Đại mỹ nữ đi rồi, nhưng động lực “ trừ gian diệt họa” của bọn họ không có xu thế giảm đi chút nào.
Kì Siêu, vốn được biết đến như một tên côn đồ, gã thích nhất là ở bên ngoài tùy tiện uy hiếp người khác, có đôi khi còn ăn cắp vặt lung tung. Kì Siêu vốn đã sớm bất mãn với Tiêu Trường Phong, nhưng bởi vì bình thường hắn không đụng chạm gì tới gã nên mới chưa ra tay hạ độc thủ. Ai ngờ được hôm nay lại có cái cớ tốt như thế này. Kì Siêu kiêu ngạo nhìn đồng học xung quanh, gã dám chắc, tức giận ngày hôm này, sẽ không dễ dàng gì mà dập tắt. Kì Siêu trộm lấy tiểu đao từ trong túi ra, dùng thân hình che đi con dao. Gã đứng ở vòng vây gần Tiêu Trường Phong nhất, trực diện với hắn, gã che lấp đi ánh mắt như đồ tể, gắt gao nhìn theo Tiêu Trường Phong không tha!
Thân là côn đồ, Kì Siêu tự nhiên biết làm cách nào để kích động quần chúng tốt nhất, gã chính là ở phía sau đâm ra mấy câu, kết quả mấy tên ngu xuẩn liền theo đó tiến lên vây quanh Tiêu Trường Phong.
Chỉ cần đánh cho tên Tiêu Trường Phong này vào bệnh viện, tiểu mỹ nhân sẽ thuộc về gã! Đáy mắt Kì Siêu xẹt qua một tia tàn nhẫn. Đối với Ngọc Linh, Kì Siêu thật sự coi trọng, cấp bậc mỹ nữ như nàng là cực hiếm trong trường, hơn nữa nàng còn mang theo một loại khí chất rất dịu dàng ôn nhu. Điều này làm cho một tên quen nhìn nữ nhân nóng bỏng như Kì Siêu bất giác động tâm.
Chỉ có cấp bậc mỹ nữ thế này mới xứng đáng ở bên cạnh gã, Ngọc Linh, gã nhất định phải đoạt được!
“ Tiêu Trường Phong! Ngươi như thế nào có thể nặng lời với một nữ hài tử đáng yêu?! Không biết nữ sinh da mặt mỏng sao?” Kì Siêu tiến lên ra đòn phủ đầu trước, cấp cho Tiêu Trường Phong bộ mặt kẻ “ Khi dễ nữ sinh”.
Quả nhiên, không ít nữ sinh hâm mộ Tiêu Trường Phong bắt đầu nhăn mày. Loại sự tình khi dễ nữ sinh này thật không giống với phong cách của nam thần.
Đối mặt Kì Siêu chất vấn, sắc mặt Tiêu Trường Phong vẫn không một chút thay đổi, đối với đám nam sinh đang vây quanh, hắn lại càng không để trong lòng. Tiêu Trường Phong lạnh lùng nhìn Kì Siêu, khiến gã nảy sinh loại cảm giác tim đập nhanh.
Đáng chết! Tay như thế nào lại bắt đầu phát run?! Kì Siêu ra vẻ bình tĩnh đứng thẳng, không có ai phát hiện ra gã có gì bất thường. Mà chính gã cũng không tin rằng bản thân sẽ phát run chỉ bằng một ánh mắt của người khác.
Kì Siêu cảm thụ sự lãnh lẽo của đồ vật nằm trong tay, trong lòng mới chậm rãi bình phục lại. Gã cũng không tin, một học sinh trung học có bản lĩnh không sợ đao thương.
“Ngươi trả lời a!”
Tiêu Trường Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm rét lạnh. “ Ta không thích cùng người khác dùng bữa, cự tuyệt chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Câu trả lời này chả khác gì mồi châm thuốc nổ!
Các nam vốn đã sinh tức giận không thôi, hiện tại đối mặt với câu trả lời của Tiêu Trường Phong, bao nhiêu tâm tình ghen tị đều bị kích phát ra hết!
