Nhân Tổ

Chương 430: Lật mặt




Bù lu bù loa một thoáng, Ngạc Hoán lau đi nước mắt, nhìn đám nhị thế tổ nói:

“Tuy phụ thân các ngươi đã mất nhưng lời hứa năm xưa ta vẫn sẽ tuân thủ thực hiện.”

“Lời hứa gì?” Thiên Tằm nhíu mày hỏi, hắn nhớ rõ phụ thân chưa bao giờ nói đến lời hứa với Ngạc Hoán, nếu có thì không lý nào lại giấu hắn. Mà phụ thân cũng không có lý gì phải hứa hẹn với Ngạc Hoán, vì cả hai vốn dĩ không thân cũng chẳng quen. Phụ thân còn chưa lũ lẫn đến mức giao tương lai cả tộc cho một kẻ như Ngạc Hoán.

Ngạc Hoán đảo mắt láo liên, thở dài, giả giọng bi thương nói:

“Phụ thân ngươi trước đó biết mình không sống được bao lâu nên có để lại di ngôn, nếu như có mệnh hệ gì thì nhờ ta chăm sóc Ma Sư tộc.

Haizz… mới tháng trước ta và phụ thân ngươi còn ngồi tâm sự với nhau, bây giờ đã thành cách biệt hai cõi. Nhưng Ma Sư huynh yên tâm, ta sẽ tuân thủ thực hiện lời hứa.”

Đám Ma Sư tộc nghe xong nhíu mày, Ngạc Hoán lời nói trước sau bất nhất, đây rõ ràng là nói dối, một lời nói dối trắng trợn không thèm che đậy chút nào.

“Ta chưa bao giờ nghe phụ thân nhắc đến lời hứa như vậy.” Thiên Tằm vẫn giữ bình tĩnh nói.

“Trẻ con! chuyện trưởng bối sao có thể nói cho ngươi biết.” Ngạc Hoán phất phất tay ra vẻ kẻ cả nói.

Thiên Tằm nghe xong tức nghiến răng, máu dồn lên não, mặt đỏ phừng phừng. Hắn đã mấy ngàn tuổi, vậy mà còn bị gọi là trẻ con, ngay cả phụ thân hắn cũng không gọi hắn như vậy. Với thực lực của hắn, có thể không bằng Yêu Hoàng, nhưng so với Yêu Vương hắn cũng thuộc dạng đỉnh tiêm, đủ sức chống đỡ một Yêu tộc huyết mạch trung đẳng.

Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, hắn hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra, kính cẩn nói:

“Ngạc Hoán Hoàng thống trị Biển Hồ trăm công ngàn việc, Ma Sư tộc sao dám làm phiền Ngạc Hoán Hoàng lo nghĩ.”

“Không phiền… không phiền… chuyện đã hứa Ma Sư huynh, ta làm sao cũng phải hết mình tuân thủ.” Ngạc Hoán phất phất tay cười nói.

Thiên Tằm không thể để cơ nghiệp ngàn năm của cha mình bị tiểu hủy trong chốc lát, xác của phụ thân còn chưa lạnh hẳn, lãnh thổ đã bị kẻ khác nhăm nhe. Hắn tuyệt không thể để chuyện này xảy ra. Hắn bác bỏ:

“Không thể...”

“Hừ! Ngươi muốn ta làm trái với lời thề sao?!” Ngạc Hoán nghiến giọng nói, áp lực tỏa ra.

Thiên Tằm bị đẩy trượt dài ra phía sau, sắc mặt tái mét.

“Bổn hoàng xưa nay đều lấy chữ tín làm đầu, lấy danh dự làm ăn. Ngươi muốn bổn hoàng thất hứa là muốn trà đạp lên danh dự của bổn hoàng sao? Nếu có kẻ trà đạp lên danh dự của bổn hoàng, vậy bổn hoàng cũng không cần khách sáo nữa.” Ngạc Hoán vừa nói vừa tiến lên, khí thế bùng nổ, không chút che giấu.

Đám Ma Sư tộc đông đông lùi lại, có tên thực lực thấp không chịu được há miệng phun ra một ngụm máu, ngã xuống ngất lịm.

Đám nhị thế tổ đứng tụ lại một chỗ, gồng lên yêu khí tạo thành một cái lồng bảo vệ vững vàng chống lại áp bức từ Ngạc Hoán.

Ngạc Hoán hừ lạnh, chậm rãi tiến lên, mỗi bước chân chạm đất như có sóng lớn đánh tới.

Đám Thiên Tằm như một khối ngoan thạch giữa sóng lớn, kiên cường chống đỡ.

Sóng nối tiếp sóng liên miên bất tận đánh tới, tàn phá bừa bãi tất cả các vật xung quanh, trên tường cung điện xuất hiện những vết nứt trải dài, bụi đá từ trên trần ào ào đổ xuống.

