Hàn Thiên Tầm vừa ảo não vừa xấu hổ, cô cư nhiên lại……... Toàn thân đau
nhức đến tê liệt, kết quả sau khi say rượu chính là tử trận ở trên
giường. Nếu là giường của Mật Nhi thì còn không sao, nhưng cái chính ở
đây là cô lại tử trận ở trên giường lớn của Đường Sĩ Thành.
Cô đỏ mặt, lúng túng ngồi yên, thân thể dưới chăn không một mảnh vải, trên da thịt bóng loáng là những dấu hôn xanh xanh tím tím. Không cần nghĩ cũng biết đêm qua mình đã làm chuyện tốt gì.
Hơn nữa thấy khuôn mặt tươi cười hả hê của người bên gối thì cô càng thêm tức giận.
Buổi sáng sau khi kích tình qua đi, nghênh đón cô chính là xấu hổ cùng không cam lòng, bởi vì cô lại lần nữa khuất phục trong lồng ngực của Đường Sĩ Thành.
"Chào buổi sáng." Đường Sĩ Thành nhẹ giọng nói, tinh thần mười phần phấn chấn, cho thấy tâm tình của anh đang tốt vô cùng.
Cô liếc anh một cái, âm thầm than thở.
Nam nữ triền miên vốn là việc anh tình tôi nguyện, cô cũng không ngoại lệ,
muốn trách, chỉ trách chính mình ý chí không đủ, còn bi thảm phát hiện
bản thân thực không muốn tỉnh lại. Khó có được một giấc ngủ thoải mái
như vậy a, trải qua bảy ngày cô đơn khó chịu, tối hôm qua cô ngủ đến an
ổn, ngọt ngào.
Bởi vì chiếc giường này là cỡ nào quen thuộc, cả
cái chăn mềm mại thơm ngát vẫn giống trong quá khứ, còn có lồng ngực bền chắc, có tiếng tim đập ôn hòa thân quen này.
Thất bại, ấm ức, là tâm tình của cô giờ phút này.
Cô dùng chăn quấn chặt thân thể không mảnh vải của chính mình, hướng mép giường bò đến.
Chưa chạm được cạnh giường, sau lưng, một bàn tay nắm được một góc của chiếc chăn, dùng sức một cái, kéo cô trở về.
"Đi đâu?" một luồng khí nóng hướng tai cô thổi đến.
"Nhà vệ sinh." Cô trả lời qua loa, lại lần nữa muốn hướng mép giường bò đi.
"Gạt người." lực đạo tăng thêm một chút đem cô kéo trở về trực tiếp giam vào trong khủy tay.
"Đi nhà vệ sinh thì nói đi nhà vệ sinh, em lừa anh làm chi?" Cô tức giận nói.
"Bởi vì mặt của em hiện rõ dáng vẻ muốn chạy trốn."
"Em muốn trốn, tối thiểu cũng phải mặc quần áo đã, việc lõa thể mà chạy em
làm không được." Mặc dù đưa lưng về phía anh, nhưng cô biết anh đang
cười, bởi vì lưng cô dán vào ngực của anh, có thể cảm giác được bắp thịt rắn chắc kia bởi vì cười mà phập phồng.
Cánh tay có lực của anh
vòng tại hông cô, đường nét rắn chắc, là kết quả của việc thường xuyên
tập luyện. Người đàn ông này mặc dù diện mạo lịch sự, nhưng cô vô cùng
hiểu, bỏ đi quần áo anh cường tráng cỡ nào, vừa cuồng dã lại dũng mãnh,
tựa như đêm qua. . . . . .
Lỗ tai của cô nóng lên, không muốn bị anh phát hiện, thử giãy giụa.
"Buông tay á..., em cũng không phải là sushi, kéo chăn mền của em làm chi a."
"Ai bảo em đem mình bao lại giống như sushi, lại càng thêm ngon miệng đến
mê người." Dấu hôn ấm áp hạ xuống tai nhỏ mẫn cảm, cùng với gáy ngọc
bóng loáng, những sợi râu mới mọc theo đó làm cho cô một hồi tê ngứa.
Nếu như là quá khứ, cô sẽ nghênh hợp anh, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn làm trái lại, bởi vì không cam lòng bị anh "ăn" suốt đêm.
"Anh không phải luôn luôn ghét ăn sushi nhất sao?"
"Anh ghét là miếng cá sống, còn sushi thì không sao cả."
"Buông em ra á..., em muốn đi nhà vệ sinh a!" Cô đem chăn nắm chặt, không cho
phép anh vượt rào một bước, cũng sợ chính mình một phút không cẩn thận
lại trầm luân.
"Xin cứ tự nhiên." Anh cười cười, buông ra hông của cô.
