Một trận thanh tuyền tưới mát đại địa, phong thần cứ như vậy kết thúc.
“Chúc mừng… chúc mừng...” một người đạp không tới gần, chúc mừng một hồi.
“Thương Quân có lòng!” tân phong thần chắp tay đáp lễ.
Thương Quân và tên này giao lưu vài câu, sau đó định ra phong hiệu, tên này tự phong là Trị Vũ Thần.
Thương Quân ghi chép một chút sau đó chắp tay cáo từ.
Sự kiện một vị phong thần sinh ra cứ như thế kết thúc.
Trước kia chính là một tràng thịnh hội nhưng bây giờ không có điều kiện xa hoa, không có thời gian, thêm đó phong thần sinh ra đã thành chuyện bình thường, ai cũng mở thịnh hội chỉ sợ Thần tộc sẽ ăn mừng không dứt.
Tất nhiên tân phong thần mời mấy vị hảo hữu ăn mừng cũng là nên làm.
Hết chuyện, mọi người giải tán.
Tôn Kỳ bước vào trong phủ, Trần Kỷ theo sau lưng.
“Có chuyện gì sao?” Tôn Kỳ hỏi.
Trần Kỷ hơi ngập ngừng, hít một hơi sâu quyết định nói ra.
“Cự Tử cũng biết, bây giờ là thời đại đặc biệt, không có thực lực khó mà sống được...”
“Ý ngươi là...” Tôn Kỳ dường như đã đoán được ý của nàng.
“Học muội muốn tu luyện nguyện lực.” Trần Kỷ siết chặt nắm tay, kiên nghị nói.
“Nhưng ngươi lo lắng tương lai bị hạn chế đúng không?” Tôn Kỳ cười hỏi.
Trần Kỷ gật đầu.
Tôn Kỳ ừm một tiếng, mỉm cười nói:
“Ngươi lo lắng không sai! vậy cũng đừng có tu luyện.”
A! Trần Kỷ tròn miệng a lên, nàng không ngờ sẽ là như thế câu trả lời, không khuyên người ta một chút sao?
Nàng khi nói ra những lời này, thật ra đã đưa ra quyết định, chỉ là muốn hỏi Tôn Kỳ, thêm một chút cổ vũ, thêm một chút duy trì.
Nói thật nàng cũng không phải cái gì thiên phú tuyệt luân, tứ dực hoặc ngũ dực có thể là của nàng cực hạn, nhưng sẽ phải bỏ ra cả đời cố gắng.
Bây giờ thời kỳ đặc biệt, sẽ không có nhiều như vậy thời gian cho nàng, bởi vậy nàng phải cấp tốc tăng lên thực lực.
Nguyện lực chính là lựa chọn duy nhất.
Trước đây còn có thể lo bị hạn chế tương lai nhưng nhìn Tôn Kỳ người ta đi, ai mà không muốn được như hắn.
“Cự Tử, người không khuyên ta chút nào sao?!” Trần Kỷ cúi đầu, giọng lí nhí.
“Được rồi! muốn tu luyện thì tu luyện đi.” Tôn Kỳ mỉm cười, nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
“Về phần nguyện lực, cho phép ngươi tùy ý hấp thu không có hạn chế, coi như tiền công quản lý của ngươi.”
Trần Kỷ nghe vậy mừng quá đỗi, những tên kia muốn tu luyện nguyện lực không có dễ dàng, bỏ ra không ít điểm số, còn nàng có thể tùy ý tu luyện, đây là cỡ nào đãi ngộ.
“Vậy… muội muội Trần Dung...” Trần Kỷ ngập ngừng, nàng cũng muốn xin cho muội muội.
Quyết định ngày hôm nay thật ra là của cả hai nhưng Trần Dung e thẹn hơn, nên để nàng đi nói.
“Cũng như vậy.” Tôn Kỳ cười nói.
Trần Kỷ vui mừng nhảy cẫng, ôm cổ hắn lắc lắc.
