Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 23




Ác cảm của Thường Huy đối với tác giả  Kỷ Mạch ngược lại không khó hiểu, cùng đại đa số thiên nhân bất đồng, hắn xuất thân trong tiểu thuyết 《 Quyền Thần 》 tuy cũng theo trào lưu gia nhập yếu tố huyền huyễn, nhưng bản chất là một quyển tiểu thuyết tập trung vào đấu tranh quan trường  mưu kế ứng biến.

Nhà có ngọc thụ khó tự thưởng, kim quế chiết chi vào triều đường.

Giang Nam quỳnh châu thiên bách vạn, không kịp Thường Thị Thám Hoa Lang.

《 Quyền Thần 》 khai thiên (Dạo đầu)  thuận tiện lấy văn thơ bình dân dân gian làm dẫn, miêu tả quá khứ đáng ca ngợi của Thường Huy, một tân quý trong triều, nhưng mà không tới ba chương, hắn liền bởi vì tham dự biến pháp bị hạch tội ở tù, nghênh đón biến cố thay đổi cả đời

“Con a, cha không trách ngươi, chỉ tự trách mình tuy dạy ngươi như thế nào làm người, nhưng không thể dạy ngươi cách làm quan như thế nào.”

Lưu lại di ngôn ngắn gọn, xem như Thường phụ đã là nguyên lão tam triều vì bảo vệ tính mạng nhi tử mà  cả đêm viết xong trần tình thư, tự nhận tất cả tội danh về mình liền tự vận bỏ mạng, cuối cùng lấy được  một giấy xá lệnh của thiên tử.

Sau khi phụ thân chết, Thường Huy rốt cuộc nhận thức được quan trường hắc ám,  nản lòng thoái trí mang theo thê tử hồi hương, ngờ đâu trong triều vẫn có người không chịu buông tha cho hắn, lại phái sát thủ một đường theo dõi. Cuối cùng Thường Huy một nhà già trẻ chết thảm dưới lưỡi dao sắc bén, chỉ có hắn bởi vì được bảo vật gia truyền mới bảo hộ được tính mạng, mai danh ẩn tính tìm thời cơ báo thù.

Từ đây, thiên hạ lại không còn Thường Thị Lang quân tử như ngọc, chỉ có quyền thần Thường Huy từng bước một cầm giữ triều chính uy hiếp thiên tử.

Nếu không phải thiết lập giá trị võ lực chênh lệch quá lớn, nói riêng về âm mưu quỷ kế đương kim chúa tể năm châu  thật đúng là không nhất định đấu thắng được Thường Huy. Hơn nữa người này tính tình nghiêm túc, cả đời duy nhất theo đuổi chính là công việc, một khi ngồi  trước công án cả người tựa như cũng tản ra  khí tức lao lực quá độ muốn chết.

Vì vậy trước đây cho dù biết tu vi của Tô Cách đã là tồn tại cực hạn, nhưng nghĩ đến có Thường Huy trấn giữ, Kỷ Mạch cũng không từng lo âu qua tương lai Thần Châu. Nhưng ai biết vốn  đã an phận qua ba năm, Yêu Vương lại lại đột nhiên đem chân tướng nói cho Thường Huy, đem Thần Điện đang an ổn phát triển thành chỗ dựa vững chắc biến thành địch nhân của hắn.

Kỷ Mạch đã sớm nghe nói Yêu Vương vẫn luôn điều tra chân tướng khiến thiên nhân xuất hiện, hiện nay có động tác lớn như vậy hẳn là lấy được cái gì đột phá trọng đại, chẳng qua là, thiết lập của Yêu Vương chính là động vật ôn hòa chỉ cần không bị khi dễ thì sẽ an tĩnh ở nhà ăn cỏ, chẳng lẽ, lại có chuyện gì xảy ra đánh vỡ thiết định này?

