Nhân Tổ

Chương 668: Một Bóng Lưng






Thanh Thiên đòi một giọt tinh huyết, nhưng Tôn Kỳ không dám cho, hắn sợ bị nhìn ra gì đó.
“Sư tỷ, cần tinh huyết làm gì?”
“Ta muốn nhìn xem tương lai của ngươi.”
“Sư tỷ, hay là thôi đi, tương lai của đệ có gì đáng nói đâu.

Trước đó sư tôn đã từng nói sư tỷ không nên động dụng năng lực nữa hay sao?”
“Không sao! xem một chút không vấn đề.”
“Sư tỷ, không nên vì đệ mà hao tâm tổn sức.”
Tôn Kỳ năm lần bảy lượt từ chối.
“Hừ! thật nhiều lời, ta không cần ngươi cho phép.”
Thanh Thiên hừ lạnh, khí thể tỏa ra, Tôn Kỳ cứng đờ.

Thanh Thiên khẩy móng tay rút ra từ mi tâm hắn một giọt tinh huyết.
Nàng tay kết thủ ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ đánh vào giọt máu, sau đó thả giọt máu vào chậu nước.
Mặt nước gợn sóng, giọt máu loang ra.

Thanh Thiên chăm chú quan sát.
Mặt nước trở nên sống động, nổi lên một hình nhân.

Tôn Kỳ cúi đầu nhìn, nếu hắn đoán không sai thì đây chính là hắn.
Hình nhân này bắt đầu hoạt động, có ngồi đọc sách, có đánh, có đá… rất nhiều các hoạt động, nhưng mà không có ngữ cảnh, không thể phán đoán chính xác ý nghĩa của hành động.
Ví dụ như cùng là hành động đánh võ, có thể là đang tập luyện, đang thi đấu hoặc đang sinh tử chiến… tất cả đều có thể.
Tôn Kỳ mồ hôi chảy ròng ròng, mặc dù là hành động mơ hồ nhưng người thông minh sẽ nhìn ra rất nhiều điểm, hắn chưa bao giờ nghi ngờ trí tuệ của vị sư tỷ này.
Hoạt nhân đang lần lượt diễn tả hành động nhưng đột nhiên mặt nước xao động như nước sôi, hoạt nhân trở nên mơ hồ, các hành động cũng không rõ ràng.
Thanh Thiên nhíu mày, tay kết các loại ấn ký đánh vào chậu nước, muốn ổn định lại.
Nhưng mặt nước càng ngày càng trở nên xáo động, làm thế nào cũng không trở lại bình yên.

Thanh Thiên tức giận, hai mắt nàng âm dương xoay tròn, nàng đưa tay ép lại sóng gợn.
Răng rắc… Thủy Âm Bảo Kính xuất hiện vết nứt.

Thanh Thiên biến sắc, chuyện này sao có thể.
Nàng khí tức đột nhiên thăng hoa, các đôi cánh lần lượt xuất hiện, đại đạo vận chuyển.


Ngón tay nàng cầm lấy từng sợi đại đạo, xỏ xuyên vá lại Thủy Âm Bảo Kính, ngón tay uyển chuyển giống như là đang thêu hoa.
Tôn Kỳ bị khí thế nàng hất tung ra sau.
Thủy Âm Bảo Kính bị trấn áp, mặt nước phẳng lặng.
“Hiện!” Thanh Thiên hét lớn.
Mặt nước xuất hiện hình ảnh, là một bóng lưng, Thanh Thiên ngưng mắt nhìn, bóng lưng từ từ quay lại.
Chợt, oanh! Thủy Âm Bảo Kính vỡ nát, nước bắn tung tóe.

Thanh Thiên ôm hai mắt ngã ra sau, hét lên đau đớn, khí tức cuồng loạn.
Tôn Kỳ bị khí lãng hất văng lên tường đập xuống đất, hắn hai tay ôm đầu hoàn toàn chịu trận.
Đúng lúc này ấn ký trên tay hắn sáng lên, Hàn Thuyên hư ảnh xuất hiện.

Ông bước nhanh tới chỗ Thanh Thiên đang lăn lộn, ngón tay ấn lên mi tâm nàng:
“Bình tĩnh!”
Một dòng khí ấm áp từ ngón tay truyền vào đầu Thanh Thiên giúp cho nàng yên tĩnh trở lại.
Tôn Kỳ lúc này ngồi dậy, mở mắt nhìn.

Hắn lúc này có thể chắc chắn thực lực của Hàn Thuyên tuyệt đối đáng sợ, chỉ một hư ảnh cũng có thể trấn định lại Thanh Thiên.

