Một cánh tay ngọc
duỗi đến, đường nét thon dài, tuyệt đẹp, màu da phấn hồng khỏe mạnh ,
nhìn thế nào cũng không giống phải làm việc nặng, mà là trời sinh để
công tác trong lĩnh vực nghệ thuật.
Bàn tay mềm này, Đường Sĩ
Thành nhớ kỹ, bao nhiêu đêm vuốt ve đều có thể mang đến kích thích vô
hạn cùng thoải mái, nhưng không nghĩ tới, hôm nay duỗi đến, là vì ——
"Trả lại cho anh."
Ly rượu vừa đưa đến bên môi đột nhiên dừng lại, trong con ngươi đen thẫm
không dễ dàng nhìn ra cảm xúc, thoáng qua một tia kinh ngạc, tầm mắt rơi vào bàn tay nhỏ đang đeo nhẫn kim cương, dọc theo cánh tay, chậm rãi
nhìn về phía chủ nhân của nó, khóa tại một đôi mắt to đang chột dạ.
"Tại sao?"
Hàn Thiên Tầm lấy dũng khí, tự nói với mình không thể bị ánh mắt của anh đánh bại, thẳng tắp nhìn anh.
"Chúng ta không thích hợp."
Mày rậm nhướng cao."Em muốn chia tay?"
"Vâng" câu trả lời không chút do dự, kiên định mà vang dội. Cũng vì câu trả
lời này quá nhanh, quá đột đột, làm lông mày tuấn lạnh càng thêm nhíu
chặt.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh không muốn kết hôn, không
thích bị ràng buộc, càng ghét trẻ con; mà em muốn kết hôn, sinh vài đứa
bé, tạo lập một gia đình, nếu sớm muộn cũng phải chia tay, không bằng. . . . . . hiện tại."
Chia tay?
Đối với câu trả lời này
Đường Sĩ Thành cảm thấy rất bất ngờ , nhưng mà anh luôn có thể tỉnh táo
đối mặt với bất cứ chuyện gì, bao gồm tình cảm. Trong tất cả những người phụ nữ anh từng kết giao, mặc dù Thiên Tầm không phải là xinh đẹp nhất
nhưng lại cho anh cảm giác hòa hợp nhất .
Bình thường, các mối
tình trước kia, nếu dính dáng đến việc kết hôn , anh sẽ không chút do
dự buông tay, bởi vì anh một chút cũng không muốn bước vào vũng bùn hôn nhân. Nhưng điều kiện tiên quyết là, đối phương "nghiêm túc" , mà anh
tuyệt không tin Thiên Tầm cam lòng rời khỏi anh.
"Nếu như anh nhớ không lầm, ban đầu, cô gái hướng anh tỏ tình từng nói qua chỉ cần có
thể cùng anh ở chung một chỗ, cả đời không danh không phận cũng không
sao."
Cô chột dạ cúi đầu. “Lời nói đó. . . . . .là thật"
Đúng vậy, vào ngày thổ lộ với Đường Sĩ Thành cô đã nói chỉ cần có thể làm
bạn gái của anh, coi như vô danh không phận, cô cũng cam tâm tình
nguyện, mà Đường Sĩ Thành cũng biểu lộ rõ anh là người không có ý định
kết hôn. Lúc ấy, cô không thèm để ý, nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô thay đổi.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, nhớ lại tối
qua, lúc nhận được, cô vui vẻ đến muốn bay lên trời, còn tưởng rằng anh
rốt cuộc bị cô cảm động, muốn cầu hôn cô ! Kết quả, là quà tặng lúc anh
‘tâm huyết dâng trào’, giống dây chuyền bảo thạch trong ngăn kéo mà
thôi, sáng đến chói mắt nhưng lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mật Nhi nói đúng, nếu còn không hành động, đợi cô già rồi, sắc đẹp không
còn nữa, cũng chỉ có thể trở thành một *khí phụ đáng thương. Đây là một
canh bạc, cô nhất định phải thắng, hơn nữa không thể để cho Đường Sĩ
thành nhìn ra sơ hở, càng không thể mềm lòng.
*Khí phụ: người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ.