Hừ, cái chữ này lại làm cho Kỷ Mạch đau dạ dày…

Suy tính nguyên do biến cố  hôm nay, Kỷ Mạch ngược lại nhất thời quên đáp lại Diệp Quân Hầu, chọc cho Ma Chủ không vui mở miệng lần nữa: “Thần Tinh Tế Ti, ta chính là muốn mời ngươi tới Ám Kinh gặp mặt một lần, cần gì phải hù dọa con nít nhà ta như vậy?”

Có Kỷ Mạch dặn dò, Dạ Minh Quân không chuẩn bị tùy ý mở miệng, hôm nay thấy cậu tựa hồ không muốn để ý Diệp Quân Hầu, suy nghĩ một chút liền bất mãn kháng nghị, “Ta xuất thủ rất ôn nhu.”

Đây cũng là một câu trả lời thật tình, nghiêm chỉnh mà nói hắn chính la một chút pháp thuật gây tổn thương đều chưa dùng đến, đặt trong phạm vi của tiên nhân  thật sự là ngay cả đánh nhau cũng không phải.

Từ lúc Dạ Minh Quân vào cửa Diệp Quân Hầu đã âm thầm quan sát hắn, đáng tiếc người này trừ Kỷ Mạch ai cũng không để ý, hôm nay thấy hắn chủ động mở miệng, liền thuận thế thử dò xét nói: “Ngươi chính là bạch y thiên nhân có thực lực sâu không lường được từ trong miệng con trai ta nói a? Có hứng thú so đấu một chút không?”

Diệp Quân Hầu năm nay mới vừa đột phá bình cảnh, tự nhận thực lực đã thắng được Tô Cách không ít, liền hắn quan sát, người này nói riêng về tu vi cũng chỉ cùng Tô Cách không phân cao thấp, nhưng ngoài ý muốn lại cho hắn một loại cảm giác nhìn không thấu, hơn nữa, sinh cơ lưu động cùng thiên nhân rất không giống nhau.

Nếu bàn về khí tức người này ngược lại có chút tương tự với Kỷ Mạch, chẳng qua là thực lực chênh lệch rất xa.

Một điểm khác biệt vi diệu này trên khí tức phải đạt tới tầng thứ này của bọn họ  mới có thể phát hiện, Diệp Quân Hầu tuy nhận được phong thơ của Yêu Vương,  giả thiết người xuyên việt với thế giới hiện thật có hiểu một chút, nhưng hắn vẫn nửa tin nửa ngờ. Vốn dĩ muốn đem Kỷ Mạch chộp tới nghiên cứu một phen nghiệm chứng thật giả, hôm nay thấy Dạ Minh Quân lại có chút tin tưởng.

Dạ Minh Quân ngược lại không biết tâm tư của  hắn, chẳng qua là đối với khiêu chiến không hứng thú gì, quả quyết lựa chọn cự tuyệt, “Ta cũng không thích cùng con người tranh đấu, vẫn là nói chuyện yêu đương thích hợp với ta hơn.”

Dạ Minh Quân vì để chỉ dẫn cho tiên nhân tìm kiếm thiên đạo tinh lọc thế giới mà sinh, bàn về năng lực chiến đấu ngược lại không cường đại so với Cửu U Thiên Địa Qua cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mặc dù sau khi tiến vào thời đại hòa bình, đầu tiên lựa chọn tự hủy cũng là hai món thần khí không có cơ hội ra chiến trường này nữa.

Không phải, ngươi tuyệt không thích hợp nói chuyện yêu đương, không nên tin tưởng ảo giác của minh.

Dạ Minh Quân có năng lực chiến đấu như thế nào Kỷ Mạch không biết, nhưng bản lãnh tiên nhân nói chuyện yêu đương cậu đã lãnh giáo toàn bộ hành trình,  lúc này ở trong lòng không chút do dự cho 0 điểm, vì không để cho chuyện mình đoạn tụ tiếp tục kéo dài, chỉ nhàn nhạt nói: “Dạ Minh Quân là  khách khanh mới gia nhập Thần Điện, hắn hàng năm ở bên ngoài thanh tu không hiểu tục lễ, mong Ma Chủ chớ nên trách tội.”

