Nhân Tổ

Chương 449: Đỉa nước




Đám Yêu tộc nhìn nhau không nói lên lời, bọn chúng sợ kẻ tiếp theo ngã xuống sẽ là một trong số bọn chúng.

Đám Vân Ma cảm thấy bối rối, bọn hắn cũng không biết phải xử lý làm sao? không thể ổn định tinh thần đám Yêu tộc này thì không thể lên đường được.

Lạc Bá nét mặt suy tư, hắn sau đó bước lại gần cái xác tên Bố Giáp Tượng, đưa tay rạch một đường dài trên bụng. Từ vết cắt nội tạng trào ra, nhưng lại không có máu.

Nhìn hành động của Lạc Bá, đám Yêu tộc đứng bên cạnh yên lặng quan sát, bọn hắn cảm thấy Lạc Bá có thể đã nghĩ ra được điều gì đó.

Nhìn đống nội tạng, Lạc Bá đưa nhẹ móng vuốt rạch ra bao tử, nước từ bên trong ào ào trào ra. Lạc Bá tiếp tục lặp lại hành động với các cái xác khác.

Cuối cùng, hắn thu tay nói:

“Các ngươi cũng nhìn rõ rồi đó. Đám này bị nhiễm đỉa do đã uống nước suối. Các ngươi sẽ không sao nếu không uống nước.”

Đám Yêu tộc nhìn nhau hiểu ra vấn đề. Trước đó Vân Ma ra lệnh dự trữ nhiều nước nhất có thể, có mấy tên đã chọn cách uống thật nhiều nước, nhưng bọn chúng không ngờ trong nước có đỉa, kết quả là bọn chúng đều bị hút máu đến chết.

Đám bọn chúng sau đó lén liếc nhìn Vân Ma, vì Vân Ma chính là kẻ ra lệnh cho bọn chúng dự trữ nước nhiều nhất có thể, dẫn đến mấy chục tên đồng bọn bị chết oan, nếu không có Vân Ma ra lệnh cũng không có mấy chục cái chết oan.

Vân Ma biết bọn chúng nhìn mình, hắn hừ lạnh đưa mắt nhìn lại bọn chúng. Đám Yêu tộc cúi đầu không dám đối mắt với Vân Ma.

“Là do ta có chút sơ suất, chưa tra xét kỹ đã ra lệnh, lần sau rút kinh nghiệm.”

Vân Ma nói như vậy, đám Yêu tộc còn lời nào có thể nói. Ngoài mặt không thể nói, nhưng trong bụng lẩm bẩm: đám lãnh đạo sai thì rút kinh nghiệm, còn bọn ta thì phải trả giá bằng tính mạng.

“Được rồi! tất cả lên đường thôi.” Vân Ma phất tay ra lệnh, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

Đoàn đưa tang lại tiếp tục lên đường, chẳng ai dám phàn nàn một câu.



“Cẩn thận! bên trái có mười con cua sỏi lớn, phía sau có ba mươi con đang đuổi theo sau.” một tên trinh sát thông báo nhanh.

“Không thể dây dưa nữa, nhanh dùng nước đuổi bọn chúng.” Vân Ma vừa đánh vừa ra lệnh.

“Nhị ca, chúng ta chỉ còn mười thùng nước, dùng hết sao?” Giản Canh kiểm tra nhanh số nước còn lại nói.

Vân Ma nghiến răng khó xử, hắn ngẩng đầu hỏi tên trinh sát: “Gần đây có con suối nào không?”

“Ba dặm về phía tây có một con suối.” tên trinh sát quan sát bốn phía rồi thông báo.

“Được! chúng ta đi về phía tây, cứ dùng nước ngăn lại đám cua sỏi, chúng ta sẽ bổ sung nước khi đến con suối.” Vân Ma ra lệnh.

Giản Canh lập tức phất tay cuốn nước từ trong thùng, tạo thành một con thủy long.

Thủy long gào thét, giơ nanh múa vuốt lao thẳng đến chỗ đám cua. Ầm, ầm, ầm… thủy trảo đập xuống, đánh lũ cua tan nát từng mảng, thủy long lướt đến đâu, đám cua sợ hãi tránh xa đến đấy.

