Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 29




Căn cứ lý giải hiện nay của Kỷ Mạch đối với Dạ Minh Quân, hạn mức tối đa hành vị hồ đồ của vị tiên nhân này được quyết định bởi trí tưởng tượng của hắn, mà hạn cuối còn phải xem tâm tình. Kỷ Mạch vốn tưởng rằng mình đã  chuẩn bị xong tâm lý đối mặt với tất cả triển khai quỷ dị, kết quả thực tế  lại nói cho cậu, trí tượng tượng của Dạ Minh Quân rất vô tận.

Đi theo tiên nhân một đường,  khi kiến trúc xung quanh càng tỏa ra sang trọng hoa lệ, Kỷ Mạch đã mơ hồ có dự cảm không tốt, bây giờ xa xa nhìn dãy nhà khổng lồ phía dưới  một cái, ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ cùng từng dãy tường viện cao ngất màu chu sa càng chứng tỏ nơi đây  thuộc về vương triều huy hoàng một đời cường thịnh. Đúng vậy, nói ra đều không ai tin tưởng, bọn họ lại cứ như vậy lẻn vào hoàng cung Ma Châu được canh phòng sâm nghiêm nhất.

Đi theo Dạ Minh Quân mang bọn họ đến một vườn ngự uyển hẻo lánh, Kỷ Mạch chỉ có thể mặt vô biểu tình hỏi: “Cho ta một lý do ngài đi dạo phố lại đi dạo đến Ma cung.”

A, lại còn quen việc dễ làm, tìm được tiểu viện không người tuần tra, xem ra hành trình buổi tối mấy ngày nay của Dạ Minh Quân rất phong phú a.

Kỷ Mạch đoán không lầm, Dạ Minh Quân cũng không cần dùng giấc ngủ để nghỉ ngơi, mấy ngày nay chính là đi dạo một lần toàn bộ Ám Kinh, lên tới Ma cung mật thất xuống đến địa lao nô lệ, cơ hồ trong thành tất cả địa điểm bí mật đều lưu lại dấu chân của vị này. Nếu không phải các tiên nhân từng dặn dò hắn buổi tối tuyệt không thể xông vào phòng ngủ người khác, vô lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn, chỉ sợ tẩm điện của Diệp Quân Hầu hắn cũng dám len lén chạy vào, sau đó đối với sinh hoạt ban đêm của Ma Chủ  tiến hành một màn quan sát tàn nhẫn vô nhân đạo.

Cũng may hắn còn biết cuộc hành trình dạ du (du ngoạn ban đêm) đặc sắc này sẽ khiến Kỷ Mạch xem thường, lúc này chỉ giả bộ như không có chuyện gì phát sinh mà cười nói: “Trực giác nói cho ta biết nơi này nhất định sẽ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.”

Nói nhảm, nếu như bị Diệp Quân Hầu phát hiện ngươi chạy vào hậu cung nhà hắn, nào chỉ là bất ngờ, ngay cả sự cố cũng có thể do ngươi cưỡng ép chế tạo ra! Ngươi hôm qua mới cùng ta nói tạm thời không đánh lại Diệp Quân Hầu, làm sao hôm nay liền đem phong ấn trên người mình quên mất sao!

Dùng ánh mắt ái ngại mà nhìn chăm chú người này, Kỷ Mạch chỉ có thể trầm trọng trả lời: “Tiên quân, về cơ bản loài người gọi đây là tự tìm chỗ chết.”

Tựa như để  nghiệm chứng những lời này vậy, mặc dù ba người đều dùng ẩn thân thuật, Thanh Diệp vẫn luôn quan sát bốn phía lại phát hiện vấn đề, liền lên tiếng cảnh báo: “Thần Tinh Tế Ti, yêu thú giữ cửa giống như phát hiện chúng ta.”

Diệp Quân Hầu trong thiên hạ có rất nhiều cừu địch, hậu cung tự nhiên cũng bày ra canh phòng trùng trùng, ngay cả sư tử bằng đá trước mỗi tòa cung điện đều là yêu thú biến thành, hôm nay vừa ngửi thấy mùi lạ liền sống lại, còn chưa chờ mọi người phản ứng chính là một tiếng rống giận thông tri toàn bộ thủ vệ Ma cung có người ngoài xâm lấn.

