Nhân Tổ

Chương 652: Lục Dục Thiên Ma






Đạo thạch sụp đổ, không phải ra bên ngoài mà sụp đổ vào trong, dịch đen đang nuốt trọn đạo thạch.
Mấy vị phong thần ngự không nhìn cảnh này vừa không hiểu vừa bất lực.

Rốt cuộc đây là thứ gì?
Đám học viên có đã rút về đảo trùng thiên, có đứng gần đó thấy cảnh này không khỏi bàng hoàng, nghi ngờ, thời gian qua mình dùng thứ này tu luyện sao?
Ầm, ầm… dịch đen cuối cùng nuốt trọn đạo thạch, không những thế nó còn bắt đầu thôn phệ vạn vật đại đạo xung quanh.
Dịch đen thôn phệ càng nhiều năng lượng càng tỏ ra linh trí, hình dáng nó dần định hình, khá giống một con ốc sên trần, một lượng dịch đen nhô cao như cái đầu, có âm thanh phát ra, nó không có mở miệng, mà âm thanh này trực tiếp xông vào đầu.
“Khặc, khặc… thế giới này thật mỹ vị a! Khặc, khặc...!tất cả các ngươi đều là thức ăn của ta.”
Tất cả học viên đột nhiên ôm đầu đau đớn.

Mấy vị phong thần nhíu mày.
Đây là đạo ngữ, học viên tất nhiên không nghe được, chỉ cảm thấy có gì đó xung kích vào não, chỉ có phong thần mới nghe hiểu.
Tôn Kỳ cũng ôm đầu bắt chước, hắn có hỏa đạo bảo vệ nên không gặp vấn đề, hắn đã từng gặp tình huống tương tự, hắn biết là chuyện gì.
“Hỏa Hỏa, thứ đó nói gì?”
“Ngươi tự nghe đi.” Hỏa Hỏa búng tay, đạo hỏa mở ra ngũ giác cho Tôn Kỳ.
“Ngươi là ai?” Đấu Chiến Thần hỏi, hắn dùng cũng là đạo ngữ.
“Oắt con, ta nhớ ngươi, ngươi là tên nhóc đi theo cái tên Thập Dương kia.” dịch đen nói.
“Đấu Chiến, nó là thứ gì?” Thương Quân nhìn Đấu Chiến hỏi.
Đấu Chiến nhíu mày, sau một hồi suy nghĩ, lắc đầu nói:
“Không nhận ra.”
Năm xưa Đấu Chiến theo Thập Dương Thần chỉ là một tiểu đồng, rất nhiều chuyện không biết, không nhớ.
“Khặc, khặc… thật buồn cười, ngày xưa bị ta dọa tè ra quần, bây giờ lại nói không nhớ.

Ta không hiển uy, các ngươi cũng quên mất ta là ai? Nhớ ngày xưa tổ tiên các ngươi nghe thấy tên ta đã sợ khiếp vía.”
“Hừ! ăn nói xằng bậy.

Ngươi là cái gì thì cũng phải chết.” Đấu Chiến giơ tay chỉ trời, thần lực cuốn quanh.

Một cây đại bổng khổng lồ xuất hiện, uy áp tràn lan.
Đấu Chiến không nhiều lời, phất tay chỉ xuống.

Oanh! đại bổng đập đầu dịch đen vỡ nát, dịch bắn tung tóe.
“Chỉ có như vậy mà cũng dám lớn lối.

Thu!” Đấu Chiến khinh thường, thu lại đại bổng.
Nhưng hắn phát hiện không được.
“Khặc, khặc… chỉ có bằng này lực thôi sao?! còn không đủ gãi ngứa.

Mạnh hơn nữa đi!”
Đấu Chiến nhíu mày.
Đại bổng bị dịch đen từ từ bao trùm nuốt lấy.
Đấu Chiến hừ lạnh, hắn biết không thể thu lại, quát: “Bạo!”
Oanh! đại bổng nổ tung, dịch đen bắn tung tóe, nhưng lại từ từ tụ lại.

Đây chỉ là mở màn thăm dò nhưng đủ chứng minh dịch đen lợi hại.
“Ngươi là ai?” Đấu Chiến lại hỏi.
“Nhớ kỹ tên ta: Lục Thiên Vi Thánh.

Nó sẽ ám ảnh các ngươi hằng đêm.”
“Lục Thiên Vi Thánh?” Thương Quân nhíu mày, cái tên này hình như hơi quen, sau đó ánh mắt hắn chợt bừng sáng, thất thố kêu lớn: “Là Lục Dục Thiên Ma, một trong nhị ma dưới trướng Kẻ Phản Bội: Lục Dục Thiên Ma và Thất Tình Tàn Ma.”
Đám phong thần nghe được tên Lục Dục Thiên Ma lập tức bừng tỉnh.

