Có lẽ kinh mạch cần thời gian khôi phục, khi Kỷ Mạch tỉnh lại đã là tới gần giữa trưa. Mơ hồ đeo lên Vô Yếm, cậu lúc này mới phát hiện Sơn Hà Xã Tắc Đồ đang bị đặt ở đầu giường, mở ra nhìn một cái chính là Dạ Minh Quân nhắn lại nói rõ mình ở chỗ Thần Nông Đỉnh.
Đêm qua mới vừa nói đến vấn đề liên quan đến tương lai, Dạ Minh Quân vừa khôi phục nguyên thân liền tìm Thần Nông Đỉnh am hiểu luyện chế đan dược, Kỷ Mạch tự nhiên đoán được dụng ý, trong lòng không khỏi ấm áp, một chút bất mãn lúc trước liền hoàn toàn quên mất. Hạt châu này nghịch thì vẫn nghịch nhưng chung quy lại làm cho cậu yêu thích không muốn buông tay.
Năng lực chữa trị của Tô Cách đã là số một số hai giữa thiên nhân, mấy bí pháp trị liệu đối với cơ bắp bị hoại tử lộ xương trắng có thể so với hiệu quả của tiên đan cao cấp.
Thế nhưng yêu lực của Nhậm Thanh Nhai lại bổ sung thêm chú thuật, ngoại trừ chính hắn căn bản không người nào có thể xua tan, cho tới những năm này mặc dù Tô Cách đích thân điều dưỡng thân thể cho Kỷ Mạch cùng người thường không sai biệt lắm, nhưng cậu thủy chung không có cách nào có thể tu hành lần nữa, mà ánh mắt do Vô Đông Kiếm gây thương tích lại là không người nào có thể chữa trị.
Cũng là Khải Minh Châu thừa hưởng thiên địa hạo nhiên chi khí của Hi Hoàng từ khi sinh ra đã khắc chế yêu vật, mới có thể dựa vào tu vi tự thân cưỡng ép khu trừ trớ chú trong kinh mạch của Kỷ Mạch, tuy như vậy, Dạ Minh Quân vẫn phải tiêu hao cực lớn, cần phải nghỉ dưỡng sức một đêm mới co thế hỏa hình lại
Kỷ Mạch vài năm trước cũng đã tu hành qua, hôm nay thử dẫn dắt thiên địa linh khí vào cơ thể, phát hiện kinh mạch cuối cùng cũng thông suốt không gặp trở ngại, thế mới biết Dạ Minh Quân đâu chỉ là chữa trị cho cậu, thậm chí đem kinh mạch của cậu đều đả thông, sau này tu hành chỉ biết làm ít công to.
Đáng sợ hơn là đêm qua cậu lại không cảm giác thấy một chút đau đớn, chỉ cảm thấy bị Khải Minh Châu ấn ấn đến rất thoải mái, hôm nay nghĩ đến, Dạ Minh Quân quả nhiên là bảo vật thiên hạ vô song.
Dĩ nhiên, lấy sự hiểu biết của Kỷ Mạch đối với tiên nhân, Dạ Minh Quân sở dĩ sẽ tiêu hao lớn như vậy, đại khái không thoát khỏi liên quan đến việc nghĩ cách không để cho cậu cảm nhận được đau đớn.
Đối với Dạ Minh Quân có bao nhiêu thương yêu mình, Kỷ Mạch trong lòng vẫn biết rõ, nguyên nhân chính là dần dần có thể tìm hiểu suy tư của tiên nhân, cho nên mấy ngày nay đối với hạt châu này lại là hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.
Hôm nay cậu nhìn một lượt tất cả các sọt rác đã bị dời ra bên ngoài, không tự chủ được chính là cười một tiếng, nội tâm chỉ thầm nói, Dạ Minh Quân xưa nay yêu thích thể nghiệm sự vật mới lạ, tối nay nếu hắn muốn, liền toàn bộ dựa theo ý hắn đi.
Với tính tình của Kỷ Mạch vừa rời giường liền nghĩ những chuyện này luôn cảm thấy không đứng đắn cho lắm, tuy trong phòng không có bất kỳ người nào, vẫn là nhanh chóng rửa mặt để cho mình tỉnh táo lại, nhưng khi rửa mặt chải đầu cũng không dừng lại suy tính.
Có tu vi cũng tốt, dù sao, chỉ có văn tự được truyền thụ thiên địa linh lực mới có tác dụng đối với thiên nhân. Trước kia Phụng Triều mặc dù có rất nhiều tác giả, thế nhưng Tống Kiều tuổi đã lớn lại phải tu hành từ đầu cũng quá mức gian nan, mà Kỷ Mạch lại là hoàn toàn không cách nào tụ tập linh khí, cộng thêm Nhậm Thanh Nhai triệu hoán đến ba người tới nhưng đã mất đi quyền sở hữu đối với thiên nhân, thế cho nên tuy có đòn sát thủ nhưng lại hoàn toàn không được sử dụng đến.