“Ta thân phận chỉ là như vậy?”

Đối với cái vị trí khách khanh đã xác định này, Dạ Minh Quân bày tỏ hết sức bất mãn.

Ngươi còn muốn thế nào? Ngươi ngay cả yêu là cái gì cũng không biết còn muốn đàm luận cái quỷ gì!

Mặc dù oán thầm như vậy, lại cân nhắc đến hậu quả khi Dạ Minh Quân bướng bỉnh lên, Kỷ Mạch vẫn bất đắc dĩ tăng thêm một câu, “Đồng thời cũng là hảo bằng hữu của ta.”

Lời này vừa nói ra, Thường Huy tuyệt không buông tha bất kỳ cơ hội giễu cợt tác giả nào, liền lành lạnh bay tới một câu, “Xem ra hai vị tương giao tâm đầu ý hợp, ngay cả nhập tiệc đều phải ngồi ở một nơi, ngược lại là đem Đại Tế Ti bỏ qua một bên.”

Tương giao tâm đầu ý hợp? Cái từ này hắn thích!

Có chút cao hứng nháy mắt mấy cái, Dạ Minh Quân nhớ tới con người khi được khen nhất định phải khách khí đáp lễ, vậy liền hữu hảo trả lời: “Ngươi nói chuyện thật êm tai.”

“…”

Bị Dạ Minh Quân chân thành nhìn như vậy một cái, Thường Huy lại trầm mặc, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề vừa, hắn mới rồi có đang khen người ta sao? Chẳng lẽ có lực lượng vặn vẹo thần bí gì đang giễu cợt mình trong ngữ khí của hắn?

Không ai so với Kỷ Mạch hiểu rõ tính đả kích hủy diêt của Dạ Minh Quân đối với lý trí, đồng tình liếc mắt nhìn Thường Huy một cái, cậu đột nhiên có một tia linh cảm, cũng tỉnh bơ đáp: “Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt có chút sâu xa, cùng ta cũng coi là đồng hương chi nghị.”

Cùng Huy Nguyệt có quan hệ, lại cùng Kỷ Mạch đến từ một nơi, chẳng lẽ, là thần của Huy Nguyệt?

Không thể tránh khỏi liền nghĩ tới đây một chút, thần sắc ba vị thiên nhân đều là cả kinh, trong đó đặc biệt điều là Thường Huy đã điều tra cặn kẽ qua Dạ Minh Quân.

Trước đây Kỷ Mạch tiếp đón qua rất nhiều thiên nhân, nhưng không một thiên nhân nào giống như Dạ Minh Quân như bóng với hình, ngay cả ở cũng phải ở chung với nhau. Hơn nữa, ngay ngày thứ hai khi Dạ Minh Quân đến thần điện, Kỷ Mạch liền dẫn hắn đi gặp Huy Nguyệt. Yêu Vương tuyên bố cũng từng đem phong thơ gửi đến Huy Nguyệt, thế nhưng hắn lại không có bất kì phản ứng gì, chẳng lẽ cũng  bởi vì…

Xem vẻ mặt bọn họ, Kỷ Mạch liền biết ý nghĩ mình dẫn dắt đã thành công.

Trong ba người, thần sắc Thường Huy bối rối nhất; Tô Cách ngược lại thì ngạc nhiên mừng rỡ chiếm đa số, dẫu sao so với Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân phù hợp ấn tượng của hắn đối với thần hơn; còn Diệp Quân Hầu, nguyên  lai không quá tin tưởng thần sẽ là tác giả bình thường hắn ngược lại so với người khác tiếp thụ nhanh hơn.