“Đa tạ Cự Tử… đa tạ Cự Tử...”
Nàng vui mừng, xém chút quên mất hôn hắn, cũng may giật mình tỉnh lại, không làm ra cái gì quá phận nhưng mà cũng khiến hai má nàng phiếm hồng một hồi.
“Nhưng chỉ có hai các ngươi thôi, sau đó không chiếu theo lệ này.” Tôn Kỳ răn dạy một câu.
Trần Kỷ gật đầu lia lịa, như vậy được rồi.
Sau đó chỉ còn lại Tôn Kỳ một mình trong phòng, nghĩ lại cảnh tượng phong thần vừa rồi, trong lòng thổn thức.
Phong thần cũng chỉ như thế mà thôi!
Hắn cái này lời miệt thị nếu như bị người ta nghe được, chắc chắn sẽ mắng chết hắn.
Phong thần chính là đỉnh cao tu luyện ở thế giới này, Thiên Thần thiên sinh đã mạnh nên không tính.
Tôn Kỳ thật sự cảm giác bọn họ không mạnh, không phải trên lực lượng mà là trên đại đạo.
Tất nhiên không phải do hắn tu đạo cao hơn nên có cái này nhận xét, mà do hắn từng thấy qua Thiên Thần, từng mượn qua lực lượng đại đạo Hỏa Hỏa, từng làm Đạo Chủng… cho nên đối với đại đạo hắn khá nhạy cảm.
Khi tầm mắt quá cao, mặc dù chưa thể đạt đến nhưng đối với một chút tu vi đã bị hắn xem nhẹ.
Phong thần không phải đích đến của hắn, cũng không phải con đường của hắn.
Hắn không phải đang đi đường, hắn là đang mở đường, có cái này suy nghĩ, hắn mặc cho tu vi không cao nhưng đạo tâm đã siêu việt vô số người.
“Con đường này vụ lợi! nhanh nhưng không xa.”
Tôn Kỳ đang suy nghĩ chợt Hỏa Hỏa lên tiếng khiến hắn bất ngờ.
“Vì sao lại nói như vậy?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Muốn thành đạo phải thuần túy, bọn chúng nóng lòng thành công, nuốt Đạo Chủng, nhìn như đã thành công nhưng thêm ra niệm của Đạo Chủng sẽ khiến đạo không còn thuần túy.”
“Trật Tự chẳng lẽ không nhìn ra điều này?” Tôn Kỳ đặt vấn đề.
Nếu Hỏa Hỏa có thể nhìn ra không lý nào Trật Tự lại không.
“Hẳn là biết.
Nhưng ngươi còn nhớ ban đầu Thần tộc tu luyện cái gì sao?”
“Là thân thể, biểu hiện qua Chuyển Luân.
Ý ngươi là...” Tôn Kỳ lúc này dường như đã hiểu ý Hỏa Hỏa.
“Đúng vậy! con đường tự rèn luyện bản thân mới là chính đạo nhưng sau đó thân thể quá tạp chất, bọn họ buộc phải chuyển sang cách vụ lợi hơn, chính là tu luyện tinh thần như hiện nay.
Trật Tự cho dù có biết cũng không cách thay đổi.
Hắn vô cùng cường đại nhưng cường đại không đồng nghĩa giải quyết được vấn đề tu luyện.”
“Ngươi nói với ta nhiều như vậy làm gì?” Tôn Kỳ khó hiểu, con hàng này bình thường đều không quan tâm hắn luyện cái gì, không chết là được.
Hỏa Hỏa hẳn phải biết hắn chỉ coi những thứ này là tham khảo, hắn chủ tu là Linh Khí Quyết.
Hỏa Hỏa thở dài, chỉ tay.
“Ngươi nhìn!”
Bảy cái tiểu Hỏa Chủng run rẩy trong một góc, trên mặt không che giấu chút nào lo lắng cùng sợ hãi.