Hôm nay kinh mạch Kỷ Mạch đã khôi phục, rất nhanh là có thể trở lại tu vi năm đó, cho dù Nhậm Thanh Nhai không dùng được nữa, có Sơn Hà Xã Tắc Đồ nơi tay, mộ lần nữa sáng tạo một thiên nhân cũng không hẳn là không thể.
Không, hoặc có lẽ, nếu Kỷ Mạch thật có thể căn cứ tình huống trước mặt sáng tạo ra nhân vật chính thuộc về cái thế giới này, đây tuyệt đối sẽ là thiên nhân mạnh nhất.
“Hệ thống, đem tư liệu Dạ Minh Quân nghiên cứu liên quan tới thiên nhân thành hình cho ta nhìn một chút.”
Chuyện này vốn dĩ chỉ là ý niệm tùy ý, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một hồi cũng là rất có tương lai, Kỷ Mạch quyết định mở Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra, đem tất cả thành quả nghiên cứu những ngày qua của Dạ Minh Quân đối với Diệp Quân Hầu, trải qua mấy lần phân tích, trong lòng đã mơ hồ có kế hoạch.
Kết thúc thiên nhân chi loạn không thể nghi ngờ là càng trọng yếu hơn so với công việc tại Tiên Châu, một ngày này Kỷ Mạch đem toàn bộ tinh lực đều đặt trên việc nghiên cứu thiên nhân, đợi đến lúc Huy Nguyệt đi Bỉ Thương Sơn xem náo nhiệt trở lại, cậu còn đang ở trước án thư mà trầm tư.
Huy Nguyệt cũng đã quen với bộ dàng này của Kỷ Mạch, chỉ làm theo như phân phó mấy ngày trước, đem những chiến lược mà mình phân tích về thiên nhân luận võ mà báo cáo, lại lấy ra tình báo mới nhất mà Thường Huy đưa tới đều đặt lên trên bàn, lúc này mới có chút nhàm chán mở miệng: “Hôm nay mấy trưởng lão của Cửu Tiên Thiên Thành cùng Vô Biên Phong Nguyệt Lầu tới bàng quan, Lý Tiên Nhi ngược lại không tới, Mộc Tuần Chân Quân nói rõ ngày Mạc Ngữ Tiên Các thiết yến mời chúng ta ngắm trăng, có đi hay không?”
Từ lúc Huy Nguyệt vào cửa Kỷ Mạch liền từ trong trầm tư tỉnh lại, xem ra Lý Tiên Nhi không đi bởi vì Thần Nông Đỉnh bị Dạ Minh Quân ngăn cản, đối với chuyện lần này cũng không quá để ý, ngược lại là khi nghe thấy nửa câu sau hơi nhíu mày lại, “Chắc chắn mời chúng ta chính là Mạc Ngữ Tiên Các mà không phải là tam đại môn phái?”
“Đám lão đạo sĩ kia một bộ tính khí ương ngạnh, ta xa xa nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được địch ý của bọn họ đối với thiên nhân”
Kỷ Mạch không đề cập tới khá tốt, nhưng nghĩ tới ánh mắt của những tu sĩ kia nhìn mình thì Huy Nguyệt liền sinh khí, cái loại ánh mắt nhìn người khác như một món đồ chơi mỹ mạo đó là thứ khiến tinh linh tộc chán ghét nhất, lúc này Tinh Linh vương cũng là căm giận nói,
“Rõ ràng tu vi ngay cả thiên nhân yếu nhất cũng không bằng, lại còn hất cằm nhìn người một bộ thái độ kiêu căng, nhất định chính là một đám chuột chũi ngu xuẩn, thật muốn hung hăng đáp mông mấy tên đó a!”
Thấy hắn giận đến ngay cả ngữ điệu quê nhà cũng nói ra, Kỷ Mạch ít nhiều cũng có thể tưởng tượng cục diện tỷ võ hôm nay, hai đại môn phái kia biểu hiện ngược lại là cùng cậu dự đoán không giống nhau. Thần Nông Đỉnh cũng là thượng cổ thần khí, hẳn là giống với Dạ Minh Quân sẽ không đứng thành đội đấu tranh giữa các môn phái, những môn phái này cũng biết Lý Tiên Nhi cùng mình không cùng đường, thái độ phách lối như vậy, chẳng lẽ là tìm được núi dựa khác?
“Trả lời Mộc Tuần Chân Quân, ngày mai ta cùng Dạ Minh Quân cùng chung dự tiệc.”
