Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 64




Bởi vì muốn hóa giải Nhiên Tình Chủng trên người Úc Lễ nhanh hơn một chút, nên Ninh Diệu không ở lại Yêu giới quá lâu, mà tiếp tục xuất phát luôn.

Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, y sẽ trả Thần Khí lại.

Dưới sự lưu luyến của Yêu tộc, y và Úc Lễ bước lên tàu bay, đi về nơi cần đến.

Quay về nơi núi sâu rừng thẳm trong Nhân tộc lần nữa, y và Úc Lễ cùng đứng trên boong tàu hóng gió. Y lặng lẽ nhìn Úc Lễ một cái, ngầm thúc giục hắn: “Bây giờ cũng không có việc gì cần phải làm cả, tàu bay cũng sẽ tự động di chuyển, hay là huynh đi ngủ một lát đi? Sau khi ngủ sẽ không khó chịu nữa.”

Có thể giảm bớt đau đớn, cũng có thể mơ được một giấc mơ đẹp, có trăm lợi mà chẳng có cái hại nào, cớ gì lại không làm? Nếu như người bị Nhiên Tình Chủng quấn lấy là y, thì một ngày có mười hai canh giờ, y đã muốn ngủ hết mười một canh rưỡi mất rồi. Chẳng hiểu sao trông Úc Lễ lại không hề có một chút gì là vội vàng muốn đi ngủ cả?

“Ta không buồn ngủ.” Úc Lễ lắc đầu. “Ta cũng không cần phải ngủ. Thần Khí kia có tác dụng ở chỗ, khi ta không chịu đựng được nữa, nó sẽ cho ta một thời gian dễ chịu. Nhưng đoạn thời gian dễ chịu đó của ta vừa mới kết thúc, thế nên không cần phải nghỉ ngơi nữa.”

Ninh Diệu: “…”

Sao người này nói câu nào ta cũng có lý hết vậy nè? Nhưng nếu như y suy nghĩ cẩn thận một lát thì lại không thấy có lý chút nào hết á! Cái chuyện như giảm bớt đau đớn này có thể đợi đến khi không thể chịu đựng nổi nữa được sao?

Ninh Diệu không còn cách nào để giải thích, đành mở miệng hỏi: “Nhưng khi huynh đi vào giấc mơ, ta thấy biểu cảm trên mặt huynh có vẻ rất vui vẻ. Nếu như giống như lời huynh nói, cảnh trong mơ đẹp đến như vậy, vì sao huynh phải đợi đến khi không chịu đựng được nữa mới đi tìm một giấc mơ đẹp cho mình?”

Úc Lễ không trả lời ngay, hắn chỉ nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Ninh Diệu.

Ánh mắt này của hắn giống như muốn bao trọn cả Ninh Diệu vào trong đôi mắt của chính mình.

“Cảnh trong mơ dù tốt đẹp đến mấy, cũng chẳng phải hiện thực.”  Úc Lễ bình tĩnh nói.

Cơn gió từ trời cao thổi lướt qua gương mặt Ninh Diệu, bỗng nhiên khiến y nhận ra hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Úc Lễ.

Không phải không thích, nhưng cảnh trong mơ đối với hắn chỉ là điều giả dối. Cho dù trong mơ hắn cần gì cũng có, muốn làm gì cũng được, nhưng như thế cũng chẳng thắng nổi cảm giác nắm tay nói chuyện phiếm ở thực tại được.

Khoé miệng y bắt đầu có xu hướng không thể kiềm chế được mà cong lên, Ninh Diệu nắm tay lại, che trước miệng mình, tỏ vẻ đồng ý: “Huynh nói đúng. Vậy chúng ta cứ ở đây ngắm phong cảnh cùng nhau đi.”

Lúc này bọn họ đang đứng đón gió ở trước tàu bay. Tốc độ bay của nó rất nhanh, thế nên gió cũng rất lớn.

