ thứ về bé con nhà nó tốt đến mức nào. Nhưng không ngờ chỉ mới có một lúc lơ là mà bé con nhà mình đã biến đi đâu mất tiêu rồi!

Chỉ có thể nói là do trời xui đất khiến. Mà bây giờ, Thiên Đạo của thế giới này chắc chắn sẽ không cho nó cơ hội đó.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không còn cách khác nữa sao?” Giọng nói Ninh Diệu đã kèm theo tiếng khóc nức nở. “Nếu như lúc mọi chuyện kết thúc con không chịu đi nữa, vậy nó có thể không màng đến ý muốn của con mà dùng vũ lực đuổi con đi không?”

Thần Tích nghiêm túc gật đầu.

Thân là Thiên Đạo của một thế giới, tuy rằng có một số chuyện không thể làm được, nhưng nếu như muốn đuổi một người từ bên ngoài đi thì không thành vấn đề.

Miệng Ninh Diệu mấp máy, nhưng y không phát ra được tiếng nào. Hốc mắt y đã rưng rưng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Nước mắt rơi xuống má, trượt theo sườn mặt, biến thành đá quý lộng lẫy.

“Ấy da, con đừng khóc mà.” Thần Tích gấp đến độ nảy tưng tưng lên. “Đáng lẽ ra chuyện này con phải tự nghĩ mới đúng. Để ta nghĩ lại đã…Có rồi!”

Ninh Diệu lau khô nước mắt, tràn ngập mong chờ nhìn về phía Thần Tích.

“Chỉ cần thằng mất nết kia xử lý Thiên Đạo của thế giới này, rồi thay thế nó, tự mình trở thành Thiên Đạo mới của thế giới này, vậy thì hắn sẽ có cơ hội gặp lại con.” Thần Tích nghiêm túc nói.

Ánh mắt Ninh Diệu sáng rực: “Con cảm thấy Thiên Đạo đó có vẻ đánh không nổi, vậy thì không phải Úc Lễ có thể dễ dàng thượng vị, sau đó đi tìm con, rồi đoàn tụ với con sao?”

Đôi môi đỏ hồng nhếch lên, Ninh Diệu không nhịn nổi nữa mà bật cười, mặt y ngập tràn vui sướng.

Thần Tích nhìn nhân vật chính nhà mình đang cười ngây ngô, cứ muốn nói lại thôi. Cuối cùng nó cũng không nhìn nổi nữa, đành mở miệng nói cho Ninh Diệu một chuyện mà y có thể phải đối mặt.

“Xử lý nó rất dễ dàng. Khi ta giao đấu với nó, ta phát hiện ra thương thế của nó còn chưa khỏi hẳn. Nhưng mà…” Thần Tích nghiêm túc nói cho Ninh Diệu một kỹ năng của Thiên Đạo, và những chuyện nó có thể làm được.

“Nếu nó đã hận thằng nhóc kia như thế, thì vào thời khắc cuối cùng, có thể nó sẽ ăn không được thì phá cho hôi, phá hủy hết những con đường nối từ thế giới này đến những thế giới khác. Vậy thì cho dù thằng nhóc mất nết đó có trở thành Thiên Đạo mới, cũng rất khó tìm được con giữa vô vàn thế giới như thế.” Thần  Tích nói.

Mắt Ninh Diệu mở to, nhưng trước khi nước mắt chảy ra thì Thần Tích đã vội vàng nói tiếp.

“Tuy rất khó, nhưng không phải là không có hy vọng. Chỉ cần trong ngàn vạn năm, hắn có thể chịu được cô đơn quạnh quẽ mà đi tìm con, vậy thì các con sẽ có cơ hội gặp lại.” Thần Tích vừa nói vừa thò mặt qua. Nó vẽ lên quả cầu vài nét bút đơn giản giống như ngũ quan, sau đó vươn cột sáng giống như cái tay ấn lên vai Ninh Diệu.

Biểu cảm trên mặt Thần Tích khá nghiêm túc: “Đối với hắn đó là một đoạn thời gian rất dài rất dài, con có hiểu không?”

“Hả?…” Ninh Diệu sợ ngây người, y nhíu mày: “Nếu nói như vậy, Úc Lễ chắc hẳn sẽ vất vả lắm. Có cách nào để con giúp được anh ấy không?”

“Không có, ta cũng không muốn nói chuyện này cho con biết.” Thần Tích bất lực nhìn nhân vật chính ngốc nghếch nhà mình. “Đây là một khoảng thời gian rất dài, có thể hắn sẽ không chịu được cô đơn, hoặc không vượt qua được cám dỗ mà buông bỏ đoạn tình cảm này, con hiểu không?”

