Nhân Tổ

Chương 431: Bắt cá trong chậu




Ngạc Hoán đưa móng vuốt lên miệng, lưỡi uốn cong liếm máu, chẹp chẹp khen:

“Ngon! quả nhiên huyết mạch gần nhất với Ma Sư Hoàng có khác, thật đậm vị, khiến ta khó mà cưỡi lại được.”

Lạc Bá mắt long sòng sọc sợ hãi, đưa tay lên cổ lau đi vệt máu.

May mắn Ngạc Hoán không thực sự muốn giết hắn, vết cắt chỉ mới qua da chảy máu.

Đám nhị thế tổ thấy vậy dừng lại bước chân, không dám manh động.

Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết thấy phụ thân mình bị bắt thì khóc thét, nhưng đã bị Nguyệt Cơ nhanh chóng bịt lại miệng, còn bản thân nàng thì nghiến răng cắn chặt môi để âm thanh không phát ra.

Tất cả Ma Sư tộc đều lặng yên, một bầu không khí kìm nén cực độ, Ma Sư tộc không có thói quen khóc lóc, bọn hắn chỉ thích huyết sát, ngày hôm nay sỉ nhục bọn hắn thề sẽ trả lại gấp vạn lần.

“Ngạc Hoán Hoàng đây là ý gì?” Vân Ma nhíu mày nói.

Ngạc Hoán cười hắc hắc, nói:

“Ma Sư Hoàng và ta đã là thâm giao, ta cũng đã hứa chăm sóc cho Ma Sư tộc thay hắn. Vậy thì để Lạc Bá theo ta đi, ta sẽ giúp hắn sớm trở thành Yêu Hoàng kế thừa Ma Sư Hoàng.”

Đám Ma Sư tộc tối sầm mặt, đây rõ ràng là muốn bắt con tin, uy hiếp bọn hắn. m hiểm hơn, đây là hủy đi hy vọng của Ma Sư tộc, khiến Ma Sư tộc không thể sớm có Yêu Hoàng, để tộc bọn hắn mãi mãi làm chư hầu, không cho bọn hắn cơ hội lật ngược thế cờ.

“Không thể! xin Ngạc Hoán Hoàng đổi cái khác điều kiện.” Vân Ma vội lên tiếng.

“Hắc… hắc… hắc… ta chỉ muốn hắn, các ngươi ngoan ngoãn phục tùng đi.” Ngạc Hoán cười nham hiểm nói.

Cố nén hỏa khí trong lòng, Thiên Tằm biết không thể thuyết phục được Ngạc Hoán, hắn đành nói sang chuyện khác:

“Ngạc Hoán Hoàng nói như vậy tức là không còn điều kiện gì nữa.”

“Ưm… có lẽ hết rồi...” Ngạc Hoán lấp lửng nói.

“Được! vậy thì xin Ngạc Hoán Hoàng cho bọn ta chút thời gian xử lý việc khác.” Thiên Tằm nói, giọng đột nhiên trở nên đanh thép, huyết sát.

“Ồ… được...” Ngạc Hoán gật đầu nói.

Thiên Tằm đưa mắt nhìn đám Yêu tộc ngoại lai đang cười đắc ý, gằn giọng nói:

“Còn các ngươi, các ngươi muốn cái gì?”

“Ngươi bị điếc hay sao không mà nghe thấy? ta nói là ta muốn...”

Phốc! Thiết Tê tộc chủ miệng còn đang cười nói, đầu đã từ từ trượt khỏi cổ.

Đầu hắn rơi bịch một tiếng xuống đất, nét mặt từ cười cười chuyển sang kinh hãi, sau đó… không còn sau đó nữa. Thân hình hắn đổ sụp, từ cổ phun ra một vòi máu.

Thiên Tằm đưa tay chà xuống đất lau đi máu, giống như là đang lau đi một thứ bẩn thỉu.

Sự việc bất ngờ, không chỉ Ngạc Hoán, đám Yêu tộc ngoại lai mà cả Ma Sư tộc rất nhiều thành viên đều không lường trước được chuyện này.

“Ngươi… ngươi… ngươi dám...” một tên Thiết Tê tộc đưa tay chỉ Thiên Tằm, giọng run run tức giận.

Phốc! một lưỡi chém bán nguyệt lóe lên, đầu của tên Thiết Tê tộc này lập tức rời cổ. Lần này ra tay là một tên Ma Sư tộc dòng chính tinh anh.

“Các ngươi to gan!” đám Yêu tộc hét lên. Bọn chúng không thể ngờ được, bị ép tới đường cùng, Ma Sư tộc vậy mà vẫn dám phản công, không sợ bị triệt để diệt tộc sao?

Thiên Tằm nhếch mép cười, đưa tay phất một cái:

“Các ngươi quên mất đây là đâu rồi sao? một đám nhãi nhép các ngươi gan cũng to lắm, dám có ý đồ với Ma Sư tộc?”