Nương theo toàn bộ Ma cung hưởng ứng tiếng sư tử gầm lọt vào tai, Dạ Minh Quân mới nhớ tới mình sinh ra có năng lực che giấu, tất nhiên sẽ không bị bất kỳ yêu thú gì cảm ứng được,  thế nhưng khí vị hai người bên cạnh cho dù ẩn thân cũng không lừa được lỗ mũi yêu thú. Xa xa nghe tiếng bước chân thủ vệ, vội vàng đem Kỷ Mạch ôm lên, thử nhảy lên nóc nhà định rút lui. Thấy Thanh Diệp vẫn có thể đuổi kịp bước chân, mới cúi đầu đối với người trong ngực lấy vẻ mặt đầy vô tội giải thích: “Đây là một chuyện ngoài ý muốn.”

Rõ ràng có thể bay thẳng lên trời cần gì phải đi nóc nhà, ngươi cho là ta không biết đây là manh tâm gì sao?

Nhận thấy bàn tay một vị tiên nhân đặt trên lưng mình rất không an phận, Kỷ Mạch chỉ có thể âm thầm cắn răng, “Tiên quân cũng thật am hiểu tận dụng mọi thứ.”

Đối với thái độ này Dạ Minh Quân thật ra đã sớm quen thuộc,  mới vừa rồi khi ở  trên đường hắn liền phát hiện Kỷ Mạch khi có người hơi tới gần nhất định sẽ phát động công kích, chỉ có đối mặt với hắn là dùng lời nói cảnh cáo, trong đó ý cự tuyệt  cũng không quá mạnh mẽ.

Vừa nghĩ như thế tiên nhân không khỏi có chút cao hứng, càng muốn thử một chút rốt cuộc có thể ôm bao lâu, cũng giả bộ quên mất một loại pháp thuật bước trên mây, chỉ ở trên nóc nhà hớn hở mà trốn thủ vệ phía dưới, cũng đối với người trong ngực cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ một mực bảo vệ ngươi.”

Nét mặt tươi cười của Dạ Minh Quân trong sáng sạch sẽ, phảng phất như  chưa từng dính vào bất kỳ hạt bụi phàm trần nào, lúc này hai người cách nhau chỉ một gang tay, Kỷ Mạch không tự chủ được nắm chặt vạt áo trắng như tuyết của tiên nhân, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, chỉ nhàn nhạt  thở dài: “Tiên quân, xin đừng tùy ý đưa ra một lời cam  kết không có kỳ hạn rõ ràng như vậy.”

Rõ ràng là một người không có định số mỗi ngày đều làm theo bản tính, tại sao luôn trong lúc lơ đãng nói ra lời giống như nguyện ý vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ta, nếu như ta tưởng thật thì phải thế nào?

“Ngươi trong lòng rõ ràng tin tưởng ta sẽ bảo vệ ngươi, tại sao lại không thừa nhận chứ?”

Hi Hoàng Khải Minh Châu thực hiện nguyện vọng khi sinh ra liền có năng lực cảm ứng nhân tâm, chính vì sợ tình cảm sẽ đối với năng lực của hắn tạo thành quấy nhiễu, Hi Hoàng mới tận lực không ban cảm xúc cho hắn.

Xem như Dạ Minh Quân tuy có thể cảm ứng được Kỷ Mạch luôn có khát vọng được bầu bạn với mình, nhưng thủy chung cũng không cách nào phân biệt ra được cảm xúc như vậy rốt cuộc hàm chứa tình cảm như thế nào, nếu như người sử dụng không cho hắn phương thức rõ ràng  để thực hiện nguyện vọng, hắn rất khó tự mình hoàn thành nguyện vọng của đối phương.

Dạ Minh Quân không biết mình lúc nào mới có thể lĩnh ngộ được nhân tâm để đền bù sự thiếu sót này, bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm chính là dựa vào việc tiếp xúc với Kỷ Mạch mấy ngày qua mà lý giải cậu, khẽ cười trả lời: “Nếu như có thời hạn rõ ràng làm ngươi an tâm, vậy xem như chúng ta giao dịch đi, chỉ cho ta làm những gì mới có thể làm cho ngươi cao hứng cùng ta chung một chỗ, trước khi nhận được kết quả ta sẽ vẫn luôn bảo vệ ngươi.”

“Dù sao, bất luận ta làm gì, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn ngươi cao hứng mà thôi.”

Đây chính là giao dịch lỗ vốn không có phân nửa chỗ tốt, quả nhiên là phong cách của Dạ Minh Quân.