Văn Tâm không chịu nổi há miệng phun ra một ngụm máu, khí tức cấp tốc suy yếu, khiến cho thế trận chín sư sinh ra thiếu khuyết, cả trận cũng theo đó sụp đổ.

Đám nhị thế tổ bị đánh bay, đập vào vách tường dội ngược lại. Bọn chúng khóe miệng chảy máu, gắng gượng bò dậy.

Đám Yêu thú đứng bên ngoài nhếch mép cười như đang xem trò vui. Ngạc Hoán Hoàng ra tay càng nặng, Ma Sư tộc phản kháng càng quyết liệt, cơ hội cho bọn chúng mò được chỗ tốt càng nhiều.

Đám Ma Sư tộc tỏ ra lo lắng, bọn chúng trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng mà biểu hiện ra ngoài mặt cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám nhị thế tổ bị làm nhục.

“Đây chỉ là một cảnh cáo nhẹ, các ngươi còn muốn chống cự sao?” Ngạc Hoán lạnh lùng nói.

“Ngạc Hoán Hoàng đã thống trị Biển Hồ to lớn, chẳng lẽ còn muốn nuốt cả Ma Sư Vực. Ngạc Hoán Hoàng không sợ nghẹn chết sao?” Vân Ma bức xúc nói.

“Không sợ! miệng ta rất lớn, ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Ta cho các ngươi một cơ hội cuối, phục tùng hoặc chết!” Ngạc Hoán ánh mắt sắc bén, không dung từ chối, chỉ cần bọn chúng nói không, hắn sẽ một ngụm nuốt hết tất cả.

Thiên Tằm khó khăn đứng dậy, lau đi vệt máu trên khóe miệng, mắt long sòng sọc không cam lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải làm ra quyết định mà mình không muốn nhất. Để bảo vệ cả tộc, hắn buộc phải cúi đầu. Hắn hít sâu một hơi, nói:

“Ngạc Hoán Hoàng muốn gì?”

“Như vậy mới phải.” Ngạc Hoán cười hắc hắc nói: “Ta cũng không muốn nhiều. Ma Sư tộc trở thành chư hầu của ta, hằng năm cống nạp một vạn các loại thảo dược, một triệu yêu hạch, mười triệu Nhân tộc, kỳ trân dị bảo tất cả đều không thể thiếu, Ma Sư Vực đổi tên thành Ma Sư địa, không có Yêu Hoàng trấn thủ không có tư cách gọi là vực.”

Ma Sư tộc nghe điều kiện mà giận sôi máu, thật muốn mở miệng mắng lớn.

Đám Yêu tộc ngoại lai nghe vậy thì lập tức tát nước theo mưa.

Thiết Tê tộc chủ giọng nói hùng hồn tuyên bố:

“Ma Sư tộc không còn tư cách cai trị Ma Sư Vực, bọn ta cũng không cần phụng Ma Sư tộc làm chủ. Thiết Tê tộc từ nay tuyên bố không còn là chư hầu của Ma Sư tộc nữa.

Dãy Man Sơn trước kia vốn của Thiết Tê tộc, Ma Sư tộc cũng nên trả lại.”

Có kẻ dẫn đầu, tất có kẻ nối gót.

Nan Hoa Xà tộc chủ cũng lên tiếng:

“Năm xưa Ma Sư tộc mượn khu rừng Lãnh Nguyên. Bây giờ Nan Hoa Xà tộc thu hồi, Ma Sư tộc cũng nên trả tiền thuê đất từ đấy đến nay.”

“Cao Hoàng Sơn và trăm dặm đầm lầy xung quanh phải trả lại cho Phá Thạch Ngưu tộc.” một tên Phá Thạch Ngưu tộc lên tiếng.

“Ta thì không có hứng thú với đất đai lãnh địa, ta chỉ muốn cái đầu của Ma Sư Hoàng, bái tế cho vong linh tộc ta.” tên Ách Nan Độc Chu lên tiếng.

“Ta muốn máu của Ma Sư tộc...”

“Hắc… hắc… hắc… Ta thì không cần gì nhiều, chỉ cần vài trăm con sư tử cái của Ma Sư tộc để vui chơi. Dù sao cũng là cao đẳng huyết mạch Yêu tộc chơi xong rồi ăn thịt, chắc chắn sẽ rất vui. Ha… ha… ha...”

“Ta đang thiếu tài nguyên tu luyện, ta chỉ cần vài cọng thảo dược, sẽ không làm khó các ngươi.”

“Nghe nói Ma Sư Hoàng năm xưa từng chiếm được một gốc Bảo Liên, ta chỉ muốn gốc Bảo Liên này.”

