Nhân Tổ

Chương 658: Luân Hồi Hình Dạng






Quyển Phong Thần ngạc nhiên, tên kia thế nhưng là Nguyên Sa.
Nguyên Sa ngơ ngác nhìn quanh, đây rốt cuộc là chuyện gì, mọi người sao lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy, khí tức thật đáng sợ.
“Quỳ xuống dập đầu bái sư.” Quyển Phong Thần nhắc.
Nguyên Sa không rõ chuyện gì nhưng lập tức làm theo.
“Tốt!” Bắc Ngạo Thần nhận ba bái mỉm cười, nói được một chữ, sau đó vung tay ném cho Nguyên Sa một tấm thẻ.

Cuối cùng lão cũng có thể yên tâm nhắm mắt.
Một giây sau tất cả đều khóe mắt rưng rưng, nhưng không có khóc, không lên tiếng, tất cả đều lặng yên.
Ngày hôm sau, chính thức phát tang Bắc Ngạo tướng quân.
Mọi người thương tiếc đưa tiễn.
Theo phong tục của Thần tộc Bắc Ngạo tướng quân được chôn tại đệ tứ đảo trùng thiên, không xây lăng mộ, không bia mộ, không quan tài.

Chỉ đơn giản đào hố, đặt người, lấp đất.

Trên mộ trồng một cái cây nhỏ, mọi người đến viếng ném một nắm đất.

Bọn họ quan niệm người là bụi tro, trở về tro bụi.
...
Sau sự kiện này 200 năm, Lôi Động Thần chuyển thế thân xuất thế.
Lôi Động Thần vốn là một vị Tân Thần, thực lực và trí tuệ đều siêu phàm.

Hắn có một suy nghĩ táo bạo đó là không ngừng chuyển thế để đạt thành đạo thân tinh thuần.
Nên nhớ mục đích tu luyện của Thần tộc là thành đạo, nhưng cho dù đã là phong thần vẫn chưa tính là thành đạo, bọn họ vẫn cần phải tiếp tục hướng đạo, nhưng mà càng ngày càng khó, khó đến mức không tưởng.

Bởi vậy Lôi Động Thần mới có ý tưởng lột bỏ cấu thân, giữ lại thuần túy đại đạo, trở lại thời kỳ ấu sinh, hắn gọi là chuyển thế.

Để thực hiện kế hoạch hắn đã hợp tác với Bộ Di Truyền, cơ thể mới được nuôi hơn bốn mươi ngàn năm, đây là lúc xuất thế.
Mấy vị phong thần rất quan tâm đến chuyện này vì nếu thành công có thể ảnh hưởng đến tương lai phong thần tu đạo.
Lôi Động Thần chuyển thế với thân xác mới, thực lực trở về số không nhưng đổi lại thân thể thuần khiết hơn, tin chắc không lâu sẽ khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, lúc đó Lôi Động Thần thực lực sẽ thăng hoa mạnh hơn lúc trước.
Tại biệt phủ của Lôi Động Thần, mấy vị phong thần đến thăm.
Lôi Động Thần lúc này là tên nhóc 12 tuổi ngồi vị trí chủ tọa, xung quanh là mấy vị phong thần, tên nào cũng già chát, có tên râu dài tới ngực, bọn họ cười nói xưng huynh gọi đệ.

Cảnh tượng thật kỳ lạ.
“Lôi Động, hiệu quả thế nào?”
“Ưm… rất khó nói.” Lôi Động gãi gãi cằm, giải thích: “Giống như bột pha với nước, chờ bột lắng xuống, gạt bỏ nước thừa, giữ lại phần bột.

Cơ thể đại đạo không tăng, chỉ do tạp chất bị loại bỏ nhiều nên có cảm giác cơ thể trở nên tinh thuần.”
“Làm được thế này đã là khó lường.

Tiếp tục nạp đạo rồi lại chuyển thế, tin chắc sẽ thành đạo thể.”
“Không đơn giản như vậy.” Lôi Động Thần ngưng trọng nói: “Đến một lúc nào đó sẽ không thể tách nước ra khỏi bột được nữa.

Mà ta cũng không dám nói chắc lúc đó là thành công.”
Mọi người trầm mặc.
Quyển Phong Thần mỉm cười nói sang chuyện khác, đổi không khí.
“Lôi Động, tiếp theo ngươi định làm cái gì? Thần Đạo Gia của bọn ta mới thành lập, ngươi có muốn tham gia?”
“Thôi đi! ta không thích hợp làm quản lý, vẫn là tự do tự tại vui vẻ.” Lôi Động lắc đầu cười.

Hắn biết Quyển Phong Thần ý gì, trước khi hắn chuyển thế Quyển Phong Thần từng nhắc đến, lúc đó hắn từ chối, bây giờ hắn vẫn từ chối.
“Thương Quân, ta có thể bắt đầu học tập từ đầu sao?” Lôi Động đột nhiên quay nhìn Thương Quân hỏi.
“Ngươi đã là phong thần, cần gì cùng đám trẻ lên lớp.” Thương Quân đáp.
“Vì năm xưa ta còn một tiếc nuối.