“Bọn chúng bị làm sao vậy?” Tôn Kỳ ngạc nhiên.
“Còn không phải nhìn thấy tên kia nuốt Đạo Chủng?! bọn chúng cũng sợ bị nuốt.”
Thì ra là vậy!
Tôn Kỳ đã hiểu.
Những người kia ký kết Đạo Chủng, khống chế rất gắt gao.
Còn hắn giống như thả rông, để bọn chúng đi theo Hỏa Hỏa làm cái tay chân.
Bởi vậy bọn chúng có suy nghĩ độc lập, có tư tưởng độc lập.
Bọn chúng sợ chết! bình thường thôi.
Hỏa Hỏa nãy giờ lời nói là giúp Tôn Kỳ giải vây, để Tôn Kỳ cam đoan không giết bọn chúng.
Hỏa Hỏa cũng là vất vả.
Tôn Kỳ mỉm cười, nói:
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ hại các ngươi!”
Nhưng mà lời này chẳng khiến bọn chúng bớt sợ.
Bộ ta không đáng tin vậy sao? chỉ biết cười khổ.
Sau này chỉ sợ không dùng được bọn này nữa, trong lòng đã sinh ra rạn nứt, rất có thể tại khoảnh khắc quan trọng… hẳn là chưa tới mức đâm một đao nhưng không toàn lực là có khả năng.
Chuyện này có thể không? hoàn toàn có thể.
Lòng người… ừm, lòng chủng là khó đoán nhất.
Bọn chúng dù sao cũng là cái sinh linh độc lập.
Hắn không muốn đánh cược cũng không cần đánh cược.
Không thể lại dùng Hỏa Chủng!
Vậy xử lý bọn chúng làm sao?
Đánh chết! không cần, Hỏa Hỏa có vẻ rất thích bọn chúng.
Không phải vì lòng nhân từ cũng phải nể mặt Hỏa Hỏa.
Thả đi? bọn chúng biết rất nhiều bí mật của hắn, hắn còn chưa tốt bụng đến mức ngu ngốc đó.
Coi như nuôi mấy cái ăn chơi đi! Hỏa Hỏa, hắn còn nuôi được, thêm bảy cái tiểu bất điểm cũng không nhiều.
Khi nghĩ đến không dùng Hỏa Chủng, hắn cảm thấy chưa chắc là chuyện xấu.
Hắn mấy lần lấy lực lượng từ Hỏa Chủng thi triển ra Thập Dương Bá Vương Quyền, phát hiện ra nhược điểm trí mạng: độ trễ!
Từ lúc lấy hỏa năng đổ vào Chuyển Luân, theo công pháp vận chuyển phát ra chiêu thức, có độ trễ nhất định.
Độ trễ này khá nhỏ.
Khi thành phong thần, nuốt Đạo Chủng, độ trễ này không còn.
Đây cũng là một phần lý do vì sao phong thần quá khác biệt với phần còn lại.
Vấn đề này Thần tộc có lẽ nhận ra nhưng không cảm thấy là khuyết điểm.
Tôn Kỳ thật cũng không cảm thấy là vấn đề, tất cả đều có độ trễ, không ai có thể khai thác cái này khuyết điểm, vậy thì không phải khuyết điểm.
Giống như tất cả đều chỉ có thể tại trên mặt đất, vậy thì không biết bay không phải khuyết điểm.
Tôn Kỳ dựng lên Chuyển Luân, vừa nhìn vừa suy tư.
Chuyển Luân là biểu hiện số lần tinh lọc cơ thể, có khả năng hấp thụ năng lượng đổ vào cơ thể.
Khác với đôi cánh kết nối đại đạo.
Khi tu luyện càng lên cao, Thần tộc càng chú trọng đại đạo, cũng dễ hiểu, đại đạo mới là căn bản của thế giới này.
Một sợi đại đạo có thể so vô vàn năng lượng.