Coi như nhân vật chính xuyên qua, ác ý Diệp Quân Hầu đối với tác giả  ngược lại không nhiều, dẫu sao hắn ít nhiều có thể đoán ra bàn tay vàng của mình đều là thần cho, hơn nữa Thâm Hắc tuy thích báo xã (*),  về điểm thỏa mãn dục vọng của nhân vật chính  cũng không hàm hồ. Nói cho cùng, ai lại ghét một ngưởi cha giúp mình xưng bá thiên hạ còn tặng ba ngàn hậu cung.

报 社: Báo xã: Ý trong truyện là một nơi để viết tiểu thuyết.

Đầu năm nay mười nhân vật chính đã có tám người xuyên qua, Kỷ Mạch ban đầu cũng không cách nào chắc chắn những nhân vật chính này tự xưng đến từ thế giới hiện thật có phải là đồng loại giống mình hay không cho tới sau này mới phát hiện phương pháp phán định.

Thứ nhất, trong tiểu thuyết tuyệt đối sẽ không xuất hiện tên họ thật của thượng tầng nhân vật, cho nên trong trí nhớ thiên nhân không có những tin tức này.

Thứ hai, bởi vì vấn đề bản quyền, tác giả sẽ không ở trong tiểu thuyết mình nói tới tên sách khác, thế nhưng mấy quyển đã sớm được cải biên lại biến thành tác phẩm điện ảnh và truyền hình kinh điển chỉ cần lên mạng thì không thể chưa từng nghe qua.

Trừ những thứ này ra còn có rất nhiều cấm kỵ chỉ có tác giả mới biết, lấy đây là căn cứ, Kỷ Mạch những năm này trải qua dùng mọi cách dò xét rốt cuộc xác định mình cùng thiên nhân khác cũng không phải tới từ cùng một thế giới.

Kỷ Mạch cũng từng hoài nghi tới mình có thể là thiên nhân nhưng dùng thiết lập là tác giả,  thế nhưng Yêu Vương tồn tại để cho cậu hủy bỏ cái suy đoán này.

Cậu nhớ từng cho tiết khi bản viết xuống quyển sách này, nhắm mắt lại ngay cả lúc ấy sửa lại bao nhiêu sai chữ cũng rõ ràng.  Thiết định nhân vật chính quá tỷ mỷ, người sáng tạo không khỏi cũng quá nhàm chán rồi.

Bất quá, nếu như suy đoán của cậu sai lầm có lẽ tốt hơn, dù sao thực tế cho tới bây giờ đều là tàn khốc, chỉ có tiểu thuyết mới có thể nghênh đón kết cục đại đoàn viên.

Kỷ Mạch hôm nay có ý nghĩ  —— nếu thiên nhân phát hiện phương pháp kêu gọi tác giả, vậy thì dùng tin tức giả làm xáo trộn nhận thức của bọn họ, để cho bọn họ cho rằng thần cũng cường hãn như Dạ Minh Quân.

Giống như khi nhi tử còn bé chưa bao giờ  hoài nghi phụ thân mạnh mẽ, nhân vật chính rất dễ dàng liền tin tưởng tác giả so với mình càng cường đại hơn, mà phần ảo giác này đã đủ để cậu tranh thủ thời gian đi điều tra chân tướng.

Kỷ Mạch hỏi qua Dạ Minh Quân, Tô Cách đã  tương đương với tu vi tiên nhân, tuy không thể cùng so sánh với thượng cổ thần khí như Dạ Minh Quân, coi như đến hiện thế cũng vượt qua người tu chân nhân loại. Mà phân tu vi này, không thể nào do một người bình thường sáng tạo.

Thiên nhân sau lưng vẫn có bí mật, nói thí dụ như, nếu như có một tiên nhân tựa như Dạ Minh Quân mạnh mẽ sáp nhập vào xã hội hiện đại, xuất phát từ thú vị nào đó đem những nhân vật chính trong tiểu thuyết  hóa thành thực tế…

“Ta nghe nói hai người các ngươi mỗi ngày cùng tiến cùng ra, lại còn thường xuyên ôm ôm ấp ấp, chỉ sợ không phải là đồng hương đơn thuần a?”