Hàn Thuyên nói mình chỉ biết dùng miệng lưỡi, tuyệt đối là lừa gạt.
Tôn Kỳ cũng có chung nhận định như Hàn Thuyên: người thông minh, thực lực không thể nào thấp.
Thanh Thiên ngồi khoanh chân, ổn định lại đại đạo trong cơ thể.

Hai mắt nhắm nghiền, chảy xuống một dòng máu.
Một lúc sau, Thanh Thiên mở mắt, chắp tay:
“Đa tạ thầy ra tay.”
“Khách sáo như vậy làm gì! không phải ta đã nói đừng nên động dụng sức mạnh tiên tri nữa sao?”
“Học trò nghĩ chỉ nhìn một chút chắc không sao?”
“Haizzz… ngươi cần gì phải cố chấp nhìn tương lai.

Ngươi nên biết tương lai quyết định bởi hiện tại.

Chỉ cần hiện tại đủ mạnh, tương lai trong tay ngươi.”
“Thanh Thiên xin ghi nhớ lời thầy.”
“Được rồi! người tới chỗ ta để ta kiểm tra vết thương.” Lời này Hàn Thuyên thật ra có hai dụng ý: một là như lời hắn, kiểm tra vết thương.

Hai là hắn cũng muốn biết Thanh Thiên đã nhìn thấy gì mà ra nông nỗi thế này, nhưng chỗ này có Tôn Kỳ không tiện hỏi.
Hắn tin tưởng thực lực Thanh Thiên, nếu như không nhìn thấy những thứ cấm kỵ sẽ không thành thế này.

Chuyện này có thể rất quan trọng.
Thanh Thiên đứng dậy, lập tức đi, nhưng khi thấy Tôn Kỳ thì dừng bước hỏi:
“Còn hắn?”
“Điều kiện ở đây khá tốt, để hắn tu luyện vài ngày đi.” Hàn Thuyên nói.
Thanh Thiên không có ý kiến.
“Sư tỷ, ta có thể nhờ Tiểu Tuyết Tuyết dẫn đường sao?” Tôn Kỳ với lại hỏi.
“Cấm làm phiền nó.” Thanh Thiên hừ lạnh, sau đó một bước biến mất tại chỗ.
“Đa tạ sư tỷ.” Tôn Kỳ chắp tay cười.
Hắn bước ra khỏi phòng, vươn vai hít thở, không khí nơi đây thật tốt, thần khí nồng đậm.

Nam Sách Sơn, chỗ ở của Hàn Thuyên.
Hàn Thuyên và Thanh Thiên ngồi uống nước, có phân thân Thập Dương đứng hầu.
“Chiến sự dạo này thế nào?” Thanh Thiên liếc nhìn hỏi.
“Tốt mà không tốt.” Thập Dương trả lời.
Thanh Thiên nhíu mày, Thập Dương giải thích:
“Tốt là quân số tăng trưởng đều.

Không tốt là kẻ địch ngày càng mạnh.”
“Kỷ này là kỷ cuối cùng, ta nghĩ ngươi nên bảo toàn lực lượng, chuẩn bị đánh một trận chung cực.”
“Nếu vậy chi bằng trước tiên chặt đứt chân rết địch thủ, đến chung cực chiến có phải đỡ vất vả hơn không?”
Thanh Thiên ánh mắt sắc bén nhìn, đây là muốn gây chuyện với nàng sao?
Thập Dương thì vẫn bình thản như không.

Đây không thể nói là gây chuyện, chỉ là tư tưởng khác nhau, Thập Dương đang là thống soái, tất nhiên là quân hành theo ý hắn.
“Ngươi sao rồi?” Hàn Thuyên lúc này lên tiếng hỏi.
“Đệ tử không có vấn đề.” Thanh Thiên cung kính trả lời.
“Ngươi đã thấy gì?” Hàn Thuyên vào thẳng vấn đề.
“Một bóng lưng.” Thanh Thiên trịnh trọng trả lời.
“Một bóng lưng?” Hàn Thuyên nhíu mày.

“Phải! chỉ có một cái bóng lưng, đệ tử muốn nhìn rõ hơn thì sự cố diễn ra.”
“Có suy đoán gì sao?”
“Đệ tử có hai suy đoán.”
“Nói nghe thử.” Hàn Thuyên nhấp ngụm nước hỏi.
“Người này là hắn hoặc liên quan mật thiết đến hắn.”
“Ngươi nghĩ cái nào lớn hơn?”
Thanh Thiên ngừng lại, suy nghĩ một chút, cẩn thận nói:
“Thủy Âm Bảo Kính không tự nhiên mà bị hủy, khả năng do người này cảm ứng được bị dòm ngó nên ra tay phá hủy.