Anh vừa buông tay, cô lập tức hướng mép giường bò đến, lần này, mặc dù
không bị anh đùa giỡn kéo về lần nữa, nhưng vẫn đi không được, bởi vì
bàn tay của anh vẫn đang nắm một góc chăn .
Cô quay đầu lại tức giận trừng anh, anh chỉ là nâng lên khóe môi, ném trở về cho cô một nụ cười ưu nhã đầy xấu xa .
Nhìn dáng vẻ, cô không nghĩ anh sẽ buông tay, mà cô cũng không ngốc đến nỗi
lần nữa bò đến bên cạnh anh kháng nghị, vậy khác nào thả dê vào miệng
cọp.
Được rồi, chỉ trách cô không uống được rượu còn cậy mạnh, đã lên giường của người ta, hối hận cũng không kịp nữa. Quần áo đêm qua
cởi ra không biết bị vứt đi đâu, nhìn từng món trải trên sàn nhà dọc
theo phòng khách đến đây, tám phần là sau khi vào cửa liền bắt đầu cởi.
Đêm qua anh như thế nào ăn cô, cô lại như thế nào đáp lại anh, sau khi tỉnh rượu, ý thức khôi phục, những hình ảnh kia cũng theo đó mà thêm phần rõ rệt.
Đường Sĩ Thành rõ ràng muốn cô lõa thể xuống giường, thật khiến cho người ta tức giận.
"Em không phải muốn đi nhà vệ sinh sao?"
"Anh kéo chăn của em, em đi thế nào." Cô tức giận nói.
Anh lắc đầu, sửa lại."Là chăn của anh." nụ cười trên miệng, như cũ không giảm phần ưu nhã.
Cô cong môi lên oán trừng anh "Trước kia sao lạị không phát hiện anh - cái người này hư hỏng như vậy."
Mày rậm nâng lên, ngữ điệu êm ái cố ý nhắc nhở cô."Trước kia em chưa từng làm trái ý anh."
Không khí mờ ám lại lúng túng tràn ngập giữa hai người, giống như một dây
đàn bị kéo căng, ai cũng không chịu yếu thế, muốn đối phương nhún
nhường.
Lúc trước, sau khi cùng anh yêu yêu, cô luôn có thói quen mặc quần áo vào, hoặc là trùm lên một cái áo khoác mới dám đi lại ở
trong phòng, thứ nhất cô xấu hổ, thứ hai cô không có thói quen lõa thể.
Nhưng cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, không mặc
quần áo cũng không chỉ mình cô, phần lớn thân thể của anh cũng lộ ra bên ngoài, anh đều không để ý bày ra tiền vốn của chính mình rồi, cô còn
xấu hổ cái gì?
Nghĩ thông suốt, cô cũng không sợ hãi nữa, buông
ra chiếc chăn trên người, hào phóng xuống giường, đường cong xinh đẹp
hiển lộ trong ánh sáng rực rỡ từ của sổ chiếu vào, soi rọi lên da thịt
óng ánh trong suốt của cô.
Không đếm xỉa đến ánh mắt chăm chú của anh, cô ung dung nhặt lên áo lót, ảo não phát hiện, nó cư nhiên đã bị
xé rách! Tối hôm qua kịch liệt đến vậy sao?
Cô luôn luôn bảo
dưỡng rất tốt, vóc người mỹ lệ nhìn như mảnh khảnh, thật ra thì chỗ nào
nên đầy đặn tuyệt không thiếu một phân, ôm vào trong ngực, đối với đàn
ông có bao nhiêu hấp dẫn, Đường Sĩ Thành rõ ràng nhất.
Trăm ngàn
năm qua, đường cong xinh đẹp rung động lòng người của phụ nữ, luôn khiến đàn ông nhìn mãi không chán, thức tỉnh dục vọng trong máu của họ.
Đường Sĩ Thành vừa thưởng thức thân thể của cô, vừa cảm thấy có chút mê hoặc, cô khỏa thân đã nhìn không dưới mấy trăm lần, nhưng cô hôm nay cùng
trước kia có chút bất đồng, tựa hồ nhiều hơn một loại. . . . . . sức
quyến rũ anh không nói ra được.
Khi anh ý thức được thì phía dưới chiếc chăn lại có phản ứng.
Hàn Thiên Tầm xếp xong quần áo tán loạn trên đất, đặt lên bàn trang điểm,
trực tiếp vào phòng tắm rửa mặt, từ đầu đến cuối luôn ngẩng đầu ưỡn
ngực, đối với đạo ánh mắt thiêu đốt người kia làm như không thấy.
Mở vòi hoa sen, để nước lạnh xối xuống toàn thân làm cho đầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều.