Mày Ninh Diệu nhíu càng chặt hơn, y cắn môi, chậm chạp lắc đầu.

“Con không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, là vì bây giờ con vẫn rất tin tưởng hắn. Nhưng con có bao giờ nghĩ đến, bây giờ hắn đang bị cả thế giới cô lập, mà con lại là miếng gỗ duy nhất giữa lòng đại dương, vậy nên hắn mới ôm lấy con không buông. Nhưng nếu như hắn trở thành Thiên Đạo của thế giới này thì sao?” Thần Tích thở dài một hơi. “Thân là Thiên Đạo của thế giới này, còn là Thiên Đạo của một thế giới tu tiên, vậy nên sẽ có vô số người kính ngưỡng hắn, ái mộ hắn. Hắn đã có được cả thế giới rồi, thì làm sao có thể chịu được cô đơn mà đi tìm tung tích của con đây?”

Đôi mắt Ninh Diệu dần cụp xuống, cảm xúc trong đáy mắt y bị hàng lông mi đen dài che khuất, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của y.

Thần Tích cũng âm thầm lau nước mắt trong lòng.

Nếu không nói y biết kịch bản của thế giới này thâm sâu đến nhường nào, thì bé cưng đơn thuần nhà nó sẽ rớt hố đau lắm.

“Đừng đau lòng, để ta dạy con biết nên làm thế nào.” Thần Tích lại ấn nhẹ lên bả vai Ninh Diệu, giúp y lấy lại tinh thần.

Hàng lông mi mảnh dài của y chớp chớp, tựa như cánh bướm đang vỗ nhịp nhàng.

“…..Dạ?” Ninh Diệu nhẹ giọng đáp.

“Chắc vẫn còn một thời gian ngắn nữa, có thể giúp con củng cố tình cảm này.” Biểu cảm trên mặt Thần Tích dần trở nên âm hiểm. “Trong thời gian  này con cố gắng dẫn hắn đi làm chuyện xấu, khiến hắn bị mọi người ghét bỏ, sau đó con lại đến an ủi hắn, cho hắn ấm áp. Cho hắn biết rằng trên thế giới này chỉ có con thật lòng tốt với hắn, có hiểu chưa? Nhớ kỹ, khoảng thời gian cuối cùng này không được cho hắn cảm nhận sự ấm áp từ thế gian.”

Ninh Diệu kinh ngạc trợn tròn mắt. Vẻ mặt của y quá khiếp sợ, khiến Thần Tích bỗng cảm thấy xấu hổ với lời mình vừa nói.

“Ta cũng biết làm vậy rất đê tiện âm hiểm, nhưng đây là cách duy nhất có thể làm cho lòng hắn mãi mãi không thay đổi, đây là cách dùng để chịu đưng cô đơn quạnh quẽ, và cả khi bị cám dỗ nữa.” Thần Tích tủi thân nhìn ngón tay mình. “Chiêu này ta học được từ các thế giới khác, theo như lời bọn họ thì nếu làm vậy sẽ có xác suất thành công rất cao.”

Ninh Diệu cứ yên lặng không chịu nói gì. Sau đó y nắm lấy cánh tay do cột sáng tạo thành của Thần Tích, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Con biết. Con không trách người. Cảm ơn người.”

Thần Tích cọ nhẹ vào bàn tay Ninh Diệu: “Ta vào đây sẽ làm nó cảnh giác. Ta chờ con ở ngoài thế giới, đến khi con bị bắn ra thì ta sẽ đỡ lấy con, sau đó đưa con về.”

Ninh Diệu tạm biệt Thần Tích, ánh sáng trắng muốt không tì vết dần tản đi. Khi Ninh Diệu mở mắt ra, y lập tức thấy được mặt Úc Lễ.

Mày Úc Lễ đang nhíu chặt.

Hắn đưa tay lau nhẹ khóe mắt Ninh Diệu.

“Khóc cái gì? Em gặp ác mộng?”

Ninh Diệu chớp chớp mắt, sau đó y được hắn kéo vào một cái ôm ấm áp.

Sau đó vành tai y bỗng nóng lên, một nụ hôn chạm nhẹ lên đó.

Ninh Diệu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của hắn.

“Đừng sợ, ác mộng đều là giả cả, ta xử lý hết chúng cho em.”

————-Hết chương 86————–