Nhớ tới lễ đính hôn mình thật vất vả mới đặt được, cô vứt bỏ do dự, kiên
định nói: "Khi đó em không hiểu chuyện, nhưng bây giờ em hiểu rồi, nếu
chúng ta yêu nhau, vì sao không thể kết hôn? Anh không muốn kết hôn,
chứng tỏ trong tim anh chưa chắc chắn, anh yêu em không đủ sâu."
"Em thật muốn chia tay?"
"Vâng."
"Không hối hận?"
"Không."
Đường Sĩ Thành tỉ mỉ quan sát vẻ mặt nghiêm túc của cô, vật nhỏ này hôm nay
uống lộn thuốc gì? Không phải anh quá tự phụ, mà là anh hiểu rất rõ
Thiên Tầm có bao nhiêu không nỡ nếu rời khỏi anh.
Anh cũng không
tin cô thật sự muốn chia tay, chỉ là tùy hứng nhất thời thôi, đối với
tính bốc đồng của phụ nữ, anh tự nhiên có biện pháp trị cô.
“Em
nên hiểu tính cách của anh, anh không miễn cưỡng đối với phụ nữ muốn kết giao, cũng sẽ không hạn chế những người muốn rời khỏi, nếu như em nói
muốn chia tay, anh sẽ tôn trọng quyết định của em."
Lòng của Hàn
Thiên Tầm căng thẳng, cô rất rõ lời của Đường Sĩ Thành nói là thật, đối
với nhắc nhở của anh, lòng tin vất vả dùng bê tông cốt thép chế tạo, lại dao động.
"Em đã ở cùng anh hơn hai năm, anh chưa bao giờ bạc đãi em, cứ giữ như thế này không tốt sao?"
"Là ba năm mười lăm ngày. . . . . ."
"Em nhớ thật rõ ràng."
"Dĩ nhiên, em mỗi ngày đều đem thời gian chúng ta kết giao dùng ——" Ách! Cô phục hồi tinh thần, kịp thời nhớ tới mục đích của mình. Không đúng!
Không đúng! Cô không nên dao động, phải kiên trì đến cùng mới được! Vì
vậy cô ưỡn ngực, rất có tiền đồ mà trả lời anh.
"Em dù sao vẫn là phụ nữ, luôn hy vọng có thể lập gia đình, anh không muốn kết hôn, em
cũng không muốn ép anh, chia tay là cách giải quyết tốt nhất." trên
gương mặt mỹ lệ, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, không tìm được một chút bi thương, thoải mái đến khả nghi.
Đường Sĩ Thành nheo mắt, thân thể chậm rãi đến gần, cầm ly rượu đặt lên tủ, con ngươi đen nóng rực
bắn ra điện lực cực mạnh, khẽ nhếch khóe miệng đầy dụ hoặc.
Đến rồi!
Cô ngừng thở, biết cửa ải khó khăn nhất đã tới.
"Ở cạnh anh không tốt sao?"
Bên tai truyền tiếng nói nhỏ dịu dàng đến mê người, đây là phúc lợi chỉ có
thể hưởng thụ khi ở bên gối anh , cũng là chiêu thức cô khó kháng cự
nhất.
So với giọng nói từ tính hấp dẫn vô địch , dục hỏa cùng dã
tính trong mắt anh càng làm cho máu cô sôi trào, mở miệng cũng khó khăn.
"Em ——"
Môi thơm mở ra, vừa đúng lúc nghênh đón nóng rực của anh đột nhiên xâm
nhập, một cánh tay duỗi ra, dễ dàng ôm cô vào trong ngực. Cả người cô
phủ kín hơi thở của anh , thân thể mềm mại, nhỏ xinh hòa hợp cùng anh,
giống như bầu trời vốn vì anh mà sinh ra vậy.
Nụ hôn nóng bỏng
không chút kiêng kỵ, cố ý gợi lên trí nhớ khắc sâu trong đầu, nhắc nhở
cô bao nhiêu đêm, hai người dây dưa, điên cuồng đến cỡ nào, cô như thế
nào một lần lại một lần cầu khẩn anh bố thí, lại như thế nào một lần
lại một lần xụi lơ ở trong lòng anh.
Những hình ảnh mặt đỏ tai
hồng kia, chỉ nghĩ thôi, cũng đủ để làm cô khó thở, đỏ bừng hai gò má,
không nhịn được muốn đầu hàng. Nhưng cô phải chống đỡ, tuyệt không thể
dao động, thật vất vả mới quyêt tâm đặt lễ đính hôn, sao có thể tử trận
vì bị anh trêu đùa bằng một nụ hôn chứ!?.
