Nhân Tổ

Chương 366: Mua quan bán chức




Đám quần thần ngơ ngác nhìn nhau.

Một tên bức xúc nói:

“Hắn dám đuổi tất cả chúng ta sao? Vậy hắn lấy ai để trị quốc.”

“Ta thấy hắn ăn chơi nhiều quá nên lú lẫn rồi.” một tên khác nói.

“Hừ! ta cũng muốn xem không có chúng ta thì hắn làm được gì?”

“Chỉ sợ mấy ngày nữa, hắn sẽ khóc lóc đến tận nhà chúng ta mời quay lại làm quan.”

“Đi! Chúng ta phải đi cho hắn biết mặt.”

Đám quần thần bực tức rời đi.

Rất nhanh sau đó đám Hồ Bang biết tin. Bọn hắn cũng không ngờ Bạch Dã dám làm như vậy.

Hoa Giao nói:

“Đệ không tin hắn dám làm như vậy. Đây có lẽ chỉ là hắn nhất thời xúc động, không kịp suy nghĩ mới nói như vậy.”

“Không loại trừ khả năng này. Nhưng cũng có thể hắn thực sự vô năng, không quan tâm chính sự, hắn không hiểu được vai trò quan trọng của các quan thần.” Thanh Nghi nói.

“Nghe nói hắn chưa bao giờ làm vương, chỉ là một bát hoàng tử sống trong đùm bọc, hắn không biết trị quốc cũng là dễ hiểu.” tứ muội Minh Loan nói.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” ngũ muội Vân Hảo hỏi.

Hồ Bang gõ nhẹ từng ngón tay lên thành ghế nói:

“Đợi qua mấy hôm nữa, ta sẽ đến gặp hắn nói: việc nước rối loạn, không thể không có quần thần, ép hắn công khai nhận lỗi, đến từng nhà quan thần năn nỉ.”

“Hay! Cách này của đại ca rất hay. Lần này đệ không tin hắn không cúi đầu.” Hoa Giao vỗ thành ghế khen.



Mấy ngày tiếp theo, Bạch Dã vẫn giữ thói sinh hoạt ăn chơi trác táng, mỹ nhân kè kè bên cạnh, mỹ thực ăn không hết, trong cung lúc nào cũng vang tiếng ca hát.

Bạch Dã thật sự chẳng quan tâm chút nào đến triều chính sự vụ, đám quan lại kia có từ quan hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn.

Hồ Bang thì tối mày tối mặt vừa phải xử lý công vụ, vừa phải lo xây dựng Cung A Phòng. Hắn bận tới mức không có thời gian ngủ. Hắn cảm thấy đã đến lúc gặp Bạch Dã gây sức ép.

“Bẩm đại vương, có Hồ Bang cầu kiến.” một tên lính quỳ trước mặt Bạch Dã bẩm báo.

Bạch Dã gật đầu:

“Bổn vương cũng đang định tìm hắn hỏi về tiến độ công trình. Cho hắn vào.”

Tên lính nhận lệnh lui ra.

Hồ Bang bơi vào với dáng vẻ mệt mỏi.

Không chờ Hồ Bang hành lễ, Bạch Dã phất tay cho miễn lễ, hỏi:

“Tiến độ công trình thế nào rồi?”

“Đại vương, tiến độ vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch.” Hồ Bang chắp tay nói.

“Kế hoạch? Là kế hoạch của ngươi hay kế hoạch của ta. Có một cái đường chân móng, ngươi làm mấy tháng chưa xong, thử hỏi đến bao giờ mới xây xong cung điện, đợi ta chết làm thành lăng mộ luôn sao?” Bạch Dã không vui nói.

“Đại vương, thật sự không thể nhanh hơn được nữa. Quốc khố hiện nay thiếu hụt không đủ tiền chi xây dựng. Không có tiền không thể mua vật liệu, thuê thêm công nhân.” Hồ Bang giải thích.

Tiền trong miệng Hồ Bang chính là yêu hạch. Tại Yêu giới và Đại Hải lấy yêu hạch làm đơn vị tiền tệ trao đổi chính.

“Thuê công nhân, vì sao phải thuê? Được xây dựng Cung A Phòng là hạnh phúc của bọn chúng, đáng lẽ bọn chúng phải cảm thấy tự hào, dốc hết tiền bạc công sức ra đóng góp cho công trình. Từ nay không trả tiền nữa, cho bọn chúng ba bữa ăn là được rồi.” Bạch Dã lạnh lùng nói.