Ninh Diệu đang nuốn nói gió lớn như vậy, lỡ như khiến Úc Lễ đang yếu ớt không còn sức lực bị cảm thì biết làm sao? Nhưng bỗng nhiên y phát hiện raÚc Lễ vẫn luôn che chắn trước người y, giúp y chặn đi phần lớn gió thổi đến.

“Huynh giúp ta chắn gió để làm gì? Chẳng lẽ tình hình cơ thể mình như thế nào huynh còn không hiểu sao?” Ninh Diệu nắm chặt tay Úc Lễ, kéo hắn về phía sau, còn mình thì đứng ngay trước mặt hắn. “ Mấy chuyện như thế này, cứ để thân thể khoẻ mạnh như ta làm là được rồi.”

Úc Lễ giả vờ yếu ớt vịn vào bả vai Ninh Diệu. Hắn hơi khom lưng, gối đầu lên bả vai y, nhẹ giọng nói: “May mà có em ở đây.”

Hơi thở nóng bỏng quét qua, khiến lỗ tai Ninh Diệu tê dại.

“Vậy huynh ôm ta đi. Huynh ốm yếu như vậy, nếu để gió thổi vào thì không ổn đâu.” Ninh Diệu bày ra dáng vẻ có thể che trời lấp đất.

Đến khi thật sự được ôm lấy, Ninh Diệu lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.

Úc Lễ bị trúng phải Nhiên Tình Chủng, nên mỗi thời mỗi khắc đều rơi vào trạng thái đó. Chỉ cần ôm như vậy thôi, y đã cảm thấy người mình bị chọc vào.

Ninh Diệu: “…”

Úc Lễ bắt đầu lùi hẳn về phía sau, chỉ giữ lại nửa người trên còn dán sát vào Ninh Diệu. Nên Ninh Diệu chỉ có thể nói: “Huynh không cần cẩn thận như vậy đâu. Huynh trúng độc mà. Đây không phải là chuyện mà huynh có thể khống chế. Ta biết khi huynh trở lại bình thường, thì sẽ không như vậy với ta nữa, có đúng không?”

“Đúng vậy.” Úc Lễ nói theo Ninh Diệu.

Ninh Diệu: “…”

Cái đồ đáng ghét này! Đúng cái gì mà đúng! Cái đồ lừa đảo này, còn muốn lừa y hay sao. Rõ ràng là cho dù không có Nhiên Tình Chủng, Úc Lễ vẫn sẽ như thế với y cơ mà!

Ninh Diệu âm thầm buồn bực một chút. Nhưng sau đó, bỗng nhiên y phát hiện ra mình đang thả dây câu bí mật của Úc Lễ, đúng thật là quá xấu tính rồi, thế nên y hơi chột dạ, chỉ đành lảng sang chuyện khác.

“Huynh nhìn đám mây kia đi, bồng bềnh quá. Còn cả dãy núi phía trước nữa…Á!”

Ninh Diệu dừng câu chuyện lại, híp mắt quan sát thật cẩn thận.

Trên con đường mà họ bắt buộc phải đi qua, chỗ chân trời xa nhất đều là một màu đen u ám, không hề có một chút ánh sáng nào. Đám mây đen cứ cuồn cuộn mãi, lực áp bách lại mạnh khủng khiếp, tựa như nó có thể áp đảo cả dãy núi. Thỉnh thoảng còn có mấy tia sét màu tím lóe lên ở giữa đám mây.

Đám mây thật sự quá dày đặc, còn tia chớp kia đúng thật là quá khủng khiếp!

Ninh Diệu đã đối phó với mây mưa nhiều rồi, nhưng sắc trời âm u như vậy, cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy.

Úc Lễ dừng tàu bay lại, cau mày nhìn về một phía khác.

Nếu như bay giữa một vùng mưa bão sấm chớp như vậy, ít nhiều gì cũng phải có nguy hiểm. Ninh Diệu nhắm mắt lại, muốn thử xua tan đám mây đen kia.

