Nhân Tổ

Chương 31: Phá trận




Ầm ầm ầm….

Liên tục có công kích tấn công viên đá tại mắt trận.

Đao, thương, kiếm, kích, chưởng, ấn,….

Các mạch xung sáng lên liên tục, tạo lồng ánh sáng bảo vệ mắt trận.

Tất cả năng lượng trong lăng mộ như nước chảy từ mạch xung tiến vào mắt trận, gia cố phòng ngự.

Mỗi một lần tấn công sẽ làm năng lượng tiêu hao đi một ít, cứ tiếp tục đà này thì năng lượng trong các lồng ánh sáng sẽ bị rút hết chuyển sang cho mắt trận.

Đây cũng là mục đích tất cả đang tấn công mắt trận.

“Có hiệu quả! Nhanh tấn công mạnh hơn.”

“Không có chùm sáng phản kích. Không cần sợ. Dốc sức tấn công đi.”

“Để cho hồn nô cũng lên luôn đi.”

“Có thủ đoạn tấn công nào thì ra hết đi. Góp gió thành bão.”

“Chết tiệt! sao lăng mộ này lại nhiều năng lượng như vậy. Đã tấn công một ngày rồi mà vẫn chưa xong.”

“Ngươi nghĩ lăng mộ Hợp Nhất cảnh là gì? Chỉ sợ còn có ma thạch cung cấp năng lượng bổ sung.”

“Ít ra ngươi cũng có thể nhìn thấy hiệu quả. Không như lúc trước, một chút hy vọng cũng không có.”

“Nhanh lên tấn công, ngươi đã ngồi nghỉ nửa canh giờ rồi.”

Đã một ngày trôi qua kể từ khi bắt đầu tấn công mắt trận, hiệu quả có thể thấy được, tuy không rõ ràng tức khắc nhưng nếu cứ tấn công thế này thì chắc chắn thành công.

Tất cả cùng tiến lên dùng hết mọi thủ đoạn công kích.

Trong cuồng loạn công kích có thể thấy rõ mấy vị đỉnh cấp chiến lực như: thành chủ Dương Hằng, hội trưởng Hoắc Tùng, hội trưởng Phong Nhiên, phó thành chủ Chu Hân…

Sau khi phá được mắt trận bọn họ chính là có khả năng đoạt bảo nhất. Tuy miệng hô hào dốc sức tấn công nhưng ai biết được mấy lão hồ ly này dốc bao nhiêu sức lực.

Lại một ngày nữa trôi qua.

“Nhanh! Nhanh nhìn kìa! Dị thạch có vết nứt.”

“Ở đâu? Cho ta xem”

“Đúng là có vết nứt! Chúng ta sắp thành công rồi.”

Như được tiếp thêm hy vọng tất cả càng ra tay mạnh hơn.

Nửa ngày nữa trôi qua.

“Khởi bẩm thành chủ! Lồng ánh sáng phòng thứ nhất đã yếu đi một nửa, cần phải hai kích mới giết được chiến nô Luyện Linh tứ trọng.”

Nghe báo cáo thành chủ Dương Hằng chỉ gật đầu cũng không quá để ý.

Nhưng mà lúc này có vài kẻ lại len lén lùi ra sau, chạy về phòng thứ nhất.

Trong suy nghĩ bọn hắn phòng thứ hai, thứ ba tuy toàn đồ tốt nhưng chỉ sợ cạnh tranh khốc liệt, các thế lực lớn sẽ không cho bọn hắn nhúng tay.

Nếu vậy chi bằng tìm thứ dễ hơn, mà mấy đồ trong phòng thứ nhất cũng là cực giá trị với bọn hắn.

Thành chủ Dương Hằng thấy bọn họ lén đi ra cũng không nói gì nhưng mà trên miệng hắn lại nhếch lên độ cong.

Một lúc sau có tiếng thét vang lên.