Có thể xỏ xuyên năng lượng qua thời không phá vỡ Thủy Âm Bảo Kính, làm thương đệ tử, thực lực này có thể nói đáng sợ.
Nếu dự đoán đây là kỷ cuối cùng không sai.

Hai điểm này đủ kết luận khó có thể là hắn, thời gian quá ngắn để hắn có thể đạt tới trình độ kia.
Trừ khi thiên phú hắn gấp triệu lần Khúc sư đệ, mở mắt nhất tinh, nhắm mắt nhất chuyển.”
“Vậy ngươi nghĩ là người bên cạnh hắn?”
“Phải! đệ tử nghĩ rất có thể là...” Thanh Thiên đưa mắt nhìn Hàn Thuyên thăm dò.
Hàn Thuyên giơ bàn tay, xuất hiện hai sợi đạo tắc, Thời Gian Chi Đạo và Không Gian Chi Đạo.

Hai sợi đạo tắc quấn lấy quanh các ngón tay, sau đó đan xen vào nhau, hòa lại thành một.
Thanh Thiên tròn mắt, ngưng thần nhìn.
Trong tay Hàn Thuyên là Thời Không Chi Đạo, một loại chí cao đạo tắc.
Hàn Thuyên cầm lên chiếc lá vàng, chiếc lá bị nghịch chuyển thời không, từ màu vàng úa chuyển sang màu xanh mướt.

Hàn Thuyên phất tay, chiếc lá cắm lại trên cành như chưa hề bị già rụng.
“Thầy! ngài thành công rồi!” Thanh Thiên vui mừng.
Hàn Thuyên nhẹ lắc đầu.
“Để có một sợi quy tắc này, ta đã tốn mấy chục kỷ, mà mới chỉ là móng chân, so với ngươi miêu tả người kia còn xa xôi diệu vợi.

Trong kỷ này, ta khó mà tiến bộ nhanh như vậy.”
Thanh Thiên suy tư, Hàn Thuyên đã nói rõ trong kỷ này khó có thể đạt tới trình độ người kia, nhưng nếu là Tôn Kỳ thì càng là không tưởng.

Xuất phát điểm của Tôn Kỳ thế nhưng cách quá xa Hàn Thuyên.
“Chẳng lẽ là tiểu sư đệ?” Thanh Thiên lần đầu tiên xưng Tôn Kỳ là sự đệ.
“Không biết!” Hàn Thuyên dứt khoát.
Chuyện tương lai, không ai có thể biết được.
Cả ba đều lặng im, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Thanh Thiên thơ thẩn ngước mắt nhìn trời, nhìn lên đệ lục đảo trùng thiên, tự hỏi: chẳng lẽ là hắn! rất khó nhưng nhỡ đâu một phần triệu đâu!?
Nhưng mà sau đó nàng ngay lập tức nghiến răng, tên khốn kiếp! vậy mà đám trêu chọc đệ tử của nàng.

Tuyệt đối không thể nào là hắn được!
Thì ra trên lục đảo trùng thiên, Tôn Kỳ đang phá Dạ Tuyết.
Thanh Thiên đứng bật dậy.
“Thanh Thiên, đã làm Điện Chủ bao nhiêu năm, sao vẫn còn như thế nóng giận?” Hàn Thuyên hỏi.
“Thưa thầy, tên nhóc kia...” Thanh Thiên tức giận muốn cáo trạng.
“Chuyện nhỏ thôi! kệ tụi nhỏ đi.

Con bây giờ nên lo chữa thương.”
Thanh Thiên nghe vậy, dù tức lắm nhưng cũng phải giằng xuống.

Trên đệ lục đảo, Tôn Kỳ đúng là quấy rầy Dạ Tuyết.
“Tiểu Tuyết Tuyết kia là nơi nào?”
“Cấm khố.

Không được vào.”
“Tiểu Tuyết Tuyết kia là cây gì? nhìn trái thật là đẹp mắt.”
“Yêu Long Cổ Huyết Quả.

Không được ăn.”
“Tiểu Tuyết Tuyết...”
“Câm miệng cho ta.

Còn gọi ta Tiểu Tuyết Tuyết nữa, ta giết ngươi.” Dạ Tuyết sát khí đằng đằng, mũi kiếm chỉ cổ họng.
“Ấy, ấy, ấy… không thích thì thôi, việc gì phải động đao kiếm.

Phu tử dạy quân tử động khẩu không động thủ.” Tôn Kỳ cẩn thận gạt ra mũi kiếm.
“Nhưng ta là nữ nhân, ta không phải quân tử.” Dạ Tuyết mũi kiếm vẫn chực chỉ cổ họng.
“Được, được… ta không gọi Tiểu Tuyết Tuyết nữa...” Tôn Kỳ đầu hàng.