Khi bạc môi nóng rực dời xuống cổ, cho cô cơ hội nói chuyện, dùng tất cả ý chí còn sót hỏi khẽ ——
"Anh nguyện ý lấy em sao?"
Cánh tay mạnh mẽ không buông cô ra, trên gáy, bạc môi nóng ấm vẫn lưu luyến như cũ.
"Em nên hiểu, anh là người theo chủ nghĩa độc thân." Giọng nói khàn khàn
đầy dịu dàng gần như đem cô hòa tan, lại lần nữa biểu lộ ý định của anh
chưa từng thay đổi. Nhớ ngày đó khi đồng ý kết dao, anh đã nói rõ:
nguyên tắc của anh là không dính dáng đến hôn nhân, cho nên lời nói này
không thể tính là lừa gạt, anh không có lỗi với cô.
Cô hiểu, không có ai so với cô hiểu hơn.
"Cũng bởi vì biết anh tuyệt sẽ không kết hôn, cho nên em mới muốn chia tay a! Nếu không sao lại không muốn dây dưa cùng người vừa đẹp trai vừa có
tiền như anh, em cũng không phải là kẻ bị hư não. . . . . ." Hại cô càng nghĩ càng khổ sở, cô không muốn mặt ủ mày ê khi chia tay. Cuộc sống hữu duyên phải quý trọng, vô duyên cũng không nên cưỡng cầu, đã từng có
được là đủ rồi, cô không có thói quen bi lụy vì tình, làm cho mình trở
nên đáng thương.
"Tất —— tất ——"
Điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên, cô giùng giằng, thử đẩy anh ra.
"Đường. . . . . . Điện thoại."
Cánh tay đang ôm cô càng siết chặt, hôn kịch liệt hơn, không có ý định bỏ qua cho cô.
Cô luống cuống, không ngờ tới Đường Sĩ Thành có thể như vậy, anh luôn luôn công, tư rõ ràng, không bao giờ cùng cô thân mật trong phòng làm việc.
Mật Nhi còn nói chuyện này rất đơn giản, chỉ cần buộc anh kết hôn, Đường Sĩ Thành sẽ tiêu sái buông tay, kết quả sự việc căn bản không diễn ra
như vậy a!
Trong miệng là hương thơm của *Long Thiệt Lan, là mùi
vị anh thích nhất, là khí phách của anh, nhiệt tình của anh. . . . . .
Trời ơi! Cô cô cô, sắp chống đỡ không nổi nữa!
(*Long Thiệt Lan: mình cũng không biết đây là cái gì, bạn nào biết chỉ giúp mình nha!)
Nếu như anh không buông tay, cô làm sao có thể tàn nhẫn rời đi?
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói nhắc nhở của thư kí.
"Đường luật sư, Lưu đổng sự trưởng tự mình đến đây, đang chờ trong phòng khách."
"Tôi bây giờ đang vội, không rãnh." ngữ điệu của anh giống bình thường,
nghe không ra bất kỳ sự thay đổi gì, cho dù trong ngực là mỹ vị ngọt
ngào, làm người ta huyết mạch căng phồng, anh vẫn có thể giữ tỉnh táo
hơn người.
Nhưng vật nhỏ bị anh trêu đùa cơ hồ khóc lên thì thật
đáng thương, rõ ràng đã dục hỏa khó nhịn, lại không dám phát ra bất kỳ
tiếng động nào, vẫn phải kiềm chế.
Anh thích nhìn bộ dáng kia của cô, vẻ mặt e lệ hết sức mê người. Có lẽ. . . . . . đây chính là lý do
tại sao sau khi có cô, anh không hề cảm thấy hứng thú với bất kỳ người
phụ nữ nào khác .
Ba năm a, anh lại có thể mê luyến một cô gái ba năm, chẳng những không cảm thấy chán, còn càng thêm yêu thích. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, thanh âm của thư kí cũng càng vội vàng.
"Đường đại luật sư, ông chủ nói khách hàng này ngài nhất định muốn gặp a!"
Đường Sĩ Thành dừng lại, vẻ mặt có chút không hờn giận, nếu là ý của ông chủ, thì không thể tùy tiện xem nhẹ.