Khi y mở mắt ra, mây ở một vùng nhỏ trên bầu trời đã bị y xua đi xa vạn dặm. Nhưng chỉ còn đúng một khu vực nhỏ vẫn cứ nằm trong tình trạng mây đen cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm như cũ.

Ninh Diệu bắt đầu nghi ngờ: “…Kỳ lạ quá, nơi đó đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lúc này Úc Lễ cũng không thể tùy tiện thả thần thức ra để tra xét. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, cảnh tượng này giống hệt như khi lôi kiếp sắp đến. Nếu như hắn tùy tiện thả thần thức của mình vào vùng thiên kiếp của người khác, thì sẽ rất dễ dính phải nhân quả không đáng có.

Với sức mạnh của hắn, hắn sẽ không bao giờ gặp bất cứ thứ gì làm nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nhân quả thì lại rất phiền phức, không phải là thứ mà chỉ cần đủ mạnh thì có thể tránh được.

“Có lẽ là có người độ thiên kiếp ở chỗ này.” Úc Lễ nói. “Trước tiên chúng ta cứ nghỉ tạm ở nơi này đã, chờ người đó kết thúc rồi hãy đi.”

Hiểu biết của Ninh Diệu về chuyện này rất ít, đương nhiên là sẽ nghe Úc Lễ hết. Vì thế, hai người lập tức đi tìm một nơi khá thoải mái để đáp xuống, định chờ đến khi mây đen tản đi, mới tiếp tục lên đường.

*

Gió lớn không ngừng gào thét. Giữa đám mây dày nặng nhất, có một đồ vật không thể diễn tả đang điên cuồng xoa cái đầu của mình.

Đáng chết! Suýt chút nữa đã để cho thiếu gia nhỏ kia xua tan mây lôi kiếp của nó đi mất!

Nó thân là Thiên Đạo, nhưng lại không thể khống chế được mây lôi kiếp của mình, thật đúng là một chuyện cười lớn!

Hơn nữa…bây giờ nó còn một số chuyện còn chưa chuẩn bị xong, nên không thể để cho bọn họ đi qua nhanh như vậy.

Thiên Đạo giấu thân mình giữa mây đen, từ trên trời nhìn xuống.

Có một nam nhân thân hình cường tráng, đang nằm trên tảng đá lớn bên dưới nó.

Đánh giá toàn thân trên dưới của người này một lượt, Thiên Đạo mừng thầm trong lòng.

Không hổ là nhân vật chính nó mang từ <Thị vệ đệ nhất mỹ nhân bên cạnh>, là kẻ có thể từ dưới đáy bùn bò lên tầng cao nhất, còn có thể chinh phục vô số những mỹ nhân từng khinh thường mình thu hết vào hậu cung. Khí thế cỡ này đúng thật là không phải hạng tầm thường!

Lúc trước nó mang đến nhân vật chính từ thế giới <Toàn thế giới đều yêu tôi>, người này đúng là có bản lĩnh thật, có thể thân thiết với Úc Lễ như vậy. Nhưng mọi chuyện đều phải chuẩn bị nhiều phương án, không thể đổ tất cả trứng mình có vào một cái rổ được.

Cho nên nó dùng tài nguyên và mỹ nhân là mồi nhử để kéo nam nhân này đến đây.

Nếu nam nhân này có thể trực tiếp giết chết Úc Lễ là tốt nhất. Cho dù đánh không lại, thì có thể cùng Úc Lễ đánh đến mức cả hai bên cùng tan tác. Đến lúc đó nó sẽ đưa thiếu gia nhỏ kia đi, đưa y trở về thế giới của mình. Chắc chắn Úc Lễ sẽ bị lửa giận công tâm, cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma.

Cũng có thể sẽ rơi vào kết cục đánh mất hy vọng sống, đến lúc đó, nó có thể nhẹ nhàng đánh chết kẻ này, thế là hoàn toàn loại trừ được mầm họa này.