Đám Yêu thú ngoại lai tái mặt, bọn chúng lúc này mới sực nhớ Ma Sư tộc là cao đẳng huyết mạch Yêu tộc, bọn chúng chỉ là trung đẳng huyết mạch Yêu tộc. Ma Sư tộc tuy mất đi Ma Sư Hoàng, đám con cháu chưa đạt tới cấp độ Yêu Hoàng, nhưng cũng đều là Yêu Vương đỉnh tiêm.

Bọn chúng ở đây cũng có nhiều Yêu Vương, nhưng do huyết mạch kém hơn nên thực lực chắc chắn không bằng Ma Sư tộc Yêu Vương. Ví dụ tốt nhất chính là Thiết Tê tộc chủ không chịu nổi một chiêu của Thiên Tằm, thậm chí khả năng phản ứng cũng không có. Thực lực hai bên cách xa quá lớn.

Bọn chúng đi theo Ngạc Hoán Hoàng cường hoành chèn ép Ma Sư tộc khiến cho bọn chúng tâm trạng bành trướng, quên mất chính mình. Bọn chúng bây giờ mới nhận ra cường ép Ma Sư tộc là Ngạc Hoán Hoàng, không phải bọn chúng.

Ma Sư tộc sống dưới cái bóng quá lớn của Ma Sư Hoàng, khiến cho thế gian quên mất đám con cháu của hắn. Ma Sư Hoàng mất đi khiến cho tất cả cảm giác đám con cháu còn lại chỉ là gà đất chó sành.

Bây giờ đám Yêu tộc ngoại lai mới nhận ra dù không có Ma Sư Hoàng, Ma Sư tộc vẫn là một tộc cao đẳng huyết mạch, thực lực khủng bố đủ nghiền ép bọn chúng.

“Ngạc Hoán Hoàng, xin ngài chủ trì công đạo!” một tên Phá Thạch Ngưu tộc vội nhìn sang Ngạc Hoán cầu xin. Bây giờ chỉ có Ngạc Hoán mới giúp được bọn chúng.

Thiên Tằm nhếch mép cười:

“Các ngươi vừa nãy không nghe thấy gì sao? Ma Sư tộc đã phụng Ngạc Hoán Hoàng làm chủ. Có chủ nào lại đánh đầy tớ để vừa lòng kẻ ngoại lai.”

Đám Yêu tộc ngoại lai tái mặt, bọn chúng không ngờ, trước đó bị ép thành chư hầu tưởng chừng là một điều bất lợi. Lật một cái, Thiên Tằm lại biến điều bất lợi thành lợi thế.

Ngạc Hoán nghe vậy cũng đôi chút bất ngờ vì sự ứng biến linh hoạt của Thiên Tằm.

“Ngạc Hoán Hoàng, ngài đã nhận lễ vật của bọn ta, ngài hứa sẽ...” một tên Thủy Hầu Viên vội nói. Bây giờ bọn chúng chỉ có thể bám lấy Ngạc Hoán, nếu không tất cả đều gặp nguy hiểm.

Nhưng không để hắn nói hết lời, Ngạc Hoán giơ lên móng vuốt vẩy xuống một cái, tên Thủy Hầu Viên bị chẻ dọc làm hai, máu và nội tạng tràn ra lênh láng.

“Hứa? ta đã hứa gì?” Ngạc Hoán tỉnh bơ nói.

Đám Yêu thú này thật ngu hết chỗ nói, nghĩ rằng mang một ít lễ vật cho hắn là có thể bắt hắn đứng ra làm việc cho bọn chúng. Muốn hắn làm bảo kê, còn bọn chúng vơ vét tài nguyên Ma Sư tộc. Hắn đâu có ngốc đến vậy, một mình nuốt trọn tất cả không tốt hơn làm bảo kê sao.

Đám Yêu thú nghe Ngạc Hoán nói thì ngơ ngác, sau đó là giận dữ, cuối cùng là sợ hãi, không có sự bảo vệ của Ngạc Hoán, bọn chúng nguy rồi.

Không đợi bọn chúng nghĩ nhiều, Thiên Tằm hét lên:

“Khởi trận!”

Trong đại sảnh đường, tại các vị trí khác nhau, một số Ma Sư tộc đột nhiên gồng lên yêu khí, tay vỗ xuống mặt sảnh đường, các mạch xung sáng lên chạy ngang dọc khắp cung điện.

Sự việc gây bất ngờ cho cả đám Yêu tộc ngoại lai lẫn đám Ma Sư tộc còn lại, bọn chúng hoàn toàn không được nhắc nhở sẽ xảy ra chuyện này, cũng chưa bao giờ biết Hắc Cung có mạch xung.

Đám Yêu tộc ngoại lai theo bản năng lập tức bay lên. Ngạc Hoán thì lạnh nhạt, hắn mở ra lồng yêu khí tạo thành một khu vực độc lập tuyệt đối bất xâm, bên trong chỉ có hắn và Lạc Bá đang bị hắn nắm cổ.

Ngạc Hoán đang mong hai bên đánh nhau sống chết, Ma Sư tộc thiệt hại càng lớn, hắn càng dễ khống chế.

Đám Yêu tộc ngoại lai cảm thấy nguy hiểm, vội phóng bay ra ngoài.