“Đại vương, vậy thì tiền mua vật liệu thì sao? rất nhiều vật liệu là đến từ ngoại quốc, chúng ta không thể bắt bọn chúng đóng góp không tiền.” Hồ Bang cố tình gài Bạch Dã vào thế khó.

“Chuyện này có gì khó. Không phải ta đã nói ngươi tăng thuế, đặt thêm nhiều thứ thuế mới sao?” Bạch Dã đơn giản trả lời.

“Đại vương, chuyện này không thể. Phía bắc đang có chiến tranh, phía tây đang có thiên tai, dân chúng đói khổ, thật sự không thể tăng thuế, nếu bắt buộc phải thu thuế thì chỉ có thể giết bọn chúng lấy yêu hạch.” Hồ Bang ngay lập tức phản đối.

Đến đây, Bạch Dã cũng không thể nói gì, hắn nhăn mặt cố tìm cách giải quyết.

Hồ Bang thấy vậy thì cười thầm trong bụng, bước đầu đã thành công.

Hồ Bang tiếp tục nhồi thêm khó khăn:

“Không những thế…”

“Không những thế cái gì?” Bạch Dã nhíu mày hỏi.

“Đại vương trước đó cho bãi nhiệm toàn bộ quan chức, khiến cho quốc gia không ai quản lý, tình hình rối loạn. Một mình hạ thần thực sự là không giải quyết được hết.” Hồ Bang tung chiêu quyết định hạ gục Bạch Dã: “Đại vương, thần nghĩ nên mời lại các vị đại thần trước đó. Bọn họ đều là lão thần hai triều, kinh nghiệm và uy tín rất lớn. Có bọn họ quản lý thì dân yên quốc an.

Trước đó đại vương đuổi bọn họ là có hơi quá đáng. Nhưng không sao. Chỉ cần đại vương tới tận nhà, lấy lòng thành xin lỗi, hạ thần tin bọn họ sẽ bỏ qua tất cả trở lại làm việc…”

Hồ Bang tiếp tục huyên thuyên dạy Bạch Dã phải làm sao thuyết thục đám cựu thần.

Bạch Da nghe thấy vô cùng khó chịu, nhưng nhất thời hắn cũng không thể phản bác.

Hắn không phản bác nhưng hắn cũng sẽ không nghe theo Hồ Bang, như vậy thì quá mất mặt mũi.

Đang trong lúc khó chịu, đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng. Bạch Dã đập bàn đứng dậy cười lớn.

Hồ Bang có chút tức giận với thái độ của Bạch Dã vì không chịu nghe hắn nói, hắn hỏi:

“Đại vương, có chuyện gì sao? nãy giờ thần nói đại vương có nghe không vậy?”

“Vừa rồi có phải ngươi nói quốc khố đang thiếu tiền và không có quan để xử lý công việc đúng không?” Bạch Dã hỏi.

“Phải! vậy nên đại vương…” Hồ Bang lại định thuyết giảng, Bạch Dã lập tức cắt ngang lời: “Vậy thì được rồi, ta có cách giải quyết cả hai vấn đề.”

“Ồ! Đại vương nói nghe thử.” Ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng Hồ Bang đang cười nhạo Bạch Dã ngu ngốc, làm gì có cách nào có thể giải quyết cả hai vấn đề.

“Hãy tổ chức đấu giá chức quan, ai có tiền nhiều thì được quan lớn, ai có tiền ít thì làm quan nhỏ. Như vậy vừa có thể lấp đầy quốc khố, vừa có thể lấp đầy các quan vị.” Bạch Dã hồ hởi nói, giống như đây là một sáng kiến tuyệt diệu.

“Không được đại vương, nếu như vậy…” Hồ Bang tái mặt ngăn cản, chỉ cần nghĩ sơ thôi cũng thấy hậu quả của việc mua quan bán tước vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Bạch Dã đã quyết thì không thay đổi:

“Muốn đầy quốc khố cũng là ngươi, muốn đầy các quan vị cũng là ngươi. Nay ta nghĩ ra được cách vẹn toàn, ngươi lại ngăn cản. Ý ngươi muốn gì? Muốn phản loạn sao?”

“Không phải đại vương. Thần không có ý đó, chỉ là…” Hồ Bang vội vàng giải thích.

Nhưng Bạch Dã hoàn toàn không nghe:

“Vậy thì được rồi. Lính đâu! Chiếu cáo thiên hạ: mười ngày sau, tại vương cung tổ chức đấu giá các chức quan, chỉ cần có tiền, ai cũng có thể tham gia.”