"Được rồi, tôi đã biết."
Hàn Thiên Tầm nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, mừng vì tâm của mình được cứu,
nhưng biểu tình biến hóa rất nhỏ này chạy không khỏi pháp nhãn của Đường Sĩ Thành, khóe môi anh khẽ nhếch, xấu xa bồi thêm một câu.
"Nói tôi mười lăm phút nữa sẽ đến."
Mười lăm phút? trong bụng Thiên Tầm kêu khổ thấu trời, không phải chứ! Anh
còn muốn cùng cô dây dưa mười lăm phút, cô sao có thể chống đỡ được a!
Khi một bàn tay không an phận cách y phục cởi ra áo lót sau lưng thì cô lập tức hiểu ý đồ của anh rồi.
"Không được đâu! Đường tiên sinh!" Ngoài cửa lại truyền tới thanh âm của thư kí.
Đúng đúng đúng! Không được ah...! Cô mới không cần cùng anh làm việc đó
trong văn phòng ! Nếu như cùng anh làm, nhất định sẽ bị anh thuần phục
phải ngoan ngoãn đến quên mất đêm nay là đêm nào, quá nguy hiểm!
"Lưu tiên sinh là khách hàng lớn của công ty, ông chủ dặn dò muốn ngài lập
tức đến." Thư ký hết sức thận trọng lại tăng cao âm âm điệu nhắc nhở
anh.
Đường Sĩ Thành vô cùng không tình nguyện, anh đang bận, lúc
nào không đến, cố tình lại đến lúc này quấy rầy chuyện tốt của anh. Suy
nghĩ hậu quả trước sau, anh mở miệng.
"Nói với đối phương, tôi lập tức tới ngay."
Thật tốt quá!
Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, tiếng gõ cửa này đến thật là đúng lúc ! Trộm
nhìn anh, khóe môi không nhịn khẽ hiện lên nụ cười có chút hả hê, chợt
cánh tay bên hông siết chặt, giương mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy trong
mắt của anh đầy tức giận.
"Làm chi a?" Cô vô tội trừng lại anh.
"Trong lòng em tự hiểu."
Cô nói không ra lời, ý nghĩ trong lòng bị anh nhìn thấu, có chút chột dạ,
cô thề, môi cô chỉ hơi hơi giơ lên một cm mà thôi, người này mắt sao lại lợi hại như vậy lợi a!
"Anh còn trì hoãn cái gì? Đi mau a, cẩn
thận bị ông chủ mắng." Cô thúc giục, cố gắng dời đi sự chú ý của anh,
đang may mắn mình tránh được một kiếp thì một giây kế tiếp, cô ngây ngẩn cả người, phía dưới một cỗ nhiệt năng truyền đến.
"A. . . . . ." hô hấp của cô cứng lại, nhất thời sơ suất, bị tay anh thăm dò vào trong quần.
Mặt cô nóng lên, vừa thẹn vừa tức trừng anh, người này quá gian trá rồi !
Nhưng anh một khi muốn, sẽ không cho cô cự tuyệt, chỉ có thể đáng thương mặc anh định đoạt, người đàn ông này a, ngoài việc có bản lĩnh trên
thương trường, thủ đoạn đối với phụ nữ cũng rất cao minh, uổng công cô
còn đặc biệt chọn thời gian anh còn đang làm việc đến tìm, đọc lên suy
nhĩ hơn mấy tháng của mình: tuyên ngôn chia tay.
Kết quả, mọi việc vẫn bị anh nắm trong tay.
"Em muốn rời khỏi tôi?"
"Ưmh. . . . . ."
Cô ôm chặt anh, ngượng ngùng nhắm mắt, hé môi nhẹ nhàng thở dốc, mặt đỏ
lên giống như hoa hồng đỏ tươi, trải qua vuốt ve của anh, càng trở nên
yêu kiều động lòng người.
"Vật nhỏ đáng yêu, anh hiểu em, giống
như anh sẽ hiểu rõ từng bộ phận trên người em, cho nên. . . . . ." hơi
thở nóng rực đi tới bên tai cô, dùng giọng nói từ tính đầy tự tin tuyên
bố.
"Em không thể rời khỏi anh được."
Mắt đẹp trong nháy mắt mở ra, thần trí vốn đang mê man giống như sương mù tiêu tán trong một khắc liền thanh tỉnh.