Vả lại bây giờ tu vi ta về không, bắt đầu lại cũng không có gì quá đáng đi.” Lôi Động mỉm cười nói.
“Lôi Động huynh còn cái gì tiếc nuối.” một tên tò mò hỏi.
“Hạt cải đặt tại tầng thứ mười Kim Nguyên Điện.” Lôi Động trịnh trọng nói.

“Ta đến giờ vẫn không hiểu được vì sao lại là hạt cải? nó có ý nghĩa gì? ai đã đặt nó ở đó?”
Đám phong thần nhìn nhau, bọn chúng không để ý chuyện này, quá nhỏ nhặt, nhưng bây giờ nghe nhắc lại, quả thật là cũng nổi lên nghi ngờ.
“Nhã Văn, ngươi đọc nhiều sách, nói nghe thử.” Đấu Chiến hỏi.
“Không có sách nào ghi rõ, nhưng mà có thể khẳng định hạt cải đã ở đó từ khi thành lập Kim Nguyên Điện, vào thuở ban đầu thời đại Cổ Thần.

Đặt hạt cải ở đó, là người có thực lực và dụng ý sâu xa, nên ta cảm thấy có mấy người có khả năng.”
“Ai?”
“Mấy vị siêu thần đầu tiên.

Thứ nhất là Trường Quy Lão Thần, người sáng lập Kim Nguyên Điện, đệ tử thứ nhất của Hàn phu tử.

Thứ hai chính là Hàn phu tử.

Thứ ba Thần Sứ.”

Đám người gật đầu thấy cũng có lý, một hạt cải bị bọn họ xem nhẹ, lại có thể có phi phàm ý nghĩa.
“Ha, ha… xem ra lựa chọn bắt đầu lại từ đầu là không sai.” Lôi Động Thần cười thành tiếng.
Thương Quân nghiêm giọng:
“Nếu ngươi đã muốn bắt đầu lại từ đầu, vậy thì không thể dùng bất kỳ quyền lợi hay đồ vật đời trước.

Phải như một học viên bình thường.”
Dứt lời, không cho Lôi Động phản ứng, Thương Quân phất tay thu lấy túi đồ của Lôi Động, sau đó túm lấy cổ hắn ném ra ngoài.
“Tập trung tu luyện sớm ngày trở lại.”
“Được lắm!” Đấu Chiến giơ ngón tay cái.
Nhìn Lôi Động Thần rớt xuống dưới, mọi người vui vẻ cười tươi.
“Mọi người nói xem bao lâu hắn có thể trở lại?” Bách Thú Thần hỏi.
“Mười ngàn năm đi.”
“Nhưng mà hắn đã bị tước hết tài nguyên, chỉ sợ không nhanh như vậy.”
“Vậy chúng ta cá cược đi.”
“Ý hay!”
Đám phong thần vui vẻ, lấy Lôi Động Thần ra làm cá cược.
“AAAA!” Lôi Động Thần hét một tràng dài rớt xuống đệ nhất đảo trung thiên, lôm côm đứng dậy, vội lấy thẻ định danh kiểm tra, hai hàng nước mắt chảy dài, thẻ đã trống không.

Có cần làm tuyệt như vậy không?! học viên mới còn được thưởng một ít điểm, hắn thế mà bị tẩy trắng.

Trong thời gian này, Tôn Kỳ chìm đắm trong tu luyện, những chuyện bên ngoài không ảnh hưởng tới hắn.

Hắn tiến bộ cực nhanh, không phải trên tu vi, hắn thế nhưng vẫn chỉ hợp được ba viên tinh thần nhưng mà cảm ngộ vạn vật đại đạo lại cực sâu so với tu vi.
Tôn Kỳ lúc này tại trong tầng thứ mười Kim Nguyên Điện.
Nơi đây chỉ có một hạt cải đặt trên bàn, chỉ như thế!
Tôn Kỳ nhìn hạt cải, đã không còn đơn thuần là hạt cải.

Hắn nhìn thấy thời gian chảy xuôi, hạt cải nảy mầm trổ rễ, ra lá, vươn mình đón ánh sáng, trở thành đại thụ che trời, chim chóc đến làm tổ.
Trải qua xuân thu trăm mùa, cây cải già yếu từ từ héo rũ, rồi vào một ngày cây cải ầm ầm đổ xuống, hủ hóa rồi mục nát, từ trên xác cây một hạt cải nảy mầm.
Tôn Kỳ hiểu được, đây là đại đạo luân hồi, vạn vật vạn sự đều có sinh, phát, tàn, tử rồi lại sinh tạo thành những vòng luân hồi không bao giờ kết thúc, nhưng mà những vòng luân hồi này không phải vòng tròn khép kín, là vòng tròn mở có tính kế thừa.