Có thủy long yểm trợ, đoàn đưa tang nhanh chóng rút lui về hướng con suối. Đám cua sỏi mặc dù sợ nước nhưng không chịu buông tha mà bám sát theo sau.

Lõm bõm, lõm bõm… đoàn đưa tang đằng không kéo lê từng xe hàng hóa qua suối. Qua được bờ bên kia, bọn chúng hạ xuống thở hổn hển.

Đám cua sỏi đuổi đến bờ suối thì ngừng lại, giơ càng nghiến răng, được một lúc thì chúng rút lui, thu mình lại thành những viên sỏi vô hại.

Nhìn lũ cua rút lui, đám Yêu tộc thở ra một hơi. Đây đã là lần thứ năm trong ngày bọn chúng bị lũ cua truy đuổi, mỗi lần đều dùng nước đánh đuổi. Quãng thời gian này thật sự mệt mỏi, lũ cua sỏi ở khắp mọi nơi, đám Yêu tộc luôn phải trong trạng thái chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Khiến bọn chúng vừa mệt mỏi vừa căng thẳng.

Nếu tình hình này tiếp tục duy trì, bọn chúng không chết vì lũ cua cũng chết vì kiệt sức.

Giản Canh lúc này lại gần Vân Ma hỏi:

“Nhị ca, nước uống đã hết, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

“Chúng ta có thể dùng đến nước kia?!” Huyết Thực đưa ra đề nghị.

“Không được.” Vân Ma ngay lập tức gạt đi. “Không có nước bọn chúng sẽ chết, chúng ta còn cần dùng bọn chúng, vả lại chúng ta cũng không dùng được nước biển.”

“Vậy chúng ta phải làm sao? Chúng ta cũng không thể dùng nước suối này được. Trong nước đầy bọn đỉa trong suốt mà chúng ta không thể phân biệt được, nếu uống nước suối nhiều khả năng chúng ta sẽ trở thành thức ăn cho đám đỉa.” Huyết Thực lại hỏi.

Vân Ma suy nghĩ một hồi, không tìm ra được biện pháp, hắn thở dài nói:

“Tạm thời nghỉ tại chỗ, không uống nước một vài ngày cũng không chết. Trong thời gian này chúng ta sẽ tìm biện pháp.”

Mệnh lệnh sau đó được ban ra, đám Yêu tộc tạm thời yên tâm nghỉ ngơi.

Lạc Bá đang nằm cuộn tròn nhắm mắt thì có bước chân nhẹ nhàng bước tới, giọng nói bình ổn:

“Ngươi ngủ rồi sao?”

Lạc Bá từ từ mở mắt, ngửa mặt lên, đáp:

“Ta mới chỉ chợp mắt nghỉ ngơi. Vân Ma thế tổ có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn xem ý kiến của người về một chuyện. Chúng ta hiện nay đã cạn nguồn nước uống, nhưng không thể uống nước suối, ngươi cũng biết rồi đấy, đều là do đám đỉa. Ngươi có biện pháp nào không?” Vân Ma đơn giản nói.

“Biện pháp!? ta thì có thể có biện pháp gì, mọi việc vẫn là nghe theo các vị thế tổ sắp đặt.” Lạc Bá đưa đẩy nói.

“Ngươi không cần giấu tài, thời gian này quan sát ngươi, ta biết ngươi là kẻ có tài, đầu óc linh hoạt. Trong thời gian này cũng hơi ủy khuất cho ngươi.” Ngừng lại một chút, Vân Ma nói với giọng trầm: “Lần này chúng ta đang thiếu nước nghiêm trọng nhưng không thể dùng nước suối vì đám đỉa, đây là lúc cần có những ý tưởng đột phá. Ngươi có ý tưởng gì cứ nói ra, ta sẽ lắng nghe.”

Lạc Bá suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

“Ta nhất thời cũng không có biện pháp gì? ta cần xem xét kỹ lưỡng hơn nước con suối.”

“Ừm… ta cũng không vội, nhưng mà đám kia chỉ sợ không chịu lâu được đâu.” Vân Ma mỉm cười nói, với thực lực của hắn, hắn tất nhiên có thể sống mà không uống nước lâu hơn đám Yêu tộc kia.