Hoắc Tùng quay sang Dương Hằng đạo:

“Dương huynh thật cao minh”

Dương Hằng lạnh nhạt đáp:

“Dương mỗ không hiểu Hoắc huynh nói gì!”

Hoắc Tùng cười cười lại không tiếp tục câu chuyện.

Mắt trận sắp bị phá cũng nên loại bớt một số ruồi nhặng.

Tin tức lồng ánh sáng suy yếu không giả.

Nhưng cả toà trận pháp này hoạt động như một cái mạng lưới sông ngòi, nơi đâu chỗ trũng nước sẽ chảy về chỗ đó.

Ngươi tấn công một điểm sẽ làm chỗ đó “trũng” năng lượng sẽ dồn về đó.

Đây chính là điểm đáng sợ của trận pháp này.

Chỉ có mắt trận là điểm đột phá vì mắt trận không phản kích, ngươi có thể thoải mái tấn công, tiêu hao hết trận pháp năng lượng.

Mười ngày sau.

Viên đá xuất hiện từng vết nứt lớn, từng tia sáng từ trong vết nứt chiếu rọi.

Tất cả mạch xung tụ lại năng lượng, tạo ra một vòng bảo vệ cuối cùng cho mắt trận.

Lúc này tất cả hiểu thời điểm quyết định đã tới.

Một kích cuối cùng đánh vào mắt trận.

Vòng bảo vệ rung lên sau đó sụp đổ, viên đá bị đánh rớt xuống.

Tất cả lồng ánh sáng bảo vệ đồng loạt tan rã.

Cả toà lăng mộ ông ông rung chuyển, mặt đất nứt ra, bức tường đổ xuống, trần lăng mộ rơi rớt đá xuống.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

“Không có pháp trận gia trì cả toà lăng mộ này muốn sụp đổ”

“Nhanh đi lấy bảo vật rồi thoát ra.”

Tất cả láo loạn như ong vỡ tổ vừa tranh cướp bảo vật vừa tránh đi đá rơi.

Tiếng chém giết, gầm thét vang lên không ngừng.

Không ai chịu nhường ai, chém giết kịch liệt.

“Không xong! Phía trước mê cung đã sụp đổ bịt mất lối ra.”

“Toà lăng mộ đang sụp dần về phía phòng bảo vật.”

“Chúng ta vậy là bị nhốt trong đây chờ chết sao?”

“Nhanh tìm lối khác! Nhanh đánh vỡ trần lăng mộ.”

“Không được! nếu có thể đánh vỡ thì chúng ta đã đánh vỡ từ lâu”

“Nếu đánh vỡ trần lăng mộ thì lăng mộ sẽ sụp đổ càng nhanh.”

Lăng mộ càng lúc càng rung động dữ dội, đã sụp tới sân con rối.

Những kẻ trong đây đã dồn lại trong phòng bảo vật.

Có kẻ vẫn đang điên cuồng tranh cướp bảo vật, có kẻ thì đánh vỡ xung quanh tìm đường ra, có kẻ thì chạy tới lui tránh đá rơi.

Cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Lúc này các cường giả Tạo Thể cảnh cũng không lo chỉ đạo ổn định tình thế, mà lao vào tranh chấp báu vật.

“Đây là đồ của Trương gia mau tránh ra.”

“Vật này đã thuộc phủ thành chủ.”

“Cút ra cho ta.”

“Hắc Tông huynh sao không giao món đó ra, nếu Hắc Tông huynh chịu nhường Hồng gia vô cùng cảm kích.”

Hắc Tông đang bị ba tên Hồng gia bao vây. Tình thế nguy ngập.

Một tên Tạo Thể tam trọng, hai tên Tạo Thể nhị trọng.

Hắc Tông giận dữ quát: “Hồng gia cảm kích thì làm được cái rắm gì?”

“Muốn đồ thì đánh đi.”