Khi câu nói sau cùng kia rơi xuống, trong lồng ngực Kỷ Mạch tất cả khí độ bỗng nhiên tiêu tán, cậu cũng không phải là liều lĩnh người, chưa bao giờ trông cậy vào việc chỉ hơi thăm dò thử một người lại thu hoạch được một mối tình thắm thiết. Kỷ Mạch chẳng qua là hy vọng trong quá trình thăm dò lẫn nhau ở nơi này, đối phương cũng như mình vậy, đang cố gắng nghiêm túc.

Chỉ muốn như vậy là đủ rồi, xem như những lúc chúng ta ở chung vẫn hết sức vụng về, ít nhất khi bị ngươi nhìn bằng ánh mắt thật tình như vậy, trái tim không nghe lời của ta có thể yếu ớt dâng lên một tia kỳ vọng  với tương lai, sau đó mọi cố gắng mà ta dựa vào lý trí để phòng ngự ngươi có thể không bị khống chế nữa mà cho phép ngươi từ từ đến gần.

Quay đầu đi không nhìn biểu tình trên mặt tiên nhân nữa, Kỷ Mạch lướt nhìn nhanh chóng xẹt qua  cung điện trùng trùng, nơi này che kín quyền thế mang tới hư tình giả ý, cũng giống như cậu ba năm nay luôn sống thận trọng. Bất đồng duy nhất, đại khái chính là hôm nay không chút kiêng kỵ gì mà đạp trên mái hiên hoa mỹ, tự do tự tại vạn sự do tâm, Dạ Minh Quân trong sáng như ánh trăng.

Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch cuối cùng không nhịn được nói ra một lời chân thật luôn giấu kín, “Ngươi chưa bao giờ lừa gạt ta, đây chính là chuyện làm ta cao hứng nhất.”

Cám ơn ngươi, trước khi động tình chân chính đã không mở miệng nói ra ba chữ nhất định sẽ làm ta dao động. Con người luôn biết dùng các loại ngôn ngữ tràn đầy sức dụ dỗ để tình cảm thay đổi, rõ ràng chẳng qua là giao tình bình thủy tương phùng cũng có thể khoa trương thành sinh tử chi giao, lừa gạt một số kẻ ngu chết trong vô vọng. Nhưng, chuyện như vậy, Dạ Minh Quân không biết làm.

Ít nhất, đối với ta mà nói, Dạ Minh Quân thường xuyên làm người ta khổ não hoang mang như vậy, càng đáng tin cậy hơn rất nhiều  so với người luôn dùng lời ngon tiếng ngọt.

Nâng cổ tay lên nhìn tất cả vết sẹo trên da đã được Tô Cách chữa trị khỏi, Kỷ Mạch bỗng nhiên hiểu rõ ra,

Dạ Minh Quân chưa bao giờ  nói dối nửa câu gạt mình đi ra ngoài, đại khái đây chính là nguyên nhân thực sự cậu hôm nay từ đầu đến cuối luôn là ý nan bình (*), chẳng qua là núp dưới  lòng tự ái sợ hãi đối với sự tin cậy bị sụp đổ, ngay cả chính mình cũng rất khó phát hiện.

意 难 平: Ý nam bình có nguồn gốc đầu tiền trong tác phẩm 《 Hồng Lâu Mộng 》của Tào Tuyết Cần, và là đệ nhất khúc trong mười hai khúc Hồng Lâu Mộng. Ngày này ý nghĩa của từ trở thành một từ thông dụng trên Internet chủ yếu như một ngôn ngữ mạng là để mô tả cảm giác không thể buông, không bỏ được, cảm giác không cam lòng, tâm nguyện khó yên, nhớ nhưng không quay lại. Nó thường được sử dụng để hình dung sự tiếc nuối của CP.

Nhân tiện nói thêm có bạn nào xem Trần Tình Lệnh rồi thì trong phim cũng có bài hát lấy tên là Ý Nan Bình.

Có lẽ Dạ Minh Quân đã sớm nhìn thấu Kỷ Mạch luôn tự trốn tránh, chẳng qua là tiên nhân không hiểu tình cảm cho nên không cách nào hiểu đó là cái gì.

Nói chuyện cũng tốt, dù sao cậu cũng không phải là một người thẳng thắn, xem như là chính mình, cũng không nhất định có thể thành thực đối mặt.