Đám Yêu thú ngoại lai dựa thế Ngạc Hoán lần lượt đưa ra yêu cầu, mà mỗi yêu cầu đều vô cùng quá đáng. Không chỉ muốn thu hồi lãnh địa cũ mà còn muốn gặm thêm một khối, các loại tài nguyên bọn chúng tự nhiên phân chia giống như đang chia một miếng bánh lớn.

Ma Sư tộc nghe những lời này giận đến nghiến răng. Bọn chúng là Ma Sư tộc cao đẳng huyết mạch cao cấp, lấy hiếu sát, hung ác làm thiên tính, xưa nay chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này.

Thiên Tằm ánh mắt như lửa cháy, nuốt xuống cơn tức giận, nói:

“Để Ma Sư tộc thành chư hầu của Ngạc Hoán Hoàng cũng được. Chuyện triều cống cũng có thể. Nhưng cái tên Ma Sư Vực là phụ thân đã đặt, bọn ta không thể sửa đổi.”

Ngạc Hoán đảo mắt mấy vòng rồi gật đầu:

“Giữ lại cái tên Ma Sư Vực cũng được.”

Với hắn mà nói tên gọi chỉ là râu ria, hắn đã nuốt trọn được Ma Sư Vực, cũng không nên ép Ma Sư tộc quá đáng, vẫn có câu chó đường cùng chớ đuổi.

Đám Thiên Tằm thở ra một hơi, ít nhất cái tên Ma Sư Vực còn có thể giữ lại.

Nhưng ngay lúc này, Ngạc Hoán lại nói tiếp:

“Nghe nói Ma Sư Hoàng trước đó có định kẻ kế thừa. Tên gọi gì ấy nhỉ? Lạc… cái gì… Lạc… a! nhớ rồi, là Lạc Bá. Cái tên nghe rất bá khí a.”

Đám Thiên Tằm nhíu mày, Ngạc Hoán lại có ý gì nữa. Vân Ma mở miệng, cố gắng nở nụ cười, nói:

“Ngạc Hoán Hoàng chắc nhớ lầm, phụ thân chưa bao giờ định ra kẻ kế thừa, trong tộc cũng không có ai tên là Lạc Bá.”

“Vậy sao? không lừa ta chứ?!” Ngạc Hoán nghi ngờ nói.

“Bọn ta làm sao dám lừa Ngạc Hoán Hoàng. Tất cả lời ta nói đều là sự thật.” Vân Ma khẳng định nói.

Lạc Bá nghe đối thoại, lập tức đoán ra Ngạc Hoán muốn gây bất lợi cho mình, Ngạc Hoán khống chế Ma Sư tộc chắc chắn trong tay, thì không thể để Ma Sư tộc sinh ra tân Yêu Hoàng, Lạc Bá mang huyết mạch gần với Ma Sư Hoàng nhất, có cơ hội trở thành Yêu Hoàng nhất nên chắc chắn phải sớm diệt trừ.

Vân Ma cũng đoán ra điều này nên đang che giấu cho hắn.

Ngạc Hoán nhếch mép cười nhìn Vân Ma, hắn hỏi chỉ là hỏi chơi, chuyện kẻ kế thừa của Ma Sư tộc hắn đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng mà hắn vẫn muốn đùa nghịch một chút. Hắn liếc mắt nhìn đám Yêu thú.

Thiết Tê tộc chủ ngay lập tức hiểu ý, đứng ra trước, nói:

“Bẩm Ngạc Hoán Hoàng! Ma Sư Hoàng đích thực đã chọn ra kẻ kế thừa, hắn gọi Lạc Bá, đang đứng tại chỗ này.”

Thiết Tê tộc chỉ tay về một chỗ, tất cả Yêu thú đứng dạt ra hai bên chỉ để lại một mình Lạc Bá lạc lõng.

Lạc Bá ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thiết Tê tộc chủ, đối lại Thiết Tê tộc chủ nhìn hắn với vẻ mặt đắc ý.

Vân Ma định mở miệng giải thích, nhưng Ngạc Hoán đã ra tay trước. Hắn vung tay một cái cuốn lấy Lạc Bá về phía hắn.

Lạc Bá hoàn toàn bất lực, một chút khả năng chống trả cũng không có.

Ngạc Hoán nắm cổ Lạc Bá trong tay, miệng tấm tắc khen:

“Ma Sư Hoàng biết chọn, đúng là một hạt giống tốt.”

“Xin Ngạc Hoán Hoàng nương tay...” Vân Ma vội đứng ra nài nỉ.

Nhưng không để Vân Ma nói hết, Ngạc Hoán móng vuốt vẽ một vòng cung, cổ Lạc Bá nứt ra một đường máu, đôi mắt hắn trợn trừng trắng dã.