Hắc Tông tuy ở thế yếu nhưng hắn là luyện linh sư, hắn tự tin có thể dùng đan dược bù đắp, chỉ cần kéo dài thời gian.

Trong này càng lúc sẽ càng loạn, hắn sẽ nhân lúc loạn mà thoát đi.

Hắc Tông cầm trong tay lọ đan có thể giúp hắn tiến giai tu vi.

Tiến giai chính là mơ ước của hắn từ lâu, nhưng hắn biết bản thân thiên phú không cao đời này chỉ có thế dừng tại Tạo Thể tam trọng. Nhưng bây giờ cơ hội trước mặt há có thể bỏ qua.

Đáng giá liều mạng một lần.

Không chỉ riêng Hắc Tông mà khắp nơi đều là những trận chiến tương tự như thế.

Lăng mộ càng lúc càng rung lắc dữ dội, đá rơi xuống càng nhiều.

Từng mảng trần lăng mộ rơi xuống đè chết cả đống tên xui xẻo.

Số kẻ chết đang tăng lên liên tục.

Kẻ chết đi ma khí tán loạn, bình thường sẽ tản ra trong thiên địa nhưng ở trong lăng mộ không gian kín, ma khí không có chỗ tản ra liền tụ tập.

Ma khí của kẻ chết không giống ma khí binh thường, mà cuồng bạo ngang ngược còn mang theo một chút ý chí kẻ chết.

Nếu như là lúc bình thường ma khí của kẻ chết rất nhanh sẽ tan biến trong trời đất, ý chí tiêu tan trở thành ma khí bình thường nhưng tại đây là lăng mộ kín.

Ma khí càng lúc càng dày.

Ma khí bắt đầu xâm thực đồng hoá những kẻ xung quanh.

Tiếng la hét kêu cứu không ngừng vang lên.

Lúc này phòng bảo vật thứ nhất đã sụp đổ hoàn toàn đang nhanh chóng lan tới hai phòng còn lại.

Lúc này các cường giả Tạo Thể cảnh mới chú ý tới tình hình nguy hiểm đến gần.

Tất cả tạm thời ngừng tay.

Dương Hằng ra lệnh: “Tất cả nhanh tiến vào phòng thứ ba.”

“Nhanh chóng phong ấn lối vào. Không để ma khí tràn vào.”

Liên tiếp các mệnh lệnh được các thế lực đưa ra.

Căn phòng thứ hai vẫn đang sụp đổ, ma khí không ngừng trùng kích phong ấn.

“Các vị không biết có đối sách gì?”

“Tạm thời gia cố các cột trụ, bức tường trì hoãn thời gian đổ sụp.”

“Nhanh làm theo.”

Tất cả lúc này chạy rối loạn như một lũ kiến.

“Nhanh nhìn! viên đá mắt trận tạo ra một vùng không gian không có ma khí.”

“Đúng rồi! theo Triều Thiên Ca tiền bối ghi chép thì viên đá này khắc chế ma khí.”

“Nhanh đem viên đá tới trước cửa chặn ma khí.”

“A! A! A!” tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Chúng ta quên mất chúng ta cũng có ma khí làm sao đến gần viên đá được.”

“Các ma pháp đến gần thì ngay lập tức tan rã.”

“Vũ khí thì bị đánh tan ma khí, biến thành phế phẩm.”

“Chết tiệt! ngay cả một chút hy vọng cũng không có.”

“Chẳng lẽ ta phải chết ở chỗ này sao?”

Căn phòng thứ hai đã sụp đổ hơn nửa rất nhanh sẽ lan đến cuối, ma khí thì bởi vì có kẻ chết liên tục mà không ngừng tăng lên lại càng cuồng bạo, ngang ngược.

Tất cả bọn họ lúc này gần như tuyệt vọng chờ chết, không một lối thoát, cái chết lại đang từ từ lan đến.

Bọn họ điên cuồng đấm đá lung tung mong chờ kỳ tích.