Lấy Thập Dương Bá Vương Quyền làm ví dụ: Thập Dương thi triển là trực tiếp rút lấy thái dương chi đạo trong thiên địa, còn Tôn Kỳ phải mượn nhờ Hỏa Chủng lực lượng.
Hai bên trên bản chất cách quá xa.
Bởi vậy càng tu vi cao, Chuyển Luân càng ít được vận dụng.
Tôn Kỳ tự nghĩ nếu như có thể giải quyết vấn đề độ trễ Chuyển Luân, sẽ giúp hắn tăng mạnh chiến lực.
Giải quyết cũng rất đơn giản, để Chuyển Luân làm thay công việc của một cái Đạo Chủng.
Đạo Chủng là sinh linh có đặc tính, có tăng trưởng, có suy nghĩ.
Nhưng hắn chỉ cần Chuyển Luân có đặc tính và tăng trưởng không cần suy nghĩ.
Làm sao giao phó cho Chuyển Luân có đặc tính?
Tôn Kỳ bắt đầu thí nghiệm.
Trước tiên đổ vào Chuyển Luân một loại năng lượng khiến Chuyển Luân chuyển hóa thành loại năng lượng đó, hỏa năng chẳng hạn, sẽ thành Hỏa Luân.
Ba ngày sau.
Phốc! Tôn Kỳ há miệng phun ra một ngụm máu, máu chưa rơi xuống đất đã bốc cháy tiêu tán, cả cơ thể như lò hỏa thiêu, lục phủ ngũ tạng phỏng rát.
Hắn phát hiện Chuyển Luân giống như hồ tháo nước, đổ vào năng lượng nó sẽ tự động chuyển đến cơ thể, hắn khóa lại Chuyển Luân, kết quả tự nhận phản phệ.
Cách này không được! có thể là do hỏa năng quá cuồng bạo, đổi một cái ôn hòa hơn, như thủy năng chẳng hạn.
Ngày hôm sau.
Tôn Kỳ căng như quả bóng tròn, hắn đang bịt mũi, cụp tai không cho thủy năng thoát ra nhưng vẫn không được.
Xì xì… thất khiếu phun nước, lỗ chân lông cũng giải phóng hơi nước.
Đúng là cách này không được!
Hay là thử một cái thạch năng… chẳng lẽ còn có thể bị hóa đá?
Kết quả hắn bị hóa nửa người, khổ không thể tả.
Lần này thật có thể khẳng định không được!
Ý tưởng tốt đẹp nhưng thực hiện… khó không thể tả.
Tôn Kỳ một lần nữa rơi vào trầm tư nhưng suy nghĩ mấy tháng trời, thử qua vài cái biện pháp vẫn là không thấy hy vọng.
Hắn không có nản lòng, xưa nay đều vậy, là một cái người mở đường, không trải qua ngàn vạn thất bại sao có thể tìm tới quang minh.
Những lúc bế tắc thế này, hắn liền ra ngoài tham ngộ, vạn vật tự nhiên sẽ cho ngươi câu trả lời.
Một bông hoa cũng chất chứa vô vàn đạo lý.
Nếu không thể tìm ra giải pháp là do ngươi chưa tìm đúng mà thôi.
Tại khác biệt tu vi, khác biệt trạng thái, khác biệt tâm cảnh nhìn ngắm thiên địa cũng cho ra khác biệt kết luận.
Hắn muốn Chuyển Luân có đặc tính, có tăng trưởng nhưng lại không được có tư duy, gần như là bán sự sống.
Hắn tự hỏi mình, cảm thấy không có năng lực tạo ra, bán sự sống cũng không được.
Sự sống sao mà huyền diệu!
Chỉ có sự sống mới tạo ra vật chất sống.
Đây là kết luận của hắn khi nghiên cứu sinh linh.
Hắn muốn biến Chuyển Luân có tính chất của sự sống, chẳng khác nào vi phạm chính kết luận của mình..