Nhân Tổ

Chương 355: Hải Vương Vũ Đông




Hải Vương tộc đứng đỉnh cao của cây tiến hóa, là bá chủ tuyệt đối trên Đại Hải.

Hải Vương tộc gọi là tộc nhưng cũng không phải là tộc.

Hải Vương tộc từ khi sinh ra không được tính là Hải Vương tộc, chỉ khi nào bọn hắn trưởng thành thức tỉnh chủng tính đặc biệt của Hải Vương là Đằng Vân Ngự Hải, mới được công nhận là Hải Vương tộc, cũng trở thành một đời tân Hải Vương.

Chủng tính Đằng Vân Ngự Hải có thể hô phong hoán vũ, điều khiến nước biển, tạo mưa gây bão. Có chủng tính này thử hỏi còn Hải tộc nào dám tranh phong, không muốn trở thành bá chủ Đại Hải cũng không được.

Đằng Vân Ngự Hải là biểu tượng quyền lực tuyệt đối của Hải Vương tộc, không chỉ thế, ngay cả các tộc khác cũng không dám tại trên biển đối đầu với Đằng Vân Ngự Hải.

Đó là lý do vì sao tại đảo Bạch Long Vĩ, Ma Sư Hoàng chỉ đối chiến một chiêu với Hải Vương Vũ Đông đã nhanh chân rút lui.

Mỗi đời Hải Vương chết đi, thường chỉ có một kẻ có thể thức tỉnh Đằng Vân Ngự Hải, vì điều kiện trở thành Hải Vương tộc quá khó nên số lượng Hải Vương tộc rất ít.

Mỗi Hải Vương đều là bá chủ một vùng biển, đều có kiêu ngạo của mình, rất ít khi hai Hải Vương kết hợp với nhau sinh hậu đại. Bọn hắn thường chọn chủng tộc khác để sinh con.

Và chủng tộc thường được chọn nhất là Nhân Ngư tộc.

Nhân Ngư tộc đúng như cái tên của nó, bọn họ nửa trên giống người, nửa dưới giống cá. Đôi khi bọn hắn tự gọi mình với cái tên khác: nữ thì tự gọi là Nữ Tiên Cá hay Nàng Tiên Cá, nam thì tự gọi là Nam Tiên Cá.

Theo như truyền thuyết xa xưa, Đại Hải chỉ có Nhân Ngư tộc nhưng vào thời kỳ đại tai biến khi hai hỏa cầu giáng xuống trái đất, tất cả các sinh vật đứng trước nguy cơ tuyệt chủng thì Thế Giới Thụ xuất hiện.

Không chỉ chữa lành Đại Thế Giới, Thế Giới Thụ còn ban cho nhiều loài tiến hóa lên một cấp độ cao hơn.

Thế Giới Thụ sau đó lui về Khởi Nguyên đảo, để tránh cho thế giới một lần nữa gặp nguy hiểm, Thế Giới Thụ đã ban cho Nhân Ngư tộc một quyền năng đặc biệt để bảo vệ thế giới.

Quyền năng đặc biệt đó là Đằng Vân Ngự Hải, nhưng chỉ có một số Nhân Ngư tộc xứng đáng mới có thể thức tỉnh chủng tính này. Và từ đó bọn họ tự thành một tộc riêng.

Nhân Ngư tộc nửa người nửa cá nhưng khi thức tỉnh Đằng Vân Ngự Hải trở thành Hải Vương, bọn hắn sẽ lột xác trở thành một hình dáng mới, một cấp độ tiến hóa mới.

Hải Vương tộc đầu như rồng, sừng như hươu, râu như cá chép, tóc như bờm sư tử, toàn thân phủ một lớp vảy mịn đao thương bất nhập, tay như ưng trảo, chỉ giữ lại phần đuôi cá giống Nhân Ngư tộc.

Lại nói về Nhân tộc, vì có hình dáng nửa giống Nhân Ngư tộc nên có suy đoán Nhân tộc chính là một nhánh tiến hóa của Nhân Ngư tộc khi cố lên bờ sinh sống, kết quả là yếu không chịu nổi, trở thành một loài máu bùn, một tiến hóa lỗi. Trở thành bài học đắt giá cho Hải tộc khi cố lên đất liền sống.

Hải Vương tộc kết hợp với Nhân Ngư tộc sẽ chỉ sinh ra Nhân Ngư tộc, nhưng qua thời gian huyết mạch trưởng thành có thể lột xác theo hướng Hải Vương tộc.