Lúc này “ầm” một tiếng. Một mảng đá lớn từ trên trần rơi xuống đè chết cả chục kẻ xui xẻo.

“Nhìn kìa!”

Một kẻ chỉ tay về phía trần nơi mảng đá vừa rơi xuống.

Chỗ đó hình như chỉ là đất đá bình thường.

Dương Hằng cùng mấy vị bay lên kiểm tra.

“Đây chỉ là đất đá bình thường. Ma linh có thể xuyên qua được.”

Nghe thấy lời này tất cả vui mừng khôn xiết khi tìm được chỗ sống trong lúc tưởng như sẽ chết.

“Thành chủ sao còn không nhanh đi!”

Dương Hằng cùng mấy vị Tạo Thể cảnh cường giả trầm ngâm.

“Nếu muốn đi qua, bọn ta phải bỏ lại thân xác, sẽ tổn hao tu vi.”

“Cái này cũng đơn giản giải quyết. Ngày sau tu luyện lại là được.”

“Nhưng mấu chốt là không thể mang theo đồ vật xuyên qua.”

Hắn nhìn qua đồ vật trong tay. Thật không nỡ bỏ.

Chu Hân đứng lên khuyên: “Thành chủ! Mạng sống quan trọng hơn.”

Dương Hằng nghe thế mới quyết tâm.

Các Tạo Thể cảnh trút bỏ thân xác chui qua đất đá, lối đuôi theo sau là Luyện Linh cảnh tu sĩ.

Không lâu sau đó, căn phòng thứ hai sụp đổ.

Ma khí cuồng bạo xông vào căn phòng cuối.

Căn phòng thứ ba cũng dần dần sụp đổ theo.

Các cây cột đổ xuống ngang dọc sau đó là trần lăng mộ, bức tường cũng đổ theo.

Nơi đây lúc này đã không còn ai, ma khí cuồng bạo quấy phá khắp nơi.

Các cây cột đổ xuống vô tình chống đỡ một vùng không gian nhỏ, nơi đây có viên đá.

Viên đá tản ra ánh sáng tiêu huỷ ma khí đến gần.

Trong không gian bóng tối vô cùng như có một ngọn lửa nhỏ thắp sáng.

Ngọn lửa nhỏ bé đung đưa tưởng như sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Nhưng không nó vẫn tồn tại, nó vẫn thắp sáng, nó không thể bị diệt.

Nó đang chờ đợi.

Chờ đợi một người đến.

Nắm lấy ngọn lửa trong tay thắp sáng thế gian u tối.

Người mà nó hằng mong chờ đã tới. Người giúp nó hoàn thành sứ mệnh của mình.

Một bóng hình nhỏ bé trong đêm tối, bị ma khí cuồng bạo không ngừng tấn công.

Ma khí muốn vặn xoắn, xé nát bóng hình nhỏ bé.

Giống như muốn giết đi kẻ thù truyền kiếp, một kẻ mà khiến tất cả Ma sợ hãi.

Bóng hình ấy vẫn kiên cường đi tới.

Bàn tay nhỏ bé chạm vào màn ánh sáng.

Tiếng xèo xèo vang lên, đốt cháy ma khí trên cánh tay.

Bóng hình ấy rụt tay lại đau đớn, nhìn lại tay mình có chút chần chừ.

Viên đá vẫn toả sáng như muốn nói: ngươi muốn tiến tới thì phải cho thấy mình xứng đáng, phải loại bỏ ma khí ô uế trên người ngươi.

Còn ma khí gào thét đằng sau thì không ngưng kêu gọi quay đầu, hãy hoà nhập vào ma khí, trở thành Ma. Ngươi sẽ không còn đau khổ nữa.

Bóng hình này phân vân chần chừ: nó phải làm sao đây?

Bản năng nói hắn tiến lên nhưng sợ hãi nói hắn không cần tiếp tục.