Mục đích của việc chia tay là để cho Đường Sĩ Thành nóng lòng, để cho anh
thay đổi tâm ý cưới cô, nhưng bây giờ, xem ra, cô vẫn nằm ở trong lòng
bàn tay anh, vô số vết hôn trên người càng khiến cô cảm thấy xấu hổ với
quyết tâm của mình.
Trong phòng tắm ánh đèn đung đưa, bóng dáng
cao lớn chiếu ra ở trên tường, cùng với bóng hình nhỏ nhắn của cô chất
chồng lên nhau.
Thiên Tầm sửng sốt, quay đầu lại, Đường Sĩ Thành đã ở phía sau, phòng tắm to lớn lập tức trở nên chật chội.
Tim cô đập nhanh hơn, không ngờ tới anh sẽ đi vào, ánh mắt chuyên chú nóng
rực hiện ra dục hỏa, trong lòng cô liền rõ ràng, không thể nào, anh còn
muốn. . . . . .
"Để anh phục vụ em." Anh khàn khàn nói, thuận tay đem cửa phòng tắm đóng lại, cầm lên sữa tắm trên kệ đổ một ít ra lòng bàn tay.
"Không cần, em tự mình làm được rồi." Cô vội vã cự tuyệt, giọng nói luống
cuống mà hốt hoảng, bởi vì Đường Sĩ Thành chưa từng đi vào lúc cô đang
tắm, chớ nói chi đến chuyện giúp cô. . . . . . tắm?
"Em giống như đang rất khẩn trương?"
"Em không có, chỉ là không quen thôi."
"Thân thể của em, mọi chỗ anh đều đã nhìn kỹ rồi, còn xấu hổ sao?" trong
giọng nói từ tính khàn khàn lộ ra ý vị ranh mãnh nồng hậu.
"Không giống nhau."
"Không giống cái gì?" Nhìn bộ dáng kia của cô, rõ ràng đang khẩn trương, nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh, vẻ mặt quật cường rất mê người, cũng vô cùng
thú vị, việc này không đại biểu cho Thiên Tầm lúc trước nói gì nghe đó
không tốt, mà là cô có thêm một chút cá tính, cũng thật sâu hấp dẫn anh.
Dĩ nhiên không giống nhau, chuyện thân mật của họ luôn luôn diễn ra trên
giường dưới ánh đèn mờ mờ, không khí lãng mạn, đổi đến một nơi khác,
tình cảnh lại bất đồng.
Trong phòng tắm, đèn sáng rực, nhìn thấy
rõ ràng như thế, mà anh lại cao lớn đến vậy, mặc dù đang lõa thể, nhưng
hơi thở cường tráng vẫn tản ra sức quyến rũ dã tính nguyên thủy của đàn
ông.
Càng làm người ta sợ hãi chính là, anh lại muốn "phục vụ" cô , nhìn ánh mắt nguy hiểm kia, nghĩ cũng biết, nội dung của việc phục
vụ này, có bao nhiêu hình ảnh hạn chế người xem , cô mới sẽ không ngu
ngốc đồng ý !
Đường Sĩ Thành dĩ nhiên không dễ bị cự tuyệt như
vậy, trong tay cầm miếng bông tắm trơn mềm, trực tiếp công kích lên eo,
khiến cô khẽ hô "Đừng á, em tự mình tắm, cũng không phải là đứa bé ba
tuổi."
"Không quan hệ, anh rất vui lòng." Anh ở sau lưng ôm cô,
để cho hai tay mình phục vụ cô dễ dàng hơn, nhưng đồng thời lại phát
hiện da thịt người đẹp lạnh như băng, khiến chân mày anh nhíu chặt.
"Em không thích hợp tắm nước lạnh."
"Mới không phải !"
Cô phản bác, không chịu thừa nhận anh nói đúng, cô luôn luôn sợ lạnh, cho
dù là mùa hè, cô cũng sẽ tắm nước nóng, không cách nào chịu được cảm
giác buốt giá thấu xương do nước lạnh xối lên da thịt, vừa rồi tắm nước
lạnh, là vì để cho bản thân thanh tỉnh.
Nhưng kỳ thật, bởi vì nước lạnh cô bị kích thích đến da gà cũng nổi hết lên rồi.
Kết giao ba năm, đây là lần đầu hai người cùng tắm, Đường Sĩ Thành phát
hiện mình rất ưa thích dùng phương thức này cùng cô da thịt thân cận,
lúc trước sao không nghĩ tới đây? Thật là thật là đáng tiếc, phản ứng
luống cuống của người đẹp khiến anh thật vui vẻ, không nghĩ đến việc đổi địa điểm, dục vọng đang dâng lên trong cơ thể rừng rực như lửa.
Sữa tắm trước ngực cô vê ra khỏa bọt màu trắng, của cô rất tròn khi được
anh xoa bóp thêm đứng thẳng, nhiệt độ cũng ấm dần lên trong ngực anh.