Bọn họ thường dùng cái tên này để nói về hắn, cái tên phía trước đã bị xóa sổ.
Trong quyển Chiến Tranh Thiên Đường Và Địa Ngục có ghi:
Mỗi sinh vật đều cần có dục, để kích thích sinh sôi nảy nở, nếu tất cả đều vô dục sẽ dẫn đến tàn tuyệt.

Ban cho thiên thần 25 danh hiệu Lục Thiên Vi Thánh, chưởng quản lục dục, gồm có:
Sắc dục: Thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó.
Hình mạo dục: Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm.
Uy nghi tư thái dục: Thấy tướng đi, đứng, nằm ngồi, nói cười mà sanh lòng ái nhiễm.
Ngữ ngôn âm thanh dục: Nghe tiếng nói trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng nói dịu dàng mà sanh lòng yêu mến.
Tế hoạt dục: Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng yêu mến.
Nhân tượng dục: Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước.
Sau đó Lục Thiên Vi Thánh đi theo Kẻ Phản Bội, bị tước bỏ danh hiệu, đọa thành Lục Dục Thiên Ma.
Trong trận chiến Thiên Đường và Địa Ngục, Lục Dục Thiên Ma sức chiến đấu cực cường, hại chết rất nhiều thiên thần, nhưng làm ác thì phải trả giá, hắn bị ghim chết, phanh thây năm phần.
“Khặc, khặc… Lục Dục Thiên Ma? thì ra các ngươi gọi ta là Lục Dục Thiên Ma.

Được! cái tên này ta thích!” dịch đen phát ra đạo ngữ.
“Không ngờ là Lục Dục Thiên Ma.

Thống soái bị làm sao, lại kéo thứ này trở về.” một tên Tân Thần nghi ngờ nói.
“Hừ! thống soái làm việc, ngươi dám nghi ngờ sao?” Đấu Chiến không vui.

Hắn là quân nhân, đối với Thập Dương Thần tràn đầy tin tưởng.
“Ta không có ý đó.

Nhưng thân là thống soái lại mang thứ này đến Thần giới, nên có lời giải thích.” tên Tân Thần miệng lưỡi cứng rắn đối đáp.
“Thần giới? nếu vậy thì đây đúng là nơi đó rồi.

Hắc, hắc… xem ra tính toán của ta không sai.” Lục Dục Thiên Ma bất ngờ lên tiếng cắt ngang.

“Thập Dương chính là một tên ngốc, hắn còn tưởng đào móc được khối đạo thạch lớn.

Khặc, khặc… đây chính là trái tim của ta, nhờ hắn đưa ta đến đây, ta một lần nữa có thể tái hiện thế gian.

Thế giới này sẽ là thức ăn của ta.”
Đám phong thần nghe nói hiểu ra, đều là kẻ thông minh.

Thập Dương Thần trúng kế của Lục Dục Thiên Ma.
“Hừ! nếu ngươi là Lục Dục Thiên Ma vậy thì không còn gì để nói.

Ta tuyên bố kích hoạt tình trạng thời chiến.


Tất cả nghe lệnh ta.” Đấu Chiến ra lệnh.
Tại đây, xét về cấp bậc quân đội, Đấu Chiến là đại diện cao nhất.

Hắn đứng ra hiệu lệnh, không ai có ý kiến.
Một nhánh quân đội xuất hiện, thân mặc hoàng kim giáp, tay cầm trường kích, đai hông dắt theo đao, kỷ luật nghiêm minh, tất cả đều là ngũ dực.

Đây là Thần Vệ Quân, nhánh quân đội mạnh nhất thường trú tại Thần giới, dùng để bảo vệ lục đảo trùng thiên.
“Kết Tru Ma Trận!” Đấu Chiến hét lớn.
Thần Vệ Quân lập tức y lệnh.
Lục Dục Thiên Ma đứng im tại chỗ, phối hợp chờ bọn hắn triển khai trận pháp.
125 vị Thần Vệ Quân đứng tại các phương vị khác nhau, tay kết ấn ký.
Vòng tròn phong ấn khổng lồ kết nối 125 vị trí, phong ấn hoàn thành từ từ hạ xuống, khóa lại Lục Dục Thiên Ma.
Không gian ngưng đọng, thời gian ngừng trôi, đại đạo bị xóa nhòa.