Bạch Dã ra lệnh, Hồ Bang không kịp ngăn lại. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Mệnh lệnh ngay sau đó được bố cáo cả nước.

Tại một chỗ bí mật, đám huynh đệ Hồ Bang tỏ ra lo lắng sốt ruột, vì kế hoạch của bọn chúng hoàn toàn đảo lộn.

Hoa Giao áy náy nói:

“Là do ngu kiến của đệ khiến cho tình hình càng ngày càng rối.”

“Không phải lỗi của đệ, chính ta cũng đồng ý với đệ, chỉ là không ngờ hắn lại có thể làm như vậy.” Hồ Bang xua tay không hề trách cứ.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao? Thế lực của chúng ta nhiều năm xây dựng đã bị mất sạch, nếu có quan mới được bổ nhiệm chỉ sợ sẽ không nghe lời chúng ta. Chưa kể là gián điệp các nước khác có thể nhân cơ hội này trà trộn vào bên trong.” Minh Loan lo lắng nói.

“Đúng như vậy. Bây giờ chúng ta phải làm sao khống chế lại triều đình trong tay.” Thanh Nghi nói.

Hồ Bang suy nghĩ một lúc nói:

“Chỉ có thể dốc hết tiền mua lại các chức quan.”

“Nhưng liệu có đủ tiền?” Vân Hảo hỏi.

“Không cần quá lo, với lực ảnh hưởng của chúng ta, không nhiều kẻ bên ngoài dám tranh đoạt. Vả lại thời gian tổ chức gấp gáp, không phải ai cũng chuẩn bị kịp, để ngoại thế lực lấy một hai chức quan cũng không vấn đề gì.” Hồ Bang an ủi.

“Vậy đệ sẽ sai lính chặn cửa một số kẻ có tiềm năng.” Hoa Giao nói.

Hồ Bang gật đầu cho phép.

Mười ngày sau, một đoàn kéo dài Hải tộc tiến vào vương cung.

Đứng trên tường thành quan sát, đám Hồ Bang nhíu mày: không ngờ kẻ đến lại nhiều như vậy. Bọn họ bất giác sinh ra lo lắng.

Đám lính ở dưới cố ngăn cản những kẻ có vẻ có tiền, nhưng đoàn Hải tộc nhiều quá vô cùng khó kiểm soát, đôi khi lại xảy ra xung đột giữa đoàn Hải tộc và binh lính.

Sức ép nên đám lính giữ cửa ngày càng lớn, Hồ Bang dự định phái thêm quân hỗ trợ. Nhưng đúng lúc này từ trong vương cung truyền ra mệnh lệnh.

Một tên lính đứng trên cao, lớn tiếng đọc:

“Đại vương có lệnh: đoàn Hải tộc thì đông mà vương cung thì không chứa hết nổi. Nên: muốn vào vương cung thì phải nộp tiền phí. Phí cao thì được ngồi chỗ tốt, phí thấp thì ngồi ở phía sau. Chỉ cần có tiền ai cũng được vào.”

Mệnh lệnh vừa ra nhiều kẻ có tiền vỗ tay hoan hô, những kẻ lưu manh nghèo hèn thì tặc lưỡi.

Đám Hồ Bang sắc mặt không tốt, kế hoạch của bọn hắn một lần nữa đổ vỡ. Hồ Bang không nhịn được nói:

“Hắn điên rồi! hắn có biết mình đang làm cái gì không? Đây là dẫn sói vào nhà. Không được! ta phải đi nói chuyện với hắn.”

Hồ Bang tức tốc đến hành cung của Bạch Dã, nhưng mới bơi tới cửa, một tên lính đã ngăn lại.

Hồ Bang hừ lạnh:

“Ngươi muốn phản ta sao?”

Tên lính sợ hãi thấp giọng nói:

“Không dám, Hồ Bang đại vương! Chỉ là…” hắn chỉ chỉ tay sau lưng: “Bạch Dã đại vương đã đoán trước Hồ Bang đại vương sẽ đến nên dặn thuộc hạ không cho đại vương vào. Nhưng nếu đại vương muốn vào, thuộc hạ cũng xin liều mạng tương trợ.”

Hồ Bang ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua tường, hắn muốn biết Bạch Dã rốt cuộc suy nghĩ cái gì mà lại làm như vậy. Nhưng tất nhiên, hắn không có được điều mình muốn.

Hồ Bang hừ lạnh, phất tay bỏ đi.