“Giết!!!” Thiên Tằm chỉ tay ra lệnh.

Trong khi một số Ma Sư tộc vẫn còn lóng ngóng chưa biết phải làm gì? thì một nhóm Ma Sư tộc đã nhanh chóng lập trận hình vây giết địch thủ.

Cửa Hắc Cung ầm ầm đóng lại, đám Yêu tộc ngoại lai không kịp thoát ra, giận dữ hét lớn:

“Khinh bọn ta quá đáng! nghĩ bọn ta là cá trong chậu sao? Chúng ta cùng hợp sức giết hết đám Ma Sư tộc.”

“Nợ máu trả bằng máu! hôm nay ta phải báo thù cho các vong linh tộc ta.”

“Giết!!!!!”

Hai bên lao vào chém giết, đám Ma Sư tộc nãy giờ luôn đè ép nộ hỏa, bây giờ có dịp bộc phát, bọn chúng ra tay vô cùng tàn nhẫn, thể hiện đúng thiên tính của mình. Đám Yêu tộc ngoại lai bị Ngạc Hoán bỏ rơi, tinh thần sa sút, bị đám Ma Sư tộc hùng hùng hổ hổ tấn công, bọn chúng nhanh chóng rơi vào thế suy yếu.

Trận chiến không hề diễn ra khốc liệt, hoàn toàn là nghiêng về phía Ma Sư tộc.

Ma Sư Hoàng vẻ ngoài hung hăng ác sát, nhưng tâm tư hắn lại vô cùng tinh tế. Những tộc hắn diệt, những đất hắn chiếm đều thuộc trung đẳng huyết mạch Yêu thú. Nên những kẻ hôm nay đến đòi nợ đều là trung đẳng huyết mạch Yêu thú, Ma Sư tộc đủ sức nghiền ép bọn chúng.

Còn cao đẳng huyết mạch Yêu tộc, Ma Sư Hoàng tận lực không va chạm. Hắn chọn địa bàn cũng tận lực cách xa địa bàn của cao đẳng huyết mạch Yêu tộc. Ngoại trừ Biển Hồ của Ngạc Hoán tương đối gần, thật ra lúc lập Ma Sư Vực, Ngạc Hoán còn chưa thành hoàng.

Vậy nên hôm nay ngoài Ngạc Hoán, không có sự xuất hiện của cao đẳng huyết mạch Yêu thú, bọn chúng có thể còn chưa nhận được tin Ma Sư Hoàng chết.

Đám Yêu tộc ngoại lai tuyệt vọng.

“Tha mạng… tha mạng...”

“Ta chỉ đi ngang qua… không có ý gây sự… xin tha mạng...”

“Ta thật lòng đến bái tế… A!!!”

“Xin tha mạng… Mãng Huyền tộc nguyện phụng Ma Sư tộc làm chủ… xin tha mạng...”

“Aaaa… ta liều mạng với các ngươi...”

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chỉ một thoáng sau tất cả tiếng kêu im bặt, chỉ còn lại tiếng máu nhỏ tong tong, đám Ma Sư tộc liếm liếm máu trên tay, ánh mắt hung ác.

Thái Doãn, Nguyệt Cơ ôm Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nép sát vào một góc tường, trán thẫm đẫm mồ hôi sợ hãi.

Ngạc Hoán thu tất cả vào trong mắt thái độ lạnh nhạt, nói:

“Ta đã để các ngươi tàn sát bọn chúng, bây giờ các ngươi cũng nên thể hiện thành ý.”

Đám nhị thế tổ nhẹ nhàng đáp xuống, nói:

“Đã phụng Ngạc Hoán Hoàng là chủ, bọn ta làm sao dám quên. Ngạc Hoán Hoàng yên tâm! ba ngày sau, đồ vật nhất định mang đến đầy đủ.

Lúc này tang gia bối rối, không thể tận lễ chủ nhà, hay là ngày khác Ngạc Hoán Hoàng lại đến chơi.”

Thiên Tằm lời nói uyển chuyển tiễn khách. Sau đó hắn quay sang đám thuộc hạ mắng:

“Các ngươi còn không mau mở cửa tiễn Ngạc Hoán Hoàng rời đi.”

Ngạc Hoán thấy động tác của Thiên Tằm thì cười thâm hiểm:

“Hắc… hắc… hắc… ngươi tưởng chỉ như vậy có thể đuổi ta đi sao?”

“Ngài còn muốn gì nữa? bọn ta đã hứa sẽ mang lễ vật đến đầy đủ rồi còn gì?” Thiên Tằm nhíu mày hỏi.

“Lễ vật thì có thể để sau, nhưng ngay lúc này ta muốn một thứ.” Ngạc Hoán ánh mắt sắc bén nói.

Đám nhị thế tổ sắc mặt trầm xuống: quả nhiên tên ôn thần này không dễ đuổi đi!

“Ngài còn muốn thứ gì?” Thiên Tằm trầm giọng hỏi.

“Cực Huyết Tâm Đan!” Ngạc Hoán nói rõ ràng từng chữ.

“Không được!” vừa nghe xong, Thiên Tằm ngay lập tức dứt khoát từ chối.