Trái lại, trên mặt Kì Siêu lại ẩn ẩn tia vui sướng, tay phải nắm chặt cán dao hơn. Đúng! Chính là như vậy! Chính là như vậy! Ngươi càng kiêu ngạo, đợi lát nữa kết quả càng thảm! Gã thậm chí đã có thể tưởng tượng cảnh Tiêu Trường Phong nằm trong bệnh viện thê thảm ra sao.
Kì Siêu lớn tiếng quát: “ Hôm nay chúng ta phải vì Ngọc Linh học muội mà lấy lại công đạo cho nàng!” Tên tuổi nghe một lần đã nhớ kĩ, chỉ sợ cũng chỉ có em gái xinh đẹp mới được loại đãi ngộ cao cấp kiểu này. Kì Siêu một bên vừa lấy lý do giành công bình cho học muội, một bên lợi dụng sự hưởng ứng của đồng học, quả là một hòn đá trúng hai con chim! Vừa tiêu diệt được Tiêu Trường Phong, vừa ôm được mỹ nhân về nhà, bức tranh cỡ nào hoàn hảo a!
vKhát vọng càng lớn thì tâm tư phát ra càng khó dằn nỗi, Kì Siêu vốn đã đứng rất gần Tiêu Trường Phong rồi, giờ gã chỉ cần tiến thêm vài bước, Tiêu Trường Phong sẽ gục xuống.
Nhưng không đợi Kì Siêu kịp ra tay, một thân ảnh đã ngoài ý muốn phá vòng vây xông vào, nhanh chóng kéo Tiêu Trường Phong bỏ chạy, vòng vây nháy mắt bị đánh phá!
Tiêu Trương Phong không khỏi sửng sốt, thời điểm này còn có người giúp hắn? Chẳng bao lâu, trên tay liền truyền đến độ ấm quen thuộc…
Tiêu Trường Phong nhìn bóng dáng Lý Vân Thất đang ra sức chạy trốn, trong lòng bất giác nỗi lên một trận xúc động chưa từng có. Người này, đứng về phía hắn!
Chỉ có huynh đệ chân chính, mới dám ra mặt vào những thời khắc khó khăn này!
“ Được rồi, không có người đuổi theo nữa.”
“ Không… Không có?!” Lý Vân Thất quay đầu nhìn về phía sau, làn sóng “truy binh” đã sớm bị vứt lại không còn một mống, địa phương yên lặng hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ.
“ Nha? Ngươi như thế nào lại vượt trước ta?” Lý Vân Thất không chú ý đến tay hai người vẫn đang nắm chặt, ngược lại y dồn hết trọng tâm vào một điểm kì quái. Đáng lẽ bản thân phải ở phía trước mới đúng, Tiêu Trường Phong thì ở phía sau, vậy mà chạy kiểu gì cuối cùng thành ra hai người đổi vị trí cho nhau a! Chẳng lẽ mình thật sự chạy quá chậm? Không! Nhất định là tại đối phương quá nhanh! Lý Vân Thất hiếm thấy một lần ra sức bảo vệ tự tôn nam nhi trước mặt nhân vật chính Tiêu Trường Phong, chỉ đáng tiếc, ông trời cũng không nghĩ sẽ cho y cơ hội này nha.
Tiêu Trường Phong chỉnh lại mái tóc hỗn độn, sợi tóc nhu thuận lập tức trở về bộ dáng nguyên bản. Ngay cả phương diện này mà bàn tay vàng của nhân vật chính cũng vươn đến được, chả bù cho quả đầu ổ quạ do mới vận động mạnh của vị tác giả đại nhân nào đó.
“ Do ngươi chạy quá chậm.”
… Hình như Lý Vân Thất loáng thoáng nghe thấy tiếng tự tôn mình đang vỡ vụn thành từng mảnh. Cái thể loại phát ngôn trắng trợn tàn nhẫn này không khác gì một tiễn chết người a!