Ngay tại lúc Kỷ Mạch đột nhiên sinh ra một  phỏng đoán đáng sợ, suy nghĩ lại bị câu hỏi của Thường Huy đột nhiên bay tới cắt đứt, liền bất đắc dĩ nhìn sang.

Được rồi, coi như sau lưng còn có độc thủ, nhưng cốt truyện cả nhà nhân vật chính chết quả thực là bọn họ đích thân viết, đối phương ngược lại là trung thực theo nguyên tác một chữ cũng không đổi, tại sao vị độc thủ này lại không thể đổi nghề làm biên kịch lấy sự nghiệp cải biên đi cứu vớt?

Phần suy đoán này cần điều tra, nhưng mà yến hội vẫn còn tiếp tục, Kỷ Mạch tuy muốn tìm một địa phương để chính lý lại sụy nghĩ của mình, cũng chỉ có thể ứng phó trả lời: “Dạ Minh Quân có dung mạo như nguyệt, khí độ bất phàm, từ lần đầu gặp gỡ ta khó mà kháng cự.”

Trong đầu Kỷ Mạch  bách chuyển thiên hồi Dạ Minh Quân là hoàn toàn không cách nào hiểu, bất quá những lời này cũng không ảnh hưởng để cho hắn cao hứng.

Dạ Minh Quân trước đây đã sớm thành thói quen đối với các loại câu ca ngợi, nhưng khi lời này từ trong miệng Kỷ Mạch nói ra, luôn có một loại cảm giác thành tựu không dễ có. Xem ra Kỷ Mạch lúc trước nói không sai, quả nhiên thứ càng không dễ có được lại càng làm người ta quý trọng.

Nghĩ tới đây, Dạ Minh Quân rốt cuộc đối với loại yến hội  tồn tại này có cái nhìn đổi mới, nếu như ở trong yến hội Kỷ Mạch nhất định phải thích hắn như vậy, vậy cử hành nhiều mấy lần cũng không sao.

Mọi người lần này lấy được lượng tin tức khá lớn, đều có chút đứng ngồi không yên, Kỷ Mạch lại là hận không được lập tức hướng Dạ Minh Quân để nghiệm chứng suy đoán có khả năng của mình, liền đối với Tô Cách mở miệng: “Đại Tế Ti, Kỷ Mạch không giỏi tửu lực, cho phép ta xin được cáo lui trước.

Nhưng mà, mới vừa lấy được tình báo Thường Huy tựa hồ còn không muốn thả người, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi nhưng là đến một giọt rượu cũng không dính.”

Đại ca, ta biết ngươi xưa nay đều rất tích cực, thế nhưng ngươi không cần  chú ý ta như vậy!

Đối với trình độ tỉ mỉ của Thường Huy, Kỷ Mạch ở Thần Điện đã có thể hiểu rõ sâu sắc, trong lòng biết lý do tầm thường căn bản không trấn áp được hắn, dứt khoát không đếm xỉa đến, kéo Dạ Minh Quân lên một cái liền cười nói: “Tối nay ánh trăng thật đẹp, khiến người ta kìm lòng không được mà muốn đoạn tụ, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.”

Lý do này quá mức cường hãn, tất cả mọi người đều bị giật mình tại chỗ đờ đẫn. Nhìn hai người vội vả rời đi còn kéo tay nhau, ba vị thiên nhân còn lại không khống chế được suy nghĩ mình khuếch tán ra.

Nguyên lai giữa thần là chung đụng như vậy?

Nhắc tới cái thế giới này, quả thật chưa từng thấy qua thiên nhân là nữ giới… Cho nên, những vị thần thích nam nhân đem bọn họ tập trung ở cái thế giới này rốt cuộc là có mục đích gì?

Thật sự càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng……

_________________________

Thiên nhân suy nghĩ thật [đáng sợ] a =]]