Nhưng muốn trở thành Hải Vương tộc quan trọng nhất vẫn là thức tỉnh chủng tính Đằng Vân Ngự Hải. Trong điều kiện bình thường gần như không thể thức tỉnh vì huyết mạch đã bị loãng, để tăng huyết mạch lực, bọn hắn phải chém giết lẫn nhau, cắn nuốt huyết mạch của kẻ bại trận. Từ đó tăng nồng độ huyết mạch để thức tỉnh Đằng Vân Ngự Hải.

Vì lý do đó mà mỗi đời thường chỉ ra một Hải Vương kế thừa vùng biển mà vua cha để lại.

Vị nương nương tự nhận là mẹ Tôn Kỳ là một Nhân Ngư tộc, được gả cho Hải Vương Vũ Đông.

Tôn Kỳ, Nhân Nhân đều mang dòng máu Hải Vương nhưng lúc này vẫn chỉ là Nhân Ngư tộc.

….

Đã được một thời gian kể từ khi hắn tỉnh dậy, hắn lúc này đã có thể ăn uống nói chuyện bình thường, nhưng mà hắn luôn trầm mặc ít nói. Vì hắn… có biết gì đâu mà nói.

Không biết gì thì tốt nhất là im lặng, nói càng nhiều càng lộ nhiều, lúc này hắn chỉ chủ yếu ngồi lắng nghe, cố gắng tìm kiếm những thông tin hữu ích. Nhưng vị nương nương ăn nói rất khéo, vô cùng có chừng mực, thật sự là muốn hắn tự nhớ ra.

Nhưng mà hắn có ký ức đâu mà nhớ. Những ngày này, hắn đau hết cả đầu tìm cách giải quyết tình huống hiện tại.

Hôm nay có một vị khách đặc biệt đến thăm hắn.

Hải Vương Vũ Đông còn chưa bước tới cửa, đám binh tôm tướng cá đồng loạt quỳ xuống cung nghênh:

“Hải Vương uy vũ!”

Vũ Đông phất phất tay, đám binh tôm tướng cá đứng dậy nghiêm trang. Vũ Đông hỏi:

“Bát điện hạ tỉnh chưa?”

Một con cá vội bước ra cung kính đáp:

“Bẩm bệ hạ, bát điện hạ đã tỉnh được một tháng, lúc này đã có thể ăn nói bình thường, nhưng do còn bị thương nên bị mất trí nhớ tạm thời.”

Nó đáp một lèo, thành thật khai ra mọi chuyện.

Vũ Đông gật đầu, phất tay cho nó lui. Sau đó hắn bước vào trong phủ.

Trong phủ, vị nương nương và Nhân Nhân đã chờ sẵn tiếp đón, khí tức của Hải Vương rất khủng bố bọn họ đã sớm nhận ra. Trên mặt họ lộ rõ sự căng thẳng.

Nhân Nhân ngày thường hoạt bát, hay cười nhưng lúc này cũng tắt ngủm sự vui tươi.

Vũ Đông bước vào. Vị nương nương và Nhân Nhân vội cúi đầu hành lễ:

“Cung nghênh bệ hạ!”

“Cung nghênh phụ vương!”

Vũ Đông gật đầu, bước tới chỗ Nhân Nhân giơ tay lên đầu. Nhân Nhân hơi sợ rụt đầu lại, muốn lùi ra sau, nhưng đã bị mẹ đặt tay sau lưng cản lại.

Nhân Nhân lấy hết cam đảm đứng yên tại chỗ.

Vũ Đông tất nhiên thấy cảnh này, hắn sau chút do dự cuối cùng vẫn hạ tay xuống xoa nhẹ đầu Nhân Nhân, mỉm cười ôn tồn nói:

“Tháng sau là sinh nhật của con, con muốn gì nào?”

Nhân Nhân hơi giật mình, không ngờ phụ vương nhớ ngày sinh nhật của mình, nó tất nhiên có thật nhiều điều muốn nhưng mà không dám mở miệng, chỉ sợ lỡ lời.

Vị nương nương cười dịu hiền, vỗ nhẹ vai Nhân Nhân nói:

“Không phải con vẫn muốn đến Phù Hoa đảo nhặt trứng chim sao?”

Nhân Nhân nghe vậy thì ánh mắt lóe sáng, nó từ lâu đã nghe trứng chim trên đảo Phù Hoa ăn rất ngon, vẫn luôn muốn thử đến đó một lần. Nó đưa đôi mắt tròn to nhìn lên, hai tay vò vào nhau.