Bất luận tình hình như thế nào, trước cùng Mạc Ngữ Tiên Các giữ liên lạc lấy được tình báo đều là lựa chọn tốt nhất, suy nghĩ đến tình hình này có chút cổ quái, Kỷ Mạch đang muốn phân phó Huy Nguyệt đi hỏi Lộc vương về động tĩnh của Long Hề một chút, nhưng đột nhiên phát hiện cái vì đồng liêu này hôm nay lại không ôm bình theo, không khỏi nghi ngờ nói: “Thủy Vô Ngân đâu? Ngươi đem hắn quên ở Bỉ Thương Sơn sao?”
Kỷ Mạch xem ra, chuyện đem ân nhân cứu mạng làm mất như vậy xảy ra trên người Huy Nguyệt cũng không kỳ quái một chút nào, nhưng mà sự thật chứng minh cậu vẫn là xem thường kỳ tư diệu tưởng của hai người này.
Chỉ thấy Tinh Linh chớp chớp tròng mắt màu xanh biếc, liền trả lời: “Nga, hắn nói có thể nghe lén tình báo Tiên Châu, cho nên ta đem hắn trộn vào trong nước trà rồi tạt vào trên y phục của lão đạo sĩ.”
Cái gì? Đồng đội bị ngươi cầm đi pha trà? Còn có thể làm việc theo cách này nữa sao?
Nhậm Thanh Nhai sau khi tỉnh lại thì lực lượng của Thủy Vô Ngân rốt cuộc cũng không tiếp tục suy giảm, hôm nay nếu không nói ra lời thì cùng nước trong bình thường không có gì khác nhau, nhưng lại đem tình trạng suy yếu của mình như vậy mà tạt ra bên ngoài, loại cách làm to gan như vậy vẫn làm Kỷ Mạch kinh ngạc.
Cậu biết nhân vật chính của khôi hài văn xưa nay đều am hiểu cách làm việc hài hước, lại không nghĩ rằng hai người này cư nhiên lại biết chơi như vậy, lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi có cùng hắn hẹn xong sau khi chuyện thành công thì ở nơi nào gặp mặt?”
“Đúng nga, Thủy Vô Ngân nói chỉ cần y phục bị mang đi giặt, hắn sẽ theo con sông trôi xuống. Đem tình báo cho ngươi, ta phải đi trong sông kiếm hắn!”
Kỷ Mạch lời này ngược lại là nhắc nhở Huy Nguyệt, chỉ thấy Tinh Linh lập tức lôi ra cái bình sứ liền phong phong hỏa hỏa (hấp tấp) đi ra ngoài, nhìn thân ảnh kia đi xa, Kỷ Mạch lại im lặng—— Ân, đi vào sông mà kiếm nước, đây thật là một đại công trình.
Mặc dù hành vi này từ đầu tới đuôi cũng tiết lộ ra khí tức không đáng tin cậy, Kỷ Mạch cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng tài nghệ nghiệp vụ chí tôn sát thần của Thủy Vô Ngân. Xem như là nhân vật chính khôi hài, hắn dầu gì cũng là cá đệ nhất sát thủ, tra xét tình báo loại kỹ năng căn bản này hẳn là không thành vấn đề đi.
Liếc nhìn tình báo Huy Nguyệt đưa tới, chắc chắn trước mặt cũng không có tình huống gì đặc biệt, Kỷ Mạch cuối cùng kết thúc thời gian làm việc, ngẩng đầu mới phát hiện bất tri bất giác ngoại giới đã là mặt trời lặn tây sơn.
Mắt thấy hoàng hôn dần dần buông xuống, gian phòng trống rỗng khó tránh khỏi tịch liêu, Thần Tinh Tế Ti đem tất cả tài liệu thiêu hủy, nhưng nội tâm vừa có chút mong đợi lại vừa khẩn trương suy nghĩ ——
Đúng vậy, trời sắp tối rồi, Dạ Minh Quân cũng nên trở lại…
Mình là nên giả bộ làm chính sự như vậy mà chờ Dạ Minh Quân chủ động tương đối tốt, hay là nên to gan một ít, liền nằm ở trên giường đọc sách?
Hoặc là, cầm chút rượu trợ hứng, cùng nhau nói lời ngon tiếng ngọt và sau đó tiến vào giai cảnh?
Đối với loại chuyện này, Kỷ Mạch có thể nói là hoàn toàn không có kinh nghiệm, lúc này tuy là tay chân có chút luống cuống, nhưng bằng vào lý trí vẫn là đem trận pháp bên ngoài phòng kiểm tra một lần, chắc chắn ngoại nhân không cách nào tới quấy nhiễu mới trở lại.
Cuối cùng cậu lại cảm giác có chút không yên lòng, nhấc bút liền viết mấy chữ to “Tối nay không làm việc, chớ quấy rầy” dính vào cửa phòng, để ngừa Huy Nguyệt nửa đường quấy rầy.