Im lặng cười một tiếng, cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo tiên nhân, “Cho nên, sau này xem như sẽ làm cho ta khó chịu, cũng đừng học người ngoài nói dối để dỗ ta. Dạ Minh Quân, đối với ta mà nói ngài đại biểu chân thực, điều này đều trọng yếu hơn so với tất cả tình cảm.”

Một viên minh châu hoàn hảo luôn phản chiếu ra nội tâm chân thật nhất, đối với cậu mà nói  thường xuyên  không phân được thiệt giả mà cự tuyệt cùng ngoại giới tiếp xúc, đây chính là sự dụ hoặc lớn nhất của Dạ Minh Quân.

Ngươi như vậy, nếu như có một ngày nghiêm túc nói ra cái từ ‘yêu’ này, xem như ta đã sớm buông tha tình cảm, đại khái cũng sẽ tin tưởng.

Đây là Kỷ Mạch mà Dạ Minh Quân chưa từng thấy qua, cũng không phải là bị ép buộc buông tha phòng bị, mà là tự động biểu đạt ra sự tin cậy đối với hắn, mặc dù không có một chút cảm giác thẹn thùng nhưng  lại khiến cho hắn có chút hưng phấn, lại mềm mại khiến cho người ta muốn ôm thật chặt vào trong ngực. Hắn xưa nay là tiên nhân tự do phóng khoáng muốn làm liền làm, cho nên lập tức liền thoáng dùng sức, để cho người trong ngực đến gần ngực mình hơn, chỉ tùy tâm trả lời một câu, “Ta ngược lại là muốn trở thành một người tùy tính làm gì cũng có thể khiến ngươi cao hứng a.”

Lúc này mới cho phép ngươi bước lên trước, ngươi liền muốn muốn thần giao cách cảm sao? Ngồi phi cơ đều không nhanh như ngươi a!

Khoảng cách gần như vậy nghe thấy nhịp tim của tiên nhân khiến cho Kỷ Mạch có chút khẩn trương, nhưng mà đang trong trường hợp chạy trốn như vậy lại không thể dừng lại cùng hắn ầm ĩ, chỉ dùng giọng cảnh cáo thường ngày nói: “Tiên quân, đường phải đi từng bước một, ngài đừng tự tiện khiêu chiến độ khó khăn nhất.”

“Phải không? Có thể ta chính là muốn như vậy a.”

“Ngài thật nên học một ít mạch suy nghĩ của người bình thường!”

Mắt thấy thần điện Thần Tinh Tế Ti cùng khách khanh mới tới dưới ánh nắng giờ ngọ chói mắt  chiếu xuống mà mê mệt  nói chuyện phiếm, Thanh Diệp vẫn luôn theo sau bọn họ  đầu tiên là cúi đầu nhìn thủ vệ đã nhanh chóng tụ họp lại thành một đại quân, lại là nghi ngờ nhìn cửa ra Ma cung một chút đã bị bọn họ đi ngang qua ba lần,

Cái đó, tường thành đi ra ngay tại cách đó không xa, hai vị đại nhân tại sao phải ở trên nóc nhà chạy vòng quanh như vậy?

Tuy đối với hành vi dù có nghĩ trăm lần cũng không ra như vậy, nhưng kính ngưỡng đối với bạch y tế ti không lý do vẫn chiến thắng lý trí của hắn, thiếu niên thần thị vẫn lựa chọn giữ yên lặng, chỉ ở trong lòng nói thầm,

Nếu khách khanh đại nhân cùng Thần Tinh Tế Ti đều lựa chọn tiếp tục chạy, nhất định là hắn tu vi quá thấp không cách nào nhìn ra ngoại giới ẩn giấu nguy hiểm, ừ, chính là như vậy, tiếp tục chạy theo thôi!

Dĩ nhiên, đối với lần này, Dạ Minh Quân là người khởi xướng trong nội tâm chỉ có một ý tưởng —— dù sao Diệp Quân Hầu đã ở Hoa Viên nhìn bọn họ chạy xong ba vòng rồi, vậy thì kéo dài đến khi Kỷ Mạch hô ngừng mới ngưng đi.

Bởi vì, hắn đột nhiên phát hiện ôm tiểu gia hỏa này làm vận động thật vui vẻ a!

______________

Ây da! Ma Chủ là bị hint đập vô mặt a =]]