Vũ Đông tất nhiên là hiểu ý, hắn nói:

“Phù Hoa đảo hơi gần đất liền, có thể có nguy hiểm…”

Nghe lời này ánh mắt Nhân Nhân sụ xuống, khóe mắt rưng rưng.

Vũ Đông nhìn vậy cũng có chút mủi lòng:

“Nhưng không sao, ta sẽ phái Chương Đình Vương theo bảo hộ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Nhân Nhân nghe xong thì mừng quá đối, theo bản năng ôm lấy tay Vũ Đông lắc qua lắc lại vui mừng:

“Cám ơn phụ vương!” nhưng nó chợt nhận ra điều gì đó rồi vội buông tay, lí nhí nói:

“Có thể mang theo mẹ và bát ca sao?”

Vũ Đông nở nụ cười nhu hòa:

“Tất nhiên là được!”

Nhân Nhân vui vẻ ôm lấy tay mẹ tỉ tê.

Vũ Đông nở nụ cười, hắn là Hải Vương nhưng cũng là một người cha, tình cảm cha con vẫn là có, nhưng hắn không thể thể hiện tình cảm quá mức, không thể ôm hôn, nâng niu cưng chiều con của chính mình. Hắn có thể vô tình, nhưng luôn có kẻ hữu ý suy đoán lung tung, rồi kéo bè kết phái.

Hắn làm sao có thể tranh hùng thiên hạ nếu như sau lưng hắn bất ổn.

Vũ Đông cất lại nụ cười, vừa đi vừa nói:

“Bát nhi thế nào rồi?”

Vị nương nương và Nhân Nhân vội bơi theo sau.

“Bát nhi đã khỏe nhiều rồi, nếu biết bệ hạ đến thăm chắc chắn nó sẽ rất vui mừng.”

Vũ Đông ừ một tiếng, đi vào phòng bệnh của Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ tất nhiên đã sớm nhận ra khí tức cường đại của Hải Vương, hắn cũng tò mò Hải Vương sẽ trông thế nào?

Hai bọn họ nhìn nhau, mắt đối mắt, Tôn Kỳ tò mò quan sát từ trên xuống dưới vị Hải Vương này.

Không khí lúc này có chút kỳ lạ, vị nương nương tại phía sau vội nhắc:

“Bát nhi, phụ vương đến thăm còn không mau hành lễ.”

Tôn Kỳ vẫn ngồi tại trên giường, nghĩ nghĩ một lúc, hắn quyết định chống tay xuống giường chuẩn bị hành lễ.

Vũ Đông thấy vậy thì phất tay nói:

“Nếu bát nhi còn bị thương thì miễn hành lễ đi!”

Tôn Kỳ nghe vậy thì ngồi lại trên giường.

Vũ Đông bước lại gần giường, lạnh nhạt hỏi:

“Nghe nói ngươi bị mất trí nhớ. Có nhớ ra ta là ai không?”

Tôn Kỳ lại dùng cách trả lời cũ đối phó:

“Ta không nhớ! Ngươi là ai? Có phải…”

Phốc! không một dấu hiệu báo trước, một trảo của Vũ Đông chụp thẳng lên đầu Tôn Kỳ, toàn thân hắn bị định trụ, muốn giơ tay lên cũng không được.

Ngay cả hồn phách cũng bị phong tỏa trong hồn cư, muốn thoát hồn đoạt xá là không thể.

Vị nương nương thấy vậy vội lao tới, hét lớn:

“Bệ hạ nương tay! Lỗi lầm gì hãy để thiếp gánh vác, xin tha cho con trẻ.”

Nhưng nàng chưa kịp đến gần thì bị khí thế của Vũ Đông đánh bay ngược ra sau, nàng đụng vào một cột đá bật ra ngã sấp xuống đất, trên khóe miệng chảy ra dòng máu.

Nhân Nhân cũng lao tới, nước mắt ròng ròng, không ngừng đập tay vào màng sáng bảo vệ của Vũ Đông nhưng màn sáng chỉ gợn lên những sóng nhỏ, muốn vỡ ra là không thể:

“Phụ vương xấu… phụ vương xấu… thả bát ca ra… Nhân Nhân không muốn đi chơi nữa… Nhân Nhân không cần quà sinh nhật… thả bát ca ra…”

Đám binh tôm tướng cá thấy vị đều cúi đầu, coi như không nghe không thấy không nói.

Tôn Kỳ ánh mắt trợn ngược, một cỗ hồn lực đang xâm chiếm hồn cư của hắn.