“ Trường Phong nói chuyện thực thẳng thắn, a ha ha ha…” Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xấu hổ của Lý Vân Thất, khiến Tiêu Trường Phong, người tự nhận có chỉ số EQ không thấp, ý thức được mình đã lỡ lời, hắn vừa định xin lỗi thì chợt nghe có tiếng nói trầm thấp đứt quãng vang lên, cách chỗ hai người không xa, trong lời nói còn xuất hiện tên của hắn và Lý Vân Thất.
Tiêu Trường Phong vốn có khả năng đã nghe qua một lần thì sẽ không bao giờ quên, tất nhiên là còn được tặng kèm thêm năng lực từ thanh âm đoán được diện mạo của đối phương. Kì Siêu bình thường luôn ăn nói to tiếng, hiện tại thanh âm lại đè thấp khác thường, khẳng định chẳng phải chuyện tốt lành gì! Mới vừa rồi còn khuyến khích bạn bè cùng lớp bao vây hắn, giờ lại nhắc tới tên hắn và Lý Vân Thất, lá gan gã cũng thật lớn!
Tiêu Trường Phong siết tay lại, đem bàn tay của Lý Vân Thất vốn nhỏ hơn gắt gao bao chặt. Phòng trường hợp lát nữa nếu có người tiếp tục đuổi theo, hắn có thể nhanh chóng kéo Lý Vân Thất chạy cùng, cho nên tốt nhất vẫn là nắm chặt tay nhau đi. Sau khi dùng một lý do không mấy đáng tin để thuyết phục chính mình. Tiêu Trường Phong thoải mái tự tin dắt tay một tên nam sinh khác đi đến sau gốc cây đại thụ, chỉ cách phía Kì Siêu một khoảng nhỏ.
Thính lực của Lý Vân Thất không tốt bằng Tiêu Trường Phong nên tất nhiên không nghe được Kì Siêu đang nói gì, cũng vô pháp lý giải hành động kéo tay mình của Tiêu Trường Phong. “ Trường Phong, tay…”
Tiêu Trường Phong xoay người làm một động tác “ Suỵt”, thấy Lý Vân Thất ngoan ngoãn im lặng lại liền vừa lòng gật gật đầu với y, tiếp tục lắng nghe bên kia nói chuyện.
Lý Vân Thất nghiêng đầu, tầm mắt nhìn chăm chú chỗ tay hai người giao nhau. Tuy theo bản năng cảm thấy có điều gì không đúng lắm, nhưng lại không nói được không đúng ở đâu, bất quá nếu nhân vật chính đã kêu mình im lặng, thì chính mình vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo vậy. Chắc hẳn nhân vật chính nghe được vài chuyện quan trọng, nên mới cần không gian yên tĩnh để theo dõi.
Muốn làm một nhân vật chính cường hãn cũng phải có thiên hòa địa lợi hỗ trợ nữa a!
Hay là y cũng nên đi học thêm một chút kĩ năng phòng thân nhỉ? Nếu đã xác định sẽ trường kỳ bám dính lấy nhân vật chính, thì nhất định sẽ có lúc bị phe đối địch bắt cóc đem ra để uy hiếp hắn, trong tường hợp đó, theo lẽ thường thì pháo hồi sẽ chết, nhân vật chính đại nhân tất nhiên là sống. Tuy sau này nhân vật chính cũng sẽ vì anh em mà đi trả thù, nhưng vị huynh đệ kia vẫn là chết rồi nha. Y chẳng thể nào tiếp thu nổi viễn cảnh dễ dàng bị địch nhân bắt đi, rồi phơi thây hứng chịu đủ loại cẩu huyết dành cho pháo hôi đâu!
“ Từ nay trở đi, trừ bỏ cha mẹ, lão bà, nhất định phải xem nhân vật chính là người trọng yếu nhất của mình!” Lý Vân Thất giờ phút này vì giấc mộng đẹp tương lai của mình mà không khỏi bước thêm một bước dài trên con đường trung khuyển trong lòng.
Nếu một ngày nào đó, Lý Vân Thất phát hiện ra giấc mộng ngày nào của mình đã vượt quá kì vọng ban đầu thì sẽ có phản ứng gì nhỉ? Có lẽ là phát điên đi…
Trong lúc Lý Vân Thất đang đắm chìm trong lý tưởng to lớn của bản thân, Tiêu Trường Phong đã nghe được hết toàn bộ cuộc đối thoại giũa Kì Siêu và tên đàn em.