Tiếng gõ bàn tính của Thiên Đạo cứ vang lên lạch cạch không ngừng. Thế giới này không thể chứa đựng quá nhiều ngươi từ bên ngoài vào, nhưng chỉ cần hai người này, vậy là quá đủ rồi.

Nó đã xuyên qua nhiều thế giới, nên nguyên khí chịu tổn thương rất nặng. Nhưng xem ra mọi trả giá của nó đều rất đáng giá.

Nam nhân nằm trên tảng đá lớn mở mắt ra, gã ta ngồi dậy, sau khi đánh giá xung quanh vài lần, khóe miệng lập tức cong lên.

“Đây là thế giới có tài nguyên và mỹ nhân đỉnh cấp mà ngươi hứa với ta sao?” Lâm Lãnh Viêm thư giãn gân cốt, cả người hắn phát ra tiếng răng rắc. “Ta cũng chẳng có hứng thú gì với tài nguyên ở nơi này của ngươi. Ta chỉ muốn biết, vị mỹ nhân kia có thật là tuyệt sắc như thế không?”

“Đó là đương nhiên.” Thiên Đạo khẳng định.

“Vậy thì tốt, ta đã bỏ rơi 372 thiếp thất của mình mà theo ngươi đến đây. Nếu như y không thể thỏa mãn ta…” Lâm Lãnh Viên cười lạnh một tiếng. “Ta sẽ khiến ngươi ăn không hết phải gói đem đi.”

“Ngươi gặp rồi sẽ biết. Ta còn sợ ngươi hoàn toàn không lọt được vào mắt y.” Thiên Đạo nhịn không được mà châm biếm.

Nhưng Lâm Lãnh Viêm không hề để bụng.

Ở cái thế giới nhỏ bé đó của gã, những tiểu thư ban đầu nói gã chướng mắt nhiều vô số kể. Nhưng chẳng phải sau đó đều bị gã chinh phục hết hay sao? Ngoài miệng nói rằng không muốn, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

“Điều kiện đưa ra khi đưa ngươi đến đây, ngươi đã đồng ý rồi. Ngươi phải giúp ta giết chết tên đó, còn nhớ rõ không?” Thiên Đạo hỏi.

Lâm Lãnh Viêm ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên. Một chuyện nhỏ như vậy, không đáng để ta bội ước.”

Thế nên Thiên Đạo lập tức xen vào ngay: “Mỹ nhân luôn đi bên cạnh kẻ kia, ngươi có thể dễ dàng gặp được. Nếu như ngươi giết được kẻ đó, mỹ nhân sẽ thuộc về ngươi.”

Lâm Lãnh Viêm nhíu mày: “Sao lại ở bên cạnh nhau? Bọn họ là một đôi?”

“Là bạn bè.” Thiên Đạo nói, nhưng nó lại cảm thấy từ mình dùng không chính xác lắm, thế nên bèn sửa lại. “Kẻ đó yêu thầm mỹ nhân kia.”

Lâm Lãnh Viêm bừng tỉnh, cười khinh thường: “Thì ra là vậy, thế thì có chỗ nào cần ta phải ra tay? Chỉ cần khiến cho mỹ nhân kia yêu ta, ta lại bắt y đi đối phó với kẻ ngươi muốn giết là được. Chiêu này ta đã dùng rất nhiều lần, bớt rách việc.”

Thiên Đạo: “…Đừng trách ta nói chuyện không khách khí, ngươi đang mơ mộng hão huyền đấy.”

Lâm Lãnh Viêm lười biếng vuốt tóc: “Chuyện này ngươi cũng chẳng hiểu được.”