Dạ Tuyết từ từ hạ mũi kiếm.

“Tuyết Nhi, chúng ta...”
“Gừ!!!!” Dạ Tuyết quay đầu, lập tức thi triển ra sát chiêu Thiên Lý Băng Phong.
Tôn Kỳ đạp đất lui lại, tay vẽ một vòng, xuất hiện hư ảnh đồng thuẫn.
Keng! kiếm đâm vào thuẫn, vụn băng bắn tứ phía.

Dạ Tuyết nhíu mày, thực lực của tên khốn này lại mạnh như vậy, không hổ là phu tử đồ đệ.
Nàng quy tất cả thực lực của Tôn Kỳ cho phu tử mà không biết được rằng hắn chưa từng được phu tử dạy một chữ.
Hai bọn họ, một chạy một đuổi, chạy loanh quanh các hành lang đại điện.
Đám nữ quan thấy đều tránh đường, nhìn hai bọn họ cười khúc khích, đã lâu rồi Nữ Thần Điện mới lại nhiều âm thanh như vậy.
“Hai tên nhóc này, thật ồn ào!” cuối cùng bọn họ kinh động tới đại đệ tử của Thanh Thiên là Lục Xuyên, bọn họ bị túm cổ áo ném ra bên ngoài.
Tôn Kỳ đứng dậy kêu oai oái, xoa mông.
“Tuyết Nhi...”
“Im miệng! không được gọi ta như vậy.”
“Ta biết mà! vẫn là tên cũ tốt.

Tiểu Tuyết Tuyết!!!”
“Gừ!!!” Dạ Tuyết giận mà không thể phát, quay đầu bước đi.

Tôn Kỳ nối gót, Dạ Tuyết quay đầu chỉ kiếm: “Không được đi theo ta!”
Tôn Kỳ nhún vai bĩu môi, không cho thì thôi, ai mà thèm!
Bên ngoài Nữ Thần Điện, dưới gốc cây đào, Dạ Tuyết tĩnh tọa tu luyện.

Nhưng mà chẳng được bao lâu, bên tai nàng có tiếng chóp chép nhai, thật là thô bỉ, ăn còn phát ra tiếng, có biết lễ nghĩa là gì không.
Nhịn, nàng nhịn… người ta có thể không hiểu lễ nghĩa, nhưng nàng không thể, dù sao cũng là tiểu sư thúc, không thể giết.
Bộp, bộp… có mấy hạt đào rơi xuống đầu nàng.
Dạ Tuyết tức nổi gân xanh, từ từ rút kiếm.

Không thể giết nhưng đánh tàn phế chắc không sao!
Vút! kiếm ra khỏi vỏ, nàng quay đầu nhìn lên, ngạc nhiên, không có ai, trên cây còn mấy trái đào bị cắn dở.
Hừ! chạy nhanh lắm! đừng để ta bắt được.
Nàng bỏ đi, chọn nơi khác thanh tĩnh.
Trên một tảng đá gần bờ suối, Dạ Tuyết hít thời không khí trong lành, tâm tình đã thoải mái hơn, muộn phiền bị xua tan, có thể yên tĩnh rồi!
Nhưng mà chỉ một lúc sau… khịt, khịt! hình như có mùi gì đó? là mùi thịt nướng.
Có tiếng nói vang lên:
“Oa! thật là thơm, không ngờ gà ở đây lại thơm như vậy, vừa mập vừa tròn da vàng thịt chắc, ăn nhất định sẽ rất ngon.”
Sau đó là tiếng ăn chóp chép.
Dạ Tuyết hai mắt giật giật, trong lòng nàng hét lớn: tên khốn này! ta phải giết ngươi.
Nhưng khi chạy tới nơi thì lửa đã tàn, lông xương bừa bãi.

Nhìn mấy cọng lông ngũ sắc, Dạ Tuyết giận đến run người, ngay cả Ngũ Sắc Linh Kê sư tôn nuôi cũng dám bắt thịt.
Vậy là Dạ Tuyết lại cầm kiếm truy sát Tôn Kỳ.
Nửa ngày sau, không bắt được hắn, Dạ Tuyết mệt muốn đứt hơi.
Bên bờ suối, nàng nhấp một ngụm thanh tuyền, nước suối lành lạnh, trong mát khiến tinh thần nàng sảng khoái.

Nàng vốc nước tát lên mặt.

Thật là thoải mái!!!
Xè, xè, xè...
Dạ Tuyết ngẩng đầu nhìn, tròn mắt, thân hình cứng ngắc.

Tên khốn kia đang xả nước đầu nguồn.
Tên khốn kiếp! hôm nay không giết ngươi tuyệt sẽ không dừng lại.