Hóa thân của Thường Huy luôn che giấu thân phận chưa bao giờ cùng bọn họ trực tiếp gặp mặt; những trận pháp này dùng để phòng ngừa Thần Nông Đỉnh tức giận đủ để ngăn lại tất cả thiên nhân cùng tu sĩ; Huy Nguyệt đi tìm Thủy Vô Ngân trong chốc lát không về được, xem như trở lại cậu cũng làm xong các biện pháp phòng ngừa… Còn dư lại, cũng chỉ có…
Gặp qua kỳ đà cản mũi mấy lần cắt ngang, Kỷ Mạch đã sớm cho ra kinh nghiệm, lúc này nghiêm túc suy nghĩ tất cả nhân tố quấy nhiễu ngoại giới, tầm mắt Vô Yếm ở ngoài cửa sổ tỉ mỉ đảo qua, liền định ở trên người một con chim bồ câu.
Nương theo một con chim bồ câu vô tội bị Thần Tinh Tế Ti nhốt vào cái lồng rồi bị ném vào phòng Huy Nguyệt, Kỷ Mạch cuối cùng cũng có thể xác nhận tất cả kỳ đà cản mũi đều đã loại bỏ, liền sai người đưa tới nước nóng, trước thời hạn đều đã tắm xong cùng chuẩn bị tất cả công tác.
Nhưng, nếu như Dạ Minh Quân lại nghịch một lần, đem cái tên nhi tử hố cha kia mang về thì phải làm thế nào?
Đang ngâm mình trong nước nóng, trong lòng Kỷ Mạch bỗng nhiên toát ra cái ý niệm sợ hãi này, yên lặng tự định giá Dạ Minh Quân ở chỗ Thần Nông Đỉnh nghịch một ngày rồi hẳn là buổi tối sẽ không tiếp tục có khả năng nghịch ngợm nữa, đột nhiên liền lâm vào bi thương cảm khái trong lòng “Đầu năm nay muốn kết thúc thân xử nam làm sao lại khó khăn như vậy a? ”, ngay sau đó quả quyết cho ra một cái kết luận ——
Cậu cũng đem mình tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường rồi, nếu như hạt châu này không thượng, sau này liền định cư trong thùng rác đi!
Bất quá, ngày hôm qua Dạ Minh Quân hẳn là nghĩ đến chuyện này, những ngày qua cũng không phải đều ở trên người mình mà cọ cọ sao? Ngay cả khi hóa nguyên thân đều phải chạy đến chỗ đó, người này rõ ràng so với mình càng gấp gáp a!
Nhớ lại một phen những phản ứng gần đây của một vị tiên nhân, Kỷ Mạch có thêm vài phần lòng tin, lau khô tóc, tiện tay đem hệ thống ném vào thùng nước tắm để tĩnh âm, lúc này liến lấy khí thế không thành công thì thành nhân mà ngồi xuống trước bàn đọc sách, chỉ ở dự tính trong lòng mà âm thầm thề ——
Bây giờ không người nào có thể lại tới cắt ngang bọn họ, tối nay mình nhất định phải bắt Dạ Minh Quân!
Nhưng mà, thả ra lời nói hùng hồn vẫn chưa tới ba giây, Thần Tinh Tế Ti liền tỉnh táo lại yên lặng hồi tưởng lại mình khi nằm ở trên giường chỉ có thể là cái tư thế nằm yên đầu hàng, cùng với tiếng thì thầm hồn nhiên của Dạ Minh Quân và tiếng ngân nga của chính mình, cũng hận không thể đem miêng che lại được đem miệng che lại …
Vì vậy, ở thực tế tàn khốc trước mặt, Kỷ Mạch phải thiết thực mà quả quyết sửa đổi mục tiêu công lược tối nay—— được rồi, tối nay cậu nhất định phải bị Dạ Minh Quân bắt lại!
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Bằng hữu, tối hôm qua ta bị lão bà ném vào thùng rác rồi, cho ta một ít đồ chơi tốt để dỗ hắn a.
Lý đại gia: Đáng đời, ngươi lại làm chuyện tốt gì?
Dạ Minh Quân: Là như vầy, ta muốn cùng hắn hợp làm một thể, liền đề nghị dùng nguyên thân dò đường trước.
Lý đại gia: Ngươi có lòng tự trọng một chút được hay không! Bạch lộc trong ruộng cũng bị ngươi dọa sợ ngay cả dưa cũng làm rớt!
Dạ Minh Quân: Cho nên, ngươi sản xuất ra thần dược có thể thúc đẩy nhân loại chủ động hợp thể được không?
Lý đại gia: Cút, ta không có loại nghiệp vụ này!