Đây là phong ấn tuyệt đối.
“Sát!” đội trưởng Thần Vệ Quân hét lớn.
Trên trời cao một vòng ấn ký to lớn hiển hóa trút xuống vô tận hủy diệt lôi kiếp.

Đánh cho Lục Dục Thiên Ma tan thành trăm ngàn mảnh.
Ục, ục, ục… đám dịch đen giống như bị nấu sôi, nổi bọt, bong bóng vỡ nổ bộp, bộp.

Dịch đen đang sinh sôi.
Hủy diệt lôi kiếp không những không giết được Lục Dục Thiên Ma, ngược lại khiến hắn mạnh hơn.
Bãi dịch đen phình lớn ăn mòn ngược lại ấn ký.
“Khặc, khặc… tiếp đi, tiếp đi.”
Đấu Chiến phất tay ra lệnh cho Thần Vệ Quân lui, cách này không được.
“Không tấn công sao? vậy để ta!”
Phốc! vô số xúc tu bắn đi các hướng.
“Cẩn thận!” Đấu Chiến hét lên.
Thần Vệ Quân nâng khiên.
Bụp! dịch đen bắn lên khiên, phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo...
“Á!” một tên Thần Vệ Quân kêu lớn, hắn bị xúc tu đâm xuyên thủng bụng, cả người đang bị hóa than.

Không một chút suy nghĩ, hắn cầm kiếm chém ngang nửa người.

Thân dưới rớt xuống, bị hắc hóa hoàn toàn.

Thân trên sinh mệnh lực cấp tốc trôi qua, lập tức có đồng đội mang hắn đi, vẫn còn cứu được.
Thần Vệ Quân chống lại xúc tu, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Một cái xúc tu quất ngang đánh bay mấy tên Thần Vệ Quân.

Mấy cái xúc tu to lớn tung bay, Thần Vệ Quân bị đánh tan tác, phong ấn ầm ầm sụp đổ.
Lục Dục Thiên Ma càng đánh càng mạnh không ngừng hấp thụ năng lượng, trên đầu con sên đã sinh ra hai mắt, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ đúng như hắn nói dục hỏa trùng sinh, như vậy thì vô cùng nguy hiểm, một vị nguyên thủy thiên thần rất khó đối phó.
“Thần Vệ Quân rút.

Phong thần lên!” Đấu Chiến ra lệnh.
“Món chính lên rồi!” Lục Dục Thiên Ma khiêu khích nói.
“Hừ! ai là thức ăn của ai còn chưa biết!” Thương Quân cầm búi điểm không, một bức thiên địa hà đồ nhanh chóng hình thành, có núi sông, rừng rậm, đầm lầy…
“Thu!” Thương Quân phất bút, Lục Dục Thiên Ma bị hút vào trong hà đồ nhưng chưa thu hết thì hà đồ đã bị ô nhiễm hắc hóa.
Lúc này không phải hà đồ thu dịch đen mà là dịch đen đang kéo hà đồ vào trong bụng.
Thương Quân nhíu mày, phất tay.

“Tản!” hà đồ tan biến.
Cùng lúc này, một cây hoàng kim thần thương hoàng ngang thiên địa lao xuống ghim chết hắc dịch.
Có băng phong thần kiếm trút xuống, băng hóa hắc dịch.
Có địa hỏa sục sôi nấu chín hắc dịch.
Có âm ba đánh hắc dịch tan tác.
Hắc dịch giãy giụa trong đau khổ, không đơn giản thôn phệ như trước đó.

Vì tất cả không phải bình thường công kích mà là đại đạo công kích.

Lục Dục Thiên Ma vốn là nguyên thủy thiên thần, hóa thân của đại đạo, muốn làm tổn thương hắn chỉ có đại đạo, bình thường công kích chỉ có bị hắn thôn phệ.
“Quả nhiên! muốn đối phó với hắc dịch chỉ có thể dùng đại đạo.” một vị phong thần an tâm nói.
Hắc dịch tạm thời bị khống chế.
“Các ngươi chỉ có như vầy thôi sao!” Lục Dục Thiên Ma rống lên.
Răng rắc… băng phong bị vỡ ra từng mảng, quang kiếm phong ấn bị xoắn nát.

Thiên kích bị dịch đen bám vào ăn mòn ngược lại.

Hỏa đạo hắc hóa bị nuốt chửng… các loại công kích đang dần tan vỡ.