Vì hạt cải mọc trên xác cây không phải hạt cải ban đầu, nó mở ra một vòng luân hồi khác mà không phải lập lại vòng luân hồi cũ.
Tất cả mọi người thường mô tả luân hồi như một vòng tròn bánh xe.

Sai! tất cả đã sai.
Vì lỗi sai này mà nhiều người bị kẹt, không thể thoát ra.

Bọn họ không thể thành đạo, không thể siêu thoát.

Nếu luân hồi là vòng tròn bánh xe nó sẽ tạo thành một hệ khép kín, không tiếp nhận ngoại năng, không tiêu hao nội năng, không biến mất, không tiêu tan nhưng cũng không phát triển.

Vòng tròn kín thì sẽ không bao giờ có sự siêu thoát, chỉ khiến người ta tuyệt vọng.

Điều này trái với thực tế.
Thực tế là vạn vật đều có sự trao đổi với ngoại giới và có sự biến hóa sau mỗi thế hệ.

Và đã có người siêu thoát khỏi vòng tròn này.

Chứng minh luân hồi có tính mở, luân hồi không phải hình bánh xe mà chính xác phải là hình lò xo.
Chỉ có hình lò xo mới miêu tả chính xác một sự vật đồng thời có ba tính chất: lặp lại, kế thừa và phát triển.
Giống như hạt cải lặp lại chu trình sống của đời trước nhưng nó không phải là hạt cải đời trước, nó chính là nó, sống cuộc đời của mình, có thể tốt hơn có thể tệ hơn, nhưng chắc chắn một điều nó sống vì đời này không sống vì đời trước.
Tôn Kỳ giác ngộ, hai mắt bừng sáng.

Trong Thần hải các viên tinh thần từ từ tan ra trở thành chất dinh dưỡng, hắn bỏ qua các bước hợp tinh và cảnh giới Vọng Nguyệt, tiến vào đại đạo cấp 1.
Trên lưng, ấn ký từ từ tỏa sáng, một đôi cánh từ từ vươn ra, hào quang rực rỡ.

Kim Nguyên Điện phát sáng, khắp nơi vạn đạo chảy về như trăm sông về biển, đại đạo xướng ca.
Tại trong mật thất, Tôn Kỳ đã thành nhất dực! đạo tâm lớn thêm một vòng.

Nhưng ý thức hắn vẫn còn tại trong Kim Nguyên Điện.
Khi hào quang tán đi, Tôn Kỳ nhìn lại, vẫn là hạt cải trên bàn, nhưng mà hắn có thể khẳng định, hạt cải này khác hạt cải lúc trước.

Chẳng lẽ trong lúc hắn giác ngộ, hạt cải này cũng theo đó trải qua luân hồi.

Thật kỳ lạ!
Tôn Kỳ vươn mình, phá quan mà ra.
Đứng giữa thiên không, hắn hít một hơi sâu, mắt nhìn đại địa.

Mọi thứ vẫn là như thế, không biết đã qua bao lâu.
Tôn Kỳ nhìn tấm thẻ, phát hiện hắn bế quan gần 500 năm, đúng lúc sắp tổ chức cuộc thi xếp hạng.
Thi xếp hạng mỗi 500 năm sẽ tổ chức một lần.
Theo lý hắn đã đạt nhất dực, tiến vào học đường năm hai nhưng mà hắn muốn giả heo ăn thịt hổ, hốt lấy vị trí số 1 sau đó mới lên lớp.

Chắc chắn sẽ rất vui! sẽ khiến tất cả kinh ngạc đến không ngậm được miệng đi.
Tôn Kỳ trở lại phủ, tắm rửa thay y phục, người hầu mang lên cho hắn một chén sâm nóng.

Đây không biết đã là lứa người hầu thứ mấy.
Một tiếng sau, tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ tới chơi, là hắn mời hai nàng tới.

Hắn muốn biết trong thời gian hắn bế quan có chuyện gì đã xảy ra.
Trần Dung, Trần Kỷ nhiệt tình kể chuyện, phải nói là 500 năm này xảy ra quá nhiều chuyện đặc sắc, mấy ngàn năm trước chuyện gộp lại cũng không nhiều như vậy, từ chuyện Nữ Thần Điện, Thần Đạo Gia, Bắc Ngạo tướng quân đến chuyện Lôi Động Thần trở thành đồng học của bọn hắn.
Nghe đến chuyện Bắc Ngạo tướng quân, Tôn Kỳ thở dài không thôi.

Trần Dung, Trần Kỷ tưởng hắn thương cảm, động viên một hồi.

Hắn thở dài vì tiếc tài sản của Bắc Ngạo Thần, nếu hắn mà biết… chẹp, chẹp… càng nói càng thấy thèm.