Gã có thể chinh phục được nhiều người như vậy, thì đương nhiên phải có bí quyết của mình. Có một lần hắn tìm được cơ duyên, vô tình học được một quyển công pháp khiến cho những người mà gã muốn chinh phục khi nhìn gã sẽ có thêm một lớp kính lọc, làm cho hắn trở nên giống với ánh trăng sáng hoặc là người mình thích.

Có được vài phần giống nhau thì việc muốn tìm hảo cảm cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

“Nói đi, bây giờ bọn họ đang ở nơi nào?” Lâm Lãnh Viêm hỏi.

“Bây giờ ngươi đang ở nơi mà bọn họ bắt buộc phải đi qua trong lộ trình. Chỉ cần chờ một chút, ngươi sẽ có thể gặp được ngay.” Thiên Đạo nói, sau đó cơ thể nó dần tan biến trong tầng mây, rất nhanh, nó đã biến mất không còn bóng dáng.

Lâm Lãnh Viêm cảm thấy hứng thú, bắt đầu ngồi tại chỗ chờ đợi.

*

Mây đen sấm chớp ở khu vực kia đã tiêu tán, vì thế tàu bay lại tiếp tục khởi hành.

Ninh Diệu vẫn đứng sóng vai cùng Úc Lễ ở phía trước tàu bay nhìn về phương xa, thỉnh thoảng còn nói vài câu.

“Đây là độ kiếp sao? Có vẻ như không nghe được tiếng sấm nào đáng sợ hết á.” Ninh Diệu tựa vào vai Úc Lễ. “Vậy trước đây huynh độ kiếp như thế nào?”

“Trước đây ta…” Úc Lễ rũ mắt nhìn về núi rừng bên dưới. “Khi ta từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, thiên lôi độ kiếp của ta có thể san bằng chỗ này thành bình địa.”

Ninh Diệu: “!!!”

Sao những người khác độ kiếp thì nhẹ nhàng, còn Úc Lễ độ kiếp thì cứ phải nguy hiểm như thế chứ!

Đáng ghét! Cái đồ thiên lôi khốn nạn này! Chỉ biết mang phiền phức đến cho Úc Lễ thôi.

Ninh Diệu muốn an ủi Úc Lễ vài câu, nói rằng Úc Lễ không cần phải sợ, đợi đến khi cả bốn tháp phong ấn đều bị phá hủy, mấy cái thiên kiếp nho nhỏ đó sẽ không làm gì được hắn nữa.

Nhưng còn chưa kịp nói, y đã nhìn thấy một bóng người từ phía xa xa.

Người nọ bay giữa không trung, nghênh diện với bọn họ.

Có lẽ đây là tu sĩ vừa mới độ xong thiên kiếp nhỉ.

Ninh Diệu nghĩ như vậy. Tính tình y trời sinh ôn hòa, thế nên không cảm thấy chuyện người ta đi cùng mình trên một con đường có vấn đề gì cả, chỉ cần không đụng mặt nhau để phát sinh chuyện gì là được.

Úc Lễ đã hiểu rõ tính cách của Ninh Diệu từ lâu, nên tất nhiên hắn sẽ không tùy tiện ra tay. Thế nên tàu bay vẫn cứ di chuyển như bình thường, đợi đến khi lướt qua tu sĩ kia.

Tu sĩ kia trông có vẻ rất thong thả, nhưng khi đi đến ngày càng gần, thân thể của người nọ cũng càng lúc càng thẳng hơn. Ngay cả biểu cảm trên mặt cũng trở nên cực kỳ hưng phấn.

Úc Lễ cảnh giác nhíu mày, bước lên trước một bước nhỏ, che nửa người Ninh Diệu lại.

*

Lâm Lãnh Viêm vốn cũng không ôm kỳ vọng gì quá lớn.

Không phải là không tin lời nói của cái thứ Thiên Đạo đã đưa gã đến đây, hắn cũng tin rằng vị mỹ nhân kia lớn lên không tệ. Chẳng qua gã đã có 372 thiếp thất, từ mỹ nhân đoan trang trưởng thành cho đến mỹ nhân nhỏ nhắn hoạt bát, loại hình nào gã cũng đã có đủ. Nếu như muốn gã cảm thấy kinh ngạc vì sắc đẹp, đúng thật là quá khó.