“Trấn!” Tứ Môn Thần hét lớn, bốn cổng thiên môn hạ xuống trấn áp hắc dịch.
“Chỉ là trò trẻ con!” Lục Dục Thiên Ma tỏ ra khinh thường.
Hắc dịch như bong bóng xà phòng phình lớn, Tứ Trấn Thiên Môn không thể trấn áp, rồi đột nhiên oa! bong bóng bể, hắc dịch bắn khắp nơi, Tứ Trấn Thiên Môn cũng theo đó tan nát.

Mỗi một giọt hắc dịch đều có linh trí riêng, tự động bám lấy bất kỳ thứ gì có năng lượng.
Đám học viên gần đó bị chấn kích bởi đạo ngữ của Lục Dục Thiên Ma, khi phong thần ra tay, bọn họ mới thoát khỏi, lôm côm ngồi dậy, ngay lúc này lại bị dịch đen bắn tới, phải nói là xui tận mạng, chỉ có thể tự trách mình tò mò mà dừng lại nơi này.
Bọn họ nháo nhào bỏ chạy.
Liên tục có tiếng kêu la thảm thiết do dính phải dịch đen.
Tôn Kỳ vác lên Dạ Tuyết chạy như bay, Dạ Tuyết lúc này qua nhiều lần bị thương, chịu xung kích thần hồn liền ngất đi.
Không có đại đạo áp chế, bọn họ chạy rất nhanh.

Nhưng dịch đen cũng đã mạnh hơn, phóng đi như tên bắn.
Học viên rất nhiều tên bị dính, ngay cả tứ dực cũng bị.

Tôn Kỳ thế nhưng chỉ là Liên Tinh cảnh, lại vác theo Dạ Tuyết, không bị sao.

Không ai chú ý đến việc dịch đen phóng tới hắn đều bị chệch hướng, cảm giác như hắn vô cùng may mắn, luôn có thể tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.
“Nhanh đưa đám học viên ra khỏi đây.” Đấu Chiến hét lớn, ưu tiên lớn nhất vẫn là tính mạng học viên.
“Hừ! đám oắt này sao còn dám ở đây.” một vị phong thần bực mình mắng.
Bọn họ phải tách ra vừa cứu học viên vừa đối phó với hắc dịch.

Thần Vệ Quân hỗ trợ nhưng không giúp được nhiều, có khi còn phải được cứu lại.
“Khặc, khặc… chạy đi! tuyệt vọng chạy đi!” Lục Dục Thiên Ma phát ra tiếng cười ghê rợn, công kích thần hồn.
Đám học viên đang bay lập tức bổ nhào xuống đất như sung rụng, ôm đầu lăn lộn.

Không phải phong thần không chống nổi.
“Ác ma! chớ có ngông cuồng!” phong thần tức giận, đây cũng quá không coi bọn họ ra gì.
Bọn họ ra tay càng thêm cường mãnh, dịch đen không ngừng bị đánh tan.
Cảm thấy tách ra không ổn, dịch đen liền tụ lại chảy về một chỗ tạo thành bãi dịch lớn, một cái đầu thò cao nhô ra hai con mắt thêm một cái miệng, điều này cho thấy Lục Dục Thiên Ma đã lớn mạnh không ít, cứ tiếp tục thế này hắn có thể dục hỏa trùng sinh.
Phong thần bao vây Lục Dục Thiên Ma, không có ra tay, cảm thấy không nắm chắc.
“Phải làm sao đây?” một tên nhỏ giọng hỏi, hắn dùng Tân Ngữ, tin tưởng Lục Dục Thiên Ma nghe không hiểu.
Sự thật cũng đúng như vậy, Lục Dục Thiên Ma giống như nghe tiếng ruồi bay u u.
“Muốn giết hắn phải ngăn cách đại đạo tuyệt đối.” Đấu Chiến nói.
“Cũng biết là vậy, nhưng ở đây rất khó làm được, chỉ sợ hắn cũng biết điều đó, sẽ không cho chúng ta cơ hội thực hiện.” một vị nói.
Bọn họ thở dài.
“Hắc, hắc… lũ oắt các ngươi câm hết rồi sao? không biết làm sao thì gọi lão tổ tông các ngươi ra đây? ăn các ngươi quá xương, mấy vị bằng hữu cũ có lẽ nhiều mấy điểm thịt.” Lục Dục Thiên Ma kích động.
Đám phong thần nghiến răng tức giận.
“Lục Dục, chớ có ngông cuồng!!!” đúng lúc này có tiếng nói vang vang, Thần Sứ đạp bước thiên không, cửu dực diệu chiếu thiên địa, tay nâng bảo vật.
Nhìn thấy bảo vật này, Lục Dục Thiên Ma lập tức sợ hãi..