Lạc Bá nhíu mày, đây là muốn lấy đám Yêu tộc kia ra gây sức ép cho hắn sao? Vân Ma có thể đã tính lầm, trong đám kia đúng là có vài huynh đệ thân thiết với Lạc Bá, nhưng tính mạng của chúng, hắn chưa bao giờ để trong lòng. Lạc Bá trước kia vô tình, Lạc Bá hiện tại càng vô tình.

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Lạc Bá gật đầu đáp.

“Được, vậy ta chờ tin tốt của ngươi.” Vân Ma mỉm cười quay đầu bỏ đi, vậy là hắn đã trút hết gánh nặng suy nghĩ biện pháp giải quyết cho Lạc Bá. Hắn cười đắc ý trong lòng: kẻ lãnh đạo phải như hắn, mặc dù có nhiều việc không làm được, nhưng phải biết đùn đẩy buộc kẻ dưới phải làm được. Nếu kẻ dưới làm được thì nhận công lãnh đạo về mình, nếu không làm được thì đổ hết trách nhiệm rồi trừng phạt.

Đợi Vân Ma đi khuất, Lạc Bá mới đứng dậy bước tới gần suối. Lạc Bá đôi mắt bắn ra ma quang tập trung quan sát nước suối. Một lúc sau, hắn không thể phát hiện ra được điều gì, đành thu lại ma quang. Hắn nói thầm: quả nhiên các chủng tính đồng thuật không thể nhìn ra loài đỉa này trong nước. Cũng giống như đám nấm nhầy ẩn mình trong cát hay đám cua như viên sỏi bình thường, đồng thuật đều không thể nhìn ra được.

Hắn đưa tay vào trong nước, một cảm giác mát lạnh thư thái truyền vào tay hắn. Được một lúc, tại tay hắn tuôn ra một dòng máu.

Máu không loãng vào trong nước mà đi theo một đường thẳng rồi phân nhánh giống như một chiếc xương cá.

Lạc Bá nhấc tay lên, con đỉa bám dính lấy tay hắn. Hắn vận lực kéo con đỉa ra khỏi tay, vứt xuống đất. Con đỉa quằn quại bò trườn muốn trở lại dòng suối.

Lạc Bá giơ ra một móng vuốt đâm vào con đỉa.

Không thể xuyên thủng con đỉa!

Lạc Bá dùng thêm lực, từng sợi yêu khí cuốn quanh móng vuốt. Phốc! móc vuốt đâm xuyên qua người con đỉa, “bụp” một tiếng, con đỉa vỡ nát thành một bãi nước và máu.

Thật quá kỳ lạ! con đỉa này giống như không có cơ thể, nó là nước và nước cũng là nó, chỉ khi nào uống máu thì mới hình thành một màng nước bao bọc lại máu, từ đó tạo thành cơ thể.

Sau khi tiêu hóa hết máu chúng lại trở thành nước. Điều này đúng là bất khả tư nghị.

Có máu thì là vật sống, không máu thì là vật chết. Lạc Bá không biết phải dùng lời nào để diễn tả, mọi quy tắc về cấu tạo sự sống đều không đúng trong tình huống này.

Từ nấm nhầy đến cua sỏi, bây giờ là đỉa nước, vùng đất này rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì? sao lại có thể tồn tại những sự sống phi tự nhiên thế này?

Càng tìm hiểu, hắn càng cảm thấy vùng đất này bất thường, không biết tiến về phía trước, còn thứ kỳ lạ gì đang đợi hắn nữa. Hắn có chút mong chờ.

Mấy ngày tiếp theo đoàn đưa tang nghỉ tại bên bờ suối, bọn chúng muốn đi tiếp cũng không được, vì thiếu nước, mà nếu dùng nước suối thì lại sợ bị đỉa nước hút máu.

Một ngày này, Lạc Bá tập hợp tất cả Yêu thú lại, nói:

“Ta đã tìm ra cách giải quyết vấn đề nguồn nước.”

Đám Yêu thú nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự vui mừng, mấy ngày nay nhịn uống nước, thật sự là rất khổ sở.