Nhưng con người đều luôn yêu thích những thứ mới lạ. Những người trước đây gã đã nhìn phát chán, nên nếu có một mỹ nhân mới mẻ đến, chỉ cần có thể đạt được tiêu chuẩn tầm trung trong mắt gã, thì gã vẫn có hứng thú.

Hậu cung không thể chỉ có một người, nhưng cũng không nên quá nhiều, mấy trăm người là đủ rồi. Trước hết gã cứ thu nạp mỹ nhân kia vào hậu cung, sau đó lại kiếm thêm vài người mới bổ sung vào là được.

Hy vọng mỹ nhân kia có thể ngoan ngoãn nghe lời một chút, khi nhìn thấy những thiếp thất khác cũng đừng khóc hay làm loạn gì cả. Nếu như cứ náo loạn mãi, gã chỉ có thể biếm vào lãnh cung thôi.

Mây mù đã tan đi, thời tiết dần trở nên sáng sủa. Ánh mặt trời đọng trên đôi mắt mang theo ý cười của người nọ, tựa như có thể đánh tan cả mùa xuân.

Lâm Lãnh Viêm không nhịn được nuốt ngụm nước miếng. Gã chỉ cảm thấy nơi nào của người này cũng đều hợp khẩu vị của gã. Ngay cả hàng lông mi nhỏ dài đến mức tạo ra một cái bóng trước mắt cũng có vẻ hợp ý người đến vậy, đâm sầm vào trái tim gã mất rồi.

Chuyến này đi đúng thật là không tệ!

Ý nghĩ muốn đi khắp đất trời rộng lớn tìm kiếm mỹ nhân của gã bỗng chốc tan thành mây khói. Không còn suy nghĩ muốn sủng hạnh người khác nữa, mỗi một giây một phút đều không nỡ rời mắt khỏi người y.

Nếu như lại đưa thêm người vào hậu cung, thì hoàn toàn là tự mình đi tìm đối thủ cho mình!

Lâm Lãnh Viêm sửa biểu cảm của mình trở nên đoan chính hơn, tự khoác lên mình dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua con tàu đang bay đến.

Gã rất tự tin, dưới sự trợ giúp của công pháp, gã có thể dễ dàng lấy được hảo cảm ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Chỉ là không biết được ánh trăng sáng, hoặc là người mỹ nhân này có hảo cảm là ai nữa?

Khi Lâm Lãnh Viêm bay qua, gã hơi nghiêng đầu sang, nhìn lướt qua biểu cảm trên mặt mỹ nhân.

Quả nhiên, cho dù tầm mắt bị che khuất hơn một nửa, nhưng mỹ nhân đúng thật là đang nhìn gã. Sau đó không biết y đang suy nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên mỉm cười.

Thành công rồi!

Tàu bay đã đi qua. Lâm Lãnh Viêm cố ý kiềm nén sự hưng phấn trong lòng mình, bắt tay vào chuẩn bị bước tiếp theo.

Nếu như muốn giết cái tên bạn tốt của mỹ nhân, thì chắc chắn không thể quá mạnh bạo. Nếu như để lại cho người ta ấn tượng không tốt thì không ổn rồi. Gã tình nguyện lãng phí khoảng thời gian này, để sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

*

Nụ cười vẫn còn nằm yên trên gương mặt Ninh Diệu.

Y nhìn Úc Lễ một cái, lại cúi đầu cười thầm.

Khi người kia ngự kiếm bay sang, quần áo bay tán loạn, trong nháy mắt đó, người kia cũng có một chút gì đó giống với Úc Lễ.

Nhưng nói thật thì Úc Lễ thật sự quá đẹp. Nếu như so sánh người nọ với Úc Lễ, thật sự là vẫn thua kém hắn quá nhiều.