Lần đầu tiên, Tiêu Trường Phong nổi lên xúc động muốn giết người!
Kì Siêu vỗ vỗ vai tên tiểu đệ, trên mặt mỉm cười vừa lòng.
“ Tiểu Trạch, nếu ngươi có thể hoàn mỹ hoàn thành chuyện này, vị trí thân tín nhất bên cạnh ta sẽ thuộc về ngươi! Về sau đi theo đại ca ta rồi, tự nhiên sẽ không để ngươi phải chịu thiệt!”
Nam sinh tên Tiểu Trạch nghe vậy liền kích động đến mức mặt mũi đều phiếm hồng. Lắp bắp nói: “ Dạ, đúng vậy! Đại, đại ca!”
Kì Siêu vốn đã có cơ hội rất tốt, nhưng đáng tiếc gã đã đánh mất thời cơ ra tay tốt nhất rồi, hiện tại đành phải lợi dụng tên nhóc Tiểu Trạch ngu ngốc này đến bán mạng cho mình thôi.
Tiểu Trạch không phải là đàn em chân chính của gã, nên có hy sinh thì cũng chả làm gã thấy áy náy chút nào. Chỉ đáng thương cho Tiểu Trạch, cứ nghĩ bản thân sẽ được ở đứng bên cạnh Kì Siêu, cùng gã ăn ngon mặc sướng. Tiếc rằng, kế hoạch của hai người chưa kịp tiến hành thì đã bị Tiêu Trường Phong núp sau cây nghe rõ từ đầu tới cuối. Tại thế giới này, nhân vật chính đương nhiên là người lợi hại nhất, hắn đã muốn ngươi chết vào canh ba thì ngươi đừng hòng sống được tới canh năm. Ngay khi nghe được Kì Siêu bàn bạc âm mưu, Tiêu Trường Phong đã bày ra năm, sáu phương pháp đánh trả trong đầu, cuối cùng vì để tăng thêm đòn khuyến mãi, hắn quyết định chọn cách tối giản nhất, vừa tiện sẽ không bị phát hiện ra thủ pháp phục kích!
Tiêu Trường Phong chẩn bị tốt kế hoạch liền tính toán ly khai. Quay đầu nhìn Lý Vân Thất, hắn không kìm được nỗi lo lắng. Cái tên Kì Siêu kia nhằm vào chính mình không nói, vậy mà cón dám tính kế cả Lý Vân Thất, quả thật đáng tội chết ngàn lần! Hắn nhất định sẽ bắt gã phải trả giá đại giới!
“ Vân Thất, chúng ta đi thôi, buổi chiều vẫn còn tiết học nữa.”
Khác với thái độ lạnh băng thường ngày, giờ đây, Tiêu Trường Phong đã thật tâm nhìn vào sự tồn tại của Lý Vân Thất, ngữ khí tự nhiên sẽ không giống trước đây nữa. Thậm chí cách xưng hô cũng thay đổi hoàn toàn.
Lý Vân Thất không khỏi tươi cười thắng lợi ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn hoàn hảo chỉ hiện lên nét kinh hỉ vô cùng.
“ Trường Phong…”
“ Không có gì. Ngươi đã gọi ta là Trường Phong, ta đây gọi ngươi là Vân Thất cũng là bình thường mà. Thực công bằng không phải sao?” Tiêu Trường Phong hiếm có lần nào có chút mất tự nhiên như bây giờ. Lý Vân Thất đương nhiên sẽ không đi vạch trần điều này, dù sao như vậy cũng có nghĩa là nhân vật chính từ đáy lòng đã bắt đầu chấp nhận y rồi sao? Chính y cao hứng còn không kịp nữa là.
Lý Vân Thất cảm giác khoảng cách để vương tới mục tiêu của chính mình dường như đã rút ngắn thêm một bước nữa rồi.
Hết chương 5.