Không phản kháng được anh, cô cố sức chịu đựng không rên rỉ ra tiếng, ngón
tay mang theo chút thô ráp mơn trớn da thịt như tuyết của cô, lưu lại
từng trận run rẩy.
Thật đáng ghét! Giúp cô tắm gì chứ, căn bản là cố ý!
Cô cố gắng bình ổn hơi thở hỗn loạn vì tình dục, giận mình sao lại luôn bị anh ảnh hưởng, chịu sự chi phối của anh?
Tại sao mỗi lần đều là cô bị làm cho khao khát khó nhịn, chỉ có thể bị động chờ anh ban cho?
Không! Cô không cam lòng, cô muốn thay đổi quy tắc trò chơi.
Ý niệm vừa động, cô đột nhiên xoay người đối mặt với anh, đổi bị động thành chủ động.
"Đến lượt em tới giúp anh, như vậy mới công bằng." Cô dịu dàng nói, lấy ra
chút sữa tắm, hai tay dán lên ngực của anh, vê ra khỏa bọt trắng như màu sữa tươi.
Đường Sĩ Thành không phản đối, cho đến bây giờ đều là
anh nắm trong tay quyền chủ đạo, cô gái nhỏ từ trước đến giờ luôn nhu
thuận tiếp nhận, lần này hai người đổi vị trí, ngược lại có cảm giác
rất mới mẻ.
Việc lấy lòng anh tuyệt đối không làm khó được cô, bởi vì cô luôn quan sat kỹ, cũng biết bộ vị nào của anh mẫn cảm nhất.
Bàn tay trắng noãn, mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn lồng ngực cứng rắn của anh,
mười ngón tay linh hoạt trên thân anh chà sát ra một khối lại một khối
bọt trắng, từ cổ của anh, ngực của anh, đi tới hông của anh, ngay cả bộ
phận mẫn cảm nhất giữa hai chân cũng không bỏ qua.
Trong lúc cô
chà sát, đồng thời, rất tròn trước ngực cũng ở trên người anh dán sát vũ động, như mèo con hướng lão hổ làm nũng, mềm mại giống kẹo đường, xoa
bóp ra một điệu múa mất hồn, từng bước từng bước chinh phục lí trí vẫn
đang kiêu ngạo của anh.
Đột nhiên, anh cố sức bắt lấy tay của cô, cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên, lập tức tiến vào hai con ngươi sâu thẫm.
"Em đi đâu học được?" Đường Sĩ Thành cau mày, không ngờ được kỹ xảo vuốt ve của cô gái nhỏ lợi hại đến vậy, kết giao ba năm, tại sao anh không phát hiện, lại càng không tin chỉ mới tách ra mấy ngày, cô lại có tiến bộ
thần tốc.
Cô nhìn thấy lồng ngực anh phập phồng, từ từ tăng
nhanh, hô hấp nặng nề, trong mắt dục hỏa đang cháy rực, hiểu được mình
thành công khiến anh mất khống chế.
Người đàn ông tự tin quá mức
này a, luôn cho là có thể nắm trong tay tất cả, trước kia cô không có
chủ động như vậy, là bởi vì biết anh thích làm người thống trị, bởi vì
thương anh, cho nên phối hợp với ý thích của anh, làm một cô gái nhỏ nhu thuận, ngoan ngoãn mặc cho anh ‘ta cần ta cứ lấy’.
Hiện tại cô
trở nên chủ động, ngược lại anh còn chất vấn cô? Xem ra, cô đã khiến anh hoảng sợ, trong lòng dấy lên cảm giác thắng lợi mãnh liệt.
"Em
vốn đã biết, là anh chưa cho em cơ hội biểu hiện mà thôi." Cô nghênh đón ánh mắt giận dữ của anh, trong con ngươi phát ra một chút mị hoặc.
Đường Sĩ Thành im lặng thật lâu, sững sờ mà nhìn cô chăm chú, giống như đã lạc mê cung, lại như là đang nghiên cứu cái gì.
Hàn Thiên Tầm mới không cho anh thời gian nghiên cứu !
"Không thích sao? Vậy thì thôi." Thu tay lại, làm bộ muốn rời khỏi.
Cô vừa có động tác, giây kế tiếp đã bị một đôi tay khí phách có lực ôm trở về, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực rắn chắc.
"Tiếp tục." Anh ra lệnh, thanh âm khàn khàn trầm thấp .
Cô cố giả vờ lạnh lùng, hết sức che giấu nụ cười trong mắt.
Hãy chờ xem, lần này, do cô chủ đạo, cô sẽ làm anh biết, mình có thể là cô
gái nhỏ bị động, cũng có thể là nữ vương nhiệt tình đầy hấp dẫn.