“Nghĩ gì thế?” Úc Lễ hỏi.

Tùy tiện đánh giá vẻ bề ngoài của người ta là không tốt. Tuy rằng trong lòng Ninh Diệu đang làm cái việc y chang như vậy đó, nhưng vẫn không muốn kéo Úc Lễ vào soi mới người ta, nên chỉ tìm đại một cái cớ: “Không có gì, ta chỉ nghĩ là gió lớn quá.”

Ninh Diệu lại nhìn Úc Lễ, thầm nghĩ cho dù nhìn từ góc độ nào, thì khí thế và dung mạo của Úc Lễ vẫn luôn là cực phẩm. Càng nhìn càng khiến cho người ta vui vẻ.

Ninh Diệu vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà dời mắt đi, không hề chú ý đến khóe môi căng thẳng của Úc Lễ.

“Hôm nay đi cũng đủ nhiều rồi, ta thấy không thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi.” Úc Lễ đột nhiên nói.

Ninh Diệu kinh ngạc, lại thấy mặt Úc Lễ lạnh như băng, chắc là đã khó chịu lắm rồi. Thế nên y nhanh chóng tìm một nơi thích hợp để tàu bay đáp xuống.

Bọn họ tìm được một hang động trong núi. Úc Lễ bố trí ba tầng cấm chế bên trong, rồi lại thêm ba tầng bên ngoài, để đảm bảo người ngoài không thể vào được. Hơn nữa chỉ cần một bước chân là hắn cũng sẽ lập tức tỉnh lại, sau khi làm xong Úc Lễ mới đến phòng nghỉ để nằm.

Ninh Diệu vừa cẩn thận đắp chăn cho Úc Lễ vừa nói: “Nếu bây giờ huynh nằm mơ, thì có mơ thấy ta không? Vậy nếu mơ thấy, huynh sẽ đưa ta đi đâu chơi?”

Úc Lễ cong khóe môi, nhưng gương mặt vẫn vô cảm như cũ: “Đi đến nơi nào có non xanh nước biết, có núi, có hồ. Chúng ta còn có thể đi câu cá.”

“Được.” Ninh Diệu vui vẻ trùm kín chăn lại cho Úc Lễ. “Vậy chúc huynh có một giấc mơ đẹp, ở trong mơ có thể chơi thật vui vẻ.”

“Ừm.” Úc Lễ trả lời.

Đợi đến khi Úc Lễ nhắm mắt lại, trông có vẻ như đã ngủ rồi, Ninh Diệu mới nằm xuống bên cạnh hắn, rồi ấn lên Thần Khí, bắt đầu đi vào giấc mơ của Úc Lễ.

Có thể cùng đi câu cá với Úc Lễ trong mơ, cũng khá thú vị đó chứ.

Khi ánh sáng lúc y bước vào giấc mơ tản đi, y lập tức thấy được cảnh tượng xung quanh.

Có cái gì gọi là non xanh nước biếc, hay vui vẻ câu cá gì đâu chứ! Nơi này chính là phòng ngủ xa hoa ở Yêu giới khi y còn làm Yêu Vương cơ mà.

Y nằm trên chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, nhưng tay chân thì lại bị thứ gì đó trói chặt.

Úc Lễ đang đè trên người y, đôi mắt u ám, mặt tràn đầy sương lạnh.

“Kẻ đó đang quyến rũ em, mà em còn dám cười với hắn. Có phải ta đã quá nuông chiều em rồi không?”

Ninh Diệu sửng sốt. Ngay sau đó, cằm y bị nâng lên, sắp hôn lên môi Úc Lễ.

Giọng nói của Úc Lễ lạnh như băng.

“Từ nay về sau, em phải ở nơi này, bị lấp đầy bởi thứ của ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện đi đâu cả.”

——–Hết chương 64———-