Nhân Tổ

Chương 352: Kết thúc trận chiến




Trăng đã lên đỉnh, đây là thời điểm ánh trăng sáng nhất.

Yêu tộc đánh lên đỉnh núi, Hải tộc đang cố thủ trong lòng núi.

Quân lính hai bên đều tỏ rõ sự mệt mỏi, nhưng trên mặt vẫn tỏ rõ sự hung ác. Đây là lúc thử thách lớn nhất, kẻ nào lì hơn kẻ đó sẽ chiến thắng.

Phía sau không ngừng có tiếng la hét, thúc giục đại quân tiến lên, có Thanh Hoa Tượng chuyên dùng để cổ vũ sĩ khí, bọn chúng dương chiếc vòi, hú dài những tràng âm thanh có quy luật.

Âm thanh lọt vào tai Yêu tộc khiến tinh thần bọn hắn sục sôi, quyết tâm đem máu thịt cống hiến cho Yêu tộc.

Trên những mỏm đá nổi, sóng biển dập dờn, có những Nàng Tiên Cá xinh đẹp cất tiếng hát.

Những âm thanh mê ly khiến cho mọi đau đớn đều tan biến, Hải tộc cảm giác như mình đồng da sắt không biết đau thương, bọn chúng lao lên liều chết lấy thương đổi thương.

Trên trời cao, bát vương đang tranh đấu, thực lực của bọn hắn cường hoành, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phá nát sơn hà, để tránh cho tổn thương binh sĩ dưới chân, bọn hắn chọn chiến đấu trên không.

Trong lúc chiến đấu đang diễn ra vô cùng khốc liệt, tại trong lòng núi, Nguyệt Thạch chợt phát ra hào quang ánh sáng chiếu rọi vạn dặm.

Màu xanh lam nhạt bao trùm toàn không gian, tất cả chiến trường đều dừng tay.

Bọn hắn cảm nhận được một sự sảng khoái, thoải mái giống như sa mạc gặp mưa rào. Huyết mạch của bọn hắn rục rịch xung động, một cảm giác tham lam, ham muốn được chiếm đoạt nguồn năng lượng này dâng lên.

Không chỉ có binh sĩ bình thường mà ngay cả đám bát vương cũng có cảm nhận tương tự. Điều này nói rõ Nguyệt Thủy có tác dụng với cả bọn hắn.

Bọn hắn đều là đỉnh tiêm của mỗi tộc, thiên tài địa bảo nào chưa hưởng thụ qua, bình thường thảo dược đối với bọn hắn chỉ như trâu nhai cỏ, tác dụng một điểm không có.

Huyết mạch của bọn hắn đều đã trưởng thành, không còn nhiều biên độ phát triển, nhưng hôm nay Nguyệt Thủy lại để cho huyết mạch của bọn hắn có cảm giác ham muốn.

Huyết Bức Vương liếm mép, nhìn Sa Bạo Vương cười nói:

“Đại thế đã thành, các ngươi việc gì phải vùng vẫy trong đau khổ, chi bằng lúc này rút quân còn giữ được một bộ phận chủ lực. Ta lấy danh dự đại diện Yêu tộc hứa sẽ không truy sát!”

Sa Bạo Vương hừ lạnh:

“Ngươi cho rằng khua môi nói nhảm thì có thể đuổi bọn ta đi sao? Muốn có Nguyệt Thủy trừ khi ngươi bước qua xác ta.”

Huyết Bức Vương nghe lời này không chút ngạc nhiên, đúng ra nên là như vậy:

“Hắc… hắc… Bước qua xác ngươi không dễ, nhưng cầm chân ngươi thì chẳng vấn đề. Chỉ một lát nữa thôi, đại quân Yêu tộc tràn vào lòng núi, diệt sạch Hải tộc, lấy đi Nguyệt Thủy. Vậy thì các ngươi cái gì cũng không còn? Các ngươi lúc đó sẽ lấy cái gì báo cáo với cấp trên? Chi bằng lui một bước còn giữ được tàn quân.”

Huyết Bức Vương lúc này không vội quyết chiến, thời gian càng kéo dài ngược lại với hắn càng có lợi vì lúc này Yêu tộc đã đánh vào trong lòng núi.

Sa Bạo Vương tất nhiên cũng biết tình huống phía dưới, hắn muốn chi viện nhưng không thể dứt ra được. Hắn sắc mặt quyết tuyệt, Hải tộc chỉ tiến để sống không có lùi mà sống.

Sa Bạo Vương quẫy đuôi lao tới tấn công dữ dội.

Ngay tại lúc này, trong trận chiến loạn, vang lên tiếng kêu:

“Nguyệt Thủy! là Nguyệt Thủy… Nguyệt Thạch nhỏ xuống Nguyệt Thủy rồi…”

Tiếng kêu như mồi lửa đốt cháy kho thuốc nổ, trận chiến vốn đã tàn khốc dã man nay lại tăng thêm gấp bội. Tất cả bất chấp tất cả lao đến chỗ Nguyệt Thạch.

Một lúc sau, từ trong loạn quân, một tên Hải tộc bay ra ngoài miệng núi, trong tay còn cầm một trái cà rỗng, nếu không ngoài suy đoán thì bên trong chính là Nguyệt Thủy.

Nhưng hắn vừa mới nhảy ra khỏi miệng núi thì chợt dính cứng ngắc trong không trung, ánh mắt hắn sợ hãi, vùng vẫy mãi vẫn không thể thoát ra.

Ngay lúc này một con nhện bò tới, cười độc ác, chính nó đã giăng ra mạng nhện, nó nhảy một cái phốc lên trên mạng nhện, nó giơ chân phất xuống cắt đứt tay tên Hải tộc.

Con nhện ngậm trong miệng trái cà rỗng, phóng trở về hậu phương Yêu tộc. Nhưng đúng lúc này, con nhện chợt thấy đau nhói, cúi đầu nhìn mới thấy cái chân của nó đã bị cắt đứt. Địch thủ quá nhanh, tới khi bị chém đứt chân, nó vẫn chưa phát hiện ra kẻ thù là ai.

Một con cá chuồn lướt trên không, trong miệng nhậm trái cà rỗng. Nó đang hướng ra đại dương, chỉ một chút nữa thôi là nó có thể lặn xuống biển sâu.

Nhưng ngay khi vừa chạm mặt nước, thân hình khựng đứng lại, những sợi dây leo đã quấn chặt lấy thân nó. Con cá chuồn vùng vẫy nhưng vô dụng.

Biết là không thể thoát thân, nó há miệng phun ra trái cà rỗng ra biển.

Một con hắc ừng từ trên cao sà xuống, hai chân đưa ra quắp lấy trái cà. Nhưng chưa kịp chạm vào trái cà, ngay dưới mặt nước, bọt tung bắt lên, một Nàng Tiên Cá vụt lên đã nhanh tay chộp trước trái cà.

Sau đó, ngay lập tức nàng lặn ngụp xuống nước. Nàng không dám quay đầu, bơi một mạch ra đại dương.

Nhưng bơi không được bao xa thì bị một cỗ khí tức phong tỏa, nàng cứng ngắc tại chỗ, một giọng nói âm vang hữu lực:

“Cá nhỏ, buông tay!”

Một con sư tử màu lông vàng óng đạp bước trên mặt nước, đứng ngay trên đầu Nàng Tiên Cá, nó phất tay cuốn lên trên cà rỗng. Nhưng mà chưa kịp tới tay thì lông bờm nó dựng đứng.

Tại phương xa, một cỗ mây đen kéo tới, dưới tán mây sấm động chớp giật, giông bão nổi lên, sóng biển dập dờn xao động ngày càng dữ dội.

Khí tức từ xa truyền đến khiến toàn chiến trường cảm thấy ngộp thở, ngay cả bát vương sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng.

Chiến trường lập tức dừng lại, hai bên tách ra.

Phong Bạo Vương, Tinh Hải Vương, Sa Bạo Vương, Chương Đình Vương đứng thành hai hàng, đầu hơi cúi giống như cung nghênh đại giá.

Một thân hình uy phong lẫm lẫm, bước đi trong lôi đình bão tố, trên thân mang siêu cường khí tức, một giọng nói sang sảng vang lên:

“Mèo con, đây không phải đồ chơi của ngươi!”

Bão tố kéo đến, mây đen bao trùm trời, từ trong mây đen một đại thủ thò xuống chậm rãi nắm lấy con sư tử.

Con sư tử cứng ngắc tại chỗ, muốn di chuyển nửa bước chân cũng không thể.

Đại thủ nắm lấy con sư tử, vân vê một cái, tất cả hóa thành tro tàn.

Tứ vương Hải tộc lớn tiếng nghênh đón:

“Cung nghênh Hải Vương Vũ Đông đại giá quang lâm!”

Hải Vương Vũ Đông thân hình không lớn, nhưng cho tất cả cảm giác sừng sững giữa thiên địa, như cột trụ chống lên bầu trời.

Nàng Tiên Cá vội bơi tới, cúi thấp đầu, hai tay giơ lên cao dâng lên trái cà rỗng.

Vũ Đông liếc mắt nhìn xuống, phất tay cuốn lên trái cà, bóp nát. Bên trong là một giọt nước màu lam nhạt long lanh, mát lạnh trong lòng bàn tay, nhưng lại không hề có bất kỳ khí tức cường đại nào phát ra.

Vũ Đông gật đầu:

“Rất tốt! sẽ có thưởng cho ngươi.”

Nàng Tiên Cá vui mừng, bơi sang một bên.

Vũ Đông đưa mắt nhìn đám Yêu tộc.

Tứ vương Yêu tộc sắc mặt trầm trọng, từ lúc Vũ Đông xuất hiện, bọn hắn biết cơ hội giành Nguyệt Thủy đã không còn, bây giờ quan trọng là làm sao giữ được tính mạng.

Hải Vương là một cấp độ hoàn toàn khác, bọn hắn ngay cả tư cách chống trả cũng không có. Phải là hoàng của bọn hắn thì mới có thể chống lại.

Vũ Đông đưa ánh mắt lạnh lùng ra phán quyết:

“Giết tộc của ta. Chết!”

Bão tố nổi lên, sấm động chớp giật, cuồng phong rít gào. Bão tố bao lại toàn bộ khu vực chiến trường. Từ trong mây đen uẩn dưỡng đáng sợ lôi đình, chỉ trực chờ đánh xuống.

Đám Huyết Bức Vương sợ tái mặt, mồ hôi ướt đẫm sống lưng.

Khi lôi đình chuẩn bị hạ xuống, diệt toàn bộ Yêu tộc thì tại phương xa có một tiếng cười lớn:

“Ha… ha… ha… kẻ nào dám giết Yêu tộc ta? Đã hỏi qua ta chưa?”

Nghe tiếng nói, đám Huyết Bức Vương mừng rỡ, giống như từ cõi chết sống lại. Vội vàng cúi đầu:

“Cung nghênh Ma Sư Hoàng giá đáo!”

Một con sư tử có bộ lông đen nhánh, mỗi bước đi cuốn theo cuồn cuộn ma khí, nó là một con sư tử sinh ra trong Ma giới, sau nhiều cơ duyên trở thành cường giả Yêu tộc.

Nó bây giờ là Yêu Hoàng, cấp độ ngang với Hải Vương của Hải tộc.

Ma Sư Hoàng cười nói:

“Tiểu tử ngoan ngoãn giao ra Nguyệt Thủy.”

Vũ Đông liếc mắt, không coi sự tồn tại của Ma Sư Hoàng ra gì:

“Ngươi già rồi! không phải là đối thủ của ta, ngươi lui đi!”

“Ha… ha… tên nhóc ranh, lúc ngươi còn chưa sinh ra, ta đã tung hoành tam giới, chưa có kẻ nào dám nói với ta cái giọng đó. Hôm nay, ta thay cha ngươi dạy ngươi mới được.” Ma Sư Hoàng cười lớn nói.

Vũ Đông không thèm tranh luận đưa tay nhấn một cái. Từ trong mây đen, một cái lôi đình cự thủ sinh ra từ từ hạ xuống.

Ma Sư Hoàng hừ lạnh, nhảy lên trời cao, đưa tay đánh tới, chính diện tấn công.

Ầm! vang một tiếng, ánh sáng chói lóa, lôi đình cự thủ vỡ nát, tia điện tàn phá bừa bãi không gian.

Một thân hình bay ngược ra sau, loạng choạng đạp bước không trung dừng lại, sắc mặt Ma Sư Hoàng âm trầm, không còn vẻ ngạo nghễ như mới xuất hiện.

Hắn không ngờ Vũ Đông lại mạnh như vậy, hoặc Vũ Đông đã nói đúng: hắn già rồi!

“Muốn đánh nữa sao?” Vũ Đông lạnh nhạt nói.

Bão tố nổi lên, mưa như trút nước, gió như tát vào mặt.

Ma Sư Hoàng hừ lạnh:

“May cho ngươi đây là trên biển, ta không chấp với ngươi. Đi!!!”

Nói xong, hắn quay lưng bước đi, đây là giữa biển địa bàn của Vũ Đông, hắn không dám mạo hiểm quyết chiến. Yêu tộc ùn ùn lối bước theo sau, tự cảm thấy may mắn khi nhặt lại được cái mạng, hoàn toàn không còn nhớ đến Nguyệt Thủy.

Đám Sa Bạo Vương lúc này mới lại gần, nhỏ giọng hỏi:

“Hải Vương, có muốn hay không lấy đi Nguyệt Thạch? Với sức bọn thuộc hạ thì có chút khó, nhưng với thực lực của ngài thì hẳn là không vấn đề…”

Vũ Đông ánh mắt thâm thúy nhìn Nguyệt Thạch, một lúc sau, hắn lắc đầu, nhẹ nhàng bước đi.

Đám Sa Bạo Vương nhìn nhau khó hiểu, nhưng không dám truy vấn. Bọn chúng ra lệnh dọn dẹp chiến trường.

Một lúc sau, chợt có một cỗ hồn lực bộc phát, khiến cho đám Hải tộc cảm thấy hồn phách rung động, bọn hắn sắc mặt căng thẳng tưởng Yêu tộc quay lại phản kích. Nhưng sau đó mọi chuyện yên bình, bọn hắn yên tâm quay lại làm việc.

Tôn Kỳ lúc này vừa mới thoát ra khỏi vụ nổ bạo hồn, trên thân hắn loang lổ vết thương có chút chật vật. Hắn nhìn trái nhìn phải, phải nhanh chóng tìm được cơ thể mới để dưỡng hồn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đúng lúc này, trong đống xác chết chất cao như núi, hắn phát hiện có một kẻ vừa mới chết, hồn phách vừa mới tiêu tán, hồn cư còn chưa sụp đổ, hắn vội vã tiến vào làm chủ thân xác.

Một kẻ khi chết, trong khoảng thời gian ngắn hồn phách sẽ tiêu tán, hồn cư sụp đổ. Như vậy có nhập chủ thân thể thì cũng không điều khiển được. Phải trước khi hồn cư sụp đổ chiếm lấy thân xác.

Lúc này, một tên Hải tộc đang đào bới đống xác chết, chợt kêu lớn:

“Tìm thấy rồi… tìm thấy rồi… Bát điện hạ vẫn còn sống…”