Nhân Tổ

Chương 405: Sứ Thanh Giang chiến Bạch Kê Tinh




Để đám trẻ hiểu được tầm quan trọng của sự kiện lần này, con báo đốm thủ lĩnh bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc.

Câu chuyện bắt đầu từ rất lâu về trước, trước cả khi tộc Báo Đốm đến Lĩnh Sơn sinh sống.

Tại một đồng bằng đất phẳng, nơi từng xảy ra đại chiến Yêu tộc và Hải tộc, trận chiến đó xác chết chất cao như núi, máu chảy thành sông, kết cục là Yêu tộc đại bại, Hải tộc bắt sống mấy chục triệu tù binh.

Hải tộc sau đó làm một chuyện vô cùng kinh khủng, khiến toàn bộ Yêu tộc phẫn nộ đó là chôn sống toàn bộ tù binh.

Mấy chục triệu tù binh bị cầm cố tu vi, phong ấn hành động rồi bị ném xuống hố sâu đào sẵn. Sau đó từ từ lấp đất, khi lấp đất xong lại tưới nước lên trên.

Thử tưởng tượng mấy chục triệu Yêu tộc bị chôn sống từ từ, mặc cho bọn hắn gào thét la hét, vùng vẫy trong tuyệt vọng, cái chết này đáng sợ đến cỡ nào.

Từ đó nơi này sinh ra oán niệm, oán khí bốc lên dày nặng đến cả ánh nắng cũng không chiếu xuyên qua được, ngàn năm vẫn không tiêu tán, ngược lại càng ngày càng thêm dày đặc.

Từ bên trong, Yêu tộc nghe được những tiếng khóc than kêu gào, âm thanh dụ hoặc, tiếng cười nói vui đùa… Có Yêu tộc còn nói nghe được tiếng trưởng bối nhà mình.

Vậy là rất nhiều Yêu tộc tiến vào trong tìm hiểu, kết quả đều một đi không trở lại, nghe nói đều bị oán hồn ăn thịt.

Oán hồn khi sống đều là cường giả, chấp niệm rất mạnh, bọn chúng bị giết tức tưởi mang lòng căm hận vô bờ, bọn chúng khát vọng được sống lại để báo thù.

Bọn chúng khi gặp sinh vật sống sẽ nhào tới xé xác lột da đắp lên cơ thể với hy vọng được sống lại, nhưng trên đời này làm gì có chuyện phục sinh, một khi đã chết thì là hết.

Có tên Yêu tộc đi kiếm thảo được gần đó nói tận mắt nhìn thấy một sinh vật giống vượn đắp trên mình từng mảng da thịt, có miếng thịt còn tươi máu chảy ròng ròng, có miếng thịt đã bốc mùi hôi thối. Trên mặt thì gắn đầy nhãn cầu, mấy cái lỗ tai được dính lung tung.

Tên Yêu tộc thấy thế sợ quá, hét lên bỏ chạy. Hắn sau đó trở về tộc kể lại chuyện này, cả tộc của hắn đến đó xem thử thì không phát hiện được gì, hắn bị cả tộc chê cười.

Hắn tức giận quyết đi vào trong tìm kiếm sinh vật lạ kia.

Ba ngày sau, từ trong vùng đất oán niệm nước mưa cuốn trôi một cái đầu lâu ra ngoài, cái đầu bị lột da nham nhở, hai nhãn cầu bị móc rỗng, tai, lưỡi, mũi đều bị cắt đứt, chỉ còn một ít thịt dính trên cái sọ chứng minh là mới bị giết.

Từ đó trở đi tin đồn về vùng đất oán niệm càng trở nên nổi tiếng, những câu chuyện được thêu dệt một cách ghê rợn.

Càng ngày các câu chuyện càng đi xa, Yêu tộc đại năng cảm thấy không ổn, không thể để mọi chuyện tiếp tục tiến xa.

Một ngày nọ, ầm ầm tiếng vang, có Yêu tộc đại năng tay nâng lên bảy ngọn núi ném tới chôn vùi vùng đất oán niệm, bảy ngọn núi tạo thành bảy phong ấn phong tỏa lại vùng đất oán niệm, nơi này sau đó được gọi là Thất Diệu Sơn.

Vị Yêu tộc đại năng này lại bắt một con gà trống trắng nhốt nó trên núi để nó trở thành kẻ canh giữ nơi này, mỗi lần gà trống trắng cất tiếng gáy oán niệm tránh xa, oan hồn sợ hãi, âm khí tan rã.

Mọi chuyện đến đây tưởng chừng kết thúc yên bình.

Trải qua thời gian ngàn năm lâu, con gà trống trắng không những không thể tiêu hủy hết âm khí, ngược lại còn bị âm khí xâm nhập khiến con gà trống trắng thành tinh, gọi là Bạch Kê Tinh.

Bạch Kê Tinh thuật pháp quỷ dị, biến hóa đa đoan, thực lực mạnh phi thường. Nó nghiễm nhiên trở thành bá chủ Thất Diệu Sơn.

Đáng sợ hơn, nó thường xuyên xuống núi, bắt Yêu tộc lên núi ăn thịt.

Các tộc liên minh tổ chức mấy lần vây bắt nhưng Bạch Kê Tinh nhờ khả năng biến hóa muôn hình vạn trạng mà thoát khỏi truy bắt, nó dễ dàng biến thành hình dáng của các tộc, đứng cạnh nó cũng không phân biệt ra được.

Nó trà trộn vào trong liên minh gây nên mâu thuẫn khiến các tộc tan rã trong không vui.

Các tộc đau đầu không nghĩ được cách tiêu diệt Bạch Kê Tinh.

Lúc này, cách Thất Diệu Sơn ba ngàn dặm có một ngọn núi tên Bạch Vân Sơn, có con rùa tên là Sứ Thanh Giang tu hành đã mấy ngàn năm.

Nghe tin Bạch Kê Tinh tác oai tác quái làm hại những sinh linh vô tội, Sứ Thanh Giang quyết định ra tay diệt trừ.

Sứ Thanh Giang giả làm tiểu yêu đi tìm kiếm thảo dược, lạc đường đi vào Thất Diệu Sơn.

Trời tối, không khí âm u, gió lạnh thấu xương, Sứ Thanh Giang tìm một hốc đá nghỉ chân.

Đúng nửa đêm, Bạch Kê Tinh mò tới, nó thổi hơi mê vào trong hốc đá khiến Sứ Thanh Giang ngất đi.

Bạch Kê Tinh mang Sứ Thanh Giang lên núi Thất Diệu.

Tại trên đỉnh núi, âm khí lạnh lẽo, ánh trăng quỷ dị, tại đây nổi bật một gốc cây cổ thụ, trên thân cây có những xoáy hoa văn giống mặt yêu thú gào thét vô cùng đáng sợ.

Thân cây chất chứa đầy âm khí, lá cây lại có màu hoàng kim lấp lánh giống như được làm từ kim loại vàng, tràn đầy dương khí.

Bạch Kê Tinh ném Sứ Thanh Giang vào một góc, nó lẩm nhẩm đếm, hôm nay nó đã bắt được hai mươi tên Yêu tộc, như vậy là đủ.

Bạch Kê Tinh bắt đầu một nghi thức kỳ lạ, nó múa quanh cái cây ba quỳ chín lạy, đọc những câu khó hiểu.

Sau khi thực hành xong các nghi thức, nó bới đất quanh gốc cây, để lộ phía dưới là rất nhiều sọ trắng. Nó móc lên đám sọ trắng, gật đầu hài lòng.

Nó mỗi ngày đều bắt Yêu tộc cắt đầu chôn xuống gốc cây, đêm hôm sau khi bới đất lên thì các hộp sọ đã bị cái cây hút khô da thịt máu huyết, trở thành một cái sọ trắng.

Bạch Kê Tinh lại gần đám Yêu tộc đang nằm ngất, nó nhìn một lượt, tiện tay bắt một con thỏ.

Nó cầm con thỏ đến trước gốc cây, lẩm bẩm đọc chú ngữ, sau đó đưa tay phất một cái cắt đứt đầu con thỏ.

Cái đầu lâu rớt xuống, một vòi máu phụt lên cao.

Bạch Kê Tinh ngửa mặt đón lấy dòng máu, nó phát ra tiếng cười ghê rợn.

Sau khi đã uống xong máu, nó cầm đầu lâu con thỏ cẩn thận đặt vào dưới gốc cây.

Đúng lúc này, sau lưng Bạch Kê Tinh chợt có một chưởng ấn đánh tới, Bạch Kê Tinh hoàn toàn không đề phòng lĩnh trọn một chưởng ấn.

Bạch Kê Tinh bổ nhào về phía trước, cắm mặt xuống đất, khóe miệng chảy máu.

Mặc dù bị một chiêu đánh lén toàn lực, nhưng thực lực của Bạch Kê Tinh rất mạnh, nó bị trọng thương còn chưa chết.

Nó quay đầu nhìn lại, ngay lập tức biết kẻ ra tay là ai. Là một con rùa.

Sứ Thanh Giang nhìn nó lạnh lùng:

“Bạch Kê Tinh, ngươi lạm sát vô tội, hôm nay ta phải diệt trừ ngươi.”

“Con rùa khốn kiếp! dám đánh lén ta! Ta băm xác ngươi!” Bạch Kê Tinh giận dữ mắng, nó lao tới tấn công Sứ Thanh Giang.

Một rùa một gà trên đỉnh núi đánh nhau loạn xạ.

Bạch Kê Tinh nhảy lên, hai cánh đập mạnh, vô số lông vũ bắn ra. Mỗi chiếc lông đều cứng như sắt thép, có thể đoạn thạch phá sơn.

Sứ Thanh Giang thu lại thân mình vào trong vỏ. Keng… keng… keng… những chiếc lông bắn vào mai rùa bị bật ngược ra, rơi lã chã xuống đất, hoàn toàn không tổn hại được Sứ Thanh Giang.

Bạch Kê Tinh hừ lạnh ánh mắt nổi u hỏa bắn ra một tia hỏa quang.

Hỏa quang bắn vào mai rùa chỉ có thể tạo ra một đốm cháy đen, cũng chẳng thể làm gì được Sứ Thanh Giang.

Bạch Kê Tinh tức giận, hai cánh gập lại, xà xuống như tên bắn.

Mỏ nó đánh lên mai rùa bắn ra từng tia hỏa quang.

Không thể làm được gì, nó dùng móng vuốt quắp Sứ Thanh Giang bay lên, nó định thả Sứ Thanh Giang xuống vực sâu.

Đúng lúc này, Sứ Thanh Giang thò ra một tay tung chưởng.

Bạch Kê Tinh vội thả Sứ Thanh Giang ra.

Hai bên lại tiếp tục đại chiến.

Bạch Kê Tinh bị trọng thương càng đánh càng yếu thế, cuối cùng nó quay đầu bỏ chạy.

Bạch Kê Tinh biến hóa đa đoan, nó biến thành một con chuột.

Sứ Thanh Giang biến tài biến hóa của Bạch Kê Tinh nên trước đó đã đánh ấn ký lên người Bạch Kê Tinh, cho dù nó có biến hóa thế nào cũng không qua mắt được Sứ Thanh Giang.

Sứ Thanh Giang hóa thành một con mèo đen bắt chuột.

Không thể chạy thoát được mèo đen, Bạch Kê Tinh lại biến thành một con rắn.

Sứ Thanh Giang lại biến thành một con đại bàng.

Con rắn trườn xuống sông, hóa thành một con cá. Con đại bàng nhào xuống nước hóa thành một con cá sấu.

Con cá nhảy lên mặt nước biến thành một con cú sáu chân chạy lên núi, con đại bàng xà xuống biến thành một con chuột cắn vào chân con cú.

Bạch Kê Tinh không thể chạy nữa bị Sứ Thanh Giang chém giết.

Từ đây Thất Diệu Sơn yên bình, không còn bị Bạch Kê Tinh tác oai tác quái nữa.

Sứ Thanh Giang lên núi giải phóng đám Yêu tộc bị bắt.

Đám Yêu tộc xung quanh hết lời ca tụng Sứ Thanh Giang.

Sứ Thanh Giang giết xong Bạch Kê Tinh thì cũng không rời đi, mà trấn thủ Thất Diệu Sơn, hắn nói hắn muốn giúp tiêu tan âm khí, an ủi oan hồn nơi đây.

Mấy trăm năm sau, đột nhiên trên núi phát xạ hào quang, hư ảnh một con rùa khổng lồ xuất hiện trấn áp thiên địa. Từ đó về sau, cái tên Sứ Thanh Giang vang vọng Yêu giới, không ai không biết, ảnh hưởng vô cùng lớn